Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai Phần Gần Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã qua, tại nhà anh đẹp trai của nó :

Anh và chị Phương đang đối mặt với nhau, tay của Phương đang để lên hông ngực anh siết

chặt, còn tay anh cũng thế, chiếc chăn nồng ấm kia đang phủ leen hai người thật nồng nàn

ấm áp. Đôi môi hai người luôn mĩm cười khi còn đang chơi vơi trong giấc ngủ.

Ánh nắng chiếu vào anh, làm anh phải thức giấc………

Anh mở mắt ra và người đầu tiên anh trông thấy được không ai khác đó chính là Phương –

người vợ mới và tuyệt vời nhất trong lòng anh.

Anh khẽ chòm dậy, hôn nhẹ lên môi Phương thật nhẹ để tránh làm thức giấc của vợ mình.

Anh biết trong ngày hôm qua từ tiếp khách đến làm lễ anh và chị ai cũng đều mệt.

Nhưng không được, chị Phương đã thức giấc :

- Em thức rồi hả? – anh đẹp trai của nó nhẹ nhàng áp vào mặt chị và hỏi

Chị khẽ gật đầu, chị hỏi:

- Sao anh thức sớm vậy, hôm qua anh mệt không?

Anh liền nhéo cái mũi của chị và nói:

- Bà xã của anh hư quá, em quên sáng nay mình phải đi tiếp khách buổi sáng nữa à?

- Ờ hé, em quên mất. – Chị đập nhẹ vào trán mình nói

- Qua ngày hôm nay nữa thôi, là anh với em khoẻ re lun, hì hì

- Hi hì…Anh ra trước đi rồi em ra.

- Ừm, lẹ nhe…anh tắm xong là ra liền đó.

- Dạ, em biết rồi.

Thế là, anh đã vào phòng tắm. Chị thì khẽ dụi dụi vào mắt, vươn vai lên tuy vậy vẫn giữ được

cái nét đẹp thước tha tuyệt vời của chị.

Chị chưa kịp xuống giường để đi vệ sinh. Thì gương mặt chị chợt tối ùm và ngạc nhiên kinh

khủng khi thấy….2 cây đèn tân hôn Long phụng chỉ có mỗi một cây đèn được rực sáng, còn

cây kia thì tắt hẳn.

Cây được sáng là cây Long của anh đẹp trai …

Chị biết đó là việc bình thường nên chạy lại nhuốm đèn lên cho cả hai cây đều sáng.

Lòng chị được bình yên mà đi tiếp khách với anh mà chẳng hề bận tâm đến chuyện cái cây

đèn Long phụng.

Tại Ngã Bảy:

Sau khi được chỉ dẫn để đi về cái vùng mà thằng Nu đang sinh sống. Nó một thằng con nít

thân hình nhỏ gọn đang đi lơn tơn giữa cái nắng quê dịu nhẹ, không khí thật khác ở thành

phố, thật mát mẽ và phơi phới tâm hồn.

Nó thật mệt nhọc, bước đi liu xiu…

Đến khi… nó tới một bến đò…

Nó lầm bầm nhớ lại : “ Đi hết con đường này, có một bến đò thì qua sông…phải không ta “

Cô chủ bến đò mới thấy nó thẫn thở,lạ nên mới hỏi

- Em ơi! Em đi đâu vậy? Có qua sông không, chị đưa ?

Nó xoay qua, mặt lơ ngơ đầy cái nắng phủ màu nắng:

- Ơ dạ, em đi!

Trên chiếc đò, mà cô chủ khoảng 18 tuổi đang đưa nó qua sông. Với một bộ đồ bà ba của gái

miền quê thật tinh tương, giản dị nhưng không mới mẻ gì lắm. Nó nhìn chung quanh cảnh ở

đây thật thơ mộng nhưng thoang thoáng chút buồn.

Cơn gió quê nhè nhẹ lại lần nữa nô đùa trên ngọn tóc nó, ngọn tóc nó rối lên khi hình ảnh anh

đẹp trai của nó lại tung bay trước mắt. Nó buồn lắm. Mắt lại rươm rướm nữa.

Mặt nó buồn lắm…mặt nó bơ phờ cũng vì anh.. Nhưng nó không khóc đâu vì nó biết những

dòng suy nghĩ của nó tối qua sẽ còn in hằn…nó không quên.

Nó nhìn lần nữa cảnh sông nước, nhà ở, và cả những con người ở đây đều rất thân thiện và

mộc mạc giống như những gì nó đã được đọc trên báo.

Nó cũng nghĩ đây là môi trường tốt hơn để nó thích nghi.

Nó chợt nhớ lại nhiệm vụ chính của nó là phải làm gì nên xoay lưng đối mặt với cô gái chèo đò

:

- Chị ơi ! cho em hỏi..xóm của bà hai Đông gần tới chưa hả chị ?

Chị ấy cười thân thiện đáp với nó:

- Ồ, tới rồi đó em. Em thấy cái nhà xanh xanh không? – Chị thân thiện chỉ cho nó bên kia sông

- Ò, dạ em thấy !

- Ờ, kế cái nhà xanh xanh đó, có con hẻm đi về phía sau, có con lươn bộc qua khu bãi cỏ ,em

đi dài dài có con sông nhỏ nữa là tới rồi đó em.

- Dạ, cảm ơn chị.

Thấy nó dường như người ở tỉnh về nên chị hỏi thăm:

- Em là người thành phố à?

- Dạ…

- Em xuống đây tìm người à?

- Dạ….

- Em……

Thấy mặt nó hơi buồn bã nên chị không hỏi nữa….

Đò đã sang sông, nó bước lên bờ và gửi cho chị gái đó 500 đồng.

Nó lại tiếp tục hành trình, nó lơn tơn như thằng bé không nhà, nó thấp thỏm lo âu, sợ rằng rồi

đây khi gặp lại thằng Nu nó sẽ như thế nào? Sợ rằng sẽ có điều gì chẳng lành nên nó không

tưởng tượng ra nữa.

Nó bộc ra con lươn theo lời chị chèo đò dặn, khung cảnh trước mắt của nó bây giờ đúng là

thật khác, quả nhiên có thêm một con sông nữa hiện ra trước mặt nó.

Con sông này dài, nhấp nhô trên mặt sóng trong thật thanh bình. Một khung cảnh vô cùng

tuyệt vời yên tĩnh nhưng ôi sao, nó có cảm giác như nơi này rất buồn thì phải. Nhà thì chỉ thấp

thoáng một hai ba cái, có rất nhiều mãnh đất trống bỏ hoang. Nó thầm nghĩ xóm bà Hai Đông

là đây hay sao?

Nó cố đi thêm đọan đường nữa…

Đoạn đường nữa……

Thì…..

Hình dáng của ai quen thuộc đang đập vào mắt nó. Đứng đằng xa, nó thấy dáng thằng bé

chạc tuổi nó đang chăm chỉ tưới những luống rau xanh, cử chỉ của thằng bé ấy giống thằng

Nu chết được, nhưng chưa nhìn được gương mặt nên nó không dám chắc. Thằng bé ấy lại lui

cui xuống con sông kia múc nước lên tưới rau, vàl úc này đây..lúc này đây nó như muốn chết

đi vì sung sướng khi nhận ra gương mặt quen thuộc của ngày nào…đó chính là thằng Nu ……

Từ xa, nó khóc to lên vì sung sướng, những cảm xúc hoà trộn lại trong nó. Những ký ức ngày

xưa của hai đứa lại đọng về trong nó. Nước mắt nó đổ như mưa.

Nó hét toáng lên:

- Nu…………………………….!!!

Từ đằng kia xa, đối phương nghe giọng ai quen thuộc. Chắc chỉ gần một năm thôi, nó chưa

nghe được.

Đối phương thôi khom người tưới nước cho rau nữa mà xoay lại nhìn vào nó.

Chợt thùng nước tưới lăn loãng toãng xuống đất. Niềm cảm xúc đến trong đối phương tăng lên

khi nhận ra đó là thằng bạn thân của mình. Đối phương đó không ai khác…đó chính là thằng

Nu – người mà nó muốn tìm kiếm mấy ngày nay.

- Hả?.....Nho…………

Cả hai cùng nhau chạy lại, niềm xúc động dâng cao vời vợi khi cả hai sắp chạm mặt nhau..nó

không ngờ nó lại tìm được thằng Nu ở nơi này, nơi này thật khác với những gì nó tưởng tượng.

- Nho!

- Nu!

Chợt nó ôm chầm lấy thằng Nu siết thật mạnh cho vơi đi nỗi nhớ.

Nó nghe được mùi nắng đang lấn áp trong vạt áo của thằng Nu , nó cũng hiểu được ở đây

thằng Nu sống như thế nào rồi?!

- hức hức hức – Nó khóc nức nở.

- Nho! Tao có nhìn lầm không? – thằng Nu vịnh vai nó hỏi

- Phải! tao..là tao đây.

- Vậy sao mày xuống đây hả? – thằng Nu chợn mắt nhìn nó thắc mắc.

Chợt nó không trả lời mà im lặng nghoảnh mặt chỗ khác….

Thằng Nu thấy vậy nên nói…

- Thôi tao với mày đi vào trong nhà đi rồi nó sau nhe!

- Ừm.

Hai đứa ngồi bên nhau như những ngày xưa, vẫn thân thiết vẫn là những câu chuyện dài của

hai đứa kể cho nhau nghe :

- Mày khác đi nhiều lắm đó ! – Nó nhìn vào mặt thằng Nu và nói

- Vậy hả? hì hì – thằng Nu vẫn hóm hỉnh như ngày nào, nó bóp hai bên má nói

- Ừ, mày đen hơn trước, ốm hơn trước…..

- Chứ mày nghĩ đi… ngày nào cũng trồng rau, tưới rau, rồi còn phải chăm sóc từng li từng tí

cho nó nữa thì không đen sao mà được – thằng Nu chỉ vào mấy liếp rau trãi dài trong nắng.

Nó nhìn theo chỉ tay của thằng Nu nói:

- Mày trồng rau hả?

- Ừ, tao trồng rau cũng lâu lắm rồi, sống qua ngày mà.

- ủa, mày nói với tao bà con nơi đây sẽ giúp mày mà ?

Chợt thằng Nu buồn và nói:

- Tao về đây, thì một số đã đi xa hết rồi, còn một số thì người ta dọn về xóm trên hết rồi, tại

xóm trên đông vui hơn ở đây. Họ có cho tao mãnh đất này để trồng rau kiếm tiền nè.

Chợt thằng Nu vui vẻ nói thêm:

- Mày đừng có coi thường mấy cái đám rau này nhe, nhờ nó mà tao mới sống được tới ngày

hôm nay đó. Rau trồng cũng mau lắm, vài tuần là đem thu hoạch đi bán được à. Mà buổi trưa

á hả, tao không ngủ được đâu, mấy con chó mèo gì ở đây phá lắm, nó giẫm đạp lên rau của

tao hết.

- Vậy có đủ để mày ăn uống gì không?

- Đủ chứ, từ lúc về đây ngoại trừ tốn tiền mua lá để lợp cái nhà này ra, tao không có sử dụng

gì thêm hết, số tiền đó tao đang còn để dành nè.

Nó nhìn xung quanh căn nhà này…nó thấy nhà của thằng Nu cũng đâu khác gì nhà cũ của nó

chỉ tại cái nhà này nhỏ hơn nhà của nó mà thôi.

- Nhà này nhỏ quá lắm phải không? – thằng Nu hỏi nó khi nó dáo dác nhìn căn nhà.

- Ờ….ờ…

- Tại có mình ên tao thôi, cất chi cái nhà bự tổ chảng …hehe…nhưng hôm nay có thêm mày

là vừa kín luôn rồi đó, hai người ở là vừa đủ òi.

Nó nhìn thằng Nu mặt thoáng buồn nói:

- Tao không chỉ ử ngày hôm nay thôi không đâu!

- Ờ..ơ..là sao? – thằng Nu thắc mắc

- Là …là…tao muốn ở đây luôn với mày đó.

- Ở đây luôn hả? – thằng Nu trợn mắt

- Sao hả, không được hả ? – nó hỏi bậm trợn

- Trời! được chứ, mày ở đây luôn tao còn cúng thêm con heo quay cho trời đất nữa kìa.

- Sao vậy ?

- Hơi!....ở đây ban ngày còn thấy mấy đứa trẻ con nó vui đùa nghe thấy vui tai, người trong

xóm qua lại cũng vài người thấy đỡ buồn..nhưng mà tối đến buồn lắm mày ơi!, tao ở một

mình buồn dữ lắm. Mà được cái buổi chiều nắng ở đây ngộ lắm, tím rịm hà,…mà người ta vẫn

thường nói là hoàng hôn màu tím đó. Với lại ở đây cũng mát dữ lắm.

- Vậy từ nay mỗi tối tao sẽ nói chuyện với mày, tao sẽ ở chung với mày ?

- Nhưng mày phải nói tao biết lý do tjai sao mày lại ở đây mà không về trên đó sống trong

nhà bà Nội hả?

Nó như không muốn nói gì đến chuyện ngôi nhà đó nữa, nó giã vờ lãng tránh…

-Ê Nu! Buổi trưa ở đây cũng mát ghê he?

- Ừ mát….

- Mày biết tao tìm mày cỡ nào không? – Nó nhìn thằng Nu nói

- Ờ, tao biết, khó khó..khó lắm tại đường đi ngoằn ngèo đúng không? Hehe – thằng Nu câu cổ

nó nói nghịc ngợm

Nó nhìn chăm chăm vào thằng Nu nói

- Mày vẫn nghịch ngợm, hóm hỉnh như hồi đó, không thay đổi gì hết.

- Còn mày, mày cũng không thay đổi gì cả, mà tao thấy mặt mày hơi bơ phờ đó. – thằng Nu

nhìn dáo dác nó thân hình nó nói

- Có chứ ? – Bỗng mắt nó nhìn đâu đó đăm chiêu

Thằng Nu hỏi thẳng:

- Nho, mày cói chuyện gì, nói tao nghe đi, sao mày như người mất hồn vậy?

Nó nhìn thằng Nu, không muốn trốn tránh sự thật nữa nên nói:

- Tao…tao....tao bỏ nhà anh đẹp trai đi rồi mày ơi!

- Hả? Sao vậy? họ…họ…đuổi mày à?

- Không không có, mày đừng hiểu bậy! Tại tao tự bỏ đi thôi…

- Sao mày bỏ đi, chẳng phải mày ..mày…mày thương anh đẹp trai của mày lắm hả?

- Đúng, tao thương anh đẹp trai nhiều lắm. Nhưng tao không thể nào ở đó nữa trong khi

anh…anh đã có vợ..

- Hả? – thằng Nu như cuống cuồng lên.

- Anh…anh đẹp trai lấy vợ rồi mày ơi! híc híc – Nó đã bật khóc

    Thằng Nu thấy nó cúi đầu, nước mắt chảy xuống đùi mà nức nở. thằng Nu thấy bạn mình

như vậy buồn lắm nhưng chẳng nói gì nữa, chỉ biết choàng tay qua cổ nó và nhịp nhịp như

cách vỗ về nó không nói thành lời.

    Thằng Nu không ngờ ngày hai đứa hội ngộ lại nhiều cái ngạc nhiên như vậy. Nu nhìn nó mà

lòng khôn xíêt cứ để cho nó khóc cho đã rồi đợi đến khi nó đứt hẳn tiếng nấc kia thì…

    Tối hôm đó :

    Nhà của Nu trước mắt chỉ cần hai ba bước chân thôi là một con sống nhỏ chảy qua. Trông

cũng lãng mạn lắm nhưng trong cái lãng mạn cũng gợi nên sự cô đơn lạnh lẽo.

    Lúc nào cũng như hình với bóng. Nó và thằng Nu ngồi trước sông tâm sự to nhỏ:

    - Cuôí cùng mày đã chịu nói ra tất cả, tao không ngờ mày lại thương anh đẹp trai của mày

đến như vậy, mày dám lấy mạng sống của mình ra để cứu anh nữa…

    Nó khoanh tay để mặt lên, giọng trầm trầm nói

    - Tao làm như vậy không phải để được người đời thương,cũng không phải để được anh nói

lời cám ơn với tao mà…mà…tao chỉ muốn…

    - Muốn anh đẹp trai biết rõ tình cảm của mày dành cho anh ấy nhiều đến mức độ nào đúng

không? – thằng Nu nắm bắt chi li mọi suy nghĩ trong nó dù hai đứa đã xa cách khá lâu.

    - Ừm…

    - Mà kể ra cũng đáng đời thằng Tân bóng dám làm tới những chuyện động trời như vậy,

dám xúi người ta bắt cóc anh Tú, thật là quá đáng, giờ thì đáng đời cho nó, đúng là kể gieo ác

thì gặp ác.

    Nói xong. Thằng Nu chợt xoay mặt qua thì thấy nó khúc khít trong hai cánh tay che mất

khuôn mặt của nó.

    Chợt nó lên tiếng:

    - Bây giờ,…bây giờ…híc híc…chắc là…chắc là…đám cưới đã xong hết rồi đó. Có lẽ chị

Phương đã về nhà anh đẹp trai sống luôn rồi.

    Thằng Nu nhìn nó rươm rướm nước mắt mà chỉ biết nhìn thôi…

    - Có lẽ tao đi là đúng…phải không Nu….không phải ở đó mỗi ngày nghe họ nói nói cười

vui,không phải thấy họ tay trong tay lúc nào cũng kè kè bên nhau…

    - Đúng…mày đi như vậy không sai, nhưng tao nghĩ anh Tú sẽ không quên được mày và

cũng giận mày lắm đó, cả bà Nội nữa…tao nghĩ bà Nội sẽ rất sốc đó Nho!

    - Tao cảm thấy có lỗi với bà Nội nhiều lắm…nhiều đến nỗi tao không biết làm gì để chuộc

lại lỗi lầm của mình…bà thương tao như vậy mà tao bỏ đi không nói tiếng nào…tao thật đáng

chết…híc híc…

    - Mày có định khi nào quay về đó thăm bà không?

    Mắt nó mơ màng…..

    - Không…tao sẽ không về đó nữa đâu.

    - Mày trốn anh đẹp trai suốt đời luôn à ?

    - Ừm..híc híc….

    Thằng Nu nghe nó nói vậy không biết nói gì hơn, có lẽ sự hụt hẫng trong nó dâng lên quá

cao, cái mất mác trong nó không thể cái gì hồi phục lại.

    Thằng Nu gắng giọng, an ủi nó:

    - Thôi mày đừng khóc nữa….!

    - Híc híc… - Nó cứ khóc.

    Chợt câu vọng cổ đâu đây dưới dòng sông reo lên. Người dân đánh bắt cá ở đây một đời

sống trên sông nước, ban ngày họ hết mình với sông nước, tối về họ chỉ biết nằm trên chiếc

ghe mà nhâm nhi vài câu vọng cổ quen thuộc.

    Hai đôi mắt hướng về chiếc ghe đang neo đậu xa xa, có một ông chú ngồi hát vọng cổ

nghe thật não nề, tan nát tim gan…

    Trời ở đây tối mịt,nhưng vầng trăng khuyết kia cũng đã đủ soi sáng hai mái đầu đang tâm

sự. Gió đâu đây từng cơn thổi bạc vào mặt hai đứa rất lạnh.

    - Thôi mày đã nói vậy thì mày ở đây với tao luôn đi, đừng đi đâu hết, có rau ăn rau có cháo

ăn cháo.

    - Ừhm, tao cũng tính vậy, mà không biết mày có cho không nữa.

    Thằng Nu kí vào đầu nó:

    - Mày khùng hả? Bạn bè với nhau biết lâu mà nói vậy đó.

    Nó cố gặng cười :

    - Ừhm, vậy tao ở đây. Tao sẽ phụ giúp mày trồng thêm rau để có thêm thu nhập, rồi mọi

chuyện đến đâu thì hay đến đó.

    - Mày nói chuyện nghe sao thấy nãn quá à, tụi mình còn trẻ, tụi mình phải cố gắng sống,

có gắng lên…..

    - Ừhm…. – Nó được thằng Nu đốt sáng lên niềm tin

    Nhưng bỗng dưng thằng Nu hỏi nó:

    - Ê!, vậy…vậy…còn ba mẹ mày thì sao hả ?

    Nó chợt vuốt tóc, lắc đầu nói:

    - Cha mẹ tao chắc không về nữa đâu, có lẽ họ đã đi mất rồi. Không có một tin nhắn gửi về

cho tao, không một tin tức nào mà gần cả năm trời..làm sao đây chứ!

    - Ừ…sao ba mẹ mày kỳ quá vậy, không nhớ tới mày sao, ít ra cũng……..

    Thằng Nu ngưng nói ở đây vì cách nó khoảng 3cm có một thằng bé đang ngồi cạnh lại khóc

nức nở.

    - Thôi thôi tao không nói nữa.

    - Híc híc.

    Một hồi sau….sau nhiều suy nghĩ…..

    Thằng Nu mạnh dạng xoay người nó lại đối diện với nó và nói hết suy nghĩ trong lòng mình

với sự quyết tâm sống tươi đẹp hơn:

    - Nho à, tao biết cú sốc chuyện anh đẹp trai của mày và ba mẹ mày đã làm mày bị tôn

thương nặng nề lắm nhưng tao khuyên mày…mày hãy bỏ hết tất cả đi được không, đừng nghĩ

ngợi gì thêm nữa. Mày hãy qyên hết đi để tiếp tục sống một cuộc sống tươi đẹp hơn. Tao với

mày trên cõi đời này thật sự không còn ai hết nữa rồi, hai đứa mình phải cố gắng mà sống

mày hiểu không, tao nghĩ ông trời sẽ thương hai đứa mình mà, sẽ có ngày..sẽ có ngày tụi

mình sẽ có tương lai sáng sủa hơn thôi.

    Dường như lời nói và ánh mắt của thằng Nu đã truyền hết vào trong trí óc nó, nó tự dưng

thấy có một luồng lực mạnh mẽ trỗi dậy trong nó như đang thúc giục nó thôi ủ rủ để đứng lên

sống thật tốt thật vui vẻ.

    Nó tuy vậ nhưng vẫn lủi thủi nói:

    - Ừ, tao sẽ cố gắng.

    - Quyết tâm nhe ? – thằng Nu cổ vũ bằng cánh tay săn chắc.

    - Ừ, quyết tâm. – nó gặng cười.

    Tại nhà anh đẹp trai, buổi chiều hôm đó:

    Cả nhà đang quay quần chuẩn bị cơm lên ăn.

    Mẹ Tú quay sang xuống bếp gọi người làm:

    - Sen ơi! con lên gọi bà Nội xuống ăn cơm!

    - Dạ.

    Trong bàn ăn bây giờ, đã có mặt sẵn ba Tú, mẹ Tú và đôi uyên ương mới cưới cứ khép

nép bên nhau cười vui.

    Chợt ba Tú lên tiếng:

    - Bà coi kìa, hai đứa như keo với sơn vậy, suốt ngày cứ bên nhau như con nít vậy đó.

    Mẹ Tú kiều diễm khìu ba Tú nói:

    - Thì hồi đó mới cưới, ông với tui cũng vậy thôi. Hì hì

    Tú lên tiếng dõng dạc:

    - Hì hì…ba nghe chưa, mẹ cũng thừa nhận! hehe

    - Bộ hai đứa nguyên ngày hôm nay không mệt hay sao mà cười giỡn giòn giã vậy? – ba Tú

hỏi

    - Dạ, con mệt đâu ba – Phương nói

    Tú hí hỏm nói:

    - Nhờ tối qua, vợ con cho con cái liều thuốc gì đó mà con thấy không mệt chút nào hết đó

ba.

    - Anh xạo…em có cho cái thuốc gì đâu! - Phương ngắt mặt anh nói

    - Có mà, hehe…

    - Coi kìa, hai đứa như con nít vậy đó. Bà Nội xuống kìa! – mẹ Tú nói

    Bà Nội từ trên lầu đi xuống gương mặt ủ rủ hơn bao giờ hết. Từ lúc nó ra đi bà chỉ biết

nằm trong phòng mà thương nhớ tới nó. Bà chậm rãi đi xuống, tuy vậy nét đôn hậu của bà

vẫn còn.

    - Con mời mẹ ăn cơm – ba mẹ Tú cùng nói

    - Con mời Nội ăn cơm! – vợ chồng anh đẹp trai cùng nói

    Bà Nội trầm tĩnh nói:

    - Ừ, ăn đi!

    Thấy bà Nội có vẻ mệt mõi, mẹ Tú hỏi:

    - Mẹ không khoẻ sao hả mẹ?

    - Không, mẹ chỉ hơi mệt, mọi người ăn cơm đi.

    - Vậy xíu nữa 2 vợ chồng coi đưa Nội lên lầu nghĩ ngơi nhe hai đứa? -ba Tú bảo

    - Dạ…. – 2 vợ chồng gật gù

    Bỗng dưng mọi người ngạc nhiên tột độ khi bà Nội hỏi một câu:

    - Đám cưới đã qua chưa vậy ?

    Tuy vậy, mẹ Tú vẫn trả lời kính trọng:

    - Dạ…sáng nay đãi khách xong rồi mẹ, con đã cho người tháo rạp và bàn ghế hết rồi mẹ.

Đám cưới đã xong xuôi hết rồi mẹ.

    - Ừ, thôi ăn cơm đi.

    Mọi người truyền cho nhau những ánh mắt thắc mắc, ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã

xãy ra với Nội

    Bỗng dưng mới cầm đủa lên, anh đẹp trai chợt phát hiện chiếc ghế của Nho bị bỏ trống,

đến lúc này anh mới tá hoả ra khi nhớ về thằng em thân thương của mình.

    - Ủa, Nho…Nho đâu?

    Mẹ Tú cũng chực nhớ ra:

    - Ờ…Nho đâu rồi ta?

    Lại một lần nữa, mọi người lại truyền cho nhau ánh mắt thắc mắc, riêng anh đẹp trai thì

cảm thấy có lỗi vô cùng khi nhận ra mấy ngày qua bỏ quên một đứa em mà anh đã mang ơn

rất nhiều.

    Bà Nội liền tức giận, đập bàn một cái gầm:

    - mọi người trong nhà sao vậy, thằng nhỏ bỏ đi mà cũng không ai hay là sao?

    Mọi người lại trở nên rơi vào tình trạng bất ngờ liên tục:

    - Sao mẹ, bỏ đi hả ? – mẹ Tú hỏi

    - Nội! sao ….sao…Nho bỏ đi….. – Anh thốt không thành lời

    Bà Nội không nói gì thêm nữa, nước mắt bắt đầu đổ xuống. Bà ngậm ngùi bước lên lầu.

anh đẹp trai thấy vậy cũng phóng lên theo.

    Bữa con chiều trở nên lạnh lẽo và u ám

    Tại phòng bà:

    Sau khi, anh đẹp trai đọc tờ giấy mà nó để lại trên giường được bà Nội đưa. Anh đọc mà

tim gan sôi sung sục.

    Anh tự trách mình đã quá vô tâm với nó, anh đã không hề quan tâm tới nó trong súôt mấy

ngày qua. Thì ra, giờ đây anh mới hiểu, những ngày này anh vui sướng và hạnh phúc đến

chừng nào thì nỗi đau của nó lại gấp bội anh vì một lý do riêng gì đó của nó.

    Anh thấy mình thật đáng chết, thật không dám nhận vai làm anh chút nào, anh thổ thẹn và

ân hận vô cùng.

    Anh nói giọng ngậm ngùi xót xa:

    - Sao vậy Nho, sao em không nghe lời anh, em đúng là đứa em hư hỏng. Sao lại không nói

anh biết chứ!

    - Nói sao được, nỗi đau của nó không hề ai quan tâm tới. Mấy người đám cưới vui lắm, vui

lắm rồi. – bà Nội giọng hờn trách, nước mắt còn đâm đẫm

    Anh chợt quỳ gối xuống đất xin lỗi Nội :

    - Nội ! con xin lỗi Nội , xin Nội đừng nói vậy. Con biết lỗi rồi Nội! - dường như anh đã thấu

hiểu bà Nội giận đến mức nào vì sự ra đi của nó, anh cũng hiểu được nó đã quan trọng thế

nào trong lòng bà.

    - Ta không có bắt con qùy, con đứng lên đi..

    - Không, Nội con…có lỗi…

    Chợt bà dịu nhẹ lại cơn giận, nhẹ nhàng đở anh đứng dậy:

    - Con đứng lên đi.

    - Nội ! -hướng mắt anh thăm dò Nội

    - Đứng lên! – Bà nói

    - Dạ.

Hai bà cháu cùng ngồi trên chiếc giường:

- Thật ra, Nho có nỗi khổ gì hả Nội ! – anh đẹp trai hỏi

- Nỗi khổ của nó, không ai hiểu được đâu. Có thể…trên đời này sẽ không ai hiểu được nó.

- Em ấy thật là khờ. Dù có chuyện gì ít ra em ấy cũng nói với con một tiếng chứ?

Bà Nội xoay sang anh nói:

- những ngày này, con còn tâm trí nào để nghe nó nói không?

- Con…..

- Nó buồn lắm con à, những ngày sắp đám cưới của con, nó cứ như một con mèo, cứ ủ rủ

bên Nội . Tối ngày nó cứ kè kè bên Nội , không nói không rằng gì cả. như vậy đó, rồi không

nói với ai lừoi nào mà bỏ đi… - Bà lại sụt sùi

Bỗng anh kiên định nói:

- Không, con phải đi tìm em Nho!

- Con biết tìm ở đâu hả?

- Trong tờ giấy em ấy có ghi là sẽ tìm người thân nào đó để trú thân, vậy sao mình không đi

tìm em ấy tại nhà mấy người thân chứ Nội ?

Bà Nội lắc đầu:

- Nó còn ai nữa chứ? Ba mẹ thì mất tích, không một đứa bạn, không một bà con họ hàng. Biết

đi đâu mà tìm nó chứ?!

Anhh nghe Nội nói vậy liền gục đầu, nắm vài sợi tóc, nhăn mặt, híp mắt mà thấy đau đớn, hụt

hẫng .

- Tại sao em ấy lại làm như vậy chứ? Con còn chưa thực hiện được nhưng lời con đã hứa với

em ấy!

- Bây giờ thì nó đi rồi, không còn ai bên Nội hết. Nội chỉ muốn có nó thôi – bà Nội lại bật khóc.

Anh thấy Nội khóc mà xót xa vô tận. Anh hận bản thân mình biết bao nhiêu, anh ước chi phải

nó nói ra tất cả nỗi khổ riêng với anh thì tốt biết mấy, anh có thể cùng nó chia sẽ mà. Nhưng

anh đâu hiểu nổi cái cảm giác đó, cái tâm sự đó là một chuyện động trời không thể nói là nói

được. Vì nó….nó…nó đã yêu anh….yêu nhiều lắm.

Bà Nội vẫn đang kiềm cự, cố giấu bí mật của nó không để anh đẹp trai của nó biết sự ra đi

của nó là vì anh.

Lòng bà mâu thuẫn vô cùng, nửa muốn nói nửa không. Bà sợ…bà sợ suốt đời này bà sẽ không

được gặp lại nó. Bà đau như cắt.

- Nội rồi đây con sẽ cố gắng tìm kiếm Nho về bên Nội !

Bà Nội nghe anh nói vậy mà không nói được lời nào, chỉ biết thui thủi nằm xuống giường mà

khóc than.

Anh cúi mặt, u sầu hơn bao giờ. Anh cũng không quên cái ngày hôm đó, anh thấy nó u sầu

trong nếp cột nhà cũ của nó mà tràn trề nước mắt,khi thấy anh thì nó bỏ chạy. Anh tiếc vì

hôm đó đã không đuổi theo để tìm tận nỗi buồn từ đáy lòng nó.

Tại phòng anh đẹp trai :

- Anh đừng buồn nữa mà! – Phương đang nằm trong vòng tay của anh trên giường ngủ khi

anh đang buồn rười rượi

- Anh thật không tốt, anh đã hứa sẽ là người bạn, người anh tốt với Nho mà giờ này….giờ này

không biết em ấy đang ở đâu, anh lo lắm.

- Em nghĩ rồi hai ba bữa nữa, Nho nhớ nhà, nhớ anh,nhớ Nội rồi sẽ quay lại mà.

Anh lắc đầu nói:

- Em không biết đâu, bản tính của Nho không giống như mấy đứa cùng trang lứa khác, cứng

rắn như người lớn, dễ khóc như trẻ con nhưng khi nói gì thì phải làm. Anh nghĩ, Nho đã nói

vậy thì chắc…chắc không quay lại đâu.Trừ khi…

- Trừ khi…sao anh? – Phương hỏi

- Trừ khi mình chủ động tìm Nho về.

- Nhưng mình biết tìm ở đâu chứ anh?

- Rồi để từ từ anh dò hỏi.

Phương thấy chồng mình buồn vì một đứa con nít mà cũng buồn lây theo, Phương cũng mong

rồi đây Nho cũng sẽ về để cả nhà ai cũng được vui mừng.

Những ngày sau:

Trong khi cả nhà đang lo lắng và nhớ tới nó khôn xiết, nhất là bà Nội cứ ăn ngủ không yên, bà

đã bắt đầu có những dấu hiệu ngã bệnh. Bà khóc liên miên…bà nhớ nó nhiều lắm. ba mẹ Tú

thì cứ trách cứ mình sao lại vô tâm hững hờ với một người đã từng cứu lấy mạng sống của

con trai mình đến như vậy?!, còn Phương thì dường như thấy ngôi nhà này chưa bao giờ u ám

đến như vậy, Phương thầm nghĩ tại sao gia đình anh có thể đón một nàng dâu mới như vậy

chứ? Một không khí không dễ chịu chút nào, chị vô cùng hụt hẫng và buồn lây theo cả

nhà…tất cả đều do nó!

..Thì anh đẹp trai của nó đang dò tìm từng ngóc ngách của nó có thể đi, anh quyết không thể

để cho nó thêm nhiều thiệt thòi nữa. Anh quyết tâm tìm nó tới cùng.

Dạo lê thê qua từng ngôi nhà trong xóm cũ của nó, và từng đứa bạn mà nó từng chơi, nhưng

cũng ít có ai biết về danh phận của gia đình nó. Nó đến đây sống tự khi nào cả xóm không ai

biết cả, do vậy cơ hội đi tìm nó rất mong manh đối với anh.

Anh suy sụp, chán nãn vô cùng khi không biết một đầu mối nào cho anh biết là nó đang trốn

ẩn ở đây, anh cũng thoáng nghĩ nó đã đi xa nơi này lắm rồi.

Cả một ngày lê thê, lếch thết ở ngoài phố, bỏ cả một ngày đi học. Anh trở về nhà với gương

mặt rũ rượi buồn, anh không như một ánh mặt trời sáng chói như nó từng nghĩ tới nữa mà

thay vào là một ánh trăng khuyết không ngày rằm tròn trịa và tinh tương.

Tại ai, tại ai mà khiến một người con trai mới lấy vợ không thể hưởng trọn hết niềm vui vì sở

hữu được một người mà mình rất yêu thương đến như vậy ? Tại ai, tại ai mà khiến cho người

con trai ấy cứ tối ngày cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với một ai đó? Và cũng tại ai, tại ai mà

khiến đêm đêm người con trai ấy những đêm đầu đều không dành trọn cho vợ mình hết

những ngọn lửa cháy bỏng?....

….Chỉ có nó…chỉ có nó thôi…

Nhà anh người nào người nấy đang nóng ruột chờ anh. Nhất là bà Nội, ngồi ở bộ ghế sa-lông

phòng khách mà cứ rươm rướm nước mắt chờ đợi tin của thằng cháu mình.

Đến khi anh bước về….

Cả nhà đều sục sôi…

- Anh! anh sao rồi….? Có tin gì của bé Nho chưa? – vợ anh hỏi

- Tú! Con tìm được em chưa con ? – mẹ Tú lấp bấp hỏi

Anh thấy từng ánh mắt kỳ vọng của mọi người đều thắp lên làm anh cảm thấy áp lực nặng nề,

anh cảm thấy như cả thế giới đang chờ đợi một nguồn sáng từ anh, anh cũng biết tất cả ai

cũng lo lắng là cũng vì bà Nội , vì Nội có thể nói là linh hồn cho không khí cả nhà.

Anh gục đầu, lắc qua lắc lại

- Con xin lỗi cả nhà, con vẫn chưa tìm được em Nho !

Chợt biết bao ánh mắt thôi mong đợi dữ dội mà thay vào là những cặp mắt buồn thiu thỉu, gục

mặt như tiếng gọi không thốt lời trong tĩnh mịch.

Chợt ba anh lên tiếng:

- Con nhìn bà Nội kìa

Cả bốn đôi mắt xoay sang bà… Bà không nói năng gì, đôi mắt lão ấy vẫn còn đọng những giọt

nước lấm lem, bà bước lên lầu.

Chợt mẹ Tú bắt tay anh thật mạnh, nói:

- Tú ơi! Con ráng tìm em với con ơi! Nếu không bà Nội sẽ buồn chết mất…..con ơi!

Anh nghe từng tiếng nấc trong lòng mà gặng từng hơi thở:

- Dạ…con sẽ cố mà mẹ!

- Ừm

Anh não nề, gối một cuộn tóc thật mạnh… bước lê thê lên lầu.

Chỉ còn mỗi Phương đứng đây. Phương không nghĩ ra được gì nữa thật sự không biết phải làm

thế nào khi thấy chồng mình và cả nhà thê thảm như vậy chỉ vì đứa bé.

Chiều hoàng hôn ở bến sông nhà Nu :

Đó là một buổi chiều thật mát m, gió thổi dịu nhẹ không đến nổi làm nó phải khập khiễng. Một

ánh hoàng hôn thật lạ, những ánh nắng chiều tím rịm như những bông hoa sim trên đồi, mặt

sông phản chiếu ánh nắng thật lộng lẫy.

Nó đứng trên bến sông có chiếc đò còn dỡ dang một đôi mái để xuôi, cứ mặc cho từng gợn

sóng nhỏ làm nhấp nhô con đò. Một con đò neo trên bến vắng với một hoàng hôn màu tím

làm cho lòng nó da diết, thương nhớ anh đến khôn cùng.

Nó tuy nghe lời thằng bạn nó là sẽ cố gắng sống tốt nhưng tuy bề ngoài nó luôn vui vẻ, làm

việc chăm chỉ, cật lực nhưng thật sự mỗi khi chiều về là nó ra đứng bên bến sông buồn như

thế này để nhớ về anh.

Một gương mặt không còn thuần khiết? Một ánh mắt không còn hồn nhiên? Một tâm hồn

không còn thanh thản? Chính là nó?

Nó không còn là một thằng bé ngày nào tung tăng giữa trưa hay lụi cụi bên chân ba mẹ, nó

đã khác từ khi gặp anh.

Nó đã đánh mất cái vẽ thánh thiện và ngoan hiền. Nó tiếc………

Những ngày qua nó như con thiêu thân cứ bay cứ bay mà cuối cùng không biết mình đang về

đâu.

Đứng bên dòng sông, nó lại tưởng nhớ đến anh trước cái hoàng hôn màu tím này, cảnh buồn

người buồn tam trạng buồn lại càng buồn hơn. Người anh nào mới ngày nào còn hứa hẹn sẽ

xem nó là một đứa em thân thương nhất lại nhanh chóng qua đi, người anh sang sông bỏ lại

mình nó mênh mông trên sông nước.

Chợt sau lưng giọng thằng Nu khẽ gọi khi nó còn lấm lem nước mắt:

- Nho! Lên làm cơm với tao nè, tao mới đi mò tép bắt được nhiều quá trời luôn nè, một mớ

tao luộc bầu, một mớ tao kho khô..hehehee..

Nó đủ kịp để nhanh chóng vẹt vẹt đôi hàng mi để ngoảnh lại nhìn có bộ dạng của thằng Nu da

trần lạnh cóng vì nước sông, cái nết của Nu vẫn vậy vẫn hồn nhiên và tinh nghịch.

Nó mĩm cười:

- Ừ, tao lên liền nè, hihi

- Mày làm cái gì ở dưới vậy?

- Tao..tao mới gác cái mái chèo lên ! – Giọng nó hô

- Hehe..siêng quá he, mới mua chiếc đò để đưa khách nên chăm sóc nó kĩ qúa trời luôn hé? –

giọng thằng Nu vẳng xuống.

- Hihi

Nó leo lên bờ.

- Nu! Ngày mai mình đem rau ra chợ bán được chưa?

- Được rồi, ngày mai là có tiền bỏ ống nữa rồi! hehe

Nó chợt nãy ra những cái ý kiến để kiếm ra được nhiều tiền:

- Rồi tao với mày sẽ cố trồng thêm thật nhiều rau vào, mua gà mua vịt về nuôi nữa, cộng

thêm tiền chèo đò chắc cũng khấm khá đó mày, hihihi

- dạo này tao thấy mày tươi lên rồi đó, sống tốt như vậy nhé? – thằng Nu đưa tay ra để móc

nghéo với nó

- Ừhm tao hứa ! hihi

Trên một mái nhà nhỏ, có những đợt gió nhè nhẹ thổi, có hai đứa trẻ đang móc nghéo với

nhau, hứa hẹn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng dường như có một đứa đang nói dối. Tuy nói là

sẽ sống tốt không nghĩ ngợi chuyện đã qua nhưng chưa chắc đứa trẻ đó sẽ làm được điều đó.

Mỗi ngày đứa trẻ nó luôn nghĩ về anh…thương nhớ người anh của mình.

Tại phòng Phương :

Tại sao những ngày gần đây, hình ảnh cái cặp đèn long phụng bị tắt một cây cứ ám ảnh vào

đầu Phương mãi, chị cứ thắc mắc không biết có ý nghĩa gì. Chị không nghĩ ngợi gì cả, đứng

dậy đi tắm rửa để chuẩn bị đi học khi anh còn mệt nhoài trên giường ngủ.

Trước khi đi khỏi giường chị còn không quên chồm người nhè nhẹ hôn vào môi anh và nói

thầm : “ Còn ít ngày nữa là hai đứa mình tốt nghiệp rồi, hai đứa mình sẽ có thể đi làm rồi tự

kiếm tiền rồi anh hé? Em mong tới ngày đó, chúng ta có thể tự lo cho bản thân mình mà

không trông cậy vào ba mẹ nữa! Nhé anh hihihi. Em yêu anh nhiều lắm! “

Nói xong chị bước ra khỏi giường…

Ngày định mệnh từ chuyện cây đèn Phụng bị tắt không ngờ lại đến quá nhanh như vậy, nó lại

rơi vào chính ngày hôm nay.

Một ngày oan nghiệt…

Chị vẫn tươi tỉnh lái xe để đến trườn đại học, tự dưng những hình ảnh về cây đèn Phụng lại

chớp nhoáng chớp nhoáng trước mặt chị làm chị cảm thấy chóng mặt dữ dội , từ phía sau

chiếc xe tải trọng lớn nhấn tiếng còi thét thật lớn làm chị hoảng hồn chợt tay lái và xe chạy

chậm hơn bao giờ hết, lúc đó xe tải tong vào xe chị thật bất ngờ. Những người đi đường đều

la ồ lên vì tai nạn thật kinh hoàng và đáng sợ.

Sau tiếng tông mạnh đó, trên mặt đường chỉ thấy xe chị tan nát như những mãnh ve chai

vụng về, còn chị cách thật lâu người ta mói có thể tìm được thân xác chị nằm trơ trọi trên bãi

cỏ gần khu công viên.

Người bu lại như kiến, đường giao thông bị kẹt nghiêm trọng, tiếng gào tiếng thét của mọi

người văng vẳng trên đường. Người đã đỡ chị dậy, tay chân chị mềm nhũng không cử động,

đầu chị như mới bị cào xé… Chị đã mất quá nhiều máu và…tử vong tại chổ.

Tiếng xe cứu thương la tò te…vang khắp cả phố phường

Ba ngày sau:

Tại nghĩa trang thành phố:

Sau khi cái chết thương tâm của chị khiến cho mọi người ai ai cũng hết sức bất ngờ và đau

xót dữ dội.

Một cô dâu xinh xắn, giỏi giang, đáng yêu mới được bước lên xe hoa ai ngờ lại bạc phận đến

vậy. Cái chết của chị đã được trời phật báo trước. Kêu trời trời có thấu cho nỗi lòng của anh.

Người vợ mà anh khát khao có được từ mười mấy năm nay. Một người anh hết mực yêu

thương hơn chính bản thân mình. Một người có thể khiến anh quên cả đường đi và cả lối về.

Một người có thể khiến anh bỏ hết tất cả !!!....

Nước mắt anh tràn trề như mưa tháng bảy, anh cú gối đầu suy tư như kẻ thất tình. Anh hoàn

toàn suy sụp tinh thần.

Chú rể mới là vậy sao? Chưa được một tháng mà người vợ yêu thương của anh lại ra đi sớm

vậy sao? Vậy mà còn nói trăm năm hạnh phúc, sống mãi trọn đời. Anh hận ông trời…

Gia đình bên chị Phương vẫn chưa còn nguôi ngoai được cái nỗi đau thấu trời xanh này, thì

bên gtia đình anh có hơn kém gì. Bà Nội từ việc Nho ra đi đã ngã bệnh suốt, nay còn lại chứng

kiến cái thảm họa mà ông trời ban tặng thế này làm cho bà cứ xỉu lên xỉu xuống liên tục.

Còn ba mẹ Tú thì khỏi nói, công ăn việc làm thì bỏ bê. Ba Tú mạnh mẽ có thể nén nỗi đau thì

không nói gì còn mẹ Tú thì nằm ì luôn trong phòng vì những cơn xỉu liên tục. Bà quá đau lòng

khi mất một nàng dâu xinh đẹp và giỏi giắn như vậy, bà đau lắm…

Anh còn nhớ rất rõ cái đám tang của vợ anh hôm ấy diễn ra thế nào…

Sau khi nhận xác chị về đám tang được diễn ra như tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ,

không ai ngờ đến chuyện như thế này.

Ai cũng mất cả linh hồn, còn anh anh cứ ngồi bên chiếc quan tài mặc cho ai khuyên nhủ gì,

anh còn nhớ anh liên tục gọi tên chị liên tục như cái đĩa nhạc đang bị vấp đi vấp lại. Anh

choàng cả người để giữ lấy chiếc quan tài không cho ai lấy mất.

Cả nhà thấy anh quằng quại như vậy đều không cầm lòng được mà bật khóc như một cái liên

khúc của mưa nói không nên lời…

Đám tang của chị đã xong…

Anh đang ở nghĩa trang cùng với ba mẹ mình. Mẹ anh thì khóc than kêu trời dựa vào vai

chồng mình.

- Tú à, con về đi con. Vợ còn đã mất thật rồi.

Anh nhìn vào cái tấm bia còn hình vợ anh vẫn đang mĩm cười với anh. Anh nói thật nhỏ:

- Không, con không tin, vợ con còn đang mĩm cười với con kìa !

- Con đừng vậy mà Tú!

- Con không tin, con không tin – Anh lắc đầu liên tục

- Cả nhà đang đợi con ở nhà, con về đi. Mấy ngày rồi con không ăn uống gì hết. …híc

híc….con về nhà đi con – mẹ Tú khóc như mưa khuyên con mình.

Anh không nói gì cả, càng nhìn tấm bia anh càng câm giận ông trời tột đọ, anh ước gì có thể

có phép nhiệm màu bay lên trời để hỏi tại sao lại bắt vợ anh chết oan nghiệt như vậy!

Anh thốt lên kinh hoàng:

- Phương ơi!.............................................. .......................

Giọng của anh vang cả khu này, người đi thăm viếng thấy chàng trai trên người toàn màu

trắng đang khóc lóc thảm thiết mà cũng không cầm lòng được.

Mặc cho ai khuyên gì thì khuyên những ngày qua, anh vẫn vậy, vẫn như gã khờ cứ có một đôi

mắt đăm chiêu về đâu đó xa xa rồi đôi lúc thét lên đôi chứ “ Phương …Phương “

Hình ảnh ấy cứ khiến cả gia đình đau hơn lúc nào hết.

Không khí nhà anh buồn hơn bao giờ hết, u ám và trầm lặng, tĩnh mịch và tối tăm. Như một

âm vang của một thứ quý báu bị mất…..

Tại Phòng bà Nội :

Bà nằm ủ rủ như con chim đang bị mắc mưa vậy, bà tuôn dài những giọt nước không còn

trong trẻo. Bà tưởng mình đang ở cùng địa ngục với cháu dâu, vì sống cũng như đã chết mất

rồi

Ngay cả niềm vui của bà là Nho cũng mấ, cả cháu dâu mà bà thèm khát cũng mất, giờ bên bà

không còn niềm vui gì cả, chỉ còn mỗi anh mà anh lại…..

Thật không biết nói gì về hoàn cảnh của bà trong lúc này….

Tại vùng quê:

- Nu ơi! ra đây coi mấy con gà dễ thương quá nè! – Giọng nó loáng thoáng với ở bờ rau

- Trời ơi! Dễ thương quá đi, để tao đếm coi…1…2…3…4…10…20…Trời 20 con luôn! – thằng

Nu từ trong nhà cầm tô cơm chạy ra

- ủa mày đếm mấy con gà chi vậy?

- Thì đếm coi để bán được bao nhiêu tiền ,hehe…

- Mày đúng là…nhìn nó mà tao thấy thương không nở bán mày ơi, tội nghiệp nó quá đi à! Nuôi

nó ríêt rồi mến làm sao á!

- Hihihi…gà là gà thôi, mà cũng nhờ nó mà tụi mình có tiền. thì mày cứ nghĩ đem đi bán tụi nó

là phóng sinh đi, để tụi nó còn đầu thai làm người nữa. Cứ nghĩ vậy đi hehe! - thằng Nu nói

Nó chậc lưỡi nghĩ cũng đúng:

- Ờ biết đâu chừng vậy, mà nó mang ơn mình thì sao! Hì hì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro