Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hạo Thạc chạy được một lúc thì dừng lại quan sát dáng vẻ thê thảm của Chí Mẫn qua kính xe. Cậu đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ tự tin, cao ngạo ban đầu của mình như lần đầu gặp mặt. Bỗng dưng Hạo Thạc thấy hơi hối hận, cậu tự hỏi có phải mình quá đáng quá không? Nhưng cảm giác đó trôi qua trong chớp mắt , nhanh đến nỗi ngay cả cậu cũng không nhớ rằng là mình đã từng có cảm giác đó

 Im lặng một lát thì Chí Mẫn bỗng dưng đứng thẳng lên, day day hai mắt, nắm chặt tay, hét lớn:'' Không sao? Chẳng phải chỉ là một khó khăn nhỏ thôi sao? Không sao, mình là ai chứ? Mình là Chí Mẫn. Chí Mẫn là ai? Đương nhiên là một người đẹp trai, lợi hại nhất của trường trung học Vân Thượng rồi! Cái chết của bố và gánh nặng nợ nần của gia đình không làm cậu gục ngã, huống hồ gì chỉ là một Trịnh Hạo Thạc kia? Nghĩ tới đây, Chí Mẫn thấy phấn chấn lên, mỉm cười:'' Cố lên, cố lên!! Nỗ lực, nỗ lực!! Trịnh Hạo Thạc, chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ việc cảm hóa cậu đâu! Tôi sẽ làm cho cậu phải ăn chay niệm phật, tu tâm dưỡng tánh.''

 Hạo Thạc đứng đó không xa, không nhịn được mà bật cười. Nhìn cái dáng vừa khóc vừa cười, cuối cùng còn ngửa mặt lên trời nói cái gì đó, Hạo Thạc nghĩ sao lúc trước mình không phát hiện rằng Chí Mẫn buồn cười như thế nhỉ?

 Chí Mẫn lại tới.

 Buổi sáng chuẩn bị đi học, Hạo Thạc lại nhìn thấy Chí Mẫn đang đứng chờ trước cổng. Cậu nhớ là nhà cô không gần ở đây, nhưng vẫn tới, hơn nữa là Chí Mẫn hình như đã tới được một lúc rồi.

 ''Cậu chủ, sao cậu lại cất xe đi?'' Quản gia ngạc nhiên hỏi

 ''Đừng có gọi tên cháu, bên ngoài đang có một gã điên đứng chờ cháu.'' Cậu thận trọng liếc ra ngoài cổng, nhưng Chí Mẫn đã nhìn thấy cậu, hơn nữa còn nở nụ cười rất ngọt ngào. Nụ cười đó như giọt sương buổi sớm, tinh khiết trong lành và còn mang theo cả sự mát mẻ còn đọng lại vào ban đêm. Hạo Thạc tóm vội cặp sách, chạy nhanh về phía bức tường gần đó.

 ''Hạo Thạc, chúng ta cùng đi học." Chí Mẫn gọi lớn, ra sức vẫy tay về phía cậu, nhưng Hạo Thạc đã biến mất từ lâu.

 ''May quá, may quá. Đúng thật là..... Cứ như âm hồn vậy.'' Hạo Thạc vừa đặt chân xuống đất, thấy Chí Mẫn đang nói gì đó với quản gia. Bỗng dưng cậu quay người lại, nhìn thấy Hạo Thạc, bèn ôm cặp vội vàng chạy theo." Hạo Thạc, Hạo Thạc chờ tôi với, chúng ta cùng đến trường!'' Giọng nói ngọt ngào của Chí Mẫn đi sâu vào trái tim Hạo Thạc, nhưng Hạo Thạc vẫn không dừng bước chân. Cậu quay người lại, định co giò chạy. Cậu không ghét bỏ Chí Mẫn, bản thân cậu không phải người con trai hẹp hòi như thế. Chỉ là trong giây phút đó, cậu không biết mình nên đối diện với Chí Mẫn như thế nào.

 Chạy ra sức chạy. Hạo Thạc chạy bằng tốc độ gấp ba bình thường, chẳng mấy chốc đã tới cổng trường. Quay đầu nhìn lại, cái dáng lùn lùn nhỏ nhắn của Chí Mẫn đã không thấy đâu nữa, lúc này cậu mới lau mồ hôi trên trán, bước vào cổng trường.

 Đúng lúc cậu chuẩn bị bước lên cầu thang thì cái bóng của Chí Mẫn lao lên từ đằng sau, cậu nắm chặt cách tay Hạo Thạc, mỉm cười:'' Hạo Thạc, thì ra cậu chạy nhanh thế à!!'' Nghe đến giọng nói của Chí Mẫn, từng sợi thần kinh của Hạo Thạc bắt đầu căng lại, những giọt mồ hôi vừa lau sạch lại thi nhau túa ra. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mãi cho tới khi xác định được người đứng trước mặt mình là Chí Mẫn, nụ cười ngọt ngào của cậu chính là minh chứng.

 ''Trưa nay ăn cơm cùng nhau được không?'' Chí Mẫn mỉm cười hỏi, mắt cậu híp lại.

 ''Không....được!'' Hạo Thạc nheo mắt, nghiến răng trả lời Chí Mẫn. Sao cậu ta lại chạy nhanh thế nhỉ? Hạo Thạc rút tay mình về, điều chỉnh lại tâm trạng, đi nhanh về phía trước.

 Nhìn theo cái bóng của Hạo Thạc, Chí Mẫn không biết làm thế nào. Vì chờ Hạo Thạc, Chí Mẫn phải dậy từ lúc sáu giờ, đứng ở ngoài cổng nhà Hạo Thạc chờ cậu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Hạo Thạc lại trèo tường ra ngoài, lại còn chạy trốn cậu bằng tốc độ siêu nhân. Chí Mẫn đành ngồi taxi tới trường, nhưng cuối cùng lại chỉ biết nhìn theo cái bóng lưng của Hạo Thạc, thẫn thờ.

 Lại thất bại sao?

 Lúc này Hạo Thạc đã về tới lớp học, cậu mở cửa sổ nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Chí Mẫn đang ngẩng đầu nhìn lên. Trong phút chốc, ánh mắt hai người gặp nhau, Chí Mẫn lại mỉm cười với Hạo Thạc, nụ cười rạng rỡ đến khó chịu. Hạo Thạc vội càng đóng cửa sổ lại, đưa tay lên vuốt ngực.

 ''Hạo Thạc cậu hôm nay bị sao vậy?'' Tại Hưởng ghé sát đầu lại nhưng bị Hạo Thạc lườm cho một cái, đành ngoan ngoãn về chỗ mình ngồi.

 ''Đồ chết tiệt, nếu cậu ta cứ đi theo mình từ sáng đến tối như vậy, mình sợ không sống nổi qua năm nay mất.'' Hạo Thạc lẩm bẩm trong miệng, vứt mạnh quyển sách trong tay xuống bàn, bước nhanh ra khỏi lớp. Nhưng đồng thời với mấy lời ca thán, trong khóe mắt cậu lại không che được sự đắc ý., có một cái gì đó trong lòng âm thầm thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro