33.Hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại lễ Phật đản kết thúc đã lâu, số người làm công quả trong chùa lần lượt rời khỏi, chỉ có một độ gái độ chừng 20 mấy tuổi vẫn ngày ngày ở lại chùa, chuyện này có chút không được phù hợp cho lắm. Dù sao đây cũng là ngôi chùa của tăng chứ không phải của ni, sư cô ở sau tu viện chính là ngoại lệ vì phải chăm sóc cho Tần Lam, còn cô gái này dù sao cũng không thể ở lại lâu. 

" Con biết việc mình ở lại không được tiện cho lắm, cảm ơn sư trụ trì đã nhắc nhở " Trước mặt sư trụ trì, Ngô Cẩn Ngôn chưa từng dám ngẩng mặt lên nhìn, lời hứa năm đó không thể thực hiện được, còn có mặt mũi để nhìn người hay sao?

Cũng trong ngày hôm đó, Cẩn Ngôn một lần nữa lén trèo sang cổng để đi vào tu viện phía sau muốn nói câu tạm biệt với Tần Lam. Cổng ngăn giữa chính điện và tu viện phía sau còn có thể trèo được dễ dàng, nếu như rời khỏi chùa rồi, cô từ bên ngoài sẽ không thể vào tu viện gặp nàng được nữa. 

" Em phải đi thật sao? " Tần Lam cầm chiếc chuông nhỏ trên tay, khó khăn nói một câu tạm biệt với người tên Chỉ Nhược đó. 

" Chắc là chỉ có những dịp như ngày rằm mới có thể vào chùa làm công quả tiếp được, nên có lẽ một tháng chúng ta chỉ có thể gặp nhau một lần thôi " Nếu như ngày nào cô cũng vào chùa, chắc chắn sư trụ trì sẽ nghi ngờ, cho nên mỗi tháng cũng chỉ có thể lựa những dịp nhiều người đến làm công quả nhất mà thôi.

Tần Lam gật đầu đồng ý, nhưng vẫn là có chút luyến tiếc. Ngô Cẩn Ngôn nói với nàng chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống thuốc, ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, cố gắng đối xử tốt với bản thân, bệnh tình chắc chắc sẽ hồi phục. Một khi cơ thể mạnh khỏe trở lại, sư trụ trì cũng sẽ không giam lỏng nàng phía sau tu viện nữa, lúc ra ngoài được rồi nếu muốn cứ đến tìm cô. 

" Nhưng ra ngoài rồi phải đến đâu để tìm em? " Nam Kinh rộng lớn đến vậy, muốn tìm một người khi chỉ biết mỗi cái tên, quả thật là chuyện rất khó khăn. 

" Tôi có mở một tiệm cây cảnh nhỏ cách ngôi chùa này một con sông thôi, cửa tiệm cũng đặt tên của tôi, chị ra ngoài có thể tìm được ngay thôi " Bởi vì nhiều chuyện xảy ra, Ngô Cẩn Ngôn không thể tiếp tục học tiếp chương trình thạc sĩ, hơn nữa cô cũng chẳng còn hứng thú gì với chuyện kinh doanh lớn, chỉ mở một tiệm cây cảnh rất nhỏ tại Nam Kinh. 

Tần Lam nghe thấy cô nói chỉ ở cách mình một con sông, tâm trạng liền vui vẻ trở lại, hứa với cô sẽ cố gắng hồi phục thật tốt, sớm ra ngoài tìm cô. Ngô Cẩn Ngôn nghe Tần Lam nói vậy cũng yên tâm phần nào, lúc quay đi thật sự có chút không nỡ. 

Tạm biệt với Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn cũng rời khỏi chùa trong ngày hôm đó. Lúc ra đến cổng chùa, cô nhìn thấy có người bước vào. Một đôi giày tây cùng bộ âu phục sang trọng đó, không cần nói cũng biết là Mã Quốc Hào. Anh ta có vẻ như rất quan tâm Tần Lam, vừa vào cổng đã hỏi chú tiểu về tình hình bệnh tình của nàng. 

" Cô không sao chứ? " Mã Quốc Hào nhanh tay nắm lấy cổ tay của người vừa trượt chân té ngã, thuận miệng hỏi một câu. 

Vừa rồi cô bị Mã Quốc Hào làm phân tâm, do đó giẫm phải một đám rong dưới chân dẫn đến té ngã. Thời điểm Mã Quốc Hào nắm lấy cổ tay cô, Ngô Cẩn Ngôn nhớ lại ngày hôm đó hai người họ có một lần gặp mặt, nhớ lúc ấy Mã Quốc Hào cũng nắm lấy cổ tay cô cảnh cáo cô không được làm hại Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn sợ Mã Quốc Hào nhận ra mình, có điều sau đó anh ta chỉ hỏi một câu xã giao, khiến cho Ngô Cẩn Ngôn cũng có thể yên tâm. 

" Tôi không sao, cám ơn anh " Ngô Cẩn Ngôn cố tình đè giọng xuống, không để cho Mã Quốc Hào nhận ra chất giọng của mình. 

Với gương mặt và giọng nói này, đúng thật là Mã Quốc Hào không nhìn ra Cẩn Ngôn, anh ta sau khi nghe cô gái đó nói không sao cũng nhanh chân đi vào trong. Lúc này Ngô Cẩn Ngôn nhìn thấy Mã Quốc Hào hai tay cầm theo rất nhiều thức ăn, loại người như anh ấy không bao giờ mang theo bộ dạng mua đồ ăn cho người khác, quả thật chỉ có thể là Tần Lam mới khiến anh ấy có hành động này.

Phút chốc nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Mã Quốc Hào, Ngô Cẩn Ngôn liền có một suy nghĩ, nếu như Mã Quốc Hào và Tần Lam có thể ở cùng một chỗ mới thật sự là tốt nhất cho nàng. Ngô Cẩn Ngôn khi phẫu thuật thẩm mỹ, cùng lắm chỉ muốn trốn chạy quá khứ đầy u tối của mình, và tìm một thân phận mới có thể xuất hiện bên cạnh Tần Lam, với tư cách như một người bạn mà thôi. Cô không dám mơ mộng Tần Lam sẽ đón nhận mình, bởi vì ngay cả bản thân cũng không thể tha thứ cho một Ngô Cẩn Ngôn của lúc trước.

" Chị ơi, chị làm rớt đồ này, chị ơi " Chị gái làm công quả trong chùa mấy hôm nay, được những chú tiểu trong chùa rất quý. Lúc nãy khi chị ấy trượt ngã, dường như đã làm rơi thứ gì đó, chú tiểu gọi theo nhưng không được, đành phải cất hộ đợi lúc chị ấy đến chùa một lần nữa rồi trả lại sau. 

----------------------------------------

Kể từ lễ Phật đản, đến nay cũng đã hơn nửa năm lại trôi qua, Mã Quốc Hào tháng nào cũng đến thăm Tần Lam, nhận ra một điều nàng đã tươi tắn hơn trước đây rất nhiều. Gương mặt hồng hào thấy rõ, cũng không còn nói lung tung nữa. Hôm nay lại còn nhớ thêm một số việc, điển hình như đã biết hỏi công việc của Mã Quốc Hào ở Thượng Hải như thế nào, thêm vào đó cũng nhớ lại một số chuyện lúc còn sống ở đó. 

" Quốc Hào, anh có tin tức gì về Cẩn Ngôn không? " Nhớ lại một số chuyện trước đây, Tần Lam liền hỏi thăm về một người, đã lâu lắm rồi nàng không có nghe tin tức về người đó. Hôm trước còn nhầm tưởng Chỉ Nhược là Cẩn Ngôn, nhưng Chỉ Nhược cũng đã phủ nhận chuyện đó. 

" Em còn hỏi đến người đó làm gì? Chẳng lẽ em quên cô ta đối xử với em ra sao à? " Vừa nhớ lại được chút chuyện, đã hỏi Cẩn Ngôn, tại sao em không thể thoát ra khỏi con người đó. 

Khoảng thời gian trước đây, ai cũng nói nàng bị bệnh điên loạn. Nhưng thật ra Tần Lam biết, là do bản thân không thể sắp xếp lại được mớ ký ức hỗn loạn của mình. Một năm qua ở chùa, nàng thật ra đã hồi phục đôi chút, chẳng qua sau khi quen biết với Chỉ Nhược, không hiểu sao nàng lại có thể nhớ ra được rất nhiều chuyện trước đây. 

" Em nhớ tất cả những chuyện Cẩn Ngôn đã làm với em, kể cả việc từng cứu em rất nhiều lần trong quá khứ, từng mưu mô hợp tác với người khác để làm hại em. Nhưng mà, em nghe nói sở dĩ Cẩn Ngôn giết chết Tiểu Khắc, cũng bởi vì..." Lúc nàng bị Tiểu Khắc đánh đến bất tỉnh, tình tiết sau đó nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng sau này nàng có nghe người ta kể lại là Cẩn Ngôn đã quay trở lại kịp thời ngăn cản chuyện không hay đến với nàng. 

Con người của Tần Lam, xưa nay luôn bị ân nghĩa vây lấy. Mã Quốc Hào cũng biết Tần Lam chắc chắn sẽ vì chuyện này, lại mềm lòng tha thứ cho Ngô Cẩn Ngôn. Mặc dù anh ta không biết Cẩn Ngôn đã đi đến đâu, chỉ cần anh ta tìm được tin tức chắc chắn sẽ cho người khử cô ấy, hệt như cái cách đã làm khi Cẩn Ngôn ở trong tù. 

Năm đó khi Cẩn Ngôn vào tù, Mã Quốc Hào thuê người trong tù liên tục tác động vật lý với Cẩn Ngôn. Anh ta đã từng nói, nếu Cẩn Ngôn hại Tần Lam, anh ta không từ bất cứ thủ đoạn nào. Mặc dù Cẩn Ngôn đã cứu Tần Lam từ trong tay Tiểu Khắc, nhưng thời điểm đó Tần Lam nửa tỉnh nửa điên, khiến cho sư trụ trì rất đau lòng, Mã Quốc Hào lại còn nghe được tin mẹ của Tiểu Khắc muốn bãi nại cho Ngô Cẩn Ngôn, nên nhất quyết giải quyết cô trong tù, ai ngờ đám tù nhân đó còn chưa kịp giết chết cô, đã để cho cô có cơ hội ra tù. 

" Em hỏi anh một lần nữa, anh có biết Ngô Cẩn Ngôn đang ở đâu không? " Thái độ của Mã Quốc Hào rất lạ, Tần Lam cho rằng Mã Quốc Hào ít nhiều từng nghe tin tức của Cẩn Ngôn. 

" Nếu anh thật sự biết Ngô Cẩn Ngôn đang ở đâu? Trên đời sẽ không còn người tên Ngô Cẩn Ngôn, em nghe rõ chưa? " Mã Quốc Hào tức giận rời khỏi tu viện, rất lâu sau đó cũng không còn đến thăm nàng, xem ra anh ấy thật sự rất chán ghét khi nghe Tần Lam nhắc đến tên của người này. 

Một người bằng xương bằng thịt, sao có thể nói đột nhiên biến đi không chút dấu vết. Sở dĩ Tần Lam liên tục hỏi Mã Quốc Hào về tin tức của Cẩn Ngôn, không phải nàng muốn gặp lại cô nối lại đoạn tình duyên năm đó, chẳng qua nàng chỉ muốn biết chắc chắn việc Mã Quốc Hào có thủ tiêu cô rồi hay không thôi. Cho dù Cẩn Ngôn có đối xử với nàng ra sao cũng được, nàng không muốn Mã Quốc Hào vì chuyện đó mà giết chết Cẩn Ngôn. Bây giờ thái độ của anh ấy tức tối như thế, xem ra đúng thật là anh ấy cũng không biết chút gì về tin tức của Cẩn Ngôn.

Ở trong tu viện hơn một năm, Tần Lam sớm đã chán với hoàn cảnh này. Hiện tại cơ thể nàng không còn đáng ngại, hơn hết cũng đã nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Tần Lam chủ động đến nói chuyện với ông ngoại, nàng muốn ra ngoài mua một căn nhà nhỏ, cũng ở lại Nam Kinh thôi, thậm chí còn ở rất gần chùa, bất cứ lúc nào cũng có thể qua thăm ông. Sư trụ trì chứng kiến thời gian gần đây đúng thật là Tần Lam đã trở lại như trước, việc ở lại tu viện là không thể phù hợp với những người ở độ tuổi còn khá trẻ như cháu gái được, do đó đã đồng ý cho nàng dọn ra ngoài sinh sống. 

Ngay khi vừa được ra ngoài, Tần Lam đã đi men theo con sông tìm một cửa tiệm có tên Chỉ Nhược. Nửa năm qua cứ đến ngày rằm Chỉ Nhược lại vào chùa, sau đó lại trèo ra tu viện đến chơi với nàng, nhưng Tần Lam cảm thấy một tháng gặp một lần thật sự không đủ. Cho nên vừa ra ngoài nàng đã tìm căn tiệm của Chỉ Nhược, kế bên lại còn có một ngôi nhà đăng bán, Tần Lam không nghĩ ngợi liền mua luôn căn nhà đó, từ này có thể làm hàng xóm của Chỉ Nhược, lúc nào cũng có thể sang tìm cô. 

Nửa năm nay Ngô Cẩn Ngôn đều đến thăm Tần Lam, chỉ có ngày rằm hôm qua cô đến tu viện liền không thấy nàng đâu, hỏi chú tiểu liền biết được tin Tần Lam đã dọn ra ngoài ở, nhưng không rõ là nàng mua nhà ở đâu. Ngô Cẩn Ngôn hệt như một lần nữa đánh mất tin tức của nàng, còn chưa kịp buồn rầu, hôm nay máy lạnh của nhà kế bên cứ nhiễu nước vào quần áo đang phơi của cô, Ngô Cẩn Ngôn cho rằng mình nên qua bên đó nhắc nhở một chút. 

" Đợi một chút, tôi sẽ ra ngay " Có người gõ cửa bên ngoài, Tần Lam đang tắm trong bồn nghe tiếng rõ cửa liên tục liền nói vọng ra một hai câu, sau đó cũng nhanh chóng quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài mở cửa.

" Máy lạnh nhà cô cứ..." Nhiễu nước, lúc này thứ đang nhiễu nước không còn là cái máy lạnh nữa, mà là cơ thể chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm của Tần Lam đang hiện lên ngay trước mắt cô, chị ấy dọn đến đây từ lúc nào, sao lại ăn mặc như vậy ra tiếp khách. 

" Chỉ Nhược vào nhà đi, đợi tôi một chút, tôi quay vào tắm cho xong đã rồi ra nói chuyện ha " Tần Lam còn chưa kịp đóng cửa, Chỉ Nhược đã đóng cửa hộ nàng, gương mặt đỏ hết cả lên, sao tự nhiên ngại dữ vậy. 

Vừa rồi đáng lẽ cô nên từ bên ngoài đóng cửa lại giúp Tần Lam, sau đó cô nên quay về nhà mình mới đúng. Nhưng có lẽ trong nhất thời cô quên mất hiện tại cô là Chỉ Nhược, chỉ nhớ mình là Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam là bạn gái của mình. Nên khi nhìn thấy nàng ăn mặc như vậy, cô liền chạy vào trong nhà nàng đóng cửa lại, lúc đóng cửa xong mới chợt nhớ ra, mình tự nhiên chạy vào nhà người ta xong đóng cửa lại, nên giải thích loại tình huống này như thế nào đây?

" Em có chuyện gì quan trọng lắm sao? " Tần Lam chỉ muốn vào tắm cho xong, rồi sẽ ra nói chuyện với cô, nhưng đột nhiên cô đóng cửa một cái rầm như thế xong đứng trước mặt nàng là muốn gì đây? 

" Ơ, tôi tôi...tôi sợ người khác nhìn thấy chị như vậy cho nên mới đóng cửa " Nhất thời thật sự cô quên mất mình đến đây vì chuyện gì? Nên không thể nói ra được nguyên nhân nào khác. 

" Tôi không sợ người khác nhìn thấy, em sợ cái gì? Em làm tôi nhớ đến một người trước đây cũng hay giữ của như thế đấy " Nhớ tới người đó đúng là vừa giận vừa thương, Tần Lam bất giác liền cười lúc nào cũng không biết. 

" Tôi không phải Ngô Cẩn Ngôn, tôi là Chỉ Nhược, chị lại lầm rồi " Ngô Cẩn Ngôn giật mình hét lớn, cô không muốn Tần Lam suy nghĩ lung tung lại nghi ngờ.

" Tôi có nói đến tên Ngô Cẩn Ngôn chưa? Tự nhiên em hét lên lớn vậy để làm gì? " 

Cẩn Ngôn dường như nhận ra mình lại hố mất rồi nên cúi mặt xuống đất không dám nhìn Tần Lam, nhưng mà khi cô cúi mặt xuống đất, lại nhìn thấy đôi chân thẳng tắp trắng nõn nà của Tần Lam vẫn đang nhiễu xuống vài giọt nước do tắm giữa chừng, cả hai bên mặt một lần nữa hệt như bị nung chín.

To be continued...

P/s: Ta nói ở trong chùa thanh tịnh thì không ở, chui ra ngoài còn ở gần nhà người ta, mốt có chiện gì đừng la số khổ. 

#PhiuPhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro