Chap 13- Valentine (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "7h tối nay, ở công viên, cô mà không đến thì chết với tôi, Hạ Hạ ạ"
- YAHHHHHH! Đồ đáng ghét!
Một cô gái xinh xắn với mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn và đôi mắt nâu trong trẻo hét lên tức giận rồi quăng mạnh mẩu giấy cô đang cầm xuống đất. Cô nói với giọng bực tức:
- Cái tên Nghĩa Kiện này! Hắn nghĩ cái gì vậy chứ. AAAAA...
- Kiều Hạ à! Cậu không thể im lặng được một giây sao?
Cô gái có mái tóc bạch kim gợn sóng khó chịu lên tiếng rồi lại tiếp tục lúi húi với công việc mà cô đang làm dở dang trong nhà bếp. Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, trên tay cô là một đôi giày thể thao đắt tiền. Khi vừa thấy cô, Kiều Hạ nhăn mặt:
- Trời ạ! Ngọc Đan à, cậu có nhất thiết phải mua hàng hiệu không? Cái tên Thành Vũ ấy sướng thiệt đó. Mình thèm được như cậu ấy đó. Đôi giày đẹp quá chừng!
- Thôi đi. Cậu chỉ giỏi trêu người khác thôi. Đi mà lo cho anh chàng Nghĩa Kiện của cậu ấy!
Ngọc Đan chọc lại Kiều Hạ làm cô nàng cứng họng không nói được lời nào. Bỗng nhiên, Bá Nguyệt từ trong nhà bếp đi ra mang theo một khay...gì đó đen thui .Cô mếu máo nói:
- Chán quá à! Đây là lần thứ tám mình làm khay chocolate này đó!
- Thui đừng buồn mà! An Phương sắp đến rồi. Ráng đợi thêm tí nữa đi.
Ngọc Đan an ủi Nguyệt Nguyệt còn Kiều Hạ thì nhìn không chớp mắt vào khay chocolate của Bá Nguyệt rồi lắp bắp nói:
- C...cái...này...l...là...cái gì...đây hả trời?
Đúng lúc đó, An Phương bước vào và mỉm cười:
- Chào mấy cậu.
- Chào cậu. Minh Châu đâu rồi?
Kiều Hạ thắc mắc khi không thấy "chị em song sinh" của An An đâu còn An Phương thì tròn mắt:
- Sao cơ? Minh Châu vẫn chưa đến à?
- Chắc cậu ấy ngủ quên đó mà. An à! Giúp mình làm chocolate với.
Bá Nguyệt vừa nói vừa chạy đến kéo tay cô vào bếp .Trong khi đó, Ngọc Đan đang rất bận rộn với việc gói quà.
- Trời ơi! Đan Đan à. Gói quà chứ có phải là thí nghiệm đâu mà phải soi kính lúp ?
Cô bé Mộc Thanh xinh xắn lên tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào các phát mình mới của cô. Bất chợt, Ngọc Đan hỏi:
- Mộc Thanh à. Cậu không tặng quà cho ai à?
- Ừ...
- Thế còn Mẫn Hiền thì sao? Chẳng phải hai cậu đang hẹn hò à?
Câu nói của Ngọc Đan như sét đánh ngang tai Mộc Thanh ...cô khẽ cúi đầu xuống và nhớ lại chuyện hôm đó...cảm giác này là sao chứ?...
- Thanh Thanh à, cậu không sao chứ?
Kiều Hạ bỗng lay người Mộc Thanh làm cô giật mình.
- Mình nghĩ chắc Mẫn Hiền sẽ thích một cái mp3 đó. Có ai muốn đi mua đồ với mình không ?
- Mình! Mình cũng muốn mua vài thứ nữa - Một cô gái xinh xắn bước vào và nói.
- Châu Châu ! Cậu đến rồi sao?
An Phương trong nhà bếp chạy ra khi nghe thấy tiếng cô nàng.
- Ừ .- Minh Châu mỉm cười nhìn An An ...trông cô như chẳng có chuyện gì xảy ra...
- Đi thôi.
Mộc Thanh chạy đến khoác tay Minh Châu và kéo cô đi đến trung tâm mua sắm. Thế là sau nguyên một ngày. Các sao nữ của chúng ta cũng hoàn thành xong món quà của mình. Mộc Đan tặng Thành Vũ một đôi giày thể thao. Bá Nguyệt làm hộp chocolate ngon tuyệt cho Trân Ánh . An Phương thì giấu một chiếc khăn len đan bằng tay vào trong túi . Riêng Minh Châu đã tự làm một cái bánh kem trước ở nhà còn Mộc Thanh thì tặng Mẫn Hiền máy mp3. Chỉ riêng mỗi Kiều Hạ là không thèm làm quà gì hết . Còn các sao nam của chúng ta thì tặng quà gì đây? Bí mật !
Trời ngả vàng...những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua làm những chiếc lá cọ vào nhau xào xạc...giữa ánh nắng mờ nhạt của hoàng hôn...một khung chảnh thật lãng mạn hiện ra...
Đầu tiên là Bá Nguyệt và Trân Ánh:
Cả hai đang ở trong một nhà hàng sang trọng với những bản nhạc trữ tình bất tận. Bá Nguyệt ngại ngùng lấy hộp chocolate ra và đưa cho Trân Ánh:
- Tặng cậu...chúc cậu Valentine vui vẻ...
- Cậu tặng mình sao?
Trân Ánh tròn mắt nhìn chằm chằm và món quà còn Bá Nguyệt thì mỉm cười nhẹ nhàng.
- Chứ còn ai vào đây nữa. Cậu đúng là ngốc mà!
- Cám ơn Tiểu Nguyệt nha! Mình sẽ trân trọng nó lắm đó.- Trân Ánh vui vẻ nhận quà.
- Sao cậu không ăn đi?- Bá Nguyệt thắc mắc.
- Quà của Bá Nguyệt mà! Mình không nỡ ăn.
Trân Ánh nói còn Bá Nguyệt nói trong hạnh phúc:
- Cậu đúng là...cậu làm mình phát khóc mất.
- Thui mà. Cậu mít ướt quá đi à . À. Mình cũng có món quà muốn tặng cậu.
Nói rồi, anh lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật xinh xắn rồi đưa cho Bá Nguyệt . Cô nhẹ nhàng mở hộp ra và:
- OMG! Trân Ánh à. Mình...
Bá Nguyệt tròn mắt như không thể nào tin được. Trong hộp là một sơi dây chuyền với mặt đá kim cương óng ánh.
- Mình nghĩ sợi dây chuyền này rất hợp với một quí cô xinh đẹp...như cậu...
Nói rồi, anh lấy sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ Tiểu Nguyệt làm cô nàng đỏ mặt và khẽ mỉm cười. Tiếng nhạc da diết vang lên. Một buổi tối thật lãng mạn đối với hai người...
Tiếp theo là Ngọc Đan và Thành Vũ:
- Đan Đan à!
Nhân Mã gọi to khi thấy cô nàng đang loay hoay tìm mình. Ngọc Đan vội vàng chạy đến rồi nheo mắt hỏi:
- Sao cậu lại hẹn mình ra đây. Chẳng phải cậu thích mấy khu vui chơi lắm sao?
- Vì cậu mà...
Bất chợt, ánh đèn trên cầu vụt tắt. Thay vào đó là hàng chục cây nến được thắp lên và xếp thành hình trái tim xung quanh hai người. Ngọc Đan ngơ ngác đưa đôi mắt lấp lánh như sao của mình nhìn quanh. Nét mặt cô bỗng chốc trở nên rạng ngời hạnh phúc còn Thành Vũ thì khẽ nói:
- Đây là món quà mình tặng cậu. Tuy nó không...
Thành Vũ đang nói thì Ngọc Đan liền ngắt lời:
- Không. Nó đẹp lắm. Mình rất thích...À. Món quà này tặng cậu nè.
Ngọc Đan đưa cho Thành Vũ hộp quà được gói một cách hoàn hảo . Hai người đứng tâm sự trên cầu hồi lâu. Trong khung cảnh đó, mặt nước long lánh ánh đèn, những ngọn nến lung linh rực rỡ, Thành Vũ tiến gần đến Ngọc Đan và hôn nhẹ lên trán cô làm Đan Đan đỏ mặt, ánh mắt cô còn lung linh hơn những ngọn nến...
- Chúc mừng Valentine, Đan Đan à.
Nói rồi, anh siết nhẹ bàn tay đang run rẩy của cô và mỉm cười- một nụ cười như ban mai tỏa nắng. Đáp lại, Ngọc Đan cũng khẽ ngả đầu vào bờ vai to khỏe của anh . Và trên kia là những ngôi sao đang tỏa sáng...như tình yêu của họ...
Đến cặp của Mẫn Hiền và Mộc Thanh :
Mẫn Hiền và Mộc Thanh đang đi dạo ngoài phố. Thường thì cả hai sẽ nói chuyện rất rất rôm rả nhưng hôm nay thì lại khác hẳn vì...
- Vì mình đã nói sai sao?
Mẫn Hiền bất chợt hỏi làm Mộc Thanh giật mình và ấp úng nói:
- Không. Cậu đâu có làm gì sai. À. Nãy giờ mình quên mất. Nè!
Mộc Thanh vừa nói vừa chìa ra một cái mp3 cho Mẫn Hiền.
- Cậu tặng mình à. Nhưng sao lại...
- Thì dù gì mọi chuyện cũng lỡ rùi thì cho lỡ luôn đi...
Mộc Thanh ái ngại nói, hai gò má ửng hồng còn Mẫn Hiền thì đứng đơ ra một hồi rồi reo lên vui sướng:
- Thanh Thanh à! Có nghĩa là cậu...
Mẫn Hiền đang nói thì Mộc Thanh liền bịt miệng anh lại và ngại ngùng nói:
- YAH! Ở đông người người lắm đó! Cậu kì quá à!
- Nhưng mình chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết thôi. Cám ơn cậu...
Nói rồi hai người tiếp tục bước đi, nhưng lần này là tay trong tay, vừa đi vừa mỉm cười y chang đôi tình nhân .Bất chợt, Mẫn Hiền dừng lại khiến Mộc Thanh thắc mắc:
- Cậu sao vậy?
Mẫn Hiền không nói gì. Anh chỉ mỉm cười. Bỗng nhiên, trên bầu trời, những tia pháo hoa bay lên và nổ tung thành những sắc màu rực rỡ. Mọi người đi đường phải đứng lại thưởng thức và trầm trồ ca ngợi.
- Có phải đây là món quà cậu tặng mình?- Thanh Thanh khẽ hỏi.
- Ừ . Nhưng chưa hết đâu.
Nói rồi, Mẫn Hiền bỗng hôn nhẹ lên má Mộc Thanh và khẽ nói:
- Chúc mừng Valentine, my girl...
Thanh Thanh không nói gì. Cô chỉ nhìn lên bầu trời và mỉm cười hạnh phúc. Đối với cô, đây mới là tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro