ngôn tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ trung niên sớm đã không còn thấy quái lạ, quyết định nhanh chóng đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng còi báo động chói tai ở bên ngoài.

Nhưng đứa bé vẫn khóc nháo không ngừng như cũ.

Người phụ nữ trung niên sớm đã mất đi kiên nhẫn thấy thế, thô lỗ dùng tay đè lại đầu bé trai không cho bé đập vào tường, một tay còn lại bịt chặt miệng bé không cho phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Đây là đang ngược đãi sao?!

Tiết Huệ Vũ rất chán ghét ranh con, con nhà người ta bị ngược đãi không có liên quan gì đến cô, cô chưa bao giờ là người lương thiện thừa thãi, nhưng trong phút chốc này, trong đầu chợt lóe qua những bài báo về bảo mẫu lang sói "Phát rồ! Một vị bảo mẫu thừa dịp cha mẹ đứa bé không có nhà mà ngược đãi trẻ con", "Bảo mẫu ngược đãi đứa bé hai tuổi, thủ đoạn tàn nhẫn đập đầu và đá bay đứa bé", Tiết Huệ Vũ hét lớn một tiếng, phản xạ có điều kiện mà đi lên muốn kéo người phụ nữ trung niên này ra.

"Này! Dừng tay!"

Mãi đến khi hai tay mình xuyên thấu qua thân thể của đối phương, Tiết Huệ Vũ mới phản ứng lại ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên sau khi áp chế được bé trai, đã cởi quần bé xuống, móc từ trong túi ra một ống kim tiêm, mặt không đổi sắc đâm vào mông bé trai.

Sau vài giây ngắn ngủi, đứa bé trai giãy dụa khóc nháo giống như quả bóng bị xì hơi xụi lơ xuống dưới.

Người phụ nữ trung niên thấy thế, mặc quần vào cho bé, mặt không biểu cảm ôm bé lên giường.

Tiết Huệ Vũ ở một bên tức giận gấp gáp đến độ xoay mòng mòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lại hoàn toàn không thể giúp được điều gì, mãi đến khi người phụ nữ trung niên quay người rời đi mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt của bà ta.

Là Trịnh Tuệ Văn!

Tiết Huệ Vũ mười ngón tay không dính nước xuân, sao có thể làm việc nhà, cho nên sau khi kết hôn vào biệt thự ở lập tức thuê một quản gia kiêm tài xế cùng ba người bảo mẫu.

Trịnh Tuệ Văn phụ trách giặt quần áo nấu cơm, lúc cô mang thai chăm sóc rất chu đáo, người cũng chịu khó hơn so với hai bảo mẫu kia, vậy nên sau khi sinh xong, cô cho bà ta một bao lì xì lớn, để bà thăng chức thành bảo mẫu toàn thời gian.

Không ngờ người bảo mẫu trước mặt cô cúi đầu khom eo, sau lưng lại đối đãi với đứa trẻ độc ác điên rồ như vậy!

Trong lòng Tiết Huệ Vũ đột nhiên lộp bộp một tiếng…… Đứa nhỏ này không phải là……

Không đâu không đâu……

Tuy nhiên ở giây tiếp theo, đi theo Trịnh Tuệ Văn đến căn phòng cách vách, Tiết Huệ Vũ ngu ngơ tại chỗ.

Bố cục giống nhau như đúc! Trên tường còn dán ảnh chụp cô múa ba lê trên sân khấu!

Là phòng ngủ của cô! Vậy nên…… đây là nhà cô sao?!

Vậy đứa bé đó…… Còn không phải là…… Con trai cô của sao?!

Tiết Huệ Vũ trừng to hai mắt không dám tin, tức đến bể phổi!

Con trai cô bị ngược đãi! Bùi Ôn Du cam đoan với cô nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt đã chết đi đâu rồi!

Cô mới chết có ba năm, đã không quan tâm mặc cho con trai bị bảo mẫu ngược đãi sao?

Giờ này không ở trong nhà, là cùng cô gái nào tiêu dao vui sướng bên ngoài sao? Những người khác đâu?!

Bố trí âm khí nặng nề này lại là chuyện gì xảy ra!

Tiết Huệ Vũ tức giận đến cấp tốc xông lên lầu ba.

Mặc dù không rõ đã ba năm trôi qua, Bùi Ôn Du thế mà còn ở trong phòng tân hôn của bọn họ. Nhưng tên đàn ông chó này đem bố trí trong nhà biến thành âm trầm áp lực, khiến phòng con trai tử khí nặng nề như thế, cô cũng muốn xem thử anh đổi phòng ngủ và phòng làm việc của mình thành cái dạng gì rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro