Part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chiếc xe lao đi vun vút

Không gian trong xe nặng nề

"Liễu Thanh my. Cô đã bị bắt cóc"

Giọng nói thoảng như gió bên tai. Thanh my nghe thấy rõ.

Đôi mắt rưng rưng...

Ha...ha...ha...

Đột nhiên Thanh my bò lăn ra cười. Cô ôm bụng cố gắng nín cơn cười lại.

- Là cậu sao Tuệ nghi?

cậu tháo mũ, tháo kính, quay lại nhìn Thanh my.

- Giờ mới biết là mình à?

cậu nháy mắt rồi quay lại tập trung vào việc lái xe. Thanh my nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc rồi leo lên ghế trước ngồi với cậu.

- Sao cậu lại đến đón mình vậy? Mình tưởng cậu đang ở Nha trang.

- Mình đến Nha trang rồi, sau đó quay lại đây.

- Cậu đúng là đồ hâm.

Thanh my ngồi cười. Nói vậy thôi chứ trong lòng cũng thích lắm ấy chứ. Mong mỏi người ta suốt từ hôm qua, giờ lại được đích thân người ta quay về đón. Thanh my ngồi nghĩ mà tủm tỉm cười một mình, hai má đỏ hồng lên. Thấy biểu hiện lạ của Thanh my, cậu ngu ngơ hỏi.

- Cậu đang nghĩ gì đen tối thế my?

- Đâu. Gì mà đen tối?

Thanh my vội chỉnh lại dáng ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh cái nhìn của cậu. Thực ra cậu chỉ có liếc thôi chứ không có nhìn vì cậu còn đang bận lái xe. Nhưng ai kia lại cho rằng cậu đang nhìn mình chăm chăm dò xét. (muốn đâm đầu vào đâu đây chị )
Suốt quãng đường đi, Thanh my không nói gì nữa, mà thả trôi trí tưởng tượng của mình vào tận đẩu tận đâu. Thi thoảng cô lại hát vu vơ bài gì đó. Còn cậu thì chỉ chăm chú lái xe, tạo không gian riêng cho Thanh my. Ở bên cậu lúc nào cũng thoải mái, không áp lực, Thanh my thấy vậy. Cô đang dần quen với sự góp mặt của cậu vào cuộc sống của mình. Hoặc chính cô đang cố gắng kéo cậu vào. Thanh my vốn chưa bao giờ được ai quan tâm thế này, ngoại trừ bố cô. Dẫu vẫn biết là cậu thần tượng mình, nhưng cô vẫn cảm thấy những gì cậu làm cho mình thật tự nhiên, chân thành.

Chiếc xe đỗ lại trước sân bay . Giao lại xe cho quản lý, hai người cùng vào trong. cậu đã mặc nhiên đặt trước vé cho hai người. ( liều lĩnh thì đúng hơn vì Nghi đâu biết lúc nào thì my quay xong). Chuyến đi đã nhanh chóng bắt đầu. Ngồi trên máy bay, cảm giác buồn ngủ kéo mi mắt Thanh my sụp xuống. cậu hiểu ý, vỗ vỗ vào vai mình, bảo Thanh my ghé đầu vào mà ngủ. Cũng chẳng còn ngại ngần nữa, Thanh my kéo kính râm xuống, tựa vào vai cậu ngủ ngon lành, không biết rằng ngay sau đó cái con người lùn kia cũng ngả vào đầu cô mà ngủ luôn.
Đến nơi, người đánh thức là Thanh my chứ không phải cậu. cậu lơ mơ dậy rồi theo Thanh my.

- Cậu làm gì cả đêm qua hay sao mà giờ trông mệt mỏi vậy.

- Mình không ngủ được thôi.

Giờ Thanh my mới để ý thấy hai quầng mắt cậu thâm đen. Chắc đến đây lo sắp xếp rồi lại quay về đón cô nên không kịp nghỉ ngơi. Thanh my cảm thấy có lỗi vô cùng. Đón taxi đi về khách sạn ánh dương, cậu tranh thủ đánh thêm giấc nữa. Nhìn khuôn mặt cậu ngủ dễ thương y như con nít vậy, Thanh my không kìm được định đưa tay nhéo má cậu, nhưng thấy thương thương lại thôi, chỉ vuốt nhẹ lên má cậu. Chí ít thì cô cũng được ngủ một giấc từ 1h đến 6h sáng, còn cậu chắc chẳng ngủ được tí nào.

(Khách sạn ánh dương)

cậu kéo nhẹ mũ xuống, vào quầy tiếp tân lấy khóa rồi đưa Thanh my lên phòng. Phòng của hai người đối diện nhau.

- Thay đồ đi rồi cùng mình đi chơi nhé.

- Cậu không định nghỉ sao Tuệ nghi?

- Một chút thôi mà. Sau đó mình sẽ để cậu về nghỉ.

cậu dùng mọi cách năn nỉ Thanh my. Nhìn bộ dạng xác xơ tiều tụy của cậu, Thanh my chiều lòng cậu. Hai người về phòng, Thanh my ném vali lên giường, rồi lăn kềnh ra. Chiếc giường êm ái này khiến cô chỉ muốn đánh một giấc no say. Nhưng nhớ lại đôi mắt của cậu, cô không đành lòng nên lại đứng dậy thay đồ.
(30 phút sau).

Thanh my bước ra khỏi phòng thì đã thấy cậu đứng chờ.

- Mình xin lỗi. Cậu đợi lâu chưa?

- Không sao. Mau đi thôi.

cậu cầm tay Thanh my kéo đi thật nhanh. Thanh my chỉ còn biết lắc đầu cười trừ. Dẫn Thanh my đi chơi mà cậu trông còn háo hức hơn cả cô. cậu đưa Thanh my lên một đồi núi gần đó. Gần đến nơi, cậu bắt Thanh my đứng chờ.

- Cậu đi đâu thế Tuệ nghi?

- Bí mật. *wink*

Thanh my đơ người trước cái nháy mắt quá đỗi dễ thương (lừa tình) của cậu. Thanh my ngoan ngoãn đứng yên chờ cậu đi đâu đó. cậu chạy đi, khuất sau mỏm đá. Chừng 5 phút sau, điện thoại của Thanh my đổ chuông. Là cậu.

"my à, cậu tự đi tiếp về phía trước đi"

- Để làm gì? Cậu đi đâu?

"Cứ đi lên phía trước đi, cậu sẽ thấy mình mà"

Thanh my làm theo, bước tiếp về phía trước. Cô ngạc nhiên trước một đồi hoa đang hiện dần ra trước mắt.

"my, dưới này"

Thanh my nheo mắt nhìn xuống và thấy một tên lùn đang nhảy tưng tưng giữa vườn hoa. Cô há hốc mồm ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. Giữa bãi cỏ xanh, vườn hoa nổi lên là một dòng chữ "ALWAYS KEEP THE FAITH", phía dưới là hàng chữ nhỏ hơn một chút, "4EVER LOVE YOU - MY". Thanh my chết đứng trước những gì mà cậu đã kì công làm cho mình. Hóa ra tên lùn đó tận dụng thời gian, thuê bãi cỏ này rồi thức nguyên đêm để làm tất cả
"Xuống đây đi my, mình chờ nhé"

Tắt máy, Thanh my không quên chụp lại mấy tấm hình kỉ niệm. Giờ cô mới hay là cậu không chỉ là hâm mộ cô, mà chính xác là cuồng cô vô đối. Vui vẻ chạy xuống vườn hoa, Thanh my không thể ngưng nụ cười trên môi mình.

- Cậu thấy hết rồi chứ my?

- Là cậu tự làm hết sao? (biết rồi còn hỏi nữa)

*gật gật* *cười*

- Cậu làm vậy để làm gì?

- Bù cho sinh nhật của cậu? Vui không?

- Cậu tự làm hết chỗ này một mình chỉ để mình vui thôi sao Tuệ nghi?

Đứa trẻ kia lại hồn nhiên gật đầu. cậu đúng là fan cuồng số một trên thế giới này. Hai người ngồi xuống bên vườn hoa, Thanh my thấy bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.

- Sao cậu biết mình sẽ vui mà kì công làm?
- Con gái chúng mình...ý mình là con gái các cậu luôn thích những thứ lãng mạn còn gì.

- Ừ. Cậu tâm lí thật ấy. Nhưng tùy lúc thôi. Con gái nhiều lúc chỉ cần một chút quan tâm là đủ rồi.

Thanh my nhìn về xa xăm, hồi tưởng lại cái gì đó.

- Cậu nhớ Vaness à? *nghệt mặt*

- Không. Mình đang nghĩ tới một người khác. (Nghi đấy)

- Ai thế? *tò mò*

- Cậu hỏi làm gì? Mà nãy giờ...sao mình không ngửi thấy mùi thơm của hoa nhỉ? Chúng ta có nên tưới nước cho chúng không? Chúng sẽ héo mất Tuệ nghi ah.

- Không héo được đâu.

- Tại sao? Cậu đã phun thuốc gì cho chúng thế?

- Không. Là hoa giả đấy.

cậu hất tay về đám hoa. Thanh my tròn mắt. Cái con người này rỗi hơi đến mức đi đặt mua cả hoa giả về để cắm thành chữ cho cô sao. Thanh my chạy lại soi xét kĩ từng bông để kiểm chứng. Đúng là hoa giả thật. Phải có đến cả trăm bông ở đây chứ chẳng ít. Thanh my mỉm cười, có một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng.

- Mình có thể đem chúng về và xếp lại thế này được không?

- Er...chắc được nhưng cậu định sẽ cắm vào đâu.

- Ừ nhỉ. Vườn nhà mình nhỏ lắm. *bí xị*

- Thôi được rồi. Khi nào về mình sẽ trồng cho cậu một vườn hoa nhỏ bằng hoa thật, chịu không?
- Là cậu nói đấy nhé.

Nhận được cái gật đầu của cậu, Thanh my lại nhăn nhở cười. (giỏi vòi vĩnh).

Trời tối dần, cậu đưa Thanh my trở về khách sạn chuẩn bị ăn tối.

- Ăn ở phòng mình nhé, mình sẽ gọi đồ ăn lên phòng mình, được không Tuệ nghi?

Thanh my đề nghị. Cô không muốn quá lộ liễu khi ngồi ăn trong nhà hàng. Ai đó có thể nhận ra hai người. cậu đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Hai người vào phòng Thanh my, gọi đồ ăn và ngồi chờ. Trông lúc chờ nhân viên phục vụ phòng mang đồ ăn lên, Thanh my tranh thủ đi thay đồ, còn cậu thì ngồi xem TV.

Có tiếng chuông cửa, Thanh my đi ra nhưng cậu nhanh chân hơn. Cửa mở, nhân viên đẩy xe vào. Hai người cố gắng xoay mặt đi để không bị nhận ra. Chuẩn bị xong mọi thứ, anh nhân viên cúi chào, lui dần ra. Trước khi đi không quên gửi lời chúc tới khách hàng:

- Chúc hai vợ chồng cậu ngon miệng.

- Er...

cậu ngớ người trước câu chúc đó. Thì ra từ lúc vào phòng, nhìn thấy cậu và Thanh my cố gắng che giấu cái gì đó, anh nhân viên này lại tưởng hai người là vợ chồng mới cưới nên khi thấy người lạ thì ngại. Thanh my phì cười trước bộ mặt nghệt ra của cậu. Cô giục cậu ngồi vào bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro