Chương 23: Bữa Cơm Của Người Trong Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kéo vali vào nhà. Tần Lam nhanh chóng mở tủ lấy ra đôi dép màu trắng in mặt chú gấu trúc nhỏ và đặt xuống trước mặt Ngô Cẩn Ngôn, mỉm cười nói:

"Đây là dép trong nhà chị mua cho em. Không biết em có thích không?"

Trái tim thiếu nghị lực của Cẩn Ngôn đập thình thịch, còn người thì đứng ngây ra như phỗng một chốc mới gật đầu:

"Dạ thích, đương nhiên là thích ạ."

"Vậy thì được rồi. À, phòng ngủ ở đằng kia, em có cần chị dẫn vào không?"

Nàng chỉ tay về phía căn phòng cạnh cửa sổ. Ngô Cẩn Ngôn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Cái miệng mấp máy như máy khâu:

"Em cần, em cần lắm chứ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em đến nhà chị cơ mà. Em mới là người cần câu nệ chứ không phải chị."

Đôi mắt đẹp của người trong lòng cô cong lên. Sau đó nàng kéo vali đến giữa nhà rồi dừng bước chờ cô.

Ngô Cẩn Ngôn thay giày xong liền bước lại gần, tiện đưa mắt nhìn xung quanh.

Đúng như những gì cô nghĩ về nàng. Tần Lam quả thực là một người phụ nữ yêu thích phong cách cổ điển. Toàn bộ căn nhà được nàng bài trí vô cùng thanh lịch với gam màu chủ đạo là trắng, phối cùng màu nâu gỗ. Khiến Ngô Cẩn Ngôn - một người học chuyên ngành nội thất, không thể không trầm trồ tán thưởng.

Sau khi nhìn quanh một lượt, cô phát hiện ba chiếc đàn tranh khác nhau được treo trên tường liền ngạc nhiên hỏi:

"Lam Lam, chị biết chơi đàn tranh sao?"

Tần Lam trông về phía ba cây đàn, đáp:

"Thực ra ngoài đi dạy trên trường, chị còn dạy thêm ở trung tâm âm nhạc nữa."

Ngô Cẩn Ngôn khẽ than: "Trời ạ," cái miệng thiếu điều không khép được lại trước sự đa tài của người trong lòng.

Hai người cùng bước vào phòng ngủ. Nàng chỉ chiếc giường lớn và nghiêng đầu bảo cô:

"Bởi vì chị không biết em thích chăn gối màu gì, cho nên chị chỉ thay tạm màu trắng. Cẩn Ngôn học nội thất, chắc sẽ tự mình thích sắp xếp hơn."

Cô lẩm bẩm ngay rằng: "Thực ra em thích chị sắp xếp cơ."

"Hả?"

"Không ạ."

Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam, ánh mắt sáng và long lanh bỗng khiến nàng ngượng ngùng, mặc dù sau đó cô bé chỉ cười như bao lần gặp ở giảng đường, chứ chẳng hề chứa đựng ý gì khác.

"Vậy... vậy chị ra ngoài đây."

Trông gò má phơn phớt hồng, sự vui thích trong ánh mắt của Ngô Cẩn Ngôn càng thêm sâu:

"Vâng ạ. Lam Lam, cảm ơn vì chị đã chu đáo với em như vậy."

"Chuyện nên làm mà." Tần Lam cũng cười với cô. "Chị đi chuẩn bị cơm trưa đây, cũng gần đến giờ ăn rồi."

"Vâng."

Ngô Cẩn Ngôn trả lời xong liền lúi húi xếp đồ vào tủ quần áo. Nội thất trong căn phòng này đều do Ngô Cẩn Phi mang tới, nên có thể thấy rõ ông đã quyết tâm gửi gắm con gái mình ở đây suốt mấy năm đại học. Chỉ là ông không ngờ rằng chẳng những mình đã gửi "đúng người", mà còn là đúng người trong mộng của con.

Ngô Cẩn Ngôn thầm nghĩ sau khi trở về nhà, nhất định phải đối xử với cha yêu thật tốt.

Sau khi sắp xếp xong quần áo, lại tới lượt đồ dùng cá nhân.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn bức tranh lớn được cuộn lại đặt ngay ngắn trong vali, lòng đắn đo không biết có nên mang nó ra hay không? Bởi vì hiện tại cô đang sống cùng Tần Lam, sống cùng người bằng xương bằng thịt, có lẽ cũng không cần ngắm nghía bức tranh cho thỏa nỗi nhớ.

Nghĩ vậy, bạn học Ngô quyết định cất bức tranh vào một góc. Lại còn thủ thỉ dặn dò:

"Nằm đây ngoan nhé. Sau này cần thì chị sẽ lấy mày ra."

Cô tất bật gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ngồi bệt xuống giữa nhà rồi nở nụ cười ngờ nghệch. Cô không dám tin đây là sự thật. Một sự thật quá đỗi bất ngờ rằng cô đã được dọn tới sống cùng Tần Lam, được xưng hô thân mật, thậm chí lát nữa còn được ăn cơm với nàng.

Ngô Cẩn Ngôn quyết định nhắn tin hẹn Khương Tử Tân buổi chiều đi dạo phố, đồng thời nhắn với Minh Ngọc và Hổ Phách tối nay sẽ đi ăn mừng.

Mọi người nhao nhao thắc mắc lý do tại sao bạn học Ngô lại phấn khởi như thế? Việc ở cùng người thân rất phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra bất hòa ngay. Ấy thế mà Ngô Cẩn Ngôn đã gửi một lúc mười nhãn dán trái tim để thể hiện niềm sung sướng của mình.

Ngô Cẩn Ngôn đọc hết tin nhắn rồi tủm tỉm cười, lòng thẹn thùng như thiếu nữ lần đầu trải qua tình yêu, đáp: "Bí mật."

***

Ngô Cẩn Ngôn rón rén bước tới phòng bếp với mong muốn được tận mắt chứng kiến khung cảnh bản thân hằng mơ ước.

Lần trước tới nhà Trương Gia Nghê, dẫu biết tội lỗi nhưng trong lòng cô vẫn lầm tưởng nàng với Tần Lam. Thế nhưng hôm nay thì khác, cô đã đường đường chính chính được ăn cơm do chính tay nữ thần nấu.

Bấy giờ Tần Lam đã mặc tạp dề, mái tóc dài búi lên cao cho gọn. Dáng vẻ đảm đang, bận rộn ấy khiến Ngô Cẩn Ngôn tự sinh cảm giác hai người giống như cặp đôi mới cưới.

Đoạn, Ngô Cẩn Ngôn đằng hắng một tiếng rồi gọi: "Chị ơi."

Tần Lam quay đầu lại, nhoẻn miệng cười đáp:

"Em dọn dẹp xong rồi ư? Đợi chị chút nhé, chị xào thêm rau là có thể ăn cơm."

Mặc dù Ngô Cẩn Ngôn rất muốn chạy tới ôm nàng từ phía sau. Tuy nhiên tự ý thức được rằng nếu làm vậy, thì chỉ rất có thể sẽ phải lập tức kéo hành lý ra khỏi nhà.

Cô nhớ đến lời cha dặn bèn lại gần, ngỏ ý muốn giúp nàng dọn cơm:

"Chị ơi, bát đũa ở đâu ạ?"

Tần Lam vừa trả lời: "Trên tủ" vừa chỉ lên tủ gỗ đựng chén đĩa.

Ngô Cẩn Ngôn rướn người mở tủ, chẳng ngờ lại vô tình đẩy Tần Lam vào lòng mình. Khoảng cách của cả hai rất gần, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Tần Lam hơi nhướng mày rồi nhẹ nhàng lách sang bên cạnh. Ngô Cẩn Ngôn - cô gái đang đứng hình vì ngạc nhiên - thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó vội lấy bát đũa và khom lưng nhận lỗi:

"Ban nãy em bất cẩn quá, chị đừng để bụng nhé."

Nàng mỉm cười, gật đầu:

"Không sao đâu. Em mau lùi ra đi, không có tạp dề, chẳng may mỡ bắn vào sẽ rất bẩn."

Ngô Cẩn Ngôn thưa vâng rồi tiến thẳng tới bàn ăn. Mãi tới lúc nàng đổ đĩa rau xào ra bát vẫn chẳng biết nên nói chuyện gì.

Mặc dù Tần Lam luôn mang tới cho người khác cảm giác dễ chịu, song chính sự thoải mái ấy lại khiến đối phương nảy sinh cảm giác mơ hồ, khó đoán. Bởi lúc nào nàng cũng yên bình như mặt hồ mùa thu, nếu lá không rơi xuống, gió không thổi mạnh thì sẽ chẳng bao giờ xao động. Thành thử đối phương phải cử xử với nàng một cách dè chừng, nơm nớp lo sợ nàng sẽ phật ý.

Ngô Cẩn Ngôn bây giờ là một ví dụ.

***

Khi Tần Lam nấu xong cơm đã là mười một giờ hơn. Bụng cô đã tổ chức vài cuộc biểu tình, tuy nhiên vì ngại ngùng nên không dám quá phận. Chỉ dè dặt gắp thức ăn.

Mặc dù chưa hiểu rõ về gia thế của Tần Lam. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn đã đoán tám phần trên mười phần rằng nàng là một người phụ nữ sống trong gia đình truyền thống. Bởi nói đơn giản, cách dùng cơm của nàng đã khác hẳn những người mà cô từng tiếp xúc, và chính cô.

Nàng dùng cơm rất khoan thai, từ tốn. Lưng thẳng, tay cầm đũa đúng mực, mỗi lần gắp đồ ăn sẽ chỉ gắp một miếng rất nhỏ. Và suốt quá trình ăn chẳng hề phát ra tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn thầm nghĩ liệu nàng dùng bữa cùng tập thể, có bị người ta giành hết phần hoặc phải ngồi lại ăn một mình hay không?

"Em trầm tư gì thế?"

Bàn tay xinh xắn bỗng huơ nhẹ trước mặt khiến Ngô Cẩn Ngôn giật mình, đáp:

"À, không có, không có gì đâu chị."

Nàng lắc đầu cười, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Xin lỗi em nhiều nhé. Hôm nay chị nấu cơm mà không hỏi qua ý kiến của em. Chị cũng không biết em ăn được món nào và không ăn được món nào..."

Bạn học Ngô "à" một tiếng rồi tự tin vỗ ngực cam đoan:

"Chị yên tâm, em rất dễ nuôi. Miễn có đồ ăn là được."

Từ nhỏ cô đã vắng mẹ, phần lớn thời gian đều ở cùng vú nuôi. Tới tuổi biết tiêu tiền thì thường xuyên ra ngoài ăn uống, cơm hàng cháo chợ đều thọc tay vào nếm thử. Cho nên sau vài lần trúng thực, bụng dạ đã dần biết cách thích nghi. Thông cảm với lối sống như mèo hoang chó dại của chủ.

Tần Lam nghe cô trả lời xong liền lắc đầu:

"Em đừng đùa nữa, con người đâu phải ai cũng có thể ăn tất cả mọi thứ? Em cứ nói thật để chị biết đường tránh."

"À thì... thực ra em không thích cà rốt một chút..." Bạn học Ngô lưỡng lự gãi đầu. "Chỉ là không thích một chút thôi. Chứ em vẫn ăn được."

"Không sao. Sau này chúng ta sẽ tránh cà rốt."

"Vậy Lam Lam.... chị nói không ai có thể thích tất cả mọi thứ. Vậy chị không ăn món gì?"

"Chị ư? Chị chỉ không ăn được cay mà thôi."

Tần Lam chống cằm nhìn cô, cặp mắt trong veo làm bạn học Ngô ngượng ngùng cúi đầu né tránh. Hồi lâu sau mới thỏ thẻ:

"Chị thích ăn gì ạ?"

Nàng trả lời ngay:

"Ăn lẩu. Hồi học đại học chị thường xuyên đi ăn lẩu với các bạn. Nhưng chỉ riêng chị không thể ăn cay, mà lúc ấy chưa có lẩu hai ngăn như bây giờ. Cho nên lâu dần chị ngại đi cùng mọi người."

Ngô Cẩn Ngôn cười đáp:

"Ồ, cô Tần. Trông chị thế mà cũng có lúc tụ tập cơ đấy."

"Đôi khi cũng phải đổi mới bản thân chứ." Tần Lam cũng chẳng mấy bận tâm đến nụ cười ngạc nhiên của cô, tiếp tục hỏi. "Vậy tối nay em muốn ăn gì?"

Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng giãi bày:

"Tối nay ấy ạ? Tối nay em muốn ra ngoài với các bạn một chút."

Nàng lập tức cự tuyệt:

"Không được, chú Ngô nói nhất định không được để em đi tối."

"Chị ơi... lần này thôi, chắc chắn em sẽ về trước chín giờ. Đi mà, đi mà chị... Chị đừng mách bố em, nếu không ông sẽ cho em thôi học mất."

Tần Lam suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Được, chị tin em. Nhưng em phải giữ lời."

"Ôi. Em cảm ơn chi, cảm ơn chị nhiều ạ."

Bạn học Ngô vỗ tay reo hò. Lòng liên tục than: "Ông trời ơi! Vì sao ông lại sắp xếp cho con được gặp gỡ và được sống chung nhà với người dịu dàng, xinh đẹp thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro