Part 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi nói chuyện nghiêm túc, chủ tịch Hoàng và Trúc lâm đi ra ngoài, để hai người kia ngồi lại trao đổi một số vấn đề.

- chị. Sao chị lại ở đây?

"Chát"

- Còn hỏi nữa sao?

Tú phương sững sờ. Đây là cái tát đầu tiên Ngọc an tặng cho cô.

- chị giúp em quản lý công ty, không phải để em chạy ra ngoài gây chuyện như thế này.

Tú phương im bặt. Cũng phải thôi, Ngọc an đã vất vả thế nào vì cô em gái này. Ngày trước mẹ Ngọc an góa chồng sớm, một người đàn ông giàu có đã đưa cả hai mẹ con về nuôi. Ngọc an rất biết ơn dượng vì đã cưu mang hai mẹ con cô. Sau này, ông đưa cả nhà sang Mỹ. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, nhà có thêm Tú phương. Từ nhỏ Ngọc an đã nuông chiều, thương yêu em nhất nhà. Tú phương vì thế mà quý chị vô cùng. Hai chị em được lớn lên trong cùng một môi trường. Lại nói về ông Lâm. Ông là người thương vợ con nhưng yêu công việc. Cả hai chị em Ngọc an đều có một ước mơ là trở thành ca sĩ. Nhưng ông lâm không cho vì ông còn một tập đoàn muốn một trong hai con tiếp quản. Lẽ tất nhiên là ông muốn con gái ruột Tú phương của mình hơn rồi. Ngọc an ngày đó đã từ bỏ ước mơ, chấp nhận ở lại công ty, giữ chức Giám đốc, quản lý công ty cho Tú phương và để con bé về Việt nam thực hiện ước mơ của mình. Ngọc an nói với dượng để cho mình tạm thời quản lý tập đoàn, đợi khi nào Tú phương về sẽ giao lại tập đoàn cho con bé. Tú phương ngày ấy là nhờ sự hi sinh của chị mà mới có được ngày hôm nay. Nhưng không yên tâm để cho em gái đi như vậy, Ngọc an đã bảo em gái ra điều kiện với công ty để Tú phương có thể chọn cô làm quản lý riêng. Bao lâu nay, Ngọc an chưa gặp em lấy một lần, hoàn toàn là quản lý từ xa. Vừa quản lý tập đoàn, vừa quản lý cô em ngỗ nghịch, Ngọc an hoàn toàn không ngờ có ngày mình phải về nước để giải quyết chuyện như thế này
- Em không sợ ba biết được sẽ lôi em về Mỹ sao?

- Em không.

- Thế em không sợ chị sẽ buồn sao?

- Em...

Quả thực, từ bé đến lớn, ông Lâm chỉ là người mà Tú phương nể sợ. Còn người mà Tú phương thực sự kính trọng là Ngọc an kia. Tú phương nghe chị nói mà cúi gằm mặt. Ngọc an là một người chị vĩ đại, không lý gì Tú phương lại muốn làm buồn chị gái mình cả. Thời gian gần đây bị chị gái buông lỏng quản lý nên mới thành ra như vậy. Tú phương thực chất vẫn là một đứa trẻ.

Sau một hồi lâu, chủ tịch Hoàng cùng Trúc lâm quay trở lại phòng. Tại đây, trước mặt ba người, Tú phương đã thành thật thú nhận tội lỗi của mình. Từ việc cô thuê người đem vào công ty chụp ảnh cô với Tuệ nghi, rồi chủ định nói yêu Tuệ nghi ngay trong buổi họp báo để ép Tuệ nghi nhận lời. Khi thấy Tuệ nghi say xỉn, cô đã có ý định bắt Tuệ nghi phải chịu trách nhiệm với chính mình khi đưa Tuệ nghi về nhà và gọi điện nặc danh thông báo cho khá nhiều báo đài.

- Vậy còn vụ đột nhập vào nhà Tuệ nghi. Sao cô không kể tới?

Trúc lâm vẫn còn tức giận sau những gì mà Tú phương thú nhận.

- Vụ đột nhập nào?

- Còn chối nữa. Chính cô đã cho người vào nhà Tuệ nghi chụp hình, moi móc thông tin và đưa tin lên báo.
- Không. Vụ đột nhập nhà Tuệ nghi gì gì đó, tôi thực sự không biết. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Ai đó đã lợi dụng chuyện của tôi để tung thêm tin đồn về Tuệ nghi.

Trúc lâm định đốp chát lại thì Ngọc an ngăn cô.

- Quản lý Lâm, xin hãy nghe nó. Giờ nó nói không phải nó thì tức là không phải. Còn sau này mà điều tra ra là nó thì hãy để tôi chịu hết mọi trách nhiệm. Tú phương, em dám lấy mạng chị ra đảm bảo chứ.

- Em đảm bảo.

Trúc lâm nghe nói vậy thì tạm thời cho qua. Dù gì Tú phương cũng yêu quý chị gái như vậy. Không dễ gì mà cô ta đem tính mạng chị cô ta ra đảm bảo như thế.

- Thế còn... Thực ra...- Tú phương ngập ngừng - Tôi thực sự tò mò, những đồ con gái trong nhà Tuệ nghi...

- Là của tôi. - Trúc lâm nhanh chóng đáp lời - Tôi là quản lý của Tuệ nghi, nên nhiều khi có quá nhiều việc, tôi phải đến nhà Tuệ nghi thường xuyên để bàn bạc. Nhà cậu ấy cũng sắp trở thành nhà tôi rồi...

Chủ tịch Hoàng nhìn Trúc lâm với ánh mắt khen ngợi. Phút chốc đã nghĩ ra được lý do hoàn toàn chính đáng.

- Bây giờ, thưa chủ tịch. Chúng ta hãy mở họp báo đi. Em tôi sẽ thành thật thú nhận trước báo giới để minh oan cho Tuệ nghi. Biết đâu khi uất ức được giải tỏa, Tuệ nghi sẽ trở về.
Chủ tịch gật đầu đồng ý, bắt tay Ngọc an và để hai người họ ra về.

- Trúc lâm. Cô giỏi lắm. - Chủ tịch không tiếc lời khen ngợi đối với cô quản lý trẻ tài năng này.

- Không có gì thưa chủ tịch.

- Về việc quản lý thêm cả Thanh my, nếu vất vả quá...

- Không. Tôi làm được. Hãy để tôi làm quản lý của cả hai người bọn họ.

- Hai người. Ừ. Phải sớm tìm Tuệ nghi về thôi.

Ngay hôm sau, buổi họp báo đã được tiến hành. Tú phương thành thật thú nhận tội lỗi trước báo giới. Sau lời xin lỗi, cô quyết định vĩnh viễn rời khỏi showbiz, trở về Mỹ cùng Ngọc an lo cho tập đoàn. Trúc lâm cũng tham gia lên tiếng bảo vệ Tuệ nghi. Tiếng oan của Tuệ nghi hoàn toàn được rửa sạch.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Thanh my trở về nhà sau show diễn tối. Cô đứng tần ngần nhìn sang nhà Tuệ nghi mãi không thôi. Đã hai hôm cố gắng mà không có tin tức gì. Đêm nào cô cũng cầu nguyện mong cho Tuệ nghi sớm quay về. Cô không biết lúc đối diện với Tuệ nghi sẽ khó xử thế nào. Cô không quan tâm đến điều đó nữa. Cái cô cần bây giờ Tuệ nghi bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô. Thanh my vào nhà, ôm bình tưới ra tưới hoa. Những bông hoa mà Tuệ nghi đã trồng cho cô, nay vẫn còn sống rất tốt. Vừa tưới vừa ngẩn ngơ suy nghĩ.
*Cậu thấy đẹp không My?*

*Sau này có gia đình, mình cũng sẽ trồng hoa như thế này... Khi nào cậu lấy chồng, mình cũng sẽ trồng cho cậu một vườn hoa khác...*

*Mình muốn có một gia đình hanh phúc. Nhà luôn là nơi yên bình nhất*

- Nhà luôn là nơi yên bình nhất? Đúng rồi.

Bất chợt Thanh my reo lên vui mừng. Một chi tiết nhỏ đã khiến cô nghĩ ra nơi có thể tìm Tuệ nghi. Thanh my vứt ngay bình tưới ở đó, chạy vào nhà lấy đồ rồi xuống tìm taxi. Trước khi đi, cô cẩn thận gọi điện cho Trúc lâm.

- Trúc lâm à. Giúp mình xếp lịch trống mấy hôm nhé.

"Sao thế? Cậu ốm à?"

- Không. Mình phải đến một nơi.

"Cậu đi đâu?"

- Tìm Tuệ nghi. Mình biết cậu ấy ở đâu rồi.

"Cái gì? Ở đâu...? Yahh...My...My..."

Thanh my ngắt máy và sập luôn nThưồn điện thoại. Cô kêu taxi đi trong một kì vọng lớn.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chiếc taxi đỗ lại, thả Thanh my đến trước một ngôi nhà kiểu cổ. Cô trả tiền rồi nhanh chóng bước vào.
- Chào thầy ạ?

Thanh my nhanh chóng gập người khi nhận ra thầy Thiên đang ngồi trên phản.

- Ai đó...?

Thầy nheo mắt nhìn ra, hỏi bằng giọng trầm khàn đùng đục.

- Dạ, con là Thanh my, ở công ty HK...

- Cái gì? HK hả? Đã tìm được Tuệ nghi rồi sao?

- Vâng. Con tìm được Tuệ nghi rồi thầy ạ.

- Nó ở đâu? Sao không dẫn nó đến đây?

- Cậu ấy đã ở đây rồi ạ.

- Hử? Cái gì? Nó đâu? Sao ta không thấy?

- Thầy đang che giấu cậu ấy còn gì nữa ạ.

- Hừ. Cô nói gì ta không hiểu. Nếu chưa tìm được Tuệ nghi thì ra khỏi đây đi. Chừng nào chưa tìm được Tuệ nghi thì đừng có đến...

- Con nói là đã tìm được rồi mà. Cậu ấy đang ở đây.

- Nói năng lảm nhảm. Về đi, đi nhanh...

Thầy bước xuống phản và xua đuổi Thanh my. Nhưng Thanh my cũng cứng đầu không kém. Linh cảm mách bảo cô rằng Tuệ nghi đang ở đây. Cực chẳng đã, Thanh my ngồi xuống phản ăn vạ ở đó, mặc cho thầy có xua đuổi mức nào.

- Con ngồi đây chờ Tuệ nghi.

- Ta đã nói là không có Tuệ nghi ở đây.

- Thì con ngồi uống nước với thầy.

- Không có nước cho cô uống.

Thanh my tự động rót cho mình một ít trà ra chén. Thầy Thiên bặm môi, chạy đi tìm cây chổi rồi giơ ra
- Nào, giờ thì có đi không thì bảo.

- Thầy đánh chết con, con cũng không đi.

- Aish...cái con bé này...

- Có chuyện gì mà ồn vậy thầy. Er...

Thanh my nghe tiếng liền quay lại. Tuệ nghi đang đứng đó trên bậc cửa, trân trối nhìn ra. Giây lát ngỡ ngàng, Thanh my bay thẳng đến ôm chầm lấy Tuệ nghi, mặc kệ sự có mặt của thầy.

- Aish... cái đứa nhóc này, sao mà ra đúng lúc thế...

- Er...My... Sao cậu lại đến đây?

- Đồ đáng chết. Đáng chết. Đáng chết...

Thanh my dùng tay đấm thùm thụp vào người Tuệ nghi. Tuệ nghi vẫn còn ngơ ngác.

- Er... Đau mình...

- Cũng biết đau nữa hả. Vậy cậu bỏ đi có biết người khác cũng đau không?

Tuệ nghi đứng tần ngần để cho Thanh my chì chiết. Trên đường đến đây, Thanh my đã chuẩn bị bao nhiêu lời ngọt ngào để xin lỗi Tuệ nghi, nhưng cuối cùng khi gặp được thì lại thành ra thế này. Thầy Thiên đứng đó một lúc rồi bỏ vào nhà. Thầy không quen chứng kiến mấy chuyện này. Tuệ nghi biết ý, đưa Thanh my lên đường mòn.

Thanh my vừa đi vừa nhìn Tuệ nghi. Cô không thể kìm được nỗi nhớ với Tuệ nghi. Trông Tuệ nghi vẫn thế, có phần khá hơn. Những vết thương trên người Tuệ nghi chưa lành hẳn làm Thanh my xót xa. Hai người im lặng suốt một chặng đường dài.
- Sao cậu lại đến đây tìm mình?

Tuệ nghi là người lên tiếng trước.

- Sao chứ? Mình không có quyền đi tìm sao?

Tuệ nghi bất ngờ với sự thay đổi của Thanh my. Mới mấy hôm trước, cô ấy còn gọi cậu là đồ lừa đảo. Đôi mắt Tuệ nghi đượm buồn.

- Tuệ nghi ah, mình xin lỗi...vì đã làm tổn thương cậu.

- Cậu đâu có làm gì chứ.

- Không. Mình không biết là cậu đã chịu nhiều tổn thương vì mình đến vậy. Mình thật sự xin lỗi Tuệ nghi à.

Tuệ nghi im lặng nhìn về phía xa. Cảm xúc lúc này là lẫn lộn.

- Tuệ nghi. Tại sao lại là mình?

- Gì cơ?

- Tại sao Tuệ nghi lại bất chấp tất cả để cho mình biết bí mật?

- Vì...mình yêu cậu.

Tuệ nghi thành thật nói. Cậu quá mệt mỏi để giữ nó trong lòng thêm nữa. Dù gì bây giờ cậu cũng chẳng còn gì để mất nữa. Có nói ra cho nhẹ lòng thế thôi. Thanh my đứng ngây dại nhìn Tuệ nghi. Rốt cuộc thì cuối cùng Tuệ nghi đã nói ra điều mà cô mong muốn. Cảm giác vẫn y như lúc cô tưởng tượng. Thanh my ngỡ mình nghe nhầm, hoặc đây là một giấc mơ. Nếu như nó là giấc mơ thì cô không muốn tỉnh dậy nữa. Tìm được Tuệ nghi, được nghe Tuệ nghi thú nhận đã yêu mình, Thanh my hạnh phúc đến kinh khủng. Chẳng cần biết Tuệ nghi là ai nữa, chẳng quan tâm cậu ấy đã làm gì, chỉ cần biết cậu ấy cũng yêu cô, thế là quá đủ rồi. Sau câu thú nhận, Tuệ nghi lại rơi vào im lặng. Thanh my liền chủ động đan tay mình vào tay Tuệ nghi. Tuệ nghi giật mình nhìn xuống rồi ngước lên nhìn Thanh my.
- Đừng nói hay nghĩ gì hết. Em cũng yêu Tuệ nghi.

Thanh my mỉm cười. Tuệ nghi sau hồi ngẩn ngơ bỗng cười toe toét. Hai người nắm tay đứng đó một lúc lâu rồi quay trở về nhà thầy.

- Thầy...cho con ở đây đi mà.

Thanh my đang dùng mọi cách để nịnh nọt thầy.

- Thầy ơi, con năn nỉ đó.

Tuệ nghi cũng không kém. Thầy Thiên méo mặt. Hôm đó HK được báo một nữ nghệ sĩ nữa cũng đã mất tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro