Part 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh my cứ khóc, và cứ bồng bềnh trong những dòng suy nghĩ cho đến khi quá mệt và chìm vào giấc gủ. Đôi môi cô miên man gọi tên Tuệ nghi...

= = = = = = = = = = = = = = = =

Trúc lâm lái xe đi với tâm trạng lo lắng cho Tuệ nghi ở băng ghế sau. Cô phải đưa Tuệ nghi đến viện truyền nước. Thể trạng của cậu ấy yếu hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên Trúc lâm phải đưa Tuệ nghi đến viện trong tình trạng như thế này. Hôm nay đang quay MV thì bỗng nhiên Tuệ nghi khụy xuống. Trúc lâm đang ở gần đó vội chạy lại đỡ Tuệ nghi đứng dậy, sắc mặt đã xanh lét. Lần đầu tiên trong đời khi nhận được câu hỏi "Cậu có cố được không?", Tuệ nghi đã lắc đầu. Đoàn quay MV đã phải dừng lại để Trúc lâm đưa Tuệ nghi đến bệnh viện ngay tức thì.

(Bệnh viện )

Sau một hồi kiểm tra và hồi sức, Tuệ nghi được chuyển về phòng bệnh để nghỉ. Tay Tuệ nghi loằng ngoằng dây truyền.

- Thể trạng Tuệ nghi đã bị suy nhược đi rất nhiều so với lần cuối kiểm tra sức khỏe cuối cùng. Cháu nên giảm bớt công việc của nó xuống để nó có thời gian nghỉ ngơi.
Vị bác sĩ đẩy lại gọng kính và nhìn Tuệ nghi. Ông là bác sĩ riêng của Tuệ nghi, được chính Trúc lâm nhờ cậy. Trúc lâm là cháu ruột của ông bác sĩ này nên ông đã không ngần ngại nhận lời giúp đỡ. Ông biết bí mật về Tuệ nghi, cũng đã nghe Trúc lâm kể chuyện về số phận Tuệ nghi. Ông thấy thương cảm cho con người này. Thỉnh thoảng Tuệ nghi cũng đến bệnh viện để đích thân ông kiểm tra sức khỏe cho. Vì thế nên giữa hai người có một mối thâm giao khó diễn tả.

- Tuệ nghi đang tham lam quá. Cậu ấy vơ kín công việc cho mình. - Trúc lâm trùng giọng.

- Tuệ nghi có chuyện gì sao?

- Thì bác cũng biết rồi đấy. Showbiz mà.

- Hừ! Lại showbiz.

Ông bác sĩ có vẻ giận khi nhắc đến hai từ showbiz. Trúc lâm cũng nhận ra mình nói hớ vội ngậm miệng lại ngay. Phải rồi. Đứa con gái ông tầm tuổi Tuệ nghi cũng đã mất vì những thị phi, chèn ép của giới showbiz. Chưa lâu, nên nỗi đau trong người cha này vẫn chưa nguôi ngoai chút nào.

- Hãy cẩn thận hơn một chút. Ta đã nhận thấy vài dấu hiệu của bệnh trầm cảm ở Tuệ nghi...

- Cái gì? Tuệ nghi? Trầm cảm sao?

Trúc lâm giãy nảy lên. Nực cười, một người - hơn hai chục năm trời lăn lộn, một người lúc nào cũng lạc quan, yêu đời, một người đã vững chãi chèo chống cuộc sống đến tận bây giờ - bị bệnh trầm cảm thì thật là khó tin. Nhưng có thể lắm chứ. Cái thế giới showbiz này khắc nghiệt hơn thế giới bình thường ngoài kia nhiều lắm. Trúc lâm ngậm ngùi nhìn Tuệ nghi rồi rút điện thoại ra check lịch.
Delete

Delete

Move

Delete

...

- Đừng gục ngã nhé Tuệ nghi.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Tin Tuệ nghi nhanh chóng đến tai Gia như. Sau buổi tập, cô nhanh chóng đến bệnh viện. Hỉnh ảnh Tuệ nghi xanh xao giữa đống dây truyền làm Gia như rớt nước mắt. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường rồi nắm lấy tay Tuệ nghi.

- Mới hôm qua còn khỏe kia mà. Sao giờ đã thế này?

Gia như vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Tuệ nghi, làm Tuệ nghi thức giấc.

- Er...như...

Giọng Tuệ nghi yếu ớt. Gia như ấn Tuệ nghi nằm xuống khi Tuệ nghi có ý định nhỏm dậy.

- Nằm im đi nào. Cậu đang không khỏe.

- Không, mình ổn mà.

- Lúc nào cũng ổn, ổn, ổn. Mình là bạn gái cậu cơ mà. Đừng cố tỏ ra là ổn với mình. OK?

- Er...

Hình như bệnh tật đã làm Tuệ nghi lú lẫn rồi hay sao ấy. Giờ thì dù muốn hay không, Gia như cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Tuệ nghi. Chuyện này chỉ có hai người biết. Tuệ nghi không dám kể cho Trúc lâm nghe vì nghĩ Trúc lâm đã đủ bận bịu vì mình rồi. Hơn nữa Tuệ nghi thực sự không biết mở lời thế nào cả. Chuyện này là hoàn toàn sai trái.
- như à. Mình đã nói về chuyện bạn gái...

- Ok ok, sau này mình không tùy tiện dùng từ đó nữa.

như cười híp mắt. Cô nghĩ ý Tuệ nghi muốn nhắc tới đám phóng viên, nhưng kì thực Tuệ nghi chỉ có ý nói về hai người mà thôi. Mỗi lần gần nhau là Tuệ nghi lại cố gắng tìm cách giải thích cho Gia như hiểu, nhưng càng vòng vo lại càng khiến Gia như hiểu lầm thêm. Tuệ nghi sắp đến lúc buông xuôi với cô nàng này mất. Bình thường Gia như nhạy cảm lắm kia mà, sao giờ lại ngu ngơ không đúng lúc vậy chứ? Tình yêu có sức mạnh làm người ta mụ mị đến thế kia sao? Từ khi Gia như nói yêu Tuệ nghi, và Tuệ nghi (vô tình) nhận lời đến giờ, Tuệ nghi cảm giác giữa hai người luôn có một khoảng cách, không còn gần gũi, thân mật như trước kia nữa.

"Đây là điều cậu muốn sao như? Để chúng ta không còn có thể thoải mái như trước nữa..."

- Tuệ nghi, uống nước này.
- Được rồi, mình cầm được.

- NO. Cậu còn yếu. Ngoan nào.

Tuệ nghi lưỡng lự trước khi kề miệng vào cốc. Gia như một tay đỡ lưng Tuệ nghi, tay còn lại cẩn thận nâng nhẹ cốc nước cho Tuệ nghi dễ uống.

Bên ngoài, một người đã chứng kiến tất cả. Thanh my cắn môi, cố kìm nước mắt lại. Thanh my đã lại chậm một bước. Lúc chiều Thanh my có việc phải lên phòng chủ tịch Hoàng, vô tình đã nghe được trao đổi của Trúc lâm với chủ tịch Hoàng về bệnh tình của Tuệ nghi. Thanh my đã tắt điện thoại và vội vàng đến bệnh viện. Phải chật vật lắm Thanh my mới tìm được phòng bệnh của Tuệ nghi. Nhưng cảnh tưởng này, nó bép nghẹt trái tim Thanh my. Nhìn Gia như ân cần chăm sóc Tuệ nghi, Thanh my cảm thấy khó thở. Lẽ ra người ngồi đó giờ này phải là cô mới phải? Mấy năm thân thiết bên nhau, giờ thì lại phải đứng từ xa mà nhìn. Thanh my bỏ ra ngoài, tự kiếm cho mình một chai nước rồi sau đó lại quay về bệnh viện. Cô chọn cho mình một góc khuất đứng nhìn hai người đó trong phòng.

Trời đã tối, Tuệ nghi đã ngủ và Gia như lại có việc. Cô kéo chăn đắp lại cho Tuệ nghi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Thanh my giật mình lùi lại vài bước. Đợi cho Gia như đi khuất, Thanh my mới nhẹ nhàng mở cửa phòng và ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy Gia như đã ngồi. Dường như Tuệ nghi ngủ rất say, nét mặt không khác gì một đứa trẻ. Thanh my khóc khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Đã hao mòn và xanh xao đi nhiều, nhưng vẫn vẹn nguyên những nét ngây thơ. Thanh my đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Tuệ nghi, nhưng tay cô vẫn cách mặt Tuệ nghi một khoảng ngắn. Thanh my muốn nhìn thấy đôi mắt màu nâu trong veo, muốn chạm vào đôi môi mềm thơm vị sữa dâu. Nhưng cô không thể, không dám và không nỡ đánh thức Tuệ nghi. Thanh my biết mình không thể nào kiềm chế được trước Tuệ nghi, nên cô khẽ đan tay mình vào tay Tuệ nghi để vơi đi phần nào nhớ nhung. Thanh my cứ lặng lẽ ngồi bên giường Tuệ nghi như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Nước mắt đã khô mà tim vẫn rỉ máu. Liếc nhìn đồng hồ, Thanh my đứng lên, ghé sát tai Tuệ nghi thì thầm.
"Em yêu anh..."

Sau câu nói, Thanh my quay lưng bước nhanh ra cửa, không kịp nghe đôi môi kia đang mấp máy.

"My..."

= = = = = = = = = = = = = = = = =

Tuệ nghi dậy sớm, bó gối nhìn ra cửa sổ. Hôm nay Tuệ nghi được ra viện luôn. Nguyên ngày hôm qua được nghỉ ngơi khiến Tuệ nghi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nhiều. Trúc lâm mở cửa bước vào.
- Mình làm xong thủ tục cho cậu rồi. Thay đồ rồi chuẩn bị về nào.

Trúc lâm đưa cho Tuệ nghi một bộ đồ rồi đi kéo lại các tấm rèm quanh phòng. Trong lúc đợi Tuệ nghi thay đồ, Trúc lâm lăn ra giường lôi điện thoại ra check lịch. Trúc lâm đã giảm đến tối đa lịch làm việc cho Tuệ nghi rồi vậy mà những dòng ghi chú trên điện thoại vẫn làm Trúc lâm hoa mắt. Bỗng Trúc lâm ngồi bật dậy, khoanh chân chống cằm nhìn Tuệ nghi.

- Hey, body cậu cũng được đấy chứ nhỉ Tuệ nghi. Thêm chút butt nữa thì tuyệt.

- Không được nhìn.

Tuệ nghi gằn giọng lườm Trúc lâm làm Trúc lâm té ngửa ra cười.

- Mình chẳng nhìn lõm hết rồi. Giờ mới nói.

- Trúc lâm...

Tuệ nghi đỏ mặt, gằn giọng lầm nữa, nhưng điều đó chỉ khiến Trúc lâm cười to hơn. Tuệ nghi nhanh chóng mặc đồ vào để tránh tầm soi mói của con người đang ôm bụng cười ngặt nghẽo kia.

- Mà...đít mình nhỏ thật à?

Tuệ nghi trông có vẻ hơi lo lắng khi quay lại nhìn butt của mình.

- Ừ. - Trúc lâm cố nín cười. - Chỉ cần ngang ngửa của My thì khỏi phải chê.

Tuệ nghi bĩu môi. Kệ chứ. đít nhỏ thì sao, trước nay cậu vẫn luôn tự hào về thân hình bé hạt tiêu của mình.
- À, nhắc đến My mới nhớ... Chiều qua cô ấy đột nhiên biến mất đi đâu đó, còn tắt điện thoại nữa, nên sáng sớm nay cả công ty đã được nghe tiếng quát om sòm từ quản lý của My. Cô ấy bị mắng thậm tệ...

- My bị mắng ư? - Tuệ nghi giật mình.

- Ừ. Haiz... Không biết đến khi nào mình mới có thể mắng cậu như thế nhỉ. Mình cũng là quản lý của cậu cơ mà.

Tuệ nghi không để chữ nào lọt tai nữa. Cậu nhíu mày. Cái tin bất ngờ này làm Tuệ nghi chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua. Tuệ nghi đã mơ thấy Thanh my đến đây, ngồi bên giường trên chiếc ghế này, và thì thầm vào tai mình điều gì đó. Trong giấc mơ ấy, Tuệ nghi có thể cảm nhận rất rõ mùi nước hoa Girl và hương son strawberry phả sát mặt. Cho đến lúc sáng thức dậy, Tuệ nghi vẫn còn cảm giác mùi nước hoa vẫn vương quanh giường.

"Hôm qua My đã ở đây thật sao?"

Lòng Tuệ nghi chùng xuống khi nghĩ Thanh my bị mắng là vì mình, một phần cũng là vì hờn dỗi. Tại sao đến bây giờ Thanh my mới chịu đến tìm cậu.

- Trúc lâm này. Mình ốm nữa được không?

"Cốc"

Trúc lâm bay ngay từ trên giường xuống đất và cốc cho Tuệ nghi một phát giữa trán.

- Cậu lảm nhảm nó vừa thôi. Khi không lại muốn ốm thêm.
- Hihi - Taeyen gãi đầu cười cầu hòa - Mình chỉ nói đùa thôi mà.

"Cốc" - thêm phát nữa không thương tiếc.

- Đấy không phải chuyện để đùa. Xong rồi thì về đi. Mình sẽ bắt cậu làm bù cả hôm qua nữa.

Trúc lâm vờ giận dỗi dậm chân bước ra cửa. Tuệ nghi vội vã đuổi theo, níu Trúc lâm lại và trưng aegyo ra mong Trúc lâm thương tình. Tất nhiên là Trúc lâm sẽ không cho Tuệ nghi làm nhiều rồi, nhưng tranh thủ lấy le với Tuệ nghi tí để khẳng định vị trí quản lý của Choi Trúc lâm này mà thôi. Hai người bá vai bá cổ nhau đi xuống xe, tiếp tục hành trình showbiz.

= = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cánh cửa đen bật mở, một bóng người mặc áo đen nhanh chóng lách vào. Buông thõng người xuống ghế, hắn cau mày một cách khó chịu.

- Vẫn chưa có thêm gì mới sao?

Giọng hắn ngang phè, quắc mắt nhìn mấy tên phóng viên mà hắn đã thuê.

- Vụ đột nhập nhà Tuệ nghi đó, sao không tung scandal cho xong luôn đi?

Tàn thuốc lá rơi, đỏ lòm rồi tắt ngấm.

- Hừ. Thế thì ăn nhằm gì. Lão già Hoàng Minh Khoa tài lắm. Như vậy chưa đủ thấm với lão ta đâu. Phải chờ có sự vụ gì đó rồi mới tung ra được.
- Nhưng bây giờ Hoàng Minh Khoa cho bảo vệ nhà nó kĩ lắm, không vào lại được đâu.

- Cũng không thể tiếp cận nó sao?

- Khó lắm. Mấy đứa thần tượng nhà HK thi nhau bám dính lấy nó...

"Rầm"

Tên áo đen đập bàn tức giận.

- Bao nhiêu tiền tôi bỏ ra không phải để nhận lại mấy câu vô ích như vậy.

- Chúng tôi biết. Chúng tôi vẫn đang cố gắng kia mà...

- Vậy thì cố nữa đi - Tên áo đen mất bình tĩnh - Tách hết mấy đứa thần tượng ấy ra. Còn không được nữa thì cho chúng nó chung mồ luôn đi.

- Như vậy...liệu có được không?

Mấy tay phóng viên rụt rè hỏi. Động đến thần tượng số một Việt nam đã là quá liều lĩnh rồi, giờ lại thêm mấy đứa con cưng khác, như thế chẳng khác nào động vào ổ kiến lửa nhà HK. Têm áo đen cười khẩy, quăng một xấp tiền lên mặt bàn.

- Nhiêu đây đủ chưa? Tôi còn có thể cho mấy người nhiều nữa. Chỉ cần...

- Vâng, vâng. Chúng tôi biết phải làm gì mà.

Bọn phóng viên sáng mắt khi nhìn xấp tiền dày cộm trên bàn. Cả đời phóng viên lăn lộn, rình mò cũng chỉ vì thứ này. Tên áo đen đứng lên, đi nhanh ra cửa. Trước khi khuất bóng, hắn còn dằn lại một câu.
- Lần tới chúng ta gặp nhau, hi vọng mấy người có thể làm tôi dễ chịu hơn một chút.

Giọng nói lạnh lùng, điệu cười nửa miệng và ánh mắt sắc như dao làm bọn phóng viên lạnh gáy.

= = = = = = = = = = = = = = =

Tuệ nghi mệt mỏi trở về nhà sau chương trình radio đêm winwin. Trúc lâm thả Tuệ nghi trước cửa nhà rồi cũng nhanh chóng lái xe đi. Vì hủy lịch cho Tuệ nghi mà bây giờ Trúc lâm có quá nhiều rắc rối phải giải quyết. Chắc rồi cũng đến lúc Trúc lâm trầm cảm thay Tuệ nghi mất thôi. Đưa mắt nhìn sang ngôi nhà hồng, Tuệ nghi hơi háo hức khi nhận ra ánh điện trong nhà vẫn còn sáng. Chắc Thanh my cũng mới về. Chợt nảy ra một ý tưởng, Tuệ nghi phóng như bay vào bếp. Tuệ nghi chăm chú vào việc làm những chiếc bánh nướng và mứt dâu mà quên đi mọi mệt mỏi. Bánh ra lò, Tuệ nghi cẩn thận dùng mứt dâu vẽ lên đó những khuôn mặt cười. Hài lòng với thành quả của mình, Tuệ nghi hí hửng đem chúng qua nhà Thanh my. Nhưng điện trong nhà đã tắt, chỉ còn ánh đèn ngủ trên phòng Thanh my. Tuệ nghi đứng tần ngần trước cửa nhà Thanh my một hồi lâu, rồi sau đó lặng lẽ ra về.

Trong khi đó, ở trên phòng, Thanh my đang ngồi ngắm sao biển hồng trên mặt kính bể cá. Sáng sớm đi làm đã bị quản lí mắng té tát, cả ngày chạy sô khiến Thanh my không tránh khỏi áp lực. Đầu óc cô như muốn nổ tung ra. Mỗi lần như vậy là cô lại ngồi ngắm sao biển. Con sao biển Tuệ nghi đã cất công mang từ biển về cho cô, cô giữ như vàng. Bất chợt, một cái gì đó thôi thúc Thanh my đứng lên, đi ra cửa kính và nhìn xuống. Cùng lúc đó thì Tuệ nghi đã khuất sau cánh cửa mất rồi. Thanh my không hề biết chỉ một phút trước thôi, Tuệ nghi đã qua nhà cô và đứng trước cửa một lúc lâu. Thanh my thở dài, nhìn khoảng không trống vắng trước cửa nhà.Cô vẫn luôn chờ đợi cậu ấy, vậy mà cậu ấy vẫn không chịu đến tìm cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro