HẠ ANH - TƯ PHÀM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẠ PHÀM 

Author: Tròn Tròn Nhà Bối  ( BÚT DANH TUI Á ) 

~~~~~~~~~~ Đây là giải phân cách xinh đẹp ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuyện xưa cũng chẳng nhớ rõ là từ bao giờ, người ta đồn rằng Thiên Đế có một nhi nữ bị lưu lạc nhân gian. Lại nghe nói vị công chúa đó là con rơi con vãi của Thiên Đế, dung mạo tầm thường nhưng khí chất cao quý lại biết ca vũ, điệu múa cất lên khiến hoa nở chim ca...
Giọng người kể chuyện vẫn cứ đều đều cuốn hút người nghe, không gian trong quán yên ắng lạ chỉ còn lại giọng kể trầm trầm của người kia.

Nhị tiểu thư của Hạ gia -Hạ Anh ngày thường ngạo mạn hiếu động hôm nay đột nhiên lại an tĩnh lạ thường, tầm mắt hạ thấp chăm chú lắng nghe câu chuyện đã được kể đi kể lại nhiều lần. Hạ tiểu thư một thân nam trang vẫn chẳng thế giấu đi vẻ kiều mị của nữ nhân, quạt ngọc trong tay khẽ phe phẩy trước ngực toát lên vẻ phong tình vạn chủng của một hoa hoa công tử. Rõ ràng là một dạng chăm chú lắng nghe nhưng dường như lại chẳng một từ ngữ nào lọt được vào tai của Hạ Anh , đáp lại không khí yên lặng là một tiếng thở dài thượt tràn đầy phiền muộn. Tư Phàm ngồi đối diện ngây ngẩn nhìn Hạ Anh, lại bị Hạ Anh phát hiện ra ánh nhìn ấy liền vội vàng cúi thấp đầu uống chén trà đã nguội ngắt , vị trà chát đắng tràn vào yết hầu khiến y nhíu mày. Hạ Anh ngồi bên vốn chìm trong tư lự lại đột nhiên mở miệng hỏi Tu Phàm một câu khiến y lần nữa ngơ ngẩn:
- Phàm, ta quen chàng bao năm rồi. 
- Nhị tiểu thư, tiểu nhân có phước được nhìn tiểu thư lớn lên đến nay là 10 năm rồi. 
10 năm, nói dài không dài nhưng cũng chẳng hề ngắn. 10 năm, hắn từ một cô nhi đầu đường xó chợ đã được trở thành hộ về đặc biệt bên cạnh vị tiểu thư cao ngạo này. 10 năm, tiểu cô nương ngày nào nước mắt nước mũi khóc ướt vạt áo hắn chỉ vì con diều đứt dây cũng đến tuổi búi tóc cài trâm rồi. Hắn và nàng lớn lên bên nhau, thân thiết như vậy, vui vẻ như vậy, nói không có tình cảm chính là lời nói dối buồn cười nhất. Tình cảm có nhưng tình cảnh không ủng hộ bọn họ thì cũng đành lực bất tòng tâm, một đoạn duyên đành gửi vào tấm khăn lụa nương theo gió mà bay về chân trời...

- Phàm, sau này lỡ như, chỉ là lỡ như thôi ta gả cho kẻ khác, chàng vẫn đi theo ta chứ. 
Nhị tiểu thư Hạ gia ngạo mạn hung hăng thì ra cũng có lúc ngập ngừng nói chẳng nên lời. Thì ra có nhiều lời muốn nói quá nhưng lại chẳng cách nào diễn đạt bằng lời, đành để lòng vương sầu muộn hao gầy năm tháng... 
Chẳng có lời đáp cho câu hỏi ngập ngừng kia, người kể chuyện dừng lại câu chuyện hư ảo của mình, quán rượu lại trở về với cái sự ồn ào thường nhật của nó. Giữa người người ồn ào náo nhiệt chỉ có hai ánh mắt vẫn yên lặng nhìn nhau quyến luyến chẳng đành quay lưng. Cuối cùng cũng đành dứt ra, vì sợ quyến luyến quá đến một lúc nào đấy phải chia lìa sẽ đau đớn muôn phần. 
Hạ Anh quay lưng bước đi, Tư Phàm vội vàng đặt ít bạc vụn trả tiền trà lên bàn rồi mau chóng đuổi theo. Trời đã ngả về chiều, sắc vàng vàng đỏ đỏ rải đều khắp mọi nơi nhìn đến là phiền muộn. Có lẽ vì phiền muộn nên nhìn mọi vật xung quanh cũng trở nên phiền muộn. Đường về như dài lê thê, nàng đi trước hắn chạm rãi theo sau, chẳng ái nói với ai một lời nào. 
Hạ phủ người ra kẻ vào tấp nập nhưng không khí lại nặng trịch. Hạ Anh vừa về đến cửa liền bị một đám gia nhân lôi lôi kéo kéo về phòng, ánh mắt trước khi rời đi quay lại nhìn hắn có chút bi ai. 
Gía y đỏ thẫm đặt ngay ngắn trên giường như đâm vào tim nàng một nhát đao. Một nhát dứt khoát và mạnh mẽ không hạ thủ lưu tình. Cô nương nhà người ta trước ngày xuất giá thì má hây hây đỏ ngượng ngùng thử nào trâm nào vòng , nào váy nào áo; tâm tình thì nhộn nhào háo hức. Còn nàng, nhìn lại mình chỉ thấy bi ai chất chồng, chẳng nhìn ra chút gì háo hức. Gả đi với cái danh quận chúa cầu thân, gả đến phương Bắc xa xôi mù mịt, gả cho nam nhân đáng tuổi cha mình, lại càng không phải nam nhân mình yêu thương thì làm sao mà má có thể hồng, tâm có thể động. 
Trăng treo trên song cửa hờ hững, người trong phòng trầm trầm mặc mặc chìm vào mộng mị giữa những ưu phiền...

Sáng sớm hôm sau, gà còn chưa gáy , đất trời vẫn mờ mịt một màu không rõ , Hạ Anh bị một đám người vây lấy sửa sửa sang sang, y phục đỏ thẫm đầu đội khăn voan đã là chuyện của mấy canh giờ sau. Nàng xinh đẹp lộng lẫy bước ra cửa, tất cả mọi người trong phủ từ lớn đến nhỏ đều ra tiễn duy chỉ có bóng dáng của hắn từ đầu tới cuối vẫn chẳng thấy đâu. Phụ thân, phụ mẫu, tỷ muội huynh đệ đều ra tiễn, nước mắt như mưa, Hạ Anh lại chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, đám gia nhân kẻ thương xót, kẻ ngấm ngầm ở một bên nói Nhị tiểu thư tâm hồn sắt đá. Nàng nghe thấy nhưng chẳng quan tâm, điều nàng quan tâm bây giờ chỉ là bóng dáng người kia xuất hiện nhưng chờ mãi chẳng thấy, giờ lành đến chẳng thể chần chừa Hạ Anh lảo đảo bước lên kiệu hoa, trái tim lơ lửng treo trước miệng vực sâu cuối cùng chẳng chần chừ rớt thẳng xuống.

Gióng trống khua chiêng ầm ĩ cả phố, Nhị tiểu thư nhà họ Hạ xinh đẹp tài giỏi lấy danh nghĩa quận chúa đi cầu thân thay cho công chúa Tĩnh Hàn, người qua tiếng lại hòa vào đoàn đưa dâu ầm ĩ khiến tâm tư Hạ Anh càng thêm khó chịu. Kiệu ra đến giữa phố đông ồn ào náo nhiệt lại đột nhiên nghe văng vẳng từ xa một tiếng la hét thất thanh rõ thê lương.
- Tiểu Anh.............

Từ trong kiệu một dáng người nhỏ nhắn vội giật mũ phượng khăn voan xuống, lao ra ngoài. Đường phố ồn ào như thế đột nhiên lại trở nên im ắng như chỉ có hai người bọn họ.

Người nào đó đã từng nói Nhị tiểu thư nhà họ Hạ kia đích thị là một con khổng tước ngạo mạn thì làm gì có nước mắt. Có vẻ người đó nói sai rồi, Hạ Anh cũng có nước mắt nhưng nước mắt nàng ấy trân quý như vậy làm sao có thể rơi vì ngươi nước mắt nàng chỉ rơi vì người trong lòng nàng thôi. 
- Hạ Anh... Nàng từng hỏi ta lỡ như nàng gả đi ta có theo nàng không, ta đến nói cho nàng biết, ta không theo, tại vì nàng nhất định phải gả cho một mình ta, không được đi phương Bắc gả cho lão già kia. Hạ Anh nàng cả đời này phải ở bên cạnh Tư Phàm ta. 
Tư Phàm lần đầu tiên trong đời đánh mất đi cái dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên thường ngày. Đến nơi này hắn đã đánh cuộc một phen, cược ván này nàng coi trọng hắn hay coi trọng giang sơn Đại Đường. Cược ván này hắn đã biết trước kết quả mình sẽ thua nhưng vẫn không ngừng được thôi thúc bản thân tự thương tổn mình mà cược, vì hắn muốn cho bản thân mình cơ hội cuối cùng, cũng là muốn tận mắt thấy nàng lựa chọn. Lúc này đây thấy được tận mắt ánh mắt do dự của nàng, thấy được nhu tình từ mắt nàng tâm lại như bị một con thú hoang đang ở bên trong cào xé từng chút một. Đau đớn và xót xa pha lẫn khó chịu bội phần. 
Khóe môi Hạ Anh đã lâu nhuốm đầy ưu tư nay đột nhiên xán lạn mà mỉm cười khiến vàng dương trên đầu cũng phải nhường lại vài phần chói lóa. Cười rõ ràng ngọt ngào như thế, ấm áp như thế nhưng lại chẳng ngăn được nước mắt cứ trực trào ra. 
- Tư Phàm, xin lỗi, đời này ta nợ chàng. Đời này của Hạ Anh đã quyết vì dân chúng Đại Đường xin hẹn chàng kiếp sau tại cầu Nại Hà, bên dòng Vong Xuyên, nhất định trùng phùng. 
Khoảnh khắc nàng quay lưng đi giá y đỏ thẫm tung bay trong gió rực rỡ mà bi ai. Một giọt nước mắt long lanh khẽ trào ra khóe mắt, ngoái đầu nhìn lại một lần nữa cố khắc họa bóng dáng của chàng vào tâm can. Hạ Anh sợ, sợ phương Bắc lạnh giá kia sẽ cô đơn, sợ đi lâu quá sẽ quên mất cái bóng dáng điềm đạm ôn nhu ấy, sợ nhất chính là quên mất mình yêu chàng. 
Tì nữ bên cạnh giúp Hạ Anh chỉnh trang lại trang phục, lại mũ phượng khăn voan ngay ngắn chỉnh tề, tất cả chỉ như một giấc mơ thoáng qua mộng mị mông lung, dường như chàng chưa từng đến dường như chẳng có cuộc gặp gỡ nào. Kiệu khởi giá, lại một hồi người ngựa ầm ĩ rền vang nhưng trong lòng người dường như nặng thêm một mối. Người qua đường lắc đầu xót xa nhìn chiếc kiệu hoa lộng lẫy xa dần rồi lại nhìn bóng dáng ngây ngẩn của chàng trai bên đường. Bóng Tư Phàm đổ dài trên mặt đường, dài thượt và thê lương. Kiệu hoa càng lúc càng xa, xa đến độ nhìn chẳng rõ chỉ còn thấy cái chấm đỏ đỏ mờ dần đi giữa phố đông. Tư Phàm ngửa mặt lên trời gào thét như một con thú hoang, tiếng thét như muốn xuyên thủng tầng tầng lớp lớp trời xanh, muốn xuyên vào tâm Thiên Đế để ngài thấu hiểu nỗi khổ tương tư của chúng sinh Tam giới. Tư Phàm cứ đứng đó đờ đẫn cho đến khi nước mắt đầy mặt lại ngỡ mưa rơi, thế rồi lại bi ai mà cảm thán: 
- A, thì ra nước mưa cũng mặn chát !!
Rất lâu, rất lâu sau đó, dân gian tương truyền một câu chuyện về một mối tình dang dở, câu chuyện mà nữ nhân trong câu chuyện đó đã hiến dâng một đời thiếu nữ như hoa như ngọc cho dân tộc; câu chuyện mà nam nhân trong câu chuyện đấy chẳng chịu luân hồi chỉ vì một câu hứa " Cầu Nại Hà, bờ Vong Xuyên nhất định trùng phùng.", câu chuyện đó gọi là HẠ PHÀM...

Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư
Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti, không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi
Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì, đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì. 
( Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư là khổ vì tương tư
Thân tựa mây bây, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh
Dư hương còn phảng phất, khách lãng du tìm mãi dáng hoa xưa
Bệnh tương tư hỏi thường đến bao giờ
Là khi đèn lung lay sắp tắt, là khi trăng khuya khoắt sắp tàn) 
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ THE END ~~~~~~~~~~~~~ 
THANK YOU FOR WATCHING :* :* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro