Ngôi nhà ma p.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tua gần hết phim, mọi chuyện vẫn không có gì khác lạ, Minh toan bảo Cường đi ngủ thì giật mình đưa mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, nhìn từ xa xa, dưới ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn tròn, từ bên dưới thành giếng có một bàn tay đưa lên khỏi miệng giếng, năm ngón tay bấu mạnh vào thành lần mò xung quanh tìm chỗ bấu víu để ngoi lên khỏi miệng giếng đúng ngay lúc đoạn phim quay được vừa hết.

– Cường thoáng giật mình, cái gì diễn ra trong đoạn phim này? Cường tự nhủ: “hay là mình hoa mắt? ” . Cường bèn bật lại đoạn phim để kiểm chứng thêm lần nữa thì quái lạ, tại sao đoạn cuối của phim lại bị nhòa đi không thấy được gì cả, chỉ thấy màn hình bị nhòa đi. Cường bật lại lần nữa, lại y như ban nãy không thấy bất cứ gì. Minh quay sang Cường và nói: ” quái lạ, sao mọi thứ càng ngày càng khó hiểu. Cường ơi, tao thấy nhà này quái dị quá, hay nhà này có ma mày ơi……. “. Chưa nói dứt câu thì Cường bèn gạt ngang: ” bậy mày, trên đời này làm gì có ma quỷ, tao không tin”.
Minh vặt lại: “vậy theo mày trong những ngày qua, mọi chuyện quái lạ đang diễn ra là gì? hay mày nghĩ có người phá hoại hoặc là cái gì đó trùng hợp? “. Minh đứng suy nghĩ một hồi rồi nói:”thôi đi không tranh cãi mấy chuyện vớ vẩn nữa, có phải do mệt mỏi quá nên hoa mắt cũng nên. Thần hồn nát thần tính rồi đâm ra suy nghĩ tùm lum, thôi đi ngủ mày tao mệt rồi”. Không chờ Minh nói tiếp, Cường đi vào trong ngủ còn Minh cũng lật đật chạy theo sau.
– Tuy Cường nói vậy để trấn an Minh chứ thật ra trong đầu Cường suy nghĩ đủ thứ, cứ thế cả 2 chìm vào giấc ngủ.
– Đêm ấy Cường nằm mơ thấy đủ thứ chuyện kỳ quái, những gương mặt thật xa lạ, cảnh vật xung quanh vừa quen vừa lạ lẫm với Cường. Những gương mặt ấy chưa bao giờ Cường gặp qua dù chỉ 1 lần vậy mà sao hiện ra thật rõ ràng đến như vậy. Trong cơn mơ Cường thấy mọi người nói cười thật vui vẻ, bổng nhiên lại vụt qua hình ảnh khác lại vẫn những gương mặt ấy đứng cãi cọ nhau, họ trợn mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau vậy, rồi họ xô xát máu me đầm đìa văng khắp nơi, văng cả vào Cường.
Rồi bất chợt từ đâu một người hung hăng cầm thanh sắt thật to lao đến trước mặt Nam làm Cường giật mình, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích được và người ấy cứ lao đến giáng thanh sắt đó xuống đầu Cường. Thôi rồi lần này chết chắc, Cường nhắm chặt mắt lại. “Phập”, một tiếng kêu thật lớn, Cường mở mắt ra và thốt lên: ” trời ơi một cái đầu”, một cái đầu người rớt ngay chân Cường lăn lông lốc, máu chảy đầm đìa. Ôi lạy chúa, cái gì đang diễn ra thế này và từ đâu một bàn tay lôi thẳng Cường xuống nước dìm Cường xuống, Cường thở không được nữa, nước tràn vào miệng, vào mũi. “Khó thở quá, cứu với, có ai không cứu với”…….
– Cường ,  Cường tỉnh dậy đi, mày bị làm sao vậy? dậy dậy. Minh lay mạnh Cường và vứt cái mền đang trùm kín mặt Cường sang một bên. Cường giật mình tỉnh giấc. Nam thở hổn hển, Minh  hỏi: ” mày gặp ác mộng hả sao mày la dữ vậy? Cường giật mình rồi cười khẩy: ” uhm, chỉ là nằm mơ thôi mà” , rồi đứng dậy ra nhà sau rửa mặt, còn Minh đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ka#lin