Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Yên, chữ nhỏ Trường An.

Từ rất sớm hắn đã phát hiện con tằm kia.

Nàng thân hình tuyết trắng trong sáng, trên chân có đẹp lông tơ, một đôi mắt thanh hắc sáng ngời, thiên chân lại ngây thơ.

Hắn tìm đọc sách cổ, phát hiện nàng rất giống thượng cổ linh tằm trong truyền thuyết, có công hiệu khởi tử hồi sinh.

Con tằm tựa hồ coi trọng hắn.

Nàng hóa thành nữ sĩ hình thù kỳ dị, sờ soạng tẩm điện.

Hắn bất động thanh sắc, sai người ném văng nàng—— là đi guốc trong bụng nàng rồi   —— nàng không có yêu lực, muốn chạy dễ dàng.

Vì thế hắn không có động tĩnh.

Lần thứ hai, đầu nàng không biết có vấn đề gì, lại hóa thành tráng hán đi quyến rũ hắn.

Lục Yên: "."

Hắn sai cao thủ được an bài thăm dò hết cỡ, kết quả lại bất lực với nàng, chỉ đành ném văng nàng ném xa xa.

Quay đầu, nàng đã bò trở lại.

Nàng ngây ngốc trộm mang rất nhiều thoại bản, tựa vào ngọn cây đọc say sưa.

Rất nhanh, hắn không rảnh để ý con tằm kia.

Thiên văn có biến, phụ thân hắn, chân ái của Người lẫn đệ đệ cùng cha khác mẹ, đều muốn giết hắn.

Hắn bị phái tới Bắc Địch tiền tuyến.

Biên cương gian khổ, ăn sương uống gió. Hắn ngạc nhiên phát hiện, con tằm nhỏ cũng đi theo.

Nàng ẩn thân nơi góc lều, cho rằng hắn nhìn không thấy nàng.

Hắn nghĩ, chỉ cần bắt lấy con tằm, hắn được phép chết một lần, đủ để đôi phụ tử kia trai cò đánh nhau.

Vì thế hắn lật xem 《 đại xuyên chí 》 viết đủ mọi sự, xem xem có ghi chép liên quan đến linh tằm không.

Chẳng hay lại kéo tằm tới.

Tằm từ lều trại trong một góc cọ lại đây, đổi chiều ở đỉnh đầu hắn, cùng hắn xem sách.

Hắn tùy ý phiên mấy chỗ, cái này không kiến thức đồ vật thế nhưng xem đến hai mắt tỏa ánh sáng. Hắn yên lặng ghi nhớ, thường thường trở mình một phen, câu lấy nàng, làm nàng luyến tiếc rời đi.

Lá gan nàng mỗi lúc một lớn, ban đêm bắt đầu bò lên người hắn.

Hắn thử bắt nàng, nào biết mới đụng đến thân hình tròn vo kia, nàng liền hóa hình mỹ nữ.

Dung mạo ngây thơ, thần thái đơn thuần, hơi bĩu môi, ngủ lại phun tơ.

Hoàn toàn tin tưởng hắn.

Lục Yên: "......"

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, con người vốn không tín nhiệm hay thân cận ai như hắn, không kìm được rục rịch cái tay.

Một đêm trôi qua, hắn cả người cứng đờ tê mỏi, nàng lại phảng phất nghiện rồi, bắt đầu mỗi ngày thăm hắn ngực.

Hắn cảm thấy vậy cũng không tệ lắm, càng dễ tìm ra nhược điểm của nàng.

Vì thế hắn mặc kệ, mỗi ngày tranh thủ lúc nàng ngủ say véo mặt , bắt tay, túm tóc.

Con tằm này chỉ cần ở trên người hắn, liền ngủ đến chết trầm, lôi đánh đều không tỉnh, nhiều nhất xoắn đến xoắn đi.

Hắn dù sao cũng là cái bình thường nam nhân, từ đây ngủ khi không thể không ăn mặc áo giáp, để ngừa bị nàng cọ ra cái gì biến hóa.

Ngày tháng tĩnh lặng như nước, nhờ sự tồn tại của nàng mà thú vị hơn nhiều.

Dần dà hắn không còn nghĩ đến chuyện bắt tằm, bị nàng ảnh hưởng, biến lười ăn lười làm, ngẫu nhiên thực lòng suy xét, chờ tương lai không có việc gì, cũng không phải không thể mang theo nàng đi những nơi kia.

Bé tằm ngốc vô tri kia, nhất định sẽ hưng phấn bò loạn trên đất.

Hắn vẫn là đánh giá cao hoàng thành những người đó tiết tháo.

Vì để hắn chết, bọn họ không tiếc mang yêu ma từ tây bộ nhét vào quốc thổ.

Hắn quyết định giả chết thoát khỏi khốn cục.

Kia một ngày tuần tra tường thành, hắn chính rất có hứng thú mà nghĩ, như thế nào đem giả chết sự tình bất động thanh sắc báo cho trong nhà tằm, làm nàng không cần lo lắng...... Chợt nghe người mang tin tức đã đến —— là trung cung mẫu hậu phái ra đại cô cô.

Từ nhỏ quen thuộc đại cô cô gần người tiến lên, nói nhỏ nói: "Điện hạ, nương nương có lời nhắn!"

Hắn nghiêng tai lắng nghe.

Đại cô cô thanh tuyến ngoan tuyệt: "Điện hạ nếu là lâm nạn, hoàng thành trai cò song chết, nương nương nhiếp chính thành hoàng."

Hàn mang đánh úp lại khi, hắn bổn có thể tránh đi.

Lại ở trong nháy mắt kia nhấc không nổi bất luận cái gì sức lực.

Mẹ.

Trên đời này, hắn cho rằng bất luận một ai đều có khả năng phản bội, chỉ duy mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Không chỉ mình hắn nghĩ vậy, bất luận một người trên thế gian này cũng đều nghĩ vậy. Hắn đã chết, phụ thân hắn cùng hoàng đệ chỉ biết đấu ngươi chết ta sống, không ai để ý vị Hoàng hậu vừa mất con, mất đi chỗ dựa duy nhất nơi lãnh cung.

Nên mẹ mới ngang nhiên phái đại cô cô bên người tới, bởi, không một ai sẽ hoài nghi.
Con người đã từng dịu dàngôm hắn, đặt cho hắn cái tên Trường An, mong hắn hạnh phúc Trường An, cuối cùng đã bị quyền thế ăn mòn trái tim.

Thật quá nhàm chán.

*

Từ quan trung sống lại, hắn biết, thế gian này thật sự có không cầu hồi báo tình ý, hắn được đến nó đồng thời, cũng mất đi nó.

Quan đắp lên hồ lung tung rối loạn tơ tằm, đua ra mấy cái khó coi tự.

【 Cười một cái, mệnh đều cho chàng 】

Hắn lại biết mình sẽ không cười nữa.

Trừ phi nàng có thể thấy.

Chết quá một lần lúc sau, hắn thế nhưng ngoài ý muốn đả thông toàn bộ kinh mạch.

Hắn bắt đầu tu hành, thuận tiện chỉnh đốn đại chiêu giang sơn —— mạc danh mà, hắn cảm thấy nàng hẳn là thích thiên hạ thái bình, thiên hạ thái bình.

Hắn cố ý thu phục Bồng Lai, tư tâm vì nàng.

Nàng thường xuyên đi vào giấc mộng. Ngây thơ, thuần mỹ, tiếc nuối chính là, trong mộng nàng trước sau nhắm hai mắt.

Bởi vì hắn chưa bao giờ từng gặp qua nàng dùng nhân thân mở hai mắt.

Hắn tưởng, kia nhất định là thế gian mỹ lệ nhất đôi mắt.

Theo tu vi tăng lên, hắn dần dần có thể cảm ứng được nàng.

Nàng còn sống, một sợi u hồn bám vào ở "Phương tẫn" phía trên, nàng, còn sống trên ngực hắn.

Hắn mừng rỡ như điên.

Hắn nhận định thế gian này chỉ có nàng không hề giữ lại mà yêu hắn. Rốt cuộc nàng đã dùng sinh mệnh tới chứng minh.

Hắn muốn cứu sống nàng!

Tu vi càng ngày càng cao, nhưng mà khoảng cách có thể làm người khởi tử hồi sinh nghịch thiên thuật pháp, vẫn cứ xa xa không hẹn.

Hắn phát hiện nàng bắt đầu tiêu tán.

Từ trước đến nay đối hết thảy lãnh đạm hờ hững hắn, lần đầu tiên cảm giác được khủng hoảng.

Hắn trái tim điên cuồng nóng bỏng, hắn đi phỉ mộng trạch, bệnh trạng giống nhau mổ ra chính mình ngực.

"Đây là phỉ mộng trạch."

"Đừng chết, tằm. Em nhìn xem, đây là nơi em thích."

"Từ từ, đợi chút, tôi sẽ đưa em trở lại."

Giọng hắn nghẹn ngào, ngữ điệu ôn tồn.

Hắn bị bệnh, bệnh rất nắng, mỗi nàng là thuốc hay duy nhất.

Từ đây, mỗi lúc đau đớn khó nhịn, hắn sẽ tới những nơi đó, lần lần gọi nàng, mạnh mẽ giữ nàng lại.

Hắn biết tình cảm như vậy cố chấp dị dạng, nhưng, thế thì có sao?

Hắn mang theo nàng hành tẩu thế gian, một năm lại một năm nữa qua đi, rốt cuộc, hắn sờ đến sáng thế lực lượng.

Nàng đã mất đi hết thảy, không có hình thể, không có hoàn chỉnh hồn phách. Sống lại liền cùng cấp với tân sinh.

Muốn sáng tạo sinh mệnh, chỉ có đại đạo.

Nhưng đại đạo vô tình, phi thăng ắt vứt bỏ thất tình lục dục, đánh mất ý chí tự mình.

Cứu sống nàng, đồng nghĩa phải rời đi nàng.

Hắn luyến tiếc không cứu. Bé tằm ngây ngốc như vậy, còn chưa kịp ngắm địa phương mình yêu thích.

Hắn cũng luyến tiếc rời đi. Đương nàng sống lại lúc sau, chỉ còn lẻ loi một con tằm, còn phải vì hắn mà khổ sở, hắn như thế nào nhẫn tâm.

Hắn bàng hoàng hồi lâu, rốt cuộc có một ngày, hắn gặp một cái Lục gia hậu nhân, Vĩnh Nhạc.

Vĩnh Nhạc cùng hắn lớn lên có vài phần tương tự, cơ hồ cùng hắn có giống nhau thân thế, đồng dạng cũng ở biên quan bị ám sát.

Hắn cứu Vĩnh Nhạc một mạng, muốn cái này hậu bối thay thế hắn, bồi hắn tằm, chiếu cố hắn tằm.

Hắn trái tim điên cuồng phỏng, nhưng lúc này đây đau, lại quỷ dị mà chảy xuôi hạnh phúc.

Bởi vì có thể dự kiến nàng hạnh phúc tương lai, mà cảm thấy hạnh phúc.

Hắn nói cho Vĩnh Nhạc hắn cùng tằm toàn bộ quá vãng.

Phi thăng sắp tới, hắn đưa nàng sống trở lại.

Vĩnh Nhạc hỏi hắn: "Nếu nàng nghi ngờ, trả lời thế nào?"

"Nàng sẽ không." Suy nghĩ một lúc, hắn đáp, "Nếu bị nghi ngờ, cứ nói ngươi thân xác chuyển thế."

Hắn bề ngoài không hiện, linh hồn lại như xé rách đau đớn.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, tằm cũng không hiểu biết chân chính con người hắn. Trong lòng nàng, đại khái hắn có bộ dáng của Lục Vĩnh Nhạc mà thành.

Năm đó nàng thích hắn dễ như ăn kẹo, hiện giờ nhất định cũng sẽ dễ dàng thích Lục Vĩnh Nhạc thay hắn đời trước.

Thực hảo. Lục Vĩnh Nhạc quân tử nhân hậu, không giống hắn.

Hắn biết, chính mình trong xương cốt là hạng máu lạnh đa nghi, yếu đuối còn tự phụ.

Nàng ở bên người kia, thực hảo.

Như thế rất tốt.

Hắn không chịu thêm được mấy ngày, sẽ quay về với thiên địa.

*

Nàng không thích Lục Vĩnh Nhạc.

Lòng hắn mừng như điên, lại vì phân cảm xúc kia mà ghét cay ghét đắng chính mình —— hắn đê tiện như vậy, đâu đáng nàng sinh tử thề nguyền?

Hắn không xứng.

Đôi mắt nàng đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn.

Nàng cũng càng thông minh so với hắn mong đợi.

Hắn mới dừng chân trong phòng Lục Vĩnh Nhạc uống nửa chén trà, nàng đã phát hiện hắn.

Sự tình chung quy vẫn đi tới phương hướng tệ nhất.

Hắn chỉ có thể lựa chọn làm nàng hận hắn.

Ven hồ Bồng Lai, hắn đeo mặt nạ tàn nhẫn lãnh khốc , giấu giếm điên cuồng cùng tham lam, lừa nàng nói không yêu.

Nàng lại nói nàng chỉ cần hoan hảo một buổi.

Hắn không tin, nhưng hắn lừa mình dối người tin tưởng, ích kỷ mà chiếm hữu bé tằm.

Nhìn đi, hắn là người đê tiện như vậy đấy.

Hắn muốn khảm nàng vào trong ngực, cuồng bạo hôn nàng, yêu nàng.

Điên cuồng áp lực mấy trăm năm khiến hắn hoá dã thú.

Hắn yêu nàng tận xương, hận không thể ngày ngày đêm đêm ở bên, một tấc không rời.

Nhưng thân hình hắn đã bắt đầu tan biến.

Trước lúc cáo biệt, hắn nhớ mình còn thiếu nàng một nụ cười. Vậy nên hắn miễn cưỡng cười.

Lại rất ư khó nhìn.

Hắn vội vã rời đi, tán nhập thiên địa.

Hỗn độn, to lớn, toàn trí toàn năng, nhưng không còn là chính mình.

*

Thiên địa bất nhân, đại đạo vô tình.

Song lúc hắn "ngắm' một linh hồn lấp lánh, ngây thơ hồn nhiên bám trên tang diệp, bảng năng thúc đẩy hắn, mang hồn phách nho nhỏ kia đồng hành mà đi.

Từ đây vĩnh hằng làm bạn, ngắm sao trời sinh diệt, ngắm thương hải tang điền.

( xong )

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2022-05-14 21:05:59~2022-05-16 17:46:34 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ ng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro