Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngự thư phòng, Tần Di dương dương tự đắc, một bộ nhàn nhã.

Tần Di kỳ thật đã sớm khỏi hẳn. Chỉ hối hận ngày đó ở thành khao quân thả Hoắc La Yên trở về phủ, kết quả bị các đại thần gặp không được Hoàng Thượng tóm được. Rất nhiều người đều yêu cầu xử lý nghiêm khắc, may mà Tào thị lang ra mặt tác chủ, phạt nàng bế môn tư quá nửa tháng là xong việc.  Tào Thuân làm như thế xem ra nghiêm khắc, kỳ thật là đang bảo hộ Hoắc La Yên. Hoàng Thượng vô cớ sinh bệnh, nếu thật sự truy cứu, phán tử tội cũng không quá đáng. Huống hồ Hoắc La Yên xuất thân là con của thần tử có tội, giai cấp sĩ phu xưa nay tính bài ngoại, đối Hoắc La Yên ghen tị đỏ mặt tự nhiên không phải tầm thường. Cả triều văn võ, chân chính yêu có thể có mấy người? Chẳng qua là muốn giúp kết phái, mở rộng thế lực của mình mà thôi. Nếu không hợp tác, liền chèn ép. Hoắc La Yên là chân chính trưởng thành từ trong chiến tranh, làm việc mạnh mẽ vang dội, chú trọng hiệu quả thực tế, tự nhiên cùng các nhóm quan văn lề mề cổ hủ không có tiếng nói chung. Chiến loạn trọng võ, thái bình trọng văn, hiện giờ thiên hạ yên ổn, các võ tướng tự nhiên không hề nở mày nở mặt. Nhưng Hoắc La Yên lại có thể chu toàn thích đáng không bị xa lánh, có thể nói, nàng quả thật ngộ tính rất cao.

Tuy rằng chỉ là một lời nói lập Hậu, nhưng tưởng tượng đến Hoắc La Yên thương tích đầy mình ở nhà dưỡng thương, lại gần nửa tháng không được gặp mặt, Tần Di không cam lòng. Nếu không thể từ mình ra mặt che chở Hoắc La Yên, phải nghĩ biện pháp làm cho Hoắc La Yên hợp tình hợp lý trở lại bên người mình. Mỉm cười xoay xoay cái chặn giấy bằng ngọc, tính tính thời gian, người này cũng nên tới rồi.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương thượng thư Vương Kiến Nhuận đại nhân cầu kiến.”

“Không gặp!”

Không thấy rõ biểu tình Hoàng Thượng, Vương công công do dự.

“Cái này… Hoàng Thượng, Vương đại nhân cũng mang theo Hoắc tướng quân đến.”

“…” Tà mị chớp mắt một cái, Tần Di cố ý áp chế thanh âm “Vào đi.”

Hoắc La Yên lúc này đau nhức cả người, lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngầm quỳ hành lễ, khi đứng lên đã một thân mồ hôi lạnh.

“Người tới, ban thưởng tọa.”

Vương Kiến Nhuận thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ. Hoắc La Yên cũng làm bộ dáng, có chút đăm chiêu nhìn Tần Di. Thấy con ngươi đen to lớn như đá sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng thắm thiết, Hoắc La Yên trầm mặc cúi đầu im lặng không lên tiếng.

“Hoàng Thượng, thần có chuyện không biết có nên nói hay không.”

Không kiên nhẫn phất phất tay “Vương đại nhân cứ nói đừng ngại.”

“Hoàng Thượng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu thực sự giai nhân làm cho ngài… Khụ, cơm nước không tư, có thể đem chi chiêu tiến cung. Thần nghe nói việc này chỉ có Hoắc tướng quân có thể làm, nên thỉnh riêng tướng quân lại đây.”

Hoắc La Yên im lặng, mình thời điểm nào làm cho người ta làm qua loại sự tình này? Thay Hoàng Thượng vơ vét mỹ nữ, từ trước không phải đều là chức trách của bọn thái giám sao? Huống hồ, trong lòng Tần Di chỉ có một người duy nhất sao lại không lý do có thêm một mỹ nữ? Thật là nực cười

“Ha ha ha… Nói như thế, ngươi là mau mau muốn trẫm tuyển tú” Miệng thì cười nhưng trong ánh mắt là đằng đằng sát khí

“Vâng, Hoàng Thượng, thần đang có ý này.” Vương đại nhân lo sợ trả lời

“Ân? Vương đại nhân, cái này còn muốn nói sao?” Lúc này đến phiên Tần Di giật mình.

“Hoàng Thượng, ngài chính trực tráng niên lại vẫn vô con nối dòng, các cựu thần vô cùng bất an. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Hoàng Thượng, quốc không thể một ngày vô quân…”

Bốp ––– cái chặn giấy bị đập vỡ ở trên bàn gỗ lim, long nhan giận dữ.

“Hảo ngươi lo lắng không ngớt, ngươi là nói, trẫm ngày nào đó sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong cung?”

“Hoàng Thượng,” Vương Kiến Nhuận liên tục dập đầu, lại kiên quyết tiếp tục “Hoàng Thượng, thần là vì thiên thu cơ nghiệp của Tần Nguyên a! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài nhật lí vạn ky, lại đối hậu cung chẳng quan tâm, thật là không nên a Hoàng Thượng…”

Tần Di tức giận đến phát run, thật sự là ngàn tính vạn tính, người định không bằng trời định, lúc này thật sự là nhấc đá nện lên chân của mình. Yêu thương Thẩm Liên, hắn nhất định là phụ tất cả nữ nhân trong hậu cung, làm gì còn tăng thêm oán hận không cần thiết. Hắn đương nhiên biết làm đế vương, lưu lại con nối dòng là bắt buộc, nhưng hiện tại người đó đã chết, ngoài Liên nhi ra chẳng ai xứng đáng.

“Ai, Vương đại nhân đứng lên đi. Trẫm không có trách cứ ý tứ của ngươi.”

Tuy nói Hoàng Thượng hiện tại hiền đức sáng suốt, nhưng làm tức giận long nhan cũng không có thể khẳng định dễ dàng thoát tội, Vương Kiến Nhuận cơ hồ đã tính toán hẳn phải chết. Nghĩ bản thân mình phụ tá tam đại đế vương, cúc cung tận tụy, không khỏi lão lệ tung hoành.

“Hoàng Thượng, hậu cung tuyển phi chính là đại sự vì nước vì dân, khinh suất không được, thỉnh Hoàng Thượng ba tư.”

“Vương đại nhân, trẫm biết ngươi vì vương triều Tần Nguyên dốc hết tâm huyết, dù chết vẫn trung thành. Hiện giờ dị tộc phía bắc như hổ rình mồi, Gia Hữu lại mấy năm liên tục lũ lụt dân chúng lầm than, thiên hạ chính trị thời buổi rối loạn, trẫm không dám không lo lắng, bại hoại giang sơn tốt của tổ tông!”

“Chính là Hoàng Thượng, một hoàng hậu hiền đức hoặc là phi tử là có thể vì ngài giải ưu giải nạn…”

“Hừ, nhiều nữ nhân thì sẽ tranh giành tình nhân, trẫm văn có Lăng Thịnh, võ có Hoắc Tướng quân, còn có Sở Thái phó Thái Phi thay trẫm chuẩn bị, không lo không ai thay trẫm phân ưu. Huống chi trẫm thân thể khoẻ mạnh, Lưu đại nhân cũng đã dâng lên danh sách tuyển tú, con nối dòng tự nhiên là vấn đề sớm muộn thôi, đợi qua vài năm không muộn.”

“Chính là Hoàng Thượng, cuối thu này là hoàng thượng sẽ nhược quán, quốc mẫu nãi nữ tính điển phạm, không thể thiếu a…”

“Tốt lắm! Việc này đến vậy chấm dứt, đừng vội nhắc lại. Trẫm quyết định năm nay sẽ tổ chức hội bắn cung tự mình vào cuộc, Hoắc tướng quân, chúng ta hảo hảo khoa tay múa chân. Trẫm thuở nhỏ đam mê cưỡi ngựa bắn cung, nói vậy cũng không thua ngươi mới đúng.”

Hoắc La Yên bị quên ở một bên, nghe được Vương thượng thư lại muốn Hoàng Thượng nạp phi sinh con, trong lòng có chút loạn. Trơ mắt đột nhiên bị đề cập, không khỏi sửng sốt.

“Chẳng qua có chút tài mọn, có thể vào mắt Hoàng Thượng, đó là vinh hạnh của thần.”

“Vậy quyết định như thế. Vương thượng thư, không chuyện gì xin mời quay về đi, trẫm mệt rồi.”

“Này… Vâng, vi thần cáo lui”

Góp lời không có kết quả, ngược lại làm cho Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận có cơ hội tổ chức hội bắn cung, này có tính tiền mất tật mang không? Vương Kiến Nhuận bất đắc dĩ, đương kim Thánh Thượng quả nhiên vẫn là còn tuổi trẻ khí thịnh, không thiếu được vẫn là thích vũ thương lộng lớn.

Ai –––

------------------------------

Lại một tháng nữa trôi qua, hiện tại lúc nóng nhất của mùa hè, trong cung ngoài cung đâu đâu cũng thấy lụa mỏng, mỗi người đều hận không thể mặc ít hơn một chút, lại mặc ít hơn một chút nữa.

Muốn nói trong triều còn thứ gì nóng hơn mùa hè kia, thì đó nhất định là tân khoa Trạng nguyên và việc lập thừa tướng.

Tân triều ân khoa vốn có thi hương, thi hội, thi đình, ngoài ra còn có một dự thí dành cho người Gia Lâm dự thi, vậy mà tân khoa Trạng nguyên mà Hoàng đế chọn lại là một người Gia Lâm.Chuyện này cũng coi như yên buồm xuôi gió đi.

Nhưng chưa kể để người khác hết nỗi bàng hoàng là vị thiên tử này còn muốn đổi thừa tướng làm cho triều đình náo loạn một phen.

Tân Thừa tướng theo lẽ thường phải phò tá hai đời vua, quan trên nhị phẩm, mới có cơ hội trở thành thừa tướng , vậy mà vị Sở Thái phó này tuy vẫn chưa được thụ phong, lại trong ba ngày được Hoàng thượng triệu kiến đến bốn lần, làm cho người khác đỏ mắt, cũng làm cho triều thần dần dần lên tiếng phản đối.

“Hoàng thượng, thần nghĩ rằng, Sở Thái phó Sở Thái Phi có thành tích chưa đủ yêu cầu, lần lập thừa tướng này, sợ là có họa về sau”.

Tần Di nhìn ba người đang quỳ dưới điện, đương triều Thái bảo Đông các đại học sĩ, Đô Sát viện và Đô Ngự sử, đều là quan viên nhất phẩm, trong đó Thái bảo Đông các đại học sĩ lại là người phò trợ y lên ngôi Hoàng đế, có thể nói công lao cùng địa vị vô cùng cao, bọn họ cùng làm như vậy, rõ ràng là muốn ép y thu hồi lại quyết định.

Hai tháng trước y vừa mới phạt Hoắc La Yên và Lưu Hỉ trên điện, nay ba người này còn dám làm thế, xem ra đã quyết tâm phải đạt được mới thôi.

Tần Di đương nhiên biết rằng những kẻ đó đỏ mắt, nhất là những người ban đầu giúp y lên được ngôi vị, một bên lại không cho mình bồi dưỡng thân tín, ý đồ muốn đem Hoàng đế khống chế trong lòng bàn tay rõ ràng như vậy, y làm sao có thể dễ dàng cho họ toại nguyện?

“Ba vị ái khanh cho rằng, tài hoa của Sở Thái Phi không bằng những người khác, hay là nói, đơn giản vì hắn là người không phải của Tiên Hoàng nên không có tư cách làm Thừa tướng?”. Tần Di tựa tiếu phi tiếu đảo mắt qua ba người dưới đại điện: “Việc lập Thừa tướng là người trong triều đề nghị thông qua, cho dù thành tích của Sở Thái Phi chỉ là vừa đủ yêu cầu, cũng cho thấy hắn có tư cách tranh cao thấp với người khác, huống hồ Tuyên Thừa tướng vẫn ở đây phân lo chính sự.

“Việc Sở Thái phó đã phò tá Trẫm từ khi lên ngôi chẳng phài là bằng chứng rõ ràng cho năng lực của hắn sao, hiện tại Tuyên Thừa tướng cũng quá tuổi làm quan vì thế việc lập Tân Thừa tướng lần này là chính đáng”.

“Hoàng thượng, thần cho rằng không thích hợp”. Lại một người nữa bước ra: “Sở Thái phó hiện tại chỉ là quan Tam phẩm, thành tích thì chưa biết ra sao. Huống chi từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ liền phong cho hắn làm Thái phó trong khi không tuyển chon kĩ càng, Sở Thái Phi báo thân thế không rõ, thật sự khả nghi, hiện tại còn muốn hắn làm Thừa tướng, thỉnh Hoàng thượng phán đoán sáng suốt”.

“Việc này Trẫm đã hỏi riêng Sở Thái Phi, hắn là có nỗi khổ riêng”.

Tần Di chỉ nói một câu, liền lật đổ lý do của Tuyên thừa tướng, sự thiên vị Sở Thái Phi đã thể hiện rất rõ ràng.

Tuyên thừa tướng chần chờ một lúc, liền lui trở về.

Tần Di vừa lòng cười, nhìn thấy ba vị đại nhân dưới điện dường như còn muốn dây dưa, liền nói: “Trẫm muốn nghe xem ba vị khanh gia còn có ý kiến gì khác”.

Dưới điện ba người đứng bất động nhìn nhau, những người khác tự nhiên cũng không dám bước ra, dưới điện yên ắng, lát sau, có một số người nhìn về phía Hoắc La Yên.

Ngày thường loại thời điểm này, nếu không có ai dám đứng ra, chỉ cần Hoắc Tướng quân thể hiện thái độ, sự tình liền rõ ràng.

Tần Di nhìn những người đó lén lén lút lút, cũng nhịn không được mà cười trộm, một bên như cố tình lại như vô ý nhìn về phía Hoắc La Yên.

Hoắc La Yên không đáp lại ánh mắt của Tần Di, chỉ là im lặng một lúc, sau đó bước ra: “Thần có một lời”.

Tần Di nhìn Hoắc La Yên, mắt như có lửa: “Nói”.

“Các vị đại nhân cho rằng Sở Thái Phi không nên được chọn làm Thừa tướng, vậy nếu như ngày hôm nay người được chọn làm Thừa tướng không phải là Sở Thái Phi, mà là một vị đại nhân người Gia Lâm có thành vô cùng tốt, các vị đại nhân sẽ làm như thế nào?”.

“Lúc đó sẽ lấy học thức định luận”.

Tần Di mỉm cười nhìn Hoắc La Yên, chờ nàng nói tiếp.

“Hoàng thượng, các vị đại nhân cũng không phải vì Sở Thái Phi không phải là người của Tiên Hoàng mà vứt bỏ, nhất định là đã suy nghĩ rất nhiều mới dám tấu lên, thiên hạ rộng lớn, cũng không phải chỉ có mỗi Sở Thái Phi là phù hợp, so với việc chọn một người làm mình nghi ngờ tài năng, chọn lấy một người làm mình tín nhiệm, lại có tài năng không phải hơn sao? Nhưng mà Hoàng thượng lại nói chuyện riêng với Sở Thái Phi, chúng thần lại không biết gì hết, cho nên thần nghĩ, nếu Sở Thái Phi có lý do làm cho Hoàng thượng tin phục hắn, Hoàng Thượng đương nhiên chọn hắn, nếu là không có, không ngại chọn người khác có tài đức hơn”.

Tần Di tưởng rằng Hoắc La Yên sẽ nói giúp mình, nào biết rằng mấy câu sau, Hoắc La Yên rõ ràng là tính toán sẽ không thiên vị ba vị đại nhân kia, cũng không giúp mình, chỉ là sắp xếp lại suy nghĩ hai bên, làm có lệ cho qua.

Tần Di từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của bậc đế vương, suy nghĩ cẩn thận khó tránh khỏi đem người khác suy đoán để đạt được hiệu quả và lợi ích, hơn nữa một tháng này không hề gặp mặt Hoắc La Yên, Hoắc La Yên lại vẫn nơi chốn đề phòng, lúc này Hoắc La Yên lại nói giúp cả hai bên, theo hắn thấy, Hoắc La Yên cũng có ý muốn phản đối, chỉ là có điều cố kỵ, không muốn ở trên điện đối đầu với mình mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi bực bội, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ cười ảm đạm: “Nếu đã như vậy, việc này cũng không ngại trì hoãn một ngày, Trẫm tự đi hỏi lại Sở Thái Phi, các vị khanh gia muốn phản đối, cũng nên thu thập ý kiến, làm cho Trẫm tin phục”.

Nghe thấy Tần Di đã không cố chấp nữa, những người dưới điện tất nhiên vui mừng, cũng không nhiều lời nữa, nét cười trên mặt Tần Di vẫn không đổi, lại nói: “Như vậy việc này ngày mai tiếp tục bàn, các khanh gia còn việc gì muốn tâu lên không?”.

Dưới điện mọi người nhìn nhau một lát, Lễ bộ thượng thư Lưu Hỉ run rẩy bước ra, quỳ xuống tấu: “Thần có việc khởi tấu”.

Tần Di hơi nhíu mi: “Nói đi”.

“Một tháng trước, Lễ bộ đã đem danh sách những người được đề cử làm Hoàng hậu vào cung, không biết Hoàng thượng đã… …”.

Lưu Hỉ còn chưa nói xong, Tần Di đã vung tay lên, đứng dậy: “Việc này Trẫm tự có cân nhắc. Xem ra các khanh cũng không còn việc gì quan trọng, như vậy bãi triều đi. Còn nữa, truyền Sở Thái Phi đến Ngự thư phòng gặp Trẫm”. Dứt lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn những người dưới điện, bước nhanh vào nội điện.

Thái phó Sở Thái Phi, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, ôn hòa nho nhã, Tần Di từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy người này từ đầu đến chân chỉ toàn là khí chất thư sinh.

Sở Thái phó vừa vào Ngự thư phòng, còn chưa kịp hành lễ, Tần Di đã cho các cung nhân lui hết ra ngoài, trên mặt lộ ra vài phần tức giận, chờ Sở Thái Phi hành lễ xong liền phất phất tay cho hắn đứng lên.

“Hoàng Thượng dường như rất tức giận?”. Sở Thái Phi dò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro