Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tôi đập tung cánh cửa chính, dùng hết sức gào tên cô Lưu. Cánh cửa màu gỗ vẫn nằm đó, không di chuyển dù chỉ đổi chút. Tôi dùng hết sức vặn, gõ vào cửa, đến nỗi, khớp tay tôi đỏ ửng lên vì đau, lòng bàn tay thì trầy trụa do lực ma sát. Mỗi lần đập của là mỗi lần tôi gào lên, tên cô có, lời cầu nguỵên cũng có. Tôi hy vọng cô Lưu sẽ nghe thấy lời tôi mà chạy ra mở tung cánh cửa dẫn đến địa ngục, bình an nở nụ cười tươi , tôi cầu nguyện để ông trời nghe thấy những lời gào thét thảm thương của đứa trẻ này mà bảo vệ cô Lưu bình an...

      Giọng tôi dần lạc đi, dây thanh quãng tựa hồ như sắp đứt. Nó căng như dây đàn cũ, dùng hết khả năng yếu mềm của mình mà cất lên tiếng gọi. Sợi dây ấy biết sẽ đứt nhưng vẫn cố chấp gọi, cố chấp mặc cho cổ họng đang đau rát, mặc cho mùi máu tanh tưởi đang dần xâm chiếm khoang miệng. Tôi dùng hết sức lực cuối cùng để xô cánh cửa, lực dồn toàn bộ lên bờ vai phải đau nhói, xương vai như đã nứt ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi nhắm mắt, răng cắn chặt môi dưới rồi lao như mũi tên vào cánh cửa.

      "Bùm" một tiếng, cánh cửa mở tung. Tôi theo lực quáng tính ngã nhào vào trong, đầu đập mạnh xuống sàn. Cả người đã đau nhức nay như chịu thêm một đòn giáng, nhất thời không gượng dậy được. Tôi cắn chặt môi dưới, tay vịn gối lảo đảo đứng dậy,mò mẫm theo dãy tường mục nát cà nhấc đi vào phòng khách. Từ ngoài hành lang tối tăm, tôi nghe thấy tiếng khóc dồn dập của một người phụ nữ.

        Tiếng khóc này là của cô Lưu.

        Tôi dùng sức vào đôi chân gầy guộc chạy vào trong. Đập vào mắt tôi, cha dượng đang đè thân hình nhỏ bé, mềm mại của cô Lưu xuống sàn, tay hắn không ngừng cởi dây nịch. Tiếng "lách cách" của kim loại hòa làm một với tiếng khóc của cô tạo nên âm thanh tuyệt vọng xen lẫn chua chát  . Một tay giữ hai tay cô Lưu để trên đầu, tay còn lại sờ soạng cởi khuy áo sơ mi trắng, mắt hắn lộ rõ bản tính của một kẻ bi*n th*i.

         Tôi gào lên một tiếng, chạy vào xô gã bi*n th*i kia ra khỏi "con mồi". Tay tôi vung lên cao tạo thành nấm đấm, một phát đập thẳng vào khuôn mặt điển trai của hắn. Tôi không ngừng đánh, đấm vào người gã như một con chó bị bỏ đói lâu ngày bị giật lấy thức ăn, điên cuồng trả thù kẻ đã cướp lấy thứ quý giá nhất của bản thân. Hắn đưa tay lên bóp cổ tôi, tay hắn siết mạnh đến mức cổ họng tôi tưởng chừng như đã vụn vỡ, lồng ngực phập phồng để hít lấy không khí qua khí quản đang bị bóp nghẹt. Mắt tôi dần mờ, đầu óc trở nên quay cuồng, chân tay giơ khắp nơi để đánh trả . Dần dần, tôi không còn thấy đau đớn nữa, cả cơ thể như nhẹ bẫng bay lên, mắt không tự chủ mà khép lại, thế giới trở nên tối sầm.

      Đúng khoảnh khắc đó, từ sau lưng, một chiếc bình gốm sứ màu xanh lam đập thẳng vào đầu hắn. Gã vội buông cổ tôi ra rồi ném thân hình gầy nhom này sang một bên, tôi như lần nữa sống lại, hít lấy hít để không khí xung quanh. Cô Lưu tay run rẩy cầm những mảnh vụn của chiếc bình sứ, đôi bàn tay thon dài không ngừng rỉ ra những giọt máu đỏ tươi và cô òa khóc. Tôi vội ôm lấy tấm thân trắng ngần, thon thả ấy mà an ủi  :

        - Không sao, cô đã rất dũng cảm, không gì phải sợ đâu ạ. Hắn ta xứng đáng bị như vậy.

        Trong mắt tôi, cô Lưu tựa một viên ngọc trai, xinh đẹp và thanh cao, như một nữ thần không thể bị vấy bẩn. Cái gã đeo lên chiếc mặt nạ điển trai kia thật sự quá ghê tởm ! Khi thấy hắn định nhục mạ cô Lưu, tôi thật sự chỉ muốn bóp ch*t gã biến thái đó. Ngay góc tủ, cha dượng lồm cồm bò dậy. Tôi lấy con d*o ban nãy lấy trong bếp ra chĩa thẳng vào cổ họng gã :

          - NẰM IM ! Mày dám đụng vào cô Lưu lần nữa, tao đâm thẳng con d*o này vào cổ họng mày.

          Tôi từ từ lùi ra sau, kéo theo cô Lưu đi về phía cửa. Vừa đi tôi vừa chĩa con d*o vào mặt cha dượng, cho đến khi cánh cửa phòng khách đóng lại, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro