Chương 115: Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm y phục bị xé rách. Ở nơi này vào ban đêm làm cho An Hạo Luân cười thêm vạn phần đắc ý, tiếng cười vang vọng lại cực kỳ chói tai.

"Không cần!" Tịch Mạt dùng sức đẩy An Hạo Luân. "Buông tôi ra!"

"Tịch Mạt, đừng sợ, tôi sẽ rất tận tâm với em!" An Hạo Luân nắm thật chặt lôi kéo Tịch Mạt, thuận thế cúi đầu xuống hôn cô.

"An Hạo Luân, buông Tịch Mạt ra!" Bùi Hạo thần lo lắng lên tiếng. "Mày dám đụng đến Tịch Mạt tao nhất định sẽ giết chết mày."

"Bùi Hạo Thần, mày không biết rõ tình trạng của mình bây giờ sao? Mày hiện tại đang ở trong tay của tao, sống chết của mày cũng sẽ do một lời nói của tao quyết định."

"Buông cô ấy ra!" Bùi Hạo Thần lớn tiếng kêu, hắn nghĩ muốn đứng dậy nhưng thân thể đã bị áp chế, hắn đã không còn một tia hơi sức nào nữa. "An Hạo Luân!" Bùi Hạo Thần siết thật chặt quả đấm thành một đoàn. "Tao cầu xin mày, đừng làn tổn thương cô ấy...." Hắn thống khổ van xin.

An Hạo Luân dừng lại động tác của hắn. "Hừm! Hahaaaa..." Tựa hồ như nghe được chuyện cười, hắn đột nhiên lại cười to lên.

Tịch Mạt không thể tưởng tượng nổi nhìn Bùi Hạo Thần, hắn...hắn thế nhưng vì cô mà mở miệng cầu xin.

"Bùi Hạo Thần...mày, mày nói....mày cầu xin tao....hahahaaaaaa...."

"Đúng!" Bùi hạo thần gật đầu."Tao cầu xin mày, đừng làm tổn thương cô ấy!" Bùi Hạo Thần cầu xin.

"Bùi Hạo Thần, mày thế nhưng cầu xin tao!" An Hạo Luân cười to. "Xem xem thời điểm mày đánh tao không phải rất uy phong hay sao? Mày của bây giờ sao lại hèn hạ đến như vậy?" Theo hắn đi tới là mấy tên phía sau tiến đến lôi Bùi Hạo Thần vực dậy. "Mày ở trước mặt mọi người đánh tao hao cũng không ít sức lực đi. Hơi sức của mày lúc đó đâu rồi? Đi đâu hết rồi hả?" Hắn dùng lực nắm lấy cằm của Bùi Hạo Thần. "An Hạo Luân tao sống đến bây giờ, chỉ có mày với Tiêu Lăng Phong mới dám khiêu khích tao như vậy." Hắn vừa nói vừa nặng nề gián một quyền vào bụng của Bùi Hạo Thần.

"Không cần!" Tịch Mạt níu chặt lấy ống quần của An Hạo Luân. "Cầu xin anh đừng tổn thương anh ấy, tôi đi với anh, tôi đi với anh!" Tịch Mạt ô ô khóc lớn.

"Tịch Mạt...đây chính là em cầu xin tôi đấy, không phải là tôi cưỡng bách em!" An Hạo Luân nhíu mày.

"Đúng đúng!" Tịch Mạt gật đầu. "Là tôi cầu xin anh, tôi đi với anh, tôi xin anh đừng hành hạ anh ấy nữa, cầu xin anh." Tịch Mạt níu thật chặt ống quần của An Hạo Luân mà vô lực khóc.

"Bùi Hạo Thần, mày xem một chút, có một cô gái vì mày mà thương tâm rơi lệ, cho dù có chết mày cũng nên cảm thấy là xứng đáng." An Hạo Luân ngồi chồm hổm xuống. "Bất quá, chúng ta dầu gì cũng từng là bạn bè, tao không thể giết mày, chỉ cần để lại một tay phải là được rồi." Hắn tàn nhẫn nâng cằm của Bùi Hạo Thần lên. "Để lại tay phải, tao sẽ thả mày cùng Tịch Mạt rời đi, thế nào?"

"Không cần!" Tịch Mạt lắc đầu. "Bùi Hạo Thần, không được đáp ứng hắn, không được!"

"Tao đáp ứng mày!" Bùi Hạo Thần gật đầu.

"Hảo, sảng khoái!" An Hạo Luân cười lớn, lấy côn sắt từ tay tên thuộc hạ rồi đi đến gần Bùi Hạo Thần, tên gần đó hiểu ý liền kéo tay phải của Bùi Hạo Thần ra. "Sẽ không đau, chỉ cần một một nhát đứt lìa liền kết thúc hết thảy tất cả mọi chuyện." Hắn nói xong liền giơ tay cầm côn sắt lên cao nhanh chóng gián xuống.

"Không cần!" Tịch Mạt kêu khàn cả giọng ."Dừng tay, tôi cầu xin anh!" Tịch Mạt bản thân không giúp được lại khóc rống lên."Dừng tay. . . . . ."

"Tịch Mạt, em như vậy nói tôi làm sao mà chịu nổi! Tôi yêu thích em như vậy nhưng em lại vì một người đàn ông khác mà liều chết bảo vệ!" Hắn sờ sờ lên đỉnh đầu Tịch Mạt. "Phế vật, kéo cô ấy ra nơi khác." An Hạo Luân ra lệnh, lần nữa giơ tay lên.

"Không phải...là...anh đối với tôi rất tốt...đối với tôi rất tốt, cầu xin anh không cần phải gây thêm chuyện nữa!"

"Nhưng mà Tịch Mạt, em còn chưa cùng tôi nói qua điều kiện quyền lợi!" Hắn kéo lấy cô cười khẽ. "Yên tâm đi, tôi sẽ không để tuổi trẻ của em phải biến thành quả phụ đâu. "

"Không cần!" Tịch Mạt dùng sức tránh thoát sự lôi kéo mình của người đàn ông, cô nhào qua dùng thân thể của mình ngăn trở phía trước của Bùi Hạo Thần.

Nhìn Tịch Mạt lao tới, Bùi Hạo Thần thu hồi mấy phần lực, tay vẫn không quên khoác lên người cô.

"Đang lúc sống chết mày còn ở đó có tâm tình ở chỗ này mà tán tỉnh." Hắn tiến lên.

"An Hạo Luân, khi dễ một cô gái mày không cảm thấy rất mất mặt hay sao?" Bùi Hạo Thần cố gắng chống đỡ nhưng vào giờ phút này, hắn thật sự không còn một tia hơi sức nào.

"Anh Hạo Thần...!"

Nhìn Tịch Mạt nước mắt loang lỗ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, Bùi Hạo Thần suy yếu cười trừ. "Tiểu nha đầu này, muốn anh nói mấy lần không được gọi là 'anh Hạo Thần'!" Hắn ho nhẹ một tiếng.

"Em không gọi, về sau sẽ không gọi anh là 'anh Hạo Thần' nữa, anh đừng xảy ra chuyện gì, em xin anh đó!" Tịch Mạt ôm Bùi Hạo Thần ô ô khóc.

"Đứa ngốc, anh không có việc gì!"

"Đã bảo là anh đừng có mở miệng!" Tịch Mạt che ngay cái miệng mà ngay cả một nói cũng làm phí sức của Bùi Hạo Thần lại. "Đừng có nói!" Cô ôm chặt lấy Bùi Hạo Thần. "Tịch Mạt tuyệt không sợ, tuyệt đối không!" Cô ô ô khóc, nước mắt nóng hổi làm ướt nhẹp cả một bả vai của hắn.

"Hai người các ngươi cũng không đặt tôi ở trong mắt đi?!" An Hạo Luân phiền não trợn mắt, theo ý hắn ra lệnh, sau lưng mấy tên đàn ông tiến lên kéo Tịch Mạt ra.

Hắn tiến tới như trời gián tống một cước khiến Bùi Hạo Thầ đau đớn bật ngửa ra sau, cơ thể như xui lơ đi không còn sức phản kháng.

"Buông tôi ra!" Nhìn Bùi Hạo Thần vô lực nằm trên mặt đất, Tịch Mạt kêu gào thảm thiết. "Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh, hãy thả anh ấy ra...!!!!" Tịch Mạt uất nghẹn trong tiếng khóc mà van xin.

"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần lớn tiếng kêu lên. "Tịch Mạt!" Hắn đưa tay kéo lấy cô. "Đừng có dại dột, hắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Hắn lắc đầu. "Đừng có làm chuyện điên rồ!"

"Thiếu gia của chúng ta nói chuyện, ngươi rống cái gì?" Một tên thuộc hạ đưa chân đạp mạnh vào người Bùi Hạo Thần lớn tiếng quát.

"Khụ khụ!" Bùi Hạo Thần kho khan, máu tươi phun ở trên người An Hạo Luân. Thân thể của hắn cũng vô lực một lần nữa ngã nhào trên mặt đất.

Nhìn Bùi Hạo Thần khạc ra máu tươi, Tịch Mạt nước mắt chảy càng mãnh liệt, cô không ngừng khóc. Cô đưa tay hứng lại dòng máu chảy giống như có thể làm như vậy mà khảm những dòng máu ấy vào cơ thể mình vậy.

"Tốt, tốt lắm!! Hahaa" An Hạo Luân vui thích chời lớn.

"An Hạo Luân, tôi muốn nhìn thấy anh ấy vào bệnh viện."

"Dĩ nhiên nhưng chỉ khi tôi và em đã rời khỏi nơi dơ bẩn này." Hắn nhết môi một cách thoả mãn và khiêu khích.

"Để Tịch Mạt rời đi!" Bùi Hạo Thần nhìn chằm chằm An Hạo Luân.

"Dữ dội như vậy a!" Hắn cười."Mới vừa rồi là ai cầu xin tao đấy?" Hắn khiêu

"Tịch Mạt, không thể!" Bùi Hạo Thần lắc đầu nhưng là càng nóng nảy thì càng không thể chống đỡ nỗi. Hắn gượng chút hơi tàn giơ tay muốn nắm lấy người An Hạo Luân nhưng tất cả ở giờ phút này hoàn toàn là bất lực.

Tịch Mạt cố gắng chống đỡ, cô lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.

"Bùi Hạo Thần, mày làm sao mà sử dụng cái tay này để đánh được tao!?" Hắn giẫm lên tay phải của Bùi Hạo Thần, dùng sức chà xuống thêm mấy cái nữa.

"Đừng làm tổn thương anh ấy, đừng mà!" Tịch Mạt khóc lớn, tâm tình quá kích động mà ngất xỉu trong ngực của An Hạo Luân.

"Tịch Mạt, thật xin lỗi, anh nên đối với em tốt hơn một chút!" Bùi Hạo Thần tự trách.

Nhìn Tịch Mạt ở trong ngực, An Hạo Luân khoé miệng nâng lên. "Tịch Mạt, anh đúng là vẫn có thể lấy được em!" Hắn cười ôm lấy cô. "A, Hạo Thần, tao sẽ gửi qua bưu điện video hạnh phúc của chúng tao cho mày. Hahahaaaa!!" An Hạo Luân cuồng tứ cười.

"Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, Thành Quỷ cũng Phong Lưu!" Hắn đắc ý cười. Giơ chân lên một cước đá vào bụng của Bùi Hạo Thần ."Cho Hạo Thần lưu lại cái điện thoại, chúng ta đi!" An Hạo Luân khẽ cười. "Bùi Hạo Thần, chuyện ngày hôm nay chỉ là một chút dạy dỗ, về sau không nên khiêu chiến với tao, hôm nay. . .bất kể Tịch Mạt có gặp chuyện gì cũng chính là lỗi của mày." Hắn vừa nói xong liền xoay người rời đi.

"Buông cô ấy ra!" Bùi Hạo Thần cố gắng chống đỡ cũng không nổi, bất lực nhìn xe của An Hạo Luân chạy mỗi lúc mỗi xa.

An Hạo Luân ngồi trên xe nhìn Tịch Mạt bên cạnh, khoé miệng càng giương lên nụ cười nồng đậm. Rõ ràng trên người khắp nơi đều là vết máu bẩn thỉu nhưng nhìn cô vẫn cứ đẹp như vậy. Hắn đưa tay nhẹ kéo Tịch Mạt dựa lên vai hắn.

"Vật nhỏ đáng thương, chỉ vì em mà tôi tốn không ít khổ tâm. Em...sẽ là phần thưởng tốt nhất của tôi!" Hắn cười, đột nhiên một ánh sáng chói mắt chiếu tẳhng vào chính diện, ánh sáng đó mãnh liệt làm bọn họ nhất thời không thể mở mắt ra được.

"Không xong rồi, An thiếu gia, phía trước hình như có người cản trở." Nhìn đoàn xe ngăn trước mặt, tài xế vội kêu lên.

"Chết tiệt, dừng xe!" An Hạo Luân mắng.

Ở thời điểm xe ngừng lại, không biết từ nơi nào xuất hiện thêm nhiều xe liên lục chạy đến đem đoàn người của An Hạo Luân bao vây lại một chỗ. Hắn khẽ cau mày... tình hình có vẻ không ổn rồi.

"Bọn mày là ai? Xe của An thiếu gia mà cũng dám chắn ngang?"

"Đây không phải liền gọi là ' chó cậy gần nhà' hay sao." Theo âm thanh vang lên, Thẩm Kỳ Nhiên từ trong xe bước ra.

"Thẩm thiếu, có thể nể chút mặt mũi mà nhường đường đi hướng khác?!"

"Nói chuyện với người định đoạt."

Nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên, An Hạo Luân ở trong lòng liền cả kinh.

"Thẩm Thiếu, sao lại trùng hợp thế?!" An Hạo Luân cố làm cho mình tỉnh táo mà mỉm cười. "Trễ như vậy còn muốn đi đâu?"

"An thiếu, quân tử không nói hai lời, đem Tịch Mạt giao ra đây!"

"Chuyện cười!" An Hạo Luân cười. "Thẩm Kỳ Nhiên, mày tại sao cảm thấy tao sẽ nghe lời này?" Hắn ngẩng đầu lện khiêu khích.

"Chỉ bằng bọn tao nhiều ngừoi." Thẩm Kỳ Nhiên cười khẽ. "Mày xem một chút mấy người này đều đã bị thương, huống chi người của tao...đếm sơ sơ cũng là một khoảng cách rất xa rồi không thấy hay sao?" Hắn tự nhiên tựa vào xe ưu nhã hút thuốc, đem khói từ trong miệng phả ra một hơi mù mịt cả một khoảng không. "Cho mày 30 giây để suy nghĩ, là các người vi phạm quy ước trước, cho nên hôm nay, dù tao có làm gì mày thì tao tin chắc cũng không ai có thể dám nói gì tao."

Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên hút thuốc, An Hạo Luân có chút giật mình. Thẩm Kỳ Nhiên ở T thị vẫn luôn là một thiếu gia khác hẳn với bọn danh môn công tử bọn họ, cậu ta...thế nhưng lại hút thuốc.

"An Hạo Luân, mày nên biết mày hiện tại chưa đủ tư cách để nói điều kiện với tao." Thẩm Kỳ Nhiên ném điếu thuốc đang còn cháy dở trên tay xuống. "Đã đến lúc."

"Đợi đã nào...!" An Hạo Luân nuốt nước miếng. "Tôi nghĩ là chúng ta có chút hiểu lầm, tôi chính là tình cờ gặp Tịch Mạt. Nếu đã gặp Thẩm thiếu ở đây, kia Tịch Mạt tiểu thư liền làm phiền cậu vậy!" Hắn cười khan một tiếng.

"Tao vốn cũng không muốn làm như vậy nhưng trách thì trách mày đã động đến không đúng người." Thẩm Kỳ Nhiên nắm chặt quả đấm. "Đánh cho ta!"

"Dạ!" Nhận được mệnh lệnh mấy người nhảy trên xe xuống nhanh chóng xông ra.

Theo mệnh lệnh ban xuống, vây quanh An Hạo Luân từng người một trượt xuống ống tay áo mã tấu cùng côn sắt.

Thẩm Kỳ Nhiên đi thẳng tới mở cửa xe, nhìn Tịch Mạt toàn thân đều bê bết máu, anh trong thoáng chốc ánh mắt đều chứa đầy hàn quang.

"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên ôm lấy cô, nhìn quần áo trên người đã bị xé rách bươm, thần sắc của anh càng thêm phần âm trầm. "Các người, hảo hảo mà 'phục vụ' An thiếu gia." Thẩm Kỳ Nhiên lạnh lùng nói.

Nhận được lệnh của Thẩm Kỳ Nhiên, một nhóm người xông tới. Một loạt thanh âm yêu thích, tiếng của côn sắt chạm mạnh lên thân người vang lên. Thẩm Kỳ Nhiên cởi ra áo khoác ngoài khoác lên trên người của Tịch Mạt.

Nghe hàng loạt tiếng kêu gào thét, Thẩm Kỳ Nhiên cười cười. "Dừng tay!" Nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ, anh cẩn thận từng li từng tí đem Tịch Mạt đưa vào trong xe, sau đó đi tới chỗ An Hạo Luân.

"Thẩm Kỳ Nhiên, mày có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?" An Hạo Luân bị giẫm trên người nằm trên mặt đất.

"Hậu quả?" Thẩm Kỳ Nhiên cười khẩy. "An Hạo Luân, mày có tin hay không, chuyện này cứ xem như An gia biết đi nữa cũng sẽ không ai dám nói tao cái gì đâu." Anh nắm lấy tóc của An Hạo Luân tiếp lời. "Thẩm gia cùng Tiêu gia sẽ tổ chức đính hôn. Mà hết thảy những điều này đều do chính mày ban tặng."

"Thẩm Kỳ Nhiên, tao đã đem người giao cho mày, mày còn muốn thế nào nữa?"

"Không cần dùng cái bộ dạng đó nhìn tao như vậy. An Hạo Luân, cũng bởi vì mày, tao thà tự làm thương tổn chết bản thân cũng sẽ không cho mày làm hại Tịch Mạt. Tao phải cùng một người mà tao không yêu đính hôn, những thứ này...tất cả đều là do mày ban tặng."

"Mày...."

"Chuyện ngày hôm nay chỉ là một chút dạy dỗ, An Hạo Luân, về sau đừng bao giờ chú ý đến Tịch Mạt nữa." Anh vỗ vỗ mặt hắn. "Tiền thuốc thang cứ đến chỗ ông ngoại tao mà lấy, cứ như như vậy đi." Xoa xoa bàn tay một chút, Thẩm Kỳ Nhiên ưu nhã đứng dậy. "Đem bọn họ chuyển xe, tất cả còn lại đập hết cho ta." Nhàn nhạt phân phó, Thẩm Kỳ Nhiên trở lại ngồi lại trong xe mình.

"Dẫn theo mấy người, dọc đường tìm Bùi Hạo Thần, lập tức đưa hắn vào bệnh viện."

"Dạ, thiếu gia!"

An Hạo Luân nắm chặt nắm đấm thành quyền.

"Đi đến bệnh viện gần đây, mau!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng ôm lấy Tịch Mạt, anh lấy ra khăn tay xoa xoa một chút lên gò má của cô. "Tịch Mạt, thật xin lỗi!" Thẩm Kỳ Nhiên thì thầm. "Ngày đó không phải là anh cố ý muốn nói như vậy, anh không phải cố ý muốn làm tổn thương em!" Anh nói mà nước mắt không kiềm được lăn dài trên má. Nhẹ nhàng vén tóc Tịch Mạt, anh hạ người cúi xuống hôn lên môi cô. "Tịch Mạt, anh yêu em, thật sự rất yêu em. Về sau, anh sẽ luôn đứng ở phía sau để bảo vệ em. Tịch Mạt, em nhất định phải thật vui vẻ, phải sống thật hạnh phúc!" Đem Tịch Mạt ôm thật chặt vào trong ngực, Thẩm Kỳ Nhiên tâm can đau như bị xé rách. Nếu như thời gian vào thời khắc này có thể dừng lại thì tốt biết mấy, Tịch Mạt, như vậy chúng ta sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau nữa....

Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần trước sau được đưa vào bệnh viện, Thẩm Kỳ Nhiên tựa người vào vách tường ở phía ngoài phòng bệnh nhìn Tịch Mạt, hít một hơi thật sâu, nuốt vào trong những giọt nước mắt đau đớn.

"Gọi điện cho Tiêu Lăng Phong, nói cho hắn biết Bùi Hạo Thần đã xảy ra chuyện."

Thẩm Kỳ Nhiên đi từ từ vào phòng, anh cười nhìn Tịch Mạt, nước mắt được buông lỏng chảy xuống.

"Đứa ngốc, em nhất định phải thật vui vẻ!" Nhẹ nhàng vươn tay xoa lên đầu cô, anh ở trên trán Tịch Mạt hôn xuống một cái. "Anh yêu em...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro