26.Bài xích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước xảy ra một trận ùn tắc giao thông, xe của bọn họ đã bị kẹt lại hơn một tiếng vẫn chưa đi được. Tần Lam ngồi trên xe không chịu được bí bách, muốn xuống đường đi dạo một chút, nhưng Cẩn Ngôn đã nắm chặt lấy tay nàng, hiện tại bên ngoài không biết vì sao lại ùn tắc, xuống đường rất nguy hiểm. 

" Ngồi thêm một chút nữa thôi, chiếc xe phía xe chúng ta cũng sắp di chuyển lên trên được rồi " Ngô Cẩn Ngôn đã ngồi trong xe suốt một tiếng, so với trạng thái có phần gấp gáp của Tần Lam, Cẩn Ngôn lại bình thản hơn nhiều. 

Bên cạnh ghế lái, Tần Lam cứ một lúc lại quay sang nhìn Cẩn Ngôn, trong lòng con bé dường như không có gì có thể làm lay động được. Sự khác biệt này xảy ra từ sau khi Hoàng Đệ mất, Ngô Cẩn Ngôn liền trở nên bình tĩnh đến khó tin. Hiện tại vụ việc đó cũng đã xảy ra được ba tháng, chưa từng nghe Cẩn Ngôn nhắc lại, nhưng Tần Lam đối với cô vẫn tràn đầy sự nghi ngờ, có lẽ con bé đã bình tĩnh quá mức so với nàng có thể tưởng tượng được. 

Nếu như bình thường Tần Lam cũng không gấp gáp khi phải ngồi trong xe đợi một tiếng, nhưng có lẽ vì nàng sắp phải đến gặp đối tác nên sợ sự cố này gây ảnh hưởng đến buổi ký kết hôm nay. Xui xẻo thay Mã Quốc Hào đã đi công tác ở Bắc Kinh, tầm tuần sau anh ta mới quay lại Thượng Hải, do đó vị khách này chỉ có thể do nàng đích thân đến bàn bạc hợp đồng mà thôi. 

" Đi được rồi, Tiểu Lam " Cuối cùng số xe bên trước cũng được cảnh sát giao thông điều hướng, xe của họ vì thế có thể đi được đến buổi ký kết hợp đồng. 

Vị đối tác ngày hôm nay Tần Lam gặp là một phú nhị đại tại Thượng Hải, phú nhị đại là cụm từ dùng để diễn tả những đứa trẻ sinh ra thừa hưởng sự giàu có, và bọn chúng trở thành người giàu đời thứ hai. Đối tác ngày hôm nay Tần Lam gặp nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng đã là người tiếp quản một khối gia tài không thể xem thường tại Thượng Hải. 

" Xin chào, chị cuối cùng cũng đến rồi " Nữ nhân trẻ tuổi nổi bật với mái tóc bạch kim đứng lên đón Tần Lam từ khi nàng mới bước vào, ngược lại đối với Cẩn Ngôn lại không để vào mắt cho lắm. 

" Xin lỗi Tiểu Trác, vừa rồi trên đường đến đây gặp một chút sự cố " Sở dĩ gọi tên thân mật như vậy, là do trước đây nàng từng quen biết với Tiểu Trác lúc còn ở Bắc Kinh. 

Khi nàng còn làm ở Tần Thị, công ty thường xuyên tổ chức các bữa tiệc thượng lưu. Những người mời đến không phải là các đại gia quen biết lâu năm thì cũng là con cháu của họ, Tần Lam vì thế đã tiếp xúc với Đặng Tiểu Trác không ít lần. Đến Thượng Hải nhiều tháng, Tiểu Trác cũng có gọi hỏi thăm nàng, nhưng sau khi nàng muốn mở công ty tài chính, Tiểu Trác mới có một bữa gặp mặt có ý định hợp tác. 

" Hai người từ từ nói chuyện, em ra bên ngoài đợi, khi nào xong gọi cho em " Với tư cách chỉ là một trợ lý tổng giám đốc, Cẩn Ngôn nghĩ mình ngồi đây có chút dư thừa, vì cô gái tên Đặng Tiểu Trác kia rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Lam. 

" Vậy..."

" Cô là trợ lý của Tần Tỷ có đúng không? Nhà hàng này của tôi, cô cứ ra bên ngoài kêu lễ tân gọi giúp cô vài món, tôi mời " Đặng Tiểu Trác khách khí mời Cẩn Ngôn dùng tiệc, nhưng lời nói có chút ngạo nghễ. 

Bình thường Ngô Cẩn Ngôn rất cộc tính, nếu có người khi dễ mình như vậy, cô chắc chắn sẽ bỏ về. Nhưng từ sau khi Hoàng Đệ mất, Cẩn Ngôn hệt như biến thành một người khác, dạng người biết lấy lòng người khác. Đặng Tiểu Trác mời cô ra ngoài dùng bữa, cô sẽ theo như ý của cô ấy. 

Buổi ký kết hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, Đặng Tiểu Trác sau khi xong việc xin phép về trước, cô ấy đưa cho Tần Lam một voucher 100% buổi tối hôm nay, hy vọng nàng nể mặt ở lại dùng bữa tại nhà hàng của cô ấy. Tần Lam cảm thấy thức ăn ở nơi này cũng khá hợp khẩu vị của nàng, cũng không muốn bỏ phí tấm voucher đó nên quyết định ở lại dùng bữa, gọi Cẩn Ngôn vào cùng mình. 

" Em vừa rồi đã ăn no hay chưa? Cùng ngồi xuống dùng bữa tối với chị đi " Lúc nãy Tiểu Trác nói có sắp xếp cho Cẩn Ngôn dùng vài món, nàng không biết có hợp khẩu vị với con bé hay không?

" Chị ăn đi, em no rồi. Có điều em nghĩ mình muốn uống một ít rượu, nhưng mà một lúc nữa còn phải lái xe đưa chị về, nên thôi vậy " Điều khiển xe với độ cồn vượt mức khá nguy hiểm, tốt nhất cứ về đến nhà rồi uống cũng không sao?

Tần Lam gọi phục vụ đem đến cho Cẩn Ngôn một chai rượu của Đức, dòng rượu này trước đây nàng cũng từng uống. Một dòng rượu mạnh, nhưng nếu biết pha chế cũng có thể kiểm soát được nồng độ của nó. 

" Hôm nay chị không có uống rượu, nên một lúc nữa chị lái xe là được " Hiện tại bất cứ thứ gì Cẩn Ngôn muốn, nếu trong điều kiện nàng có thể tạo được, nàng chắc chắn không khước từ. 

Đáng lẽ nàng muốn bartender pha chế tại bàn cho Cẩn Ngôn, nhưng Cẩn Ngôn nói cô thích uống vị nguyên bản hơn, nên không cần pha chế gì cả. Tần Lam dùng bữa cũng không được yên tâm, Cẩn Ngôn với bộ dạng của ngày hôm nay khiến nàng rất đau lòng. Có đôi lúc nàng thật sự không còn hiểu được người này nữa, mặc dù ở ngay bên cạnh nhưng cảm thấy quá đỗi xa lạ. 

" Tiểu Lam à, em muốn xin nghỉ việc tại Di Giai " Quyết định này vốn đã có từ rất lâu, nhưng thời điểm hiện tại có lẽ là thích hợp nhất. 

Ngô Cẩn Ngôn trước giờ không thích làm việc ở Di Giai, có lẽ khoảng thời gian Cẩn Ngôn vui vẻ nhất là làm trong tiệm cây cảnh của Tịnh Văn. Trước đây vì muốn chăm sóc nàng cho nên cô mới đến Di Giai làm việc, sau khi Tần Lam khôi phục lại cơ thể, Cẩn Ngôn đã soạn đơn nghỉ việc sẵn rồi. Nhưng lúc đó nghe nói trong Di Giai có nội gián, nên cô muốn ở lại giúp nàng tìm ra sơ hở của người đó. Không ngờ nội gián lại là Lâm Tú Thanh, bây giờ cô ta cũng đã bị đuổi việc, không còn chuyện gì nữa, cô ở lại Di Giai cũng vô ích. 

" Em định trở về cửa hàng của Tịnh Văn làm việc hay muốn tự mở một cửa hàng cho riêng mình, nếu cần thì..." Tần Lam chỉ là muốn quan tâm đến dự định tương lai của cô, cũng không nghĩ mình lại chạm đến lòng tự ái của Cẩn Ngôn. 

" Em nghĩ là mình không cần thêm sự giúp đỡ nào đó của chị, em không quay về cửa hàng Tịnh Văn đâu. Em muốn nghỉ việc để học lên Thạc sĩ, sau khi có bằng cấp hẳn hoi, em sẽ có dự định khác cho mình " Chăm sóc cây cảnh cần một tâm hồn không toan tính mưu lợi, giờ đây tâm hồn đã không còn nguyên thủy, công việc này vốn đã không còn phù hợp. 

Việc học hành vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng Ngô Cẩn Ngôn trong thời điểm này nói với nàng cô muốn bỏ hết tất cả để đi học lại. Tần Lam dường như cảm nhận được, việc ở cùng nàng 24 tiếng mỗi ngày đó đã làm Cẩn Ngôn chán ngấy rồi, cho nên con bé xin nghỉ việc ở công ty, ít nhất trong 8 tiếng đó không cần gặp nàng nữa. 

" Chị không vui sao? " Về cơ bản em ở lại Di Giai cũng chỉ giống như một người bám váy người khác mà sống thôi, em biết mình chẳng có năng lực gì để giữ chức vụ trợ lý tổng giám đốc đó cả, có hay không có em ở vị trí đó cũng không ảnh hưởng gì đến chị.

" Chị chẳng qua chỉ nghĩ có lẽ Cẩn Ngôn bắt đầu bài xích với việc ở cùng một chỗ với chị " Trước đây nàng là một người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng giờ đây có lẽ đã trở nên vô hiệu với Cẩn Ngôn, Tần Lam của hiện tại vui buồn đều thể hiện ra mặt. 

" Xin lỗi Tiểu Lam, nhưng em quả thật cũng có ý định dọn ra khỏi nhà của chị cho đến khi em thật sự thành công mới quay trở về. Đương nhiên điều đó không có nghĩa em muốn chia tay với chị, chẳng qua chúng ta cần một không gian sống thoải mái hơn để nhìn nhận lại bản thân mình, trước khi tiến tới hôn nhân "

Cuối cùng Cẩn Ngôn cũng đã quyết định sẽ rời khỏi nàng, nhưng với một lý do không muốn tiếp tục dựa dẫm vào nàng. Ngoài mặt cho thấy Cẩn Ngôn muốn tự mình vươn lên để xứng với nàng, nhưng Tần Lam biết mối quan hệ ngày hôm nay của họ vốn dĩ đã rất tệ. Thời gian qua có lẽ vì lời hứa với ông ngoại, nên Cẩn Ngôn mới tử tế với nàng đến vậy. Còn bây giờ sau khi trải qua nhiều tháng, em ấy dần dần không chịu nổi việc phải ở chung với một người suốt ngày tính toán mưu mô như nàng, nên mới lần lượt kéo xa khoảng cách giữa hai người họ. 

" Cẩn Ngôn, khi nào em thật sự muốn chia tay, cứ thẳng thắn nói với chị " 

Bữa tối ngày hôm đó Tần Lam dùng cũng không thấy ngon miệng, do Cẩn Ngôn đã uống đến say khước, nên Tần Lam bắt buộc phải ngồi vào ghế lái đưa cô về nhà. Dọc đường đi, Cẩn Ngôn không nói thêm với nàng một điều gì, nhưng trong lòng của Tần Lam hệt như vừa có một cơn mưa trút xuống đánh thẳng vào người nàng. Thì ra cái gọi là dứt khoát rời xa nhau, cũng không đau đớn bằng việc Cẩn Ngôn gieo rắc cho nàng một loại cảm giác, muốn giữ lại không biết giữ từ đâu, muốn bỏ lại không sao bỏ được. Chính là cảm giác dai dẳng không dứt cũng không tái hợp được, hệt như một vết thương tuy đã kéo mài, nhưng từ lâu bên trong vốn đã nhiễm trùng, chỉ cần chạm nhẹ một chút, sẽ đau điếng không sao chịu nổi. 

Chia tay sao? Em làm sao có thể chia tay với chị được. Tiểu Lam, chúng ta còn phải kết hôn nữa cơ mà, em nhất định sẽ đem chị đến Nam Kinh, cùng nhau kết hôn, không thể nào khác đi được. 

Có lẽ do Tần Lam bận tập trung lái xe, cùng với những suy nghĩ của riêng mình. Nên nàng hoàn toàn không nhìn thấy được nụ cười phản chiếu thông qua cửa sổ xe, mang đầy một nỗi uất hận dành cho nàng cùng một kế hoạch đã được lập ra từ lâu, đợi đúng ngày đúng thời điểm chắc chắn nó sẽ được tiến hành. 

To be continued...

P/s: Lời khuyên từ tác giả: Bạn nên xoá truyện, trước khi ăn 🦋 😂🙏😂

#PhiuPhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro