47.Không chịu nỗi tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Quý Hàn cũng không có đem chuyện gặp được HIểu Hiểu và Mạch Li ở trung tâm thương mại nói cho Tổ Thế Danh biết,bởi vì chuyện này hắn phải đích thân tra rõ ràng


Đừng nó cái tên Thế Danh này hiệu suất làm việc quả thật rất nhanh,không bao lâu đã đem một chồng tư liệu cùng ảnh tới cho Lục Quý Hàn,khi lấy được những tư liệu này Lục Quý Hàn đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng tận mắt thấy vẫn là có chút kinh ngạc,xem xong tư liệu hắn liền hẹn Lục Kỳ ra,Lục Kỳ rất sảng khoái mà nhận lời

‟Giờ này gọi em ra đây,có chuyện gì sao" Lục Kỳ có chút nghi hoặc hỏi

Lục Quý Hàn cũng không trả lời câu hỏi của Lục Kỳ mà là không nhanh không chậm hỏi ngược lại ‟Lục Kỳ,em hận anh không"

Lục Kỳ bị hắn hỏi đến có chút bất ngờ,nhưng vẫn là trấn tĩnh lại mềm mại mà quở trách ‟Nói cái gì thế,em sao có thể hận anh chứ"

‟Cái chết của ba mẹ em thật là một chút hận cũng không có"

‟Có lẽ từng hận,nhưng bây giờ đã không hận rồi,anh hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy" Lục Kỳ nhìn chằm chằm Lục Quý Hàn,không muốn bỏ qua một biểu tình nào trên gương mặt hắn

‟Em có nghĩ qua tại sao mình lại giống với Hiểu Hiểu như vậy không" Lục Quý Hàn vẫn như cũ mà hỏi

Lục Kỳ cuối cùng không nhịn được nữa ‟Đủ rồi,Quý Hàn em nghĩ hôm nay anh mệt rồi,em vẫn là về trước" Lục Kỳ không phải chưa nghĩ qua vấn đề này,chỉ là bản thân cô không nguyện ý chấp nhận,cũng không muốn chấp nhận đi,cô thật sự không cách nào tin tưởng sự thật này

‟Lục Kỳ,anh biết em không nguyện ý tin tất cả đều là sự thật,nhưng mà quan hệ huyết thống của hai người không gạt được người,em đừng trốn tránh nữa"

Lục Kỳ vừa mới sải bước đi thì dừng lại,cô cảm thấy viền mắt ươn ướt ‟Anh điều tra em"

Lục Quý Hàn đi đến trước mặt cô cũng không phủ nhận ‟Xin lỗi,anh biết như vậy có lẽ sẽ tổn thương đến em,nhưng là anh không cách nào không làm như vậy,anh tra được em quen biết cái người tự xưng là Mạch Li và cũng là Li Mạch Nhan,đúng không,anh không biết rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào,nhưng anh hy vọng em có thể tự chăm sóc tốt bản thân,anh nghĩ quan hệ hợp tác của chúng ta chỉ có thể tới đây"

Lục Quý Hàn cuối cùng vẫn là tổn thương người mà anh từng coi là sinh mệnh,cho dù bây giờ cô gặp phải nguy hiểm hắn nghĩ hắn vẫn sẽ không do dự mà đi cứu cô,chỉ là bởi vì cô là chị ruột của Hiểu Hiểu,không liên quan đến cái khác

Lục Quý Hàn xoay người không muốn nhìn thấy cô nữa,chỉ ngoài dự liệu nghe Lục Kỳ nói ‟Xin lỗi,Quý Hàn,tuy rằng em không biết anh đã tra ra được bao nhiêu,nhưng em không cách nào giải thích với anh điều gì,anh tự bảo trọng,cẩn thận Li Mạch Nhan" ,phải,Lục Kỳ không cách nào nói ra những năm đó cô rốt cuộc chịu phải những gì,lại tại sao biến thành bộ dạnh như bây giờ,nghĩ lại quá khứ từng chút một,cô cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có bao nhiêu là xấu xí

Cô đột nhiên muốn đi xem xem ba mẹ của Hiểu Hiểu,cô không muốn cũng không muốn quen biết với bọn họ,chỉ là muốn đứng xa xa nhìn họ là được rồi,cô nghĩ bản thân bây giờ có lẽ là một tấm thân vô tác dụng bị vứt bỏ chăng,cô nên rời khỏi,chỉ là trước khi rời khỏi cô nên làm một chút gì đó

Li Mạch Nhan gần đây vẫn luôn có cảm giác so hơn quản thiệt,cho nên bây giờ cho dù đi đâu cũng đều dẫn theo Hiểu Hiểu bên cạnh,cho dù là đến công ty

Bên cạnh cửa phòng làm việc ‟Mary,chuẩn bị đồ ăn vặt cho Xa tiểu thư" ‟Vâng"

Thấy hai người sánh vai bước vào,Marry chỉ cảm thấy có chút chói mắt nhưng vẫn là làm theo,bởi vì cô không nỡ rời đi,đem đồ ăn vặt đã chuẩn bị xong vào phòng làm việc,thấy người phụ nữ ngu ngốc kia đang quấn lấy người cô tâm tâm niệm niệm lại chưa bao giờ nhìn cô một lần

Không đúng lúc phá vỡ bọn họ ‟Ông chủ,đã chuẩn bị xong" ‟Ừm" vẫn là một mắt cũng không nhìn cô,chỉ là dùng cái ánh mắt dịu dàng cô chưa từng thấy qua mà chăm chú nhìn người phụ nữ ngốc cái gì cũng không hiểu kia,thậm chí hắn còn cười,trên mặt không có chút ấm áp như hắn cư nhiên lại đang cười,cô tưởng rằng bản thân bị hoa mắt rồi trừng mắt lên một lúc,cô không nhìn nhầm,chỉ là phần dịu dàng này cô mong mỏi bao nhiêu năm qua,lại chưa bao giờ thuộc về cô

Li Mạch Nhan hình như ý thức được vẫn còn có người ở đây,rất bất mãn nói ‟Sao thế,còn việc gì"

Marry rất thất lạc đáp ‟Không có",nói xong liền từ từ lui ra ngoài


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro