Chương 22: Người trong cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Người trong cuộc

- Em muốn từ bỏ sao?

Lâm Phi lạnh lùng nhìn Quỳnh Vi, lắc lắc bông hoa hồng trên tay.

- Em không biết! - Quỳnh Vi thở dài. - Nhưng em thực sự không muốn làm Đình Huy đau lòng thêm nữa.

- Ồ! - Lâm Phi cười khẩy, đưa cành hoa hồng lên, xoay xoay trên tay. - Tóm lại là em muốn dừng chân? Quyết định này... Chà! Em nghĩ... mình có thể bình yên sao?

Cành hoa hồng đột ngột tuột khỏi tay Lâm Phi, rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo. Gót giày Lâm Phi vô tình dẫm lên những cánh hoa đỏ rực, tan tác...

Một tiếng cười lạnh vang lên, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt băng giá xoáy sâu vào Quỳnh Vi:

- Em có biết câu "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng" không?

- Ý chị là sao?

- Em hiểu mà! Phải không? Chắc không đến nỗi chị phải nói toạc hết ra đâu nhỉ! Em đã quyết định bắt đầu rồi, thì không có chuyện dừng lại giữa chừng đâu. Muốn dừng lại, huh? Không được đâu em gái yêu à! Em chỉ có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục cho đến khi mọi chuyện kết thúc, hai là... dừng lại... và... em sẽ... CHẾT!

- Chết ư? - Đôi mắt Quỳnh Vi mở to, kinh ngạc, hồ nghi.

- Phải! - Lâm Phi ghé sát mặt mình vào gương mặt Quỳnh Vi, hơi thở lạnh lùng mang theo chú nguy hiểm lan trên gò má Quỳnh Vi. - Em vẫn chưa biết mình đang đối mặt với ai đâu! Hà Nguyệt Lam, Hà Nguyệt Nhi, Dương Gia Vĩ, bọn chúng đều là những ác quỷ thực sự. Đừng nhìn bề ngoài mà lầm tưởng. Đó không phải là những con người, những nghệ sĩ bình thường. Đằng sau chúng có một thế lực, có một bí mật vô cùng to lớn. Em đã châm ngòi cho cuộc chiến, thì sẽ không có chuyện chúng để em bình yên đâu.

- Một bí mật? Một thế lực ư? - Gương mặt Quỳnh Vi chợt đăm chiêu. Có vẻ như có một điều gì đó, một điều rất quan trọng, mà cô không hề biết.

- Ngay cả Đình Huy... cậu ta... cũng có một bí mật... không thể cho em biết. - Lâm Phi tiếp tục thì thầm bên tai Quỳnh Vi. - Bí mật đó, về cơ bản, là giống ba người kia.

Đình Huy? Anh cũng có chuyện giấu cô sao?

Quỳn Vi chợt lo lắng. Cô rất nhạy cảm với những gì liên quan đến Đình Huy. Anh là người duy nhất có thể khiến cô cởi bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng để sống thật với bản chất của mình, là người duy nhất cô yêu suốt cả cuộc đời này.

Thế nên, nếu như anh thực sự có bí mật giấu cô...

- Bí mật đó là gì?

- Là gì? - Lâm Phi cười nhạt, đoạn cắm cành hoa hồng vào chiếc lọ thủy tinh trên bàn. - Nếu như em tiếp tục kế hoạch trả thù cùng chị, chị sẽ giúp em... tìm hiểu nó. Em sẽ biết tất cả, nhưng... phải tự mình tìm hiểu. Chị tin chắc rằng, bí mật này... sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của em, tình yêu của em. Nó thực sự là... rất thú vị.

Quỳnh Vi im lặng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đóa hoa hồng trên bàn. Một cành hoa hồng lẻ loi, đỏ rực, vừa nồng nàn, vừa có chút gì đó lạnh lẽo.

Bàn tay nhịp nhịp gõ đều trên bàn. Đôi mắt đen thẫn thờ đắm chìm trong suy nghĩ. Nắng vẫn dịu dàng len lỏi qua ô cửa sổ, nô đùa trên mái tóc của cô, nhưng... nó không thể làm cô chú ý.

Trong trái tim Quỳnh Vi chợt dấy lên một linh cảm bất an, một điều gì đó khiến cô lo sợ. Bí mật sẽ thay đổi cuộc đời của cô sao? Nó là gì thế? Thực sự có tác dụng lớn đến vậy sao?

Khóe môi mềm hơi nhếch, Quỳnh Vi lạnh lùng hỏi Lâm Phi:

- Làm sao em biết được chị có nói thật hay không? Làm sao em có thể tin chị?

- Hà... - Lâm Phi cười dài một tiếng, rất thoải mái ngồi lên bàn, đối diện với Quỳnh Vi. Đôi mắt sâu thăm thẳm đột nhiên lóe lên tia hứng thú. - Chà chà... Cô em gái tôi ngày càng thông mình, sắc sảo rồi đó. Kể cả những lời nói bí ẩn của chị cũng không đủ làm em mất lí trí. Tốt! Chị đã không chọn sai người.

Lâm Phi thò tay vào trong túi xách, lấy ra một xấp ảnh, mỉm cười chài ra trước mặt Quỳnh Vi:

- Em tự xem đi!

Quỳnh Vi đưa đôi mắt ngờ vực nhìn con người tràn đầy tự tin trước mặt, sau đó giật phăng xấp ảnh khỏi tay cô ta.

Đều là ảnh của Đình Huy!

Trong những bức ảnh này, đều chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh, nửa còn lại bị che lấp bởi một chiếc mặt đen góc cạnh, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra. Lam sao có thể không nhận ra được? Cho dù anh có hóa thành tro bụi, cô cũng nhận ra.

Gương mặt anh luôn giữ nét lạnh lùng, thậm chí có phần tàn nhẫn. Trong tất cả cấc bức ảnh, anh đều mặc một bộ đồ màu đen. Bên cạnh anh, còn có một vài người, rất quen thuộc... phải nói là vô cùng quen thuộc. Đúng, đó chính là Nguyệt Lam, Nguyệt Nhi, và cả Dương Gia Vĩ. Tất cả đều cùng mặc đồ đen và đeo mặt nạ. Họ đứng phía sau anh, dáng vẻ vô cùng kính cẩn.

Lật qua một vài tấm ảnh nữa, vẫn là Đình Huy. Anh vẫn lạnh lùng như thế. Nhưng khung cảnh... tất cả đều đẫm mãu. Trên tay Đình Huy còn cầm một khẩu súng lục, dưới chân anh là một người đàn ông, mặc bộ đồ giông của Dương Gia Vĩ, gục dưới đất, máu tràn ra, ướt đẫm nền đất xung quanh.

Quỳnh Vi dừng tay. Đôi lông mày cô nheo lại. Những bức ảnh này...

- Sao hả? Tin rằng cậu ta có bí mật chưa?

Lâm Phi cười, vẻ mỉa mai. Quỳnh Vi vẫn im lặng. Cô vô cùng bình tĩnh, đặt xấp ảnh lên bàn.

- Đây là cảnh quay trong phim nào vậy?

Gương mặt Lâm Phi không đổi sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai đó:

- Chà chà... Cô em gái của tôi, nên khen ngợi sự tin tưởng của em với cậu ta hay nói em đáng thương vì bị người quan trọng nhất giấu giếm một bị mật lớn như vậy đây? Chà, em đang tự lừa dối mình sao? Hay không dám tin.

Quỳnh Vi tiếp tục im lặng. Phải, Lâm Phi nói đúng. Là cô không dám tin anh có bí mật, là cô không dám tin rằng anh đáng giấu giếm mình điều gì. Cô biết, thực ra, cô không hết lòng tin tưởng được bất kì ai như vậy, kể cả anh.

Lâm Phi cầm xấp ảnh lên, lật qua từng tấm, sau đó rút một tấm, đầy về phía Quỳnh Vi:

- Thấy gì nào em gái?

Quỳnh Vi cầm tấm ảnh. Trong ảnh, ngoài Đình Huy, còn có một cô gái, không đeo mặt nạ như anh và đám người Nguyệt Lam, nhưng cũng mặc đồ đen. Gương mặt sắc sảo đó, đôi mắt sâu thăm thẳm ánh lên vẻ mỉa mai, cười cợt, khóe môi mỏng nhếch lên bất cần. Còn có thể là ai vào đây được nữa? Là Lâm Phi, hoàn toàn không thể sai được.

Lâm Phi cầm một khẩu súng lục, chĩa về phía Đình Huy. Đình Huy cũng như vậy. Hai người đối diện nhau, xung quanh la liệt xác người. Máu đỏ rực như nhuộm lên bức ảnh. Mùa đỏ, hòa quyện cùng màu đen... tất cả tạo nên màu của tội lỗi...

- Tin chưa nào?

- Đây là ảnh ghép thì sao? - Quỳnh Vi lập tức tìm ra một lí do. Cô ném tấm ảnh lên bàn.

- Ha, chị mệt rồi đó nha cô em gái bé bỏng. Nếu em muốn, có thể tìm người xác minh tám ảnh này là thật hay giả. À, chị mách cho em một người nhé. Cậu phóng viên Hồ Vũ mà em thân thiết đó, cậu ta rất giỏi mấy vấn đề này. Muốn xác minh thật giả, cứ đến tìm cậu ta.

Quỳnh Vi hơi cau mày, sau đó không ngần ngại, nhét tấm ảnh vào túi xách.

- Sẽ làm theo lời chị!

Cánh cửa đóng sầm lại.

Cất xấp ảnh trở lại túi xách, Lâm Phi cười khẩy:

- Lung lay rồi, cô em gái nhỏ! Hà, Đình Huy, bí mật này sắp phơi bày trước người mà cậu thương yêu nhất. Cậu cố tình giấu cô ta, tôi sẽ đề cô ta biết tất cả. Ha ha, sắp có kịch vui xem rồi! Đình Huy, chúng ta vẫn còn chưa biết ai chiến thắng đâu!

*

*          *

- Chị Quỳnh Vi! Sao chị tự nhiên lại...

Hồ Vũ bối rối gãi đầu. Cậu có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại của Quỳnh Vi. Cậu cứ nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ nhớ tới cậu nữa. Đối với cậu, Quỳnh Vi là một nữ thần cậu mãi tôn sùng. Tình cảm đối với cô, cậu chỉ dám giấu kín trong lòng, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thổ lộ với cô. Cậu còn cho rằng, Quỳnh Vi sẽ chẳng bao giờ nhớ đến mình.

- Xin lỗi vì làm phiền em! Nhưng mà... - Quỳnh Vi rút tấm ảnh, đặt lên bàn. - ... chị cần em giúp một việc.

Đôi mắt lạnh lùng mà ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Nữ thần của cậu có chuyện sao?

- Chị... có chuyện gì xảy ra với chị sao?

- Không có gì! Em đừng hỏi! Chỉ cần giúp chị xác minh tấm hình này là thật hay giả thôi. Nghe nói em rất giỏi việc này?

- À... em... thực ra em cũng... không giỏi lắm. Chỉ là... Nhưng em sẽ cố gắng giúp chị.

- Ừ, cảm ơn em! - Quỳnh Vi khẽ mim cười. - Người chị tin tưởng nhất là em, nên chỉ có thể nhờ em giúp việc này.

- Dạ...

Hồ Vũ đỏ mặt. Cô thực sự tin tưởng cậu sao? Điều này thực sự khiến cậu... cảm thấy hạnh phúc.

Cầm bức ảnh lên, Hồ Vũ chợt giật mình.

- Đừng nói gì cả! - Quỳnh Vi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. - Em chỉ cần xác minh giúp chị thôi. Được không?

Hồ Vũ gật đầu.

- Nhanh nhất là bao lâu?

- Em cần ít nhất nửa giờ đồng hồ.

- Được! Vậy làm luôn được không?

- Được! Chị theo em!

Quỳnh Vi gật đầu. Cả hai lập tức rời khỏi quán cà phê. Hồ Vũ dẫn cô tới một tiệm ảnh nhỏ, nằm trong một con hẻm. Tiệm ảnh khá đơn giản, nhưng rất gọn gàn, sạch sẽ.

- Chị ở ngoài này chờ em, em vào trong một lát.

Hồ Vũ chỉ vào chiếc ghế ngồi ở phòng ngoài. Quỳnh Vi gật đầu, im lặng ngồi xuống. Còn Hồ Vũ mang theo tấm ảnh vào phòng trong.

Quỳnh Vi lặng lẽ ôm chiếc túi xách chờ đợi.

Không gian yên ắng, tĩnh mịch, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc theo từng giây trôi qua.

Lòng Quỳnh Vi nóng như lửa đốt. Cảm giác lo lắng xâm chiếm lấy trái tim cô. Bàn tay thanh mảnh nắm chặt quai túi xách, móng tay bấm sâu vào da thịt.

"Tích tắc"

Mọi vật dường như đều ngừng hoạt động, duy chỉ có chiếc đồng hồ trên tường vẫn đều đều chạy, gieo vòa lòng người sự căng thẳng, lo âu.

Sự thực? Liệu có đúng như những gì Lâm Phi nói? Liệu có thực sự anh đang có bí mật, một bí mật rất lớn giấu cô?

"Tích tắc"

Kim đồng hồ vẫn quay đều.

"Tích tắc"

Cảm giác lo lắng tăng dần theo từng giây trôi qua.

"Tích tắc"...

- Chị!

Quỳnh Vi lập tức đứng bật dậy. Cô không nói gì, chỉ nhìn Hồ Vũ, đôi mắt chờ đợi. Hồ Vũ thở dài, đặt tấm ảnh lên bàn.

- Em không biết đây có phải kết quả chị mong muốn hay không. Nhưng tấm ảnh này... là thật!

Như một tiếng sét đánh ngang tai! Tấm ảnh là thật, tức là những lời của Lâm Phi là thật. Những lời đó là thật, có nghĩa là, Đình Huy thực sự có chuyện giấu cô, và bí mật đó sẽ làm thay đổi tất cả, cuộc đời, tình yêu... của cô...

Quỳnh Vi ngã phịch xuống ghế, ánh mắt thẫn thờ. Bên tai cô còn văng vẳng tiếng gọi của Hồ Vũ...

Đó rốt cuộc là bí mật kinh khủng đến thế nào?

*

*           *

- Quyết định rôi?

Lâm Phi nhướn mày, nụ cười  thoáng trên đôi môi.

- Phải!

Quỳnh Vi gật đầu, gương mặt ánh lên vẻ cương quyết.

- Được, vậy thì... - Lam Phi đứng dậy, chìa tay về phía Quỳnh Vi, khẽ nhếch môi. - Chào mừng em trở lại, em gái ngoan!

Cái bắt tay nói lên sự quyết định của Quỳnh Vi.

Trò về với kế hoạch trả thù, không còn vì hận bọn họ nữa, mà là bởi vì... cô không muốn mình là người đứng ngoài vòng bí mật, của Đình Huy, của Lâm Phi.

Kể từ đây, cô biết, mình đã chính thưa trở thành... NGƯỜI TRONG CUỘC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu