ngôi sao thứ tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lời tác giả:

motif xuyên thời gian cũ rích

tam cấm esports, hơi delulu

lưu ý:

lee minhyeong x lee sanghyeok không switch

https://seraphim45759.lofter.com/post/4d19c5b7_2b4bac70e

đã có permission

VUI LÒNG KHÔNG THÊM FIC VÀO DANH SÁCH ĐỌC CHỨA NHỮNG CP KHÁC.

-

"anh sanghyeok, khi chúng ta giành được chức vô địch, mình... mình hẹn hò được không ạ?"

dũng khí chàng thanh niên vất vả lắm mới gom đủ bị chôn vùi bởi cái gật đầu có lệ của đàn anh. người đó bình tĩnh đặt ly rượu của hắn xuống, căn dặn một câu đừng uống nữa.

thế là hết. anh của hắn chắc chắn sẽ nghĩ hắn là người uống nửa cốc bia là xỉn, rồi còn bắt đầu đùa cợt điên khùng; mình không những tỏ tình thất bại mà còn để lại cho anh ấy ấn tượng về tửu lượng kém cỏi, lee minhyeong tuyệt vọng nghĩ.

hắn ngã xuống giường, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

vấn đề đầu tiên, tại sao hắn lại ở nhà lee sanghyeok của bốn năm sau.

lee minhyeong, người mới hai mươi tuổi nhưng đã yêu thầm anh của mình ba năm mà vẫn chưa kết trái, tối hôm qua còn tỏ tình thất bại, trầm tư trong phòng tắm năm phút đồng hồ, chắp vá ra một đáp án chính bản thân cũng không tin nổi - hắn tới chúc tết anh sanghyeok với tư cách là một người họ hàng.

vấn đề thứ hai, tại sao người chỉ đến chúc tết trong thời gian ngắn ngủi là hắn lại tìm thấy một tủ đầy quần áo size xxl rõ ràng không phải cỡ của lee sanghyeok.

...có lẽ nào anh của hắn lại săn sóc hắn đến mức ngay cả quần áo cũng chuẩn bị cẩn thận?

một vấn đề cuối cùng.

tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng tắm, giọng nói càng thêm trầm ổn bình tĩnh của người trưởng thành thuộc về lee sanghyeok ba mươi hai tuổi truyền đến, "minhyeong, em ra đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng."

lee minhyeong che mắt, do dự mãi mới thưa, nguyên nhân không gì khác ngoài việc điều đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt lúc bốn năm sau là lee sanghyeok.

ghi chú, là lee sanghyeok để trần thân trên, bả vai và cần cổ trắng ngần được bao phủ với chi chít dấu hôn, rúc trong lồng ngực hắn say giấc nồng.

nhưng anh của hắn đã gọi hắn là minhyeong-ah.

lee minhyeong vốn đang đỏ bừng cả mặt chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm lại.

hắn lê từng bước ra khỏi phòng tắm. lee sanghyeok đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi lướt điện thoại trên sô pha, anh chỉ vào nước mật ong đặt trên bàn, không ngẩng đầu lên nói, "em bổ sung thêm chút đường đi, đồ ăn đặt ngoài thì phải chờ một lát nữa."

với khoảng cách tuổi tác mười năm, lee minhyeong càng không dám lỗ mãng. thật sự chẳng phải hắn xa lạ gì với anh song tác động của cảnh tượng khi mới mở mắt ra là quá lớn, làn da anh tựa như nhẹ nhàng phát sáng dưới ánh nắng ban mai, đủ để khiến kẻ thầm yêu tâm viên ý mã¹.

¹ chỉ tâm trạng xáo động, không yên ổn

"giờ đang là kì nghỉ, em đừng lo lắng về vấn đề thi đấu." lee sanghyeok cất điện thoại đi, "anh đã nói với huấn luyện viên rồi, mấy hôm này không tìm gặp em đâu."

lee minhyeong: "em... vẫn còn chơi chuyên nghiệp ạ?"

lee sanghyeok nghĩ tới chuyện gì đó, khẽ cười, "em mới hai mươi sáu thôi. lúc anh giải nghệ chính em nói muốn thi đấu mười năm giống anh, sao, giờ đã muốn giải nghệ rồi à?"

đúng là lời hắn sẽ nói. lí do lee minhyeong gia nhập skt hơn phân nửa là vì lee sanghyeok, thành tựu của anh, sự kiên trì, và cả nhiệt huyết... hắn truy đuổi vì sao hai năm mới có được cơ hội cùng anh tỏa sáng.

nhưng anh sanghyeok đã giải nghệ.

hắn có phần cụt hứng, dù rằng hiểu được người đi đường giữa 96 đã tới tuổi đó, chính tai nghe được tin này vẫn khiến trái tim hắn quặn thắt, lòng âm ỉ đau.

"vậy-" lee minhyeong liếc qua tủ trưng bày ở phòng khách. ở đó đặt cúp cùng với hai chiếc áo đồng phục đội viết id của bọn họ nhìn vô cùng quen mắt, hôm trước hắn vừa mới mặc một chiếc trên người đi thi đấu.

điểm khác biệt duy nhất chính là - thừa ra ngôi sao thứ tư phía trên id.

bốn cái, không phải ba cái lee sanghyeok giành được trong những năm tháng không có hắn, mà là bọn họ cùng nhau đi tới đỉnh cao.

lee sanghyeok bị vẻ mặt ngơ ngác của người yêu kém mười tuổi chọc cười. sau khi anh giải nghệ, lee minhyeong đã tiếp nhận trọng trách đội trưởng, chàng trai trẻ càng ngày càng thêm chín chắn, đôi lúc ôm anh làm nũng mới lộ ra nét mặt hợp tuổi.

một lee minhyeong vui mừng ra mặt như vậy là hiếm thấy, lee sanghyeok lấy điện thoại ra ý định lưu lại kỉ niệm này, lại chợt bị ôm trọn vào lòng, cánh tay vòng qua lưng anh run rẩy dữ dội, "anh sanghyeok, khi đó chúng ta thắng...? chúng ta là nhà vô địch!?"

vui sướng đến mức váng đầu, hắn bật thốt, "lee sanghyeok, khi chúng ta giành được chức vô địch, mình... mình hẹn hò được không ạ?"

lee sanghyeok nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc, bình tĩnh giơ tay trái lên, chiếc nhẫn trơn xinh đẹp trang nhã trên ngón áp út thể hiện thân phận người đã kết hôn của chủ nhân nó.

anh nhịn cười, nói, "đây là lần thứ hai em nói thế với anh rồi, minhyeong."

năm tháng cảm mến anh, chỉ lưu lại một chút vết tích nơi khoé mắt, dáng vẻ khi lee sanghyeok mỉm cười vẫn là quen thuộc với hắn, cách anh đối xử với người yêu lại thêm quyến luyến dịu dàng.

"à... có chuyện anh năm hai mươi sáu tuổi quên nói, để anh bổ sung giúp y."

lee sanghyeok nói, "y đồng ý, thế nên sau khi giành chức quán quân nhớ phải tìm y thực hiện lời hứa."

- fin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro