Cẩm tú thường an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I

Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.

Mở đầu.

Tiết trời tháng hai, chỉ với mấy giọt mưa đã càng trở nên lạnh lẽo.
Sương Hoa thành, Lâm phủ.
"Tiểu thư, người... Người mau uống thuốc đi." Tiểu nha đầu thử dò xét, thấy một lúc lâu không được đáp lại mới rụt rè bưng bát thuốc đến. Chỉ nghe "choang" một tiếng, bát thuốc còn chưa đưa tới đã bị đánh vỡ tan.
"Ta nói rồi! Ta không uống, ta không uống!!" Theo tiếng mà đi, nữ tử kia mặt mày thanh tú, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch đến dọa người, đang cực kỳ tức giận.
Có lẽ là nổi giận chạm đến đau ốm, nữ tử cầm khăn lụa trắng lên che miệng, ho khan.
"Tiểu thư!" Thấy nàng ho, mấy tỳ nữ trong phòng liền bận rộn quay sang hầu hạ.
Lấy nước, bóp vai, vuốt ngực.
Nàng nhẹ nhàng xua tay, giọng nói cực kỳ yếu ớt: "Không cần". Lúc lấy khăn ra thì là cả một mảng đỏ bừng, nàng nhìn về phía cây dâm bụt trước cửa sổ, cuối cùng cũng nở hoa rồi.
"Tiểu thư..." Tỳ nữ nghẹn ngào dừng tay.
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, vết máu lưu lại nơi khoé môi nổi bật trên khuôn mặt trắng xám, cũng giống như hồng mai nở rộ trước đầu cành trắng tinh.
"An An." Một giọng nói ấm áp vang lên, có bóng người nhảy vào phòng.
Đám tỳ nữ nghe tiếng xoay người, sau khi thấy rõ người tới liền quỳ gối hành lễ rồi lui khỏi phòng.
Người đó mỉm cười nhìn các nàng rời đi, sau đó vội vàng tới cạnh nữ tử, nhẹ nhàng vuốt thẳng vết nhăn trên áo choàng của nàng. Lúc thấy nàng nắm chặt khăn lụa thì nhíu mày, sau đó lại giãn ra. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay trắng bệch của nàng, sự ấm áp lan tràn đến tận trái tim.
Hắn nhận lấy bát thuốc tỳ nữ đưa tới rồi để trước mặt nàng. Nàng bưng bát thuốc lên uống cạn, lông mày cau lại, nhưng sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng lấy khăn lụa lau sạch khóe môi.
"An An, đắng à?"
Nàng lắc đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn cúi người hôn nhẹ lên tai nàng: "An An, nương tử." Hắn khẽ gọi.
Từ đầu đến cuối nàng không hề ngẩng đầu, tiếng nương tử đó rõ ràng đã khiến mắt nàng sáng lên, nhưng một lát sau lại trầm xuống. Nàng tránh khỏi tay hắn: "Chúng ta vẫn chưa thành thân, kính xin Liễu công tử tự trọng."
Hắn chẳng những không giận, mà còn mặt dày mày dạn nở nụ cười: "Vậy bổn công tử lập tức cưới nàng."
Cuối cùng người tức giận lại là nàng, nàng xoay cười, cắn môi nói: "Lâm An An ta cả đời này đều không phải là nương tử của Liễu Thường Thanh chàng." Hắn nhất thời không thể trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, sắc đỏ trước cửa sổ lập tức tràn vào mắt, rộng rãi sáng sủa.
"Lần này không tính, hay cứ để Diệu Diệu định đoạt đi. Cây dâm bụt này đã nở hoa mấy ngày rồi, nhưng nó thì chẳng biết lúc nào mới nở. Chúng ta lấy thời hạn một ngày, đến buổi trưa ngày mai, nếu hoa nở nàng phải đồng ý gả cho ta; nếu không nở, Liễu Thường Thanh ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Chúng ta vỗ tay thề nào!" Dứt lời, hắn giơ tay lên.
Nàng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn giơ tay, vỗ ba lần thề ước.
Mỗi lần vỗ tay đều quyết tuyệt thẳng thắn.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Nàng dùng ánh mắt đưa tiễn, cho đến khi không còn thấy bóng hình ấy nữa.
Một.
Sắc trời mờ sáng, ánh nến lung linh.
Song cửa ẩn hiện một bóng người nhỏ bé, "ầm!" một tiếng ngã xuống.
Khoảng bảy, tám phút sau, tiểu nha đầu hầu hạ rời giường đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy tiểu thư nằm trên giường, mặc một bộ giá y (váy cưới) đỏ thắm chói mắt, đầu gối lên cánh tay trái, tay phải đặt trên bụng, vạt váy trải tung trên mặt đất. Tao nhã tự nhiên, như thể đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Tiểu nha đầu bước từng bước nhỏ tới, mặc dù có chút né tránh, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận. Tiểu thư nhắm mắt, làn mi dài rũ xuống, khóe miệng tươi cười, sắc mặt trắng nõn, nhưng khuôn mặt rất điềm tĩnh an tường. Dường như... Chỉ đang ngủ say vậy. Nàng thò tay ra, cẩn thận từng li từng tí thăm dò hơi thở của tiểu thư. Một cánh tay toát ra mồ hôi lạnh, còn một tay tới gần. Thoáng chốc, nàng rút nhanh tay về, hai tay đặt trước mặt, nghẹn ngào: "Tiểu thư..." rồi vội vàng xoay người chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa lau nước mắt.
Tiểu nha đầu băng qua hành lang, chạy đến tẩm cư của Lão gia và Phu nhân ở phía đông. Đương lúc định giơ tay gõ cửa, nàng mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
"An Nhi đúng là mệnh khổ."
"Chỉ mong An Nhi có thể kiên trì thêm chút nữa. Lão gia, là thiếp không chăm sóc tốt cho An Nhi..." Lâm phu nhân khóc không thành tiếng.
"Phu nhân, hôm nay là ngày vui của An Nhi, chúng ta phải vui chứ..."
Nha đầu kia chậm rãi hạ tay xuống, chuyện của gia đình giàu có, ai có thể quan tâm đây. Huống chi hôm nay còn là ngày Tiểu thư xuất giá, không phải chuyện nhỏ. Chuyện của Tiểu thư, sớm muộn gì cũng sẽ có người bẩm báo, nhưng tuyệt đối không phải là nàng. Suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ lui về, lúc đi tới tiền sảnh liền bắt gặp một người vội vàng đi về phía này. Thấy người tới là Liễu Thường Thanh, hắn mặc một bộ thường phục tối màu, vẻ mặt vội vã, nàng liền bước lên nghênh tiếp, quỳ gối hành lễ: "Thường Thanh thiếu gia."
Thường thanh gật đầu ra hiệu: "An An sao rồi?"
"Tiểu thư... Nô tỳ cũng đang định đi xem."
Hắn nhìn chung quanh, đây là tiền sảnh, nhưng An An ở Tây Uyển kia mà. Hắn quan sát nha đầu đầu này: "Vậy cùng đi xem đi."
"Vâng." Nàng cúi đầu đứng sau lưng Thường Thanh.
Thường Thanh bước cực nhanh, nha đầu kia cũng theo sát không rời.
Đến Tây Uyển, thấy cửa phòng An An mở ra, Thường Thanh liền bước vào, còn nha đầu kia hình như có chút do dự. Chỉ thấy một nha đầu bưng chậu rửa mặt ra khỏi nhà, nàng liền đứng bất động tại chỗ.
Tiểu nha đầu bưng chậu cười nói: "Uyển Nguyệt, ngươi đứng sững ở đó làm gì... Đúng rồi, sáng nay vốn là ngươi hầu hạ tiểu thư, tại sao lại lười biếng chạy đi chơi thế?"
Thất thần trong chốc lát, nàng kinh ngạc hỏi: "Ngọc Nhi, Tiểu thư tỉnh rồi ư?"
"Hôm nay Tiểu thư xuất giá, đương nhiên phải dậy sớm một chút. Đừng sợ, Tiểu thư từ trước giờ đều rất dịu dàng, sẽ không trách ngươi đâu. Ngươi mau vào đi."
Uyển Nguyệt ngó cánh cửa mở rộng, cuối cùng vẫn cắn răng đi vào.
An An vẫn mặc bộ giá y ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, đang được một nha đầu búi tóc lên. Thường Thanh ngồi bên cạnh thản nhiên ngắm nhìn trâm cài đầu của An An, không chút hoang mang lo lắng.
Cuối cùng Uyển Nguyệt cũng mở miệng: "Tiểu thư, sáng nay nô tỳ... Quên không hầu hạ Tiểu thư rửa mặt, xin... Xin... Xin Tiểu thư trách phạt..." Mấy chữ cuối cùng như thể làm đầu lưỡi nàng thắt lại, nàng không dám nhìn về phía An An nữa.
"Không sao." An An đứng dậy, "Uyển nguyệt, ngươi không cần hoảng sợ thế đâu." Giọng nói trước sau vẫn dịu dàng, mang theo chút hờ hững.
Uyển Nguyệt một mực cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu như ẩn như hiện dưới vạt váy đỏ tươi, từng bước, từng bước lại gần, không một tiếng động. Còn ba bước, hai bước, một bước... "A! Đừng tới đây!" Uyển Nguyệt rít lên một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp vẻ mặt ân cần của An An.
"Uyển Nguyệt, ngươi sao thế?"
"Không... Không có gì, Tiểu thư."
"Nếu không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Tiểu thư." Uyển Nguyệt hành lễ, sau đó túm quần chạy vội ra ngoài. An An nghi ngờ nhìn bóng lưng của nàng phía xa, còn Thường Thanh ở sau lưng An An thì thu hết tất cả vào trong mắt.
An An ho khan, Thường Thanh liền thả chiếc trâm cài trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng.
"Thường Thanh, tại sao bây giờ chàng lại ở đây?"
"Muốn ngắm nhìn nương tử An An của ta một chút thôi." Thường Thanh híp mắt nói khiến bọn nha đầu trong phòng đều che miệng cười trộm.
An An vừa thẹn vừa giận, gò má ửng hồng làm khuôn mặt trắng sứ trở nên sinh động.
Thường Thanh mơn trớn đầu nàng: "An An, nàng thật giống một đứa bé."
An An cúi đầu để mặc hắn chơi đùa, khóe miệng nhếch lên đắc ý.  

Chương II

  Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.
Hai.
Sắc trời còn sớm, nhưng trên dưới Lâm phủ đã bắt đầu bận túi bụi.
Cửa hông Lâm phủ xuất hiện một tiểu nha đầu, đeo tay nải. Mặc dù hẻm nhỏ rất thưa người nhưng nàng vẫn trốn trốn tránh tránh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xung quanh, trông chẳng khác nào một tỳ nữ mắc lỗi lén trốn đi.
"Uyển Nguyệt." Phía sau truyền đến một tiếng kêu to. Sợ hết hồn, nàng nắm chặt bao quần áo muốn chạy trốn, đến khi nhận ra giọng nói kia thì quay sang.
"A Mộc."
A Mộc nhìn thấy bọc quần áo phía sau Uyển Nguyệt thì vội hỏi: "Muội phải đi sao?"
Ánh mắt Uyển Nguyệt hơi ảm đạm: "Muội không thể ở lại phủ nữa."
"Có phải Lâm gia bắt nạt muội không?!" A Mộc nắm chặt nắm đấm.
"Không, không có..." Uyển Nguyệt vội vã xua tay giải thích: "Lâm gia đối xử với muội rất tốt."
"Vậy thì vì sao?"
"Huynh không nên hỏi." Uyển Nguyệt quay đầu sang chỗ khác. A Mộc thấy nàng hình như có nỗi niềm khó nói nên cũng không hỏi thêm nữa. Im lặng một lúc, nàng tiếp lời: "Huynh đến tìm Thiếu gia nhà huynh à?"
"Ta đến gọi Thiếu gia về chuẩn bị thành thân, nếu không sẽ bỏ lỡ giờ lành. Sáng sớm hôm nay ngài ấy thấy cây dâm bụt rụng hết hoa nên vội vàng ra ngoài. Ta thấy chắc chắn là đến tìm Tiểu thư nhà muội. Nhắc tới cũng kỳ, cái cây dâm bụt kia lúc đầu chẳng có nụ hoa nào, nhưng đến hôm Lão gia Phu nhân đến cầu thân với Tiểu thư nhà muội thì lại nở đầy hoa. Sáng nay lại rụng hết, không còn đóa nào cả. Cây dâm bụt này đúng là... Rất hiểu tính người. Muội nói xem, có phải cái cây đó..."
"Đừng nói nữa!" Uyển Nguyệt cắt ngang lời A Mộc, trong mắt tràn ngập sợ hãi. "Muội... Muội phải đi rồi. Muội không thể ở lại nữa." Suy nghĩ một lát, nàng lại mở miệng: "Muội tạm thời ở lại nhà của cô cô, chỗ cửa hàng đậu hủ đầu hẻm Khanh phường ấy." Sau đó nhìn A Mộc một cái, xoay người rời đi.
A Mộc nhìn bóng lưng của nàng lẩm bẩm: "Uyển Nguyệt, chờ ta."
Uyển Nguyệt bỗng nhiên đứng lại, nói từng câu từng chữ: "Cách xa An An tiểu thư một chút." Dứt lời liền cất bước đi thẳng.
"An An tiểu thư?" A Mộc nghi ngờ nhìn bóng lưng Uyển Nguyệt dần xa, mãi đến tận khi biến mất ở đầu ngõ.
Ba.
Ngày thứ nhất, thành hôn.
Ngày thứ hai, dâng trà.
Ngày thứ ba, lại mặt.
Hành trình bận rộn nhưng được sắp xếp rất chuyên nghiệp.
Sáng sớm ngày thứ tư, An An và Thường Thanh từ biệt Lâm phụ Lâm mẫu, trở về Liễu phủ.
Vừa lên kiệu, An An đã bắt đầu ho khan. Sáng nào cũng vậy, bởi vì đây là thời gian An An ho nhiều nhất.
"Dừng kiệu!"
Thường Thanh cởi áo choàng trên người xuống, nhẹ nhàng khoác lên vai An An, im lặng nhìn nàng, cho đến khi nàng bình thường trở lại. An An đưa tay ra, muốn vuốt ve đôi mày nhíu chặt của Thường Thanh, nhưng gần đến nơi lại thu tay về. Thường Thanh nắm chặt lấy cổ tay nàng, nàng liền vội vã rụt lại: "Tay lạnh quá." Giọng nói nhẹ tựa mây gió, cực kỳ quen thuộc nhưng cũng cực kỳ xa cách.
Thường Thanh vẫn nhìn An An chăm chú, lặng im một lát, hắn mới mở miệng nói: "An An, đường về phủ không xa lắm, chúng ta đi bộ về nhé, tập luyện một lát sẽ khỏe hơn?"
"Được."
Mới sáng sớm nhưng đã rất náo nhiệt, dọc đường có không ít người dân đến chúc phúc hai người. Thường Thanh gật đầu mỉm cười, ôn nhã có lễ. An An kéo Thường Thanh, hơi nghiêng đầu, nhìn ngắm từng cử chỉ sắc mặt của hắn.
Thường Thanh phát hiện, liền cúi đầu nói nhỏ với nàng: "Nương tử nhìn đủ chưa..."
Nàng lập tức quẫn bách, bật thốt: "Phu quân không nhìn thiếp, tại sao lại biết thiếp nhìn chàng..." Lời đã nói ra mới phát hiện không ổn lắm, nàng nhắm mắt nói hết rồi hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.
Đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát, Thường Thanh chậm rãi nói: "Vậy ý của nương tử vi phu rất kỳ lạ sao?"
Nàng hơi ngạc nhiên rồi lập tức vui vẻ, mỉm cười dịu dàng nhìn hắn: "Chẳng trách chàng lại trách thiếp."
Càng ngày càng si mê.
"Hả? Nương tử nói gì ta không nghe rõ..."
An An nhón chân, nhéo tai Thường Thanh: "Bây giờ đã nghe rõ chưa..."
...
Dọc đường đi rất vui vẻ. Nhóm tỳ nữ đi theo phía sau che miệng cười trộm, bách tính qua lại cũng hâm mộ mỉm cười. An An lặng lẽ nghiêng đầu, liếc trộm Thường Thanh một cái, thấy hắn cũng đang cười, miệng cười, mắt cũng cười.
Càng ngày càng si mê.
Nàng không khỏi theo sát hắn, sóng vai cùng hắn bước vào Liễu phủ, bước vào Thanh viên.
Lúc đi qua cây dâm bụt kia, Thường Thanh không bước thêm nữa. Mấy đóa hoa rụng rơi đã sớm được quét dọn sạch sẽ, những đài hoa trống không là bằng chứng duy nhất thể hiện nó từng nở rộ xinh đẹp.
"Phu quân, đừng buồn, nó cũng không phải là một vật vô tình đâu."
Bốn ngày qua, Thường Thanh lo lắng An An thân thể gầy yếu nhưng vẫn luôn ngủ cùng mình. Ban đêm, Thường Thanh tỉnh lại, trằn trọc nhìn dáng hình bên gối đã ngủ say. Khuôn mặt trắng sứ, an ổn điềm tĩnh. Ánh nến yếu ớt làm nụ cười khoé miệng nàng như ẩn như hiện, Thường Thanh cũng bất giác cười theo. Hắn khẽ vuốt lên môi nàng rồi dừng lại trước mũi. Đúng lúc này, An An xoay người, quay lưng lại với hắn. Thường Thanh thu tay về, mất ngủ.
Bốn.
Thành thân xong, thân là trưởng tử Liễu gia, Thường Thanh đương nhiên phải nhận lấy trọng trách quản lý sản nghiệp của cái nhà này. Liễu lão gia và Liễu phu nhân tự do tự tại, bắt đầu đi du lịch an dưỡng tuổi già.
Nhưng dù có bận bịu đến đâu, Thường Thanh đều sẽ trở về an cơm với An An.
Đảo mắt đã tới hạ chí, Thường Thanh ngồi uống canh An An nấu, còn nàng thì im lặng ngồi một bên.
"An An, nàng nói xem Diệu Diệu còn nở nữa không?"
"Vậy phu quân hi vọng nó nở hay không nở?"
"Đương nhiên là nở."
"Phu quân nhớ Diệu Diệu... " Lúc Thường Thanh nhìn qua, thì An An đã không kìm được nở nụ cười như hoa.
Hắn chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nàng nói xem, nếu Diệu Diệu nghe thấy, liệu nó có cười giống nàng bây giờ không?"
"Đương nhiên là có. Nếu Diệu Diệu nghe thấy, chắc chắn nó sẽ cười tươi hơn thiếp gấp trăm ngàn lần."
"Thật không?"
"Mùa xuân năm sau, nhất định phu quân có thể nhìn thấy hoa nở khắp cây." An An đáp rất chắc chắc, Thường Thanh cũng không nói gì nữa.
Sau đó, dù vô tình hay cố ý, Thường Thanh càng ngày càng ít ở lại Thanh viên. Nếu An An tỉnh dậy sớm hoặc ngủ rất muộn mới có thể thấy hắn.
"Phu quân, thiếp phần cơm trưa cho chàng đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
"Phu quân, thiếp phần cơm tối cho chàng đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
"Phu quân, đêm đã khuya rồi."

Chương III

  Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.
Năm.
Canh ba. Đêm.
Đến tận khi sáp nến chảy dài, ánh lửa gần tắt, trên hành lang mới xuất hiện hai bóng hình khoan thai bước đến.
"A Mộc, sắp xếp xong thì để Nhị đệ tiếp quản Ngọc Thạch và Tây Nhai. Như vậy ta cũng yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi sang năm."
Lúc đi qua cửa phòng ngủ rộng mở thì hơi dừng lại, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi.
"Đại thiếu gia." Nha đầu trong phòng nghe thấy tiếng bước chân liền vội chạy ra.
"Phu nhân đã ngủ chưa?" Dù biết nhưng vẫn hỏi.
"Phu nhân vẫn đang đợi ngài."
Thường Thanh bước vào cửa, lúc A Mộc và tiểu nha đầu kia muốn lui ra ngoài thì mở miệng: "A Mộc, ngươi chờ ở cửa, ta vào một chút rồi sẽ về thư phòng."
"Thiếu gia ngài..." A Mộc và tiểu nha đầu đều không hiểu gì. Mà nha đầu kia cũng không dám nói thêm nữa, chờ đến lúc Thường Thanh vào hẳn mới quay đầu, tức giận nói với A Mộc: "Sao Đại thiếu gia nhà huynh lại có thể đối xử như vậy với Tiểu thư nhà ta chứ, Tiểu thư người, người đã chờ cả tối rồi!" Sau đó hừ một tiếng, giận dữ dậm chân rời đi, để lại A Mộc vô tội ở một chỗ: "Mắc mớ gì đến ta..."
Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng cãi vã.
"Liễu Thường Thanh ta đã đợi chàng cả đêm đấy!"
"Chờ qua đợt này, đến lúc hết bận ta sẽ ở bên nàng nhiều hơn."
"Rõ ràng là chàng cố ý trốn tránh ta. Có phải chàng hối hận vì đã lấy ta không?"
"Cố tình gây sự! An An, nàng đừng nên như thế."
"Ta cố tình gây sự? Chàng nói ta nên làm sao? Liễu Thường Thanh, chàng cút ra ngoài cho ta!"
Sau đó chính là tiếng Thường Thanh giận dữ bước ra: "A Mộc, chúng ta đi!"
Đợi đến khi đi xa, A Mộc mới dám mở miệng thăm dò: "Thiếu gia, A Mộc cảm thấy, Thiếu phu nhân... Có chút... Không giống An An tiểu thư lúc trước."
Thường Thanh hơi khựng lại: "Đừng nói như vậy. Vừa rồi chỉ là ta... Quá giận dữ thôi."
Trong phòng, An An thất thần lẩm bẩm: "Vậy ta nên thế nào đây?" Sau đó nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ.
"Ta quên mất, ta là An An."
Sáu.
Mùa đông. Vạn vật héo tàn.
Cây dâm bụt bốn mùa sum xuê, mấy ngày trước cũng bắt đầu rụng lá.
Thân thể An An dần dần suy nhược. Thường Thanh vẫn rất bận. Từ sau lần cãi vã đó, Thường Thanh càng ngày càng ít đến, mà dù có đến, cũng không biết phải nói gì.
"Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi."
An An quay đầu lại, đưa tay bưng bát thuốc lên uống cạn, hơi cau mày nhưng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng lấy khăn lụa chấm chấm khóe môi.
Tiểu nha đầu đau lòng hỏi: "Phu nhân, đắng lắm ạ?"
Lắc đầu một cái, An An lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ, mà cũng tựa như đang ngắm cảnh.
"Phu nhân, hình như người lại trầm tĩnh giống ngày trước rồi."
"Giống lúc trước, không phải rất tốt sao?" Nghe không ra vui buồn, cũng không có chút cảm xúc nào.
"Ngọc Nhi thích người lúc mới gả cho Thiếu gia hơn, ngày trước người không thích cười, sau này mới biết thì ra người cười đẹp như thế." Ngọc Nhi càng nói càng vui vẻ.
An An chưa để nàng nói xong đã cắt ngang: "Nhưng có người không thích."
Nghe thấy tiếng bước chân sau cửa, nhưng lúc quay đầu nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng màu xanh đang xa dần.
"Để nô tỳ gọi Thiếu gia lại."
"Không cần, nếu chàng muốn vào thì sẽ không chỉ đứng đó."
Bầu trời xuất hiện một trận tuyết lớn, từng bông từng bông trắng tinh mỏng manh bay tán loạn, rơi xuống đất.
Thường Thanh đổ bệnh.
An An nấu canh gừng, bưng đến thư phòng.
Lúc đi vào, nàng thấy Thường Thanh vẫn cố gắng đọc sách, cuộc thi xuân sang năm quan trọng vậy sao?
"Phu quân, chàng nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Làm phiền Phu nhân quan tâm, ta hiểu rồi." Từ đầu đến cuối Thường Thanh không hề ngẩng đầu nhìn nàng một lần.
An An đặt bát canh gừng lên bàn sách, xoay người, nghiêng đầu nói thêm: "Thiếp có cho thêm đường đấy, nhân lúc còn nóng chàng mau uống đi." Dứt lời liền muốn đi, nhưng Thường Thanh đã mở miệng: "Lúc đưa thuốc cho nàng, ta cũng cho thêm đường, tại sao nàng vẫn cau mày."
"Thiếp không thích uống." An An đáp, bước chân hơi chậm lại.
Thường Thanh đột nhiên ho khan, nhưng vẫn cố gắng nói hết: "Nàng rất giống nàng ấy, nhưng nàng... Lại không phải."
Giờ khắc này, An An dừng bước hẳn, đứng ở đó, nhưng dù có làm gì cũng không thể đi tiếp, nàng chậm rãi mở miệng: "Phu quân đang nói gì thế, ta nghe không hiểu." Khóe mắt lăn dài một giọt lệ, xẹt qua má rơi xuống đất vụn vỡ thành hoa. Nàng nắm chặt áo choàng trên vai, từng bước từng bước đi ra cửa.
"Thiếu phu nhân." A Mộc đứng bên ngoài, cúi đầu hành lễ với An An. Nhưng khi An An đi qua, hắn lại dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn lại nàng lần nữa.
Bảy.
Mấy ngày qua đi, bệnh thương hàn của Thường Thanh không hề thuyên giảm mà càng ngày càng nặng, sốt cao không ngừng.
Cứ đêm đến, An An sẽ đến gặp Thường Thanh, nhìn hắn ngủ, rồi dém chăn cho hắn. Đợi đến khi có nha hoàn đi vào, nàng lại rời đi.
Đại phu giỏi nhất trong thành xem bệnh xong có nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngàn cân treo sợi tóc. Suy nghĩ mãi, đại phu mới quyết tâm viết một phương thuốc mạnh, dặn dò An An: "Phu nhân, thuốc này rất nguy hiểm, người phải cẩn thận."
Nhận lấy đơn thuốc, An An mỉm cười nói cảm ơn đại phu. Đợi đến lúc đại phu đi rồi, nàng mới bảo hạ nhân lui hết xuống rồi ngồi cạnh Thường Thanh.
Thấy hắn mê man, thấy hắn cau mày thì không khỏi muốn đưa tay vuốt lên khuôn mặt ấy, chỉ có điều cuối cùng vẫn nhịn lại. Nàng đứng dậy muốn đi.
"Ngọc nhi, sáng sớm mai ngươi hãy đến chỗ cây dâm bụt trong viện hái hoa về đây, sau khi hãm với nước nóng thì cho Thiếu gia ăn."
Ngọc Nhi khó hiểu nhìn An An: "Tiểu thư, cây dâm bụt đó đã khô héo lâu lắm rồi, đến lá còn không có thì lấy đâu ra hoa."
"Sáng sớm ngày mai sẽ có. Nhớ kỹ, đừng để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Muốn sớm, phải nhanh."
"Nhưng Tiểu thư..."
"Đừng nhiều lời, cứ theo lời ta mà làm. Khuya rồi, ta rất mệt, ngươi mau lui xuống đi."
Ngọc Nhi không hiểu gì, nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.
Tiết trời mùa đông buốt giá, mặt trời cũng thức dậy muộn hơn. Chưa tới giờ Thìn, Ngọc Nhi một tay cầm rổ, một tay cầm đèn lồng vừa ngáp vừa lặng lẽ vào biệt viện. Đến trước cây dâm bụt kia, nương theo ánh lửa yếu ớt, từng đóa từng đóa dâm bụt nở rộ. Ngọc Nhi khó tin trợn mắt, vội vã chạy quanh cây dâm bụt một vòng. Dù không nở quá nhiều, nhưng trong thời tiết này... Nàng khẽ lẩm bẩm: "Tiểu thư đúng là thần, nói quá chính xác. Có điều cây này vốn ở trong viện của Tiểu thư, là Thiếu gia lấy về đây thôi, đương nhiên tiểu thư nhà ta phải hiểu nó rồi..." Hai tay liên tục vặt hoa, chỉ một lát sau đã đầy cả giỏ.
"Ai đấy?!" Hành lang truyền đến tiếng quát lớn. Trong thời khắc này, chỉ một ánh lửa yếu ớt cũng cực kỳ dễ thấy.
Bị phát hiện, Ngọc Nhi quay đầu lại, thấy có người cầm đèn lồng đứng trên hành lang liền vội vã thổi tắt lửa chạy đi, hoang mang hoảng loạn.
Lúc người đó chạy tới thì đã không thấy Ngọc Nhi đâu nữa, chỉ còn thấy khuất sau cành lá là một đóa hoa dâm bụt như ẩn như hiện.
Chần chờ trong chốc lát, người đó nhẹ nhàng bẻ cành dâm bụt kia xuống, trong nháy mắt, cái cây xanh tốt lập tức khô héo suy tàn, cành lá trơ trụi như chưa bao giờ có sự sống. "Bây dâm bụt này, chẳng lẽ thật sự đã thành tinh..."
Ngọc Nhi làm theo lời An An, lấy hoa hãm với nước nóng rồi cho Thường Thanh ăn, xong chuyện liền lặng lẽ trở lại phòng tiểu thư nhà mình. Thấy An An còn ngủ yên, lại chưa tới giờ dậy, nàng cũng không gọi An An dậy mà lùi ra ngoài.
Sắc trời đã mờ sáng, vừa rời khỏi phòng, Ngọc Nhi đã thấy mấy đóa dâm bụt rơi vãi trên tảng đá xanh, thấy bốn bề vắng lặng, nàng liền vội vã nhặt lên.
"Ngọc Nhi hả, sao dậy sớm thế?"
"A!" Ngọc Nhi giật mình kêu lên, hoang mang giấu mấy đóa dâm bụt sau lưng, lúc nhìn thấy A Mộc đi ra từ chỗ ngoặt hành lang liền nói lung tung: "A Mộc à, huynh làm ta giật mình đấy. Hôm nay trời đẹp nên muốn dậy sớm thôi..."
A Mộc cười cười đánh giá nàng: "À, vậy sao..."
Ngọc Nhi nổi da gà: "Đúng đấy, ạch, A Mộc ta đi trước." Dứt lời liền đi thẳng.
A Mộc lấy cành dâm bụt trong tay áo ra, nhìn bóng lưng Ngọc Nhi, rồi lại nhìn sang tẩm cư của An An, hơi nheo mắt lại: "Lời Uyển Nguyệt dặn ta trước khi đi, rốt cuộc là có ý gì... Trước khi bị bệnh, Thiếu gia có dặn là lúc nào cũng phải quan tâm đến Phu nhân, có phải là..."

"Đúng rồi! Đi tìm Uyển Nguyệt."

Chương IV

  Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.
Tám.
"Tiểu thư, nên dậy rồi." Ngọc Nhi lại đến trước giường An An. An An hôm nay rất khác thường, đến giờ này còn chưa dậy.
"Chàng tỉnh chưa?" Nàng không mở mắt, chỉ hỏi như vậy.
"Thiếu gia tạm thời vẫn chưa tỉnh. Ngài ấy mới uống thuốc, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian đã, Tiểu thư đừng quá lo lắng."
"Ngọc Nhi, thay ta hồi phủ một chuyến, xem cha mẹ ta có khỏe không, sau đó nhìn xem cây dâm bụt trước cửa sổ phòng ta thế nào rồi."
"Tiểu thư người..." Ngọc Nghi càng ngày càng nghi hoặc.
"Ta." Nàng mỉm cười, "Ta rất mệt."
"Không nên hỏi nhiều. Ta biết ngươi rất nghi ngờ. Ngươi chăm sóc ta đã lâu, cũng giống như tỷ muội của ta vậy. Nếu cây dâm bụt nở hoa thì lúc về ta sẽ nói hết cho ngươi, nhưng nếu nó đã khô héo thì không cần về nữa, lấy chút đồ trang sức và ngân phiếu trong phòng ta về rồi quê tìm một lang quân, sống thật tốt nhé."
Ngọc Nhi là một nha đầu lanh lợi, sao lại không hiểu ý nàng, chỉ nghe thấy nàng ấy rầm một tiếng quỳ xuống: "Tiểu thư, người nói gì vậy, Ngọc Nhi không hiểu, Ngọc Nhi không hiểu..."
Nàng rút chiếc khăn lụa từ trong tay áo ra, đưa cho Ngọc Nhi, ngón tay nhỏ bé trắng bệch yếu ớt. "Đừng khóc, mau đi đi. Nếu không ta không chờ được ngươi đâu."
Ngọc Nhi giơ tay lau nước mắt: "Tiểu thư, người nhất định sẽ khỏe mạnh." Nhận lấy khăn lụa, đứng dậy nhẹ nhàng dém chăn cho An An, cẩn thận chu đáo. Sau đó xoay người rời đi.
Đẩy cửa ra, Ngọc Nhi thoáng nhìn thấy hai bóng người trước sau bước vào đình viện.
Người đi trước hình như là một nam tử, phía sau là một nữ tử, nhìn rất quen mắt nhưng nhất thời không biết là ai. Không kịp nghĩ nhiều, Ngọc Nhi xoay người đi thẳng.
Sáng sớm hôm nay dường như cực kỳ thanh tĩnh. Trong đình viện, trước cây hoa dâm bụt, hai người nhỏ nhẹ nói chuyện.
"Uyển Nguyệt, tiểu đạo sĩ kia có đáng tin không... Cây dâm bụt này đã thành tinh rồi, nhỡ chữa lợn lành thành lợn què thì phải làm sao."
"Hoa tinh chết tiệt đang ám trên người tiểu thư nhà ta, có lẽ nó không chỉ hại Thiếu gia nhà huynh mà còn hại chết Tiểu thư nhà ta đấy... Quản nhiều làm gì, cứ thử đã rồi tính." Uyển Nguyệt vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía, thấy không có người thì nhìn lại cây dâm bụt trước mặt, khẽ cắn răng rồi đè tay lên cành cây. Trong nháy mắt, ánh vàng chói loá hiển hiện một đồ án vặn vẹo như bùa chú, cành cây bắt đầu run rẩy.
"A Mộc, đây chính là bùa tiểu đạo sĩ kia vẽ cho ta, ta nhớ rất rõ."
Trong phòng, An An bỗng nhiên ngồi dậy, cả người quặn đau, tựa như bị vò nát rồi xé rách, thân thể không tự chủ được cuộn lại, vặn vẹo, giãy giụa ngã từ giường xuống đất, đau đớn không thể tả.
"Diệu Diệu!" Bỗng nhiên tỉnh dậy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trán Thường Thanh.
"Cuối cùng là cắm cái này vào thân cây, tiểu đạo sĩ kia nói nếu làm như vậy thì dù yêu tinh có cao thâm thế nào cũng đều sẽ hóa thành tro bụi. A Mộc, huynh làm đi, nhất định phải một lần xuyên thủng." Uyển Nguyệt cầm một chủy thủ rất khéo léo tinh xảo đưa cho A Mộc. Vừa rút khỏi vỏ, lưỡi dao đã lóe lên ánh bạc lấp lánh, đây chắc chắn không phải vật nhân gian.
A Mộc cầm chủy thủ, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức đâm vào chỗ thân cây đang lóe sáng, không ngờ lại cực kỳ dễ dàng đâm thủng nó. Chất lỏng màu đỏ tươi lập tức rỉ ra.
"Các ngươi đang làm gì đấy?!" Một tiếng quát lớn truyền đến. Quay đầu lại, là Thường Thanh.
A Mộc và Uyển Nguyệt đều sững sờ tại chỗ. Hai người chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến thế, cả người phát ra một cảm giác khiến người khác sợ hãi.
A Mộc vội vàng giải thích: "Thiếu gia, An An tiểu thư đã tạ thế từ lâu, người kia là hoa tinh, ta sợ nó sẽ hại Thiếu gia nên mới loại trừ nó."
"Liễu gia ta đến phiên ngươi sắp xếp từ khi nào thế!" Thường Thanh đã tức giận lắm rồi, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
A Mộc cuối cùng cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Thường Thanh, chỉ kéo Uyển Nguyệt cùng quỳ xuống đất: "Tự tiện làm việc A Mộc biết sai, nhưng Phu nhân thật sự đã bị hoa tinh đó ám..."
"Thế thì sao, nàng ấy đã bao giờ hại ngươi chưa?"
A Mộc và Uyển Nguyệt cùng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Thường Thanh: "Thiếu gia, ngài đã biết từ sớm rồi sao?"
"Chuyện đến nước này thì ta không thể giữ ngươi lại nữa, ngươi đi đi."
Thường Thanh vung tay áo, không nhìn bọn họ thêm chút nào nữa.
Một lát sau, A Mộc mới mở miệng: "Thiếu gia, xin lỗi. Ân tình của Liễu phủ và Thiếu gia, A Mộc đời này không thể báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cả đời." Dứt lời, dập đầu ba cái rồi đứng dậy rời đi. Uyển Nguyệt cũng đứng dậy cúi đầu bước theo A Mộc.
Chín.
Thường Thanh từng bước từng bước đi tới trước cây dâm bụt, nhìn chăm chú vào miệng vết thương kia, đau đớn đến không muốn sống. Hắn đưa tay định xoa lên vết máu loang lổ đó.
"Liễu Thường Thanh!"
Xoay người thấy nàng lảo đảo bước đến, hắn đi lên đỡ lấy nàng, lại bị nàng né tránh. Tiếp đó, một tiếng bạt tai thật mạnh vang lên, hắn không chút né tránh, chỉ đứng im chịu trận.
"Chàng, dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy?!" Làm như chất vấn, lại tựa như đang giễu cợt chính bản thân mình. Mà khi trông thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn, giọng điệu của nàng lại không thể cứng rắn thêm nữa: "Ta không giống nàng ấy chỗ nào, ta đổi."
"Nàng chẳng giống nàng ấy chỗ nào cả."
Bất ngờ kinh ngạc, rồi không đứng vững, cuối cùng cũng bị hắn ôm vào lòng. Gần thế này, vết tát tay trên khuôn mặt tái nhợt hiện rõ trước mắt, nàng không khỏi thương tiếc xoa lên âu yếm. Lần này, cuối cùng nàng cũng không rút về giữa đường nữa.
Quả thật, lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào. Hắn nắm lấy tay nàng: "Diệu diệu, xin lỗi."
Như trút được gánh nặng, nhưng cũng mất đi sức chống đỡ, nàng khẽ mỉm cười, thân thể mềm nhũn dần trượt xuống. Thường Thanh vẫn ôm lấy nàng.
"Chàng phát hiện từ khi nào?" Hơi thở nàng yếu dần nhưng câu chữ vẫn vô cùng mạch lạc.
Khi nào? Ai lại nói rõ được đến tột cùng là khi nào. Khi gò má nàng ửng hay là khi nàng cười vui vẻ như gió xuân. Hoặc là sớm hơn nữa, khi hắn bắt gặp ánh mắt bi thương của Uyển Nguyệt trong đình, lúc tạm biệt An An thì kinh ngạc và hoảng
sợ.
A, đúng rồi, còn có: "An An nàng chưa bao giờ gọi nàng là Diệu Diệu, nàng ấy chỉ gọi nàng là Cẩm."
Tất cả đều ăn khớp với sự nghi ngờ của hắn, cũng chỉ có lý do này, mới có thể giải thích tất thảy. Nàng không có nhiệt độ, không có mạch đập, thậm chí không có hô hấp, nhưng vẫn sống sờ sờ ở trước mặt hắn. Vậy chỉ có thể là, nàng đã không còn là nàng ấy nữa.
"Vậy... Chàng không sợ ta sao?"
Nàng trợn to hai mắt, chờ mong câu trả lời của hắn, nhưng hắn vẫn đứng im một chỗ.
"Sao lại không sợ." Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.
"Nếu chàng nói không sợ, thì chắc đã không xứng với sự chờ đợi của ta."
Sao lại không sợ, nếu không sợ, hắn đã không trốn tránh nàng rồi nhớ nhung nàng như thế. Người trước mặt rõ ràng là An An, từng cử chỉ đều dịu dàng có lễ, khóe mắt cong giống hệt ngày xưa, thậm chí ngay cả giọng điệu hắn từng cảm thấy là độc nhất vô nhị cũng giống như đúc. Chỉ có điều vẫn có cảm giác gì đó không giống, một cảm giác kỳ diệu không cách nào diễn tả được. Có lúc nàng chính là An An; có lúc nàng lại không phải. Sự kỳ diệu đó như xa như gần, không thể thân cận cũng không thể xa cách. Hắn chỉ có thể đứng sau lưng nàng, yên lặng bảo vệ nàng thật tốt. Nhưng không ngờ cuối cùng Uyển Nguyệt và A Mộc lại phá vỡ tất cả.
Hắn cười, khẽ vuốt mái tóc nàng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Ánh vàng trên thân cây càng ngày càng chói mắt, khiến bóng cây dâm bụt trở nên mơ hồ nhưng lại khiến khuôn mặt nàng trở nên rực rỡ loá mắt.
"Ta không phải linh hồn của cây dâm bụt, ta chỉ là một luồng khí hỗn độn, phiêu tán khắp mênh mông đất trời, tùy thời thay đổi, bất tử bất diệt."
"Lúc mới trở thành cây dâm bụt này, người đầu tiên ta gặp chính là chàng. Thường Thanh, chàng còn nhớ không?"
"Chàng nói nếu cây dâm bụt nở sẽ cưới nàng ấy, ta liền nở, nhưng không ngờ An An lại mất. Sau đó ta bám vào thân thể nàng ấy."
"Lúc đầu, lừa được chàng ta rất vui. Nhưng sau này, rõ ràng chàng ở gần ngay trước mắt nhưng cơ thể này lại như chướng ngại vật chặn trước mặt ta vậy. Ta không muốn trở thành nàng ấy, cũng không dám trở thành nàng ấy nữa. Ta biết, ta, chàng và cả nàng ấy đã có một sự ràng buộc không tên sâu sắc. Nhưng ta không thể tự kiềm chế, cũng đã tình nguyện hãm sâu vào đó. Thường Thanh, chàng có biết không?"
Lời nói dài dòng, nhưng đã gói gọn tất cả mọi chuyện bên trong.
Mười.
Ở nơi ký ức xa xăm, ánh đỏ yêu kiều in đậm trong khóe mắt, một đứa nhóc chạy qua, nhìn thấy một nụ hoa căng phồng tràn chề nhựa sống, như thể uống no nước lấp ló sau lá cây.
Ý cười hiển hiện trong lòng, "Diệu Diệu, ngươi như vậy không khó chịu sao?". Tiểu Thường Thanh đưa tay ra, không nhịn được muốn sờ lên 'khuôn mặt' bướng bỉnh của bông hoa ấy. Ánh mặt trời trong nháy mắt trải rộng khắp mặt đất, ngay tại thời khắc hắn chạm vào, nàng nở rộ, đón lấy ánh mắt kinh ngạc và nụ cười rạng rỡ của Thường Thanh.
Có chút say mê.
Năm cánh một nhụy, điểm xuyết một chút ánh vàng. Mà đóa hoa này vừa nở, những đóa khác trong phút chốc cũng sinh sôi nảy nở theo, đỏ tươi cả một vùng.
Trời đất vạn vật, trong khoảnh khắc ấy lại tựa như chỉ có mình nó trên đời. Ánh dương sáng chói, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, lá cây xào xạc, từng bông hoa dâm bụt đong đưa thành dáng...
Cuối cùng, khi ánh mặt trời ấm áp buông xuống, bốn bề vẫn vắng lặng như không.
"Diệu Diệu, nàng trả lời ta một câu nữa nhé?"
"Vâng."
"Nếu lúc trước người đầu tiên nàng thấy là An An thì sao? Nàng... Có từng hối hận vì người đầu tiên nàng thấy là ta không?"
"Thường Thanh, chàng hỏi hai câu rồi."
Thường Thanh ôm nàng chặt hơn một chút: "Được... Được... Nương tử của ta muốn trả lời câu nào thì trả lời câu đó."
"Thường Thanh, chàng khóc."
"Thường Thanh, vậy còn chàng, chàng có từng hối hận vì đã mang Diệu Diệu đi không?"
"Thường Thanh, lúc trước khi người đầu tiên ta thấy là chàng thì đã không còn nếu như nữa. Diệu Diệu ta cả đời này sẽ chỉ là nương tử của Liễu Thường Thanh chàng, một mình chàng thôi."
Dứt lời, lặng im.
Sau này dù có thiên trường địa cửu hay chỉ xích thiên nhai (gần ngay trước mắt, xa tận chân trời), cũng không bằng giờ khắc này lẳng lặng ôm nhau. Ánh sáng bên cạnh càng lúc càng chói mắt, cây dâm bụt cũng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất, lặng yên không một tiếng động, như thể nàng chưa bao giờ tới.
Tùy thời thay đổi, vậy lần sau, nàng sẽ ở nơi nao?

End.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro