Chương 1. Hoa Gia Thanh Liêm Cao Quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang là giữa hè, mặt trời đang lên dần trên bầu trời, nóng đến mức chỉ cần cử động một chút sẽ toát mồ hôi.

Hoa gia chiếm một nửa ngõ Hoa vẫn yên tĩnh như mọi khi. Nha hoàn và nhũ mẫu đi đi lại lại, váy của họ hơi đung đưa nhưng không gây ra tiếng động nào, có gấp cũng chỉ có thể bước nhanh chứ không dám chạy.

Hoa gia là thế gia trăm năm thanh quý, quy củ nhiều, nổi danh nghiêm khắc với hạ nhân, nhưng bởi vì là thế gia trăm năm, hàng năm vẫn có vô số người ngóng trông Hoa gia thu người, so với những chuyện ngâm dưa muối chuyện đếm không hết ở các thế gia khác, Hoa gia chỉ là quy củ nghiêm hơn cũng không đáng là gì, huống chi hạ nhân ở Hoa gia còn có cơ hội được học chữ, đáng tiếc Hoa gia rất ít khi mua người vào phủ.

Khi mặt trời dần lên cao, tiếng ve sầu càng vang lên khiến lòng người càng bồn chồn vô cớ.

Trong một  phía nam, Đại cô nương Hoa gia - Hoa Chỉ đọc sách có chút mệt mỏi, nàng đặt sách xuống, nhẹ nhàng dụi mắt, sau đó quay đầu nhìn nha hoàn đang quạt cho mình: "Ngồi bất động một chỗ cũng không có nóng như vậy, ngươi nghỉ một lát đi."

Nha hoàn mím môi cười, "Nô tỳ không mệt."

Nha hoàn đang làm son hồng ở một bên vội vàng đi rửa tay, đem canh đậu xanh ướp bưng tới, nhìn tiểu thư nhà mình từng ngụm chậm rãi uống liền chuyển tới sau lưng  bóp cho nàng.

Rèm cửa nhẹ nhàng vang lên, thị nữ mặc đồ màu đỏ đào vén rèm cửa, một thị nữ khác mặc áo xanh bưng nước đi vào. Hai người phối hợp rửa tay cho Hoa Chỉ, lấy bình bình lọ lọ ra cho tiểu thư chăm sóc tay.

Mười ngón tay thon và tròn, làn da mịn màng và trắng trẻo. Chỉ cần nhìn vào bàn tay liền có thể biết đây hẳn là một tiểu thư được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu, mười ngón tay không dính nước xuân.

Hoa Chỉ hơi nhếch khóe miệng, trầm  hỏi, "Thế nào? Bốn người các ngươi đã nhìn trúng người nào chưa?"

Bốn người ai làm việc nấy, đều không nói chuyện.

"Nghênh Xuân, ngươi nói trước đi."

Động tác đấm bóp dừng một chút, lập tức lại tiếp tục với cường độ vừa phải "Nô tỳ nghe tiểu thư, người muốn nô tỳ gả  cho ai nô tỳ liền gả cho người đó."

Đáp án này không làm Hoa Chỉ ngạc nhiên lắm, "Bão Hạ, ngươi thì sao?"

Nha hoàn đang xoa ngón tay cho nàng ngẩng đầu nhìn một cái lại cúi đầu tiếp tục làm việc, "Nô tỳ đã nói là sẽ không gả, cả một đời đi theo hầu hạ người."

Niệm Thu đang xoa bóp tay bên kia cũng gật đầu đồng ý mà không cần Hoa Chỉ hỏi: "Suy nghĩ của nô tỳ cũng giống như của  Hạ."

Cuối cùng còn lại Phất Đông  không cần hỏi nữa, nàng nhát gan, lại nghe lời, từ trước đến nay đều như 3 vị tỷ tỷ mà theo.

Hoa Chỉ có chút bất đắc dĩ, "Chỉ có ngươi mới biết hai người có thể sống chung với nhau được hay không. Ta cũng không phải nói ai được là được. Các ngươi nhìn trúng dù sao cũng tốt hơn là sau này cuộc sống không suôn sẻ. "

"Chính người vẫn là cô nương chưa gả đi đâu, nói thật giống như người từng trải rồi vậy." Bão Hạ lầm bầm, "Dù sao nô tỳ cũng không gả, người cũng đừng ném chúng ta ở Hoa gia, người đi đâu nô tỳ liền cùng đi đó."

"Đi theo ta có cái gì tốt, Thẩm gia cho dù tốt thì có thể quen thuộc bằng Hoa gia sao? Nếu ta có thể lựa chọn, ngược lại ta lại muốn ở lại Hoa gia làm một bà cô già."

Niệm Thu lấy một đống cao thơm bôi trên mu bàn tay Hoa Chỉ, vừa cười nói: "Phu nhân nếu nghe được lời này của người nhất định sẽ ôm người khóc một ."

Đúng thật, câu nói 'nữ nhân làm bằng nước' này trên thân mẹ nàng liền được chứng minh đầy đủ, nước mắt kia nói đến là đến, bộ dáng nhu nhu nhược nhược khiến Hoa Chỉ mỗi lần nói chuyện cùng mẫu thân đều cẩn thận, chỉ sợ có từ nào không tốt liền đụng đến tâm can bà, nàng lại phải dỗ dành cả nửa ngày.

Đây cũng là lý do khiến nàng không dám biểu đạt việc nàng không muốn gả đi, ải của mẫu thân nàng đã không qua được rồi.

"Muốn đi theo ta tới Thẩm gia cũng được, ai tìm được một đối tượng ta liền mang người, các ngươi nếu làm nha hoàn hồi môn theo ta gả đi, đến lúc đó tướng công tương lai của ta nếu nhìn trúng các ngươi thì làm sao bây giờ? Thật sự muốn cùng ta ỡm ờ làm tỷ muội?"

Bốn người lập tức ngừng lại động tác trong tay, một loạt quỳ xuống trước mặt Hoa Chỉ, Nghênh Xuân ổn trọng nhất thay thế bọn tỷ muội nói ra dự tính của các nàng, "Chúng nô tỳ có chết cũng không có tâm tư đó, chỉ là những năm nay người vẫn luôn chỉ có chúng nô tỳ hầu hạ, nếu chúng nô tỳ cũng thành hôn rồi, người đến Thẩm gia ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, người không cần nói thành thân liền mang bọn nô tỳ đi, nô tỳ cũng không tin được bản thân. Nếu thành thân rồi sinh con, nô tỳ sợ đến lúc đó sức lực gì đều lo cho nhà mình, làm sao có thể tận tâm hầu hạ người. Bọn nô tỳ đều quyết định rồi, lúc người thành thân, chúng ta liền trang điểm thành người đã thành thân, để Thẩm gia đều biết chúng ta không có tâm tư đó. Với lại Thẩm gia bọn họ cũng không thiếu mấy người chúng ta, mong tiểu thư đồng ý với chúng nô tỳ."

"Mặc kệ người có đồng ý hay không, bọn nô tỳ đều sẽ như thế làm." Bão Hạ đỏ mắt, các nàng vào phủ lúc mới bốn, năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, mở miệng đều là tiếng địa phương, là tiểu thư đem các nàng tới bên cạnh, đặt tên cho các nàng, dạy các nàng biết chữ, chỉ dẫn các nàng cách đối nhân xử thế, làm gì có nha hoàn nhà nào tốt số như các nàng, bảo các nàng đem mạng cho tiểu thư các nàng cũng sẽ không nhíu mày một cái, rời đi là tuyệt đối không thể nào.

"Thẩm gia cũng không phải đầm rồng hang hổ..." Hoa Chỉ đột nhiên ngừng nói, "Bão Hạ ra ngoài xem có chuyện gì."

Bão Hạ đứng dậy bước nhanh ra bên , Hoa Chỉ lại gọi lại nàng, "Đừng để người khác trông thấy."

"Vâng."

Bên ngoài truyền tới âm thanh đứt quãng khiến Hoa Chỉ có chút bất an, Hoa gia yên tĩnh đã quen, đối với đại gia tộc mà nói, khác thường không nhất định là chuyện tốt.

Nhìn ba người còn quỳ, Hoa Chỉ ra hiệu các nàng đứng dậy, bản thân đi tới cửa.

 Còn chưa ra tới cửa Bão Hạ liền chạy vào, thật là dùng chạy, nhìn bộ dạng thở không ra hơi của nàng, Nghênh Xuân liền nuốt vào những lời khiển trách.

"Tiểu thư, có quan sai, tới rất nhiều quan sai......"

Lòng Hoa Chỉ trầm xuống, với chức quan nhị phẩm của tổ phụ nàng, bình thường quan sai nào dám tới Hoa gia, sợ là......

Nghe động tĩnh bên ngoài, Hoa Chỉ quyết định thật nhanh, "Bão Hạ đi cửa ra nhìn xem, đừng lộ diện, Nghênh Xuân đem ngân phiếu lấy ra một nửa, vàng thỏi toàn bộ lấy ra, những món đồ dễ thấy đừng động đến, Niệm Thu, Phất Đông, hai người các ngươi đem chiếc rương kia dời ra, lấy gạch ra đem đồ bỏ vào trong, phải nhanh."

"Vâng."

Ba người vốn là tim đập đến kịch liệt, nhưng nhìn đến tiểu thư trấn định như vậy, các nàng cũng ổn định tâm tự, bận rộn làm việc của mình.

Hoa Chỉ vô cùng vui mừng, cho dù sống lại một cuộc đời khác cũng không mất đi cảm giác nguy cơ, nàng đã sớm tạo ra một ngăn bí mật ở nơi khó thấy nhất, không gian không lớn, chỉ đủ để bỏ một ít vàng bạc, nhưng chỉ cần đặt viên gạch trở lại, nhìn từ bên ngoài không thể biết được viên gạch có thể di chuyển được.

Mấy người nhanh chóng đem đồ đạc sắp xếp lại tại chỗ, tiếp đó cùng nhau nhìn về phía tiểu thư, chờ nàng ra chỉ thị tiếp theo.

Hoa Chỉ ngồi trở lại trên giường đưa tay ra "Tiếp tục."

Ba người trở lại vị trí ban đầu, nhưng trước đây họ chưa từng trải qua chuyện như thế này, tay đều run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro