Chương 11: Có qua có lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Mạc Dao đan trước ngực, lông mi dài và cong chớp chớp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp toát ra sự háo hức chờ mong, nhẹ giọng khẩn cầu: "Giang Tề, làm ơn làm ơn đi, anh là tốt nhất, giúp tôi đi mà."

Giang Tề luống cuống mà chớp chớp mắt, vội vàng đưa tay che lại đôi mắt kia, sau đó mới dám khắc chế chuyển động yết hầu, giọng nói trầm thấp cảnh cáo: "Mạc Dao, em đừng như vậy."

Hiếm lắm mới làm nũng một lần, lại không có tác dụng như vậy.

Mạc Dao có chút nhụt chí, hai tay gạt xuống cái tay của Giang Tề đang che trước mắt cô, nhưng sức lực không lớn bằng nên không kéo xuống được, cuối cùng bĩu môi nói: "Ai kêu anh không chịu giúp tôi."

"Em ăn quá nhiều kẹo, cho dù không phải là trẻ con thì đối với cơ thể cũng không tốt, có người quản em là chuyện tốt." Giang Tề sớm đã cảm thấy thói quen thích ăn kẹo của Mạc Dao là không tốt, nhưng bây giờ có người đại diện quản cô, thỉnh thoảng cô buông thả một chút cũng không sao, chỉ là phải biết tiết chế.

Anh vừa nói ánh mắt lại không tự chủ bị đôi môi đỏ mọng đóng mở của cô hấp dẫn, cánh môi hơi bĩu lên ướt át đầy đặn, giống như đang quyến rũ người khác.

Anh vội vàng dời đi tầm mắt, bàn tay dùng sức đẩy gương mặt cô ra xa.

"Này, Giang Tề, anh đừng có tàn nhẫn như vậy được không?" Mạc Dao bị đẩy lui về phía sau một bước, cơ thể lại nhảy lên hai bước, từ bàn tay của anh lộ ra nửa gương mặt, "Giúp tôi đi mà!"

Giang Tề thu tay về, rũ mắt: "Em để kẹo chỗ tôi cũng được, nhưng sau này em phải nghe tôi, mỗi ngày em chỉ có thể ăn viên kẹo, Tống tỷ đi rồi cũng như thế."

"Quá ít rồi —" Mạc Dao theo bản năng cảm thấy không được, mặc cả nói: "Hai mươi viên được không?"

Giang Tề im lặng không nói.

"Vậy muồi lăm viên?"

"Mười viên được chưa!"

"..."

"Được được được, nghe anh, năm viên thì năm viên. Anh thu nhiều đồ ăn vặt của tôi như vậy không thể hào phóng một chút sao?"

Mạc Dao âm thầm nghĩ trong đầu, đồng ý trước qua ải của Tống tỷ rồi nói sau, đợi Tống tỷ đi rồi, cô còn không thể đổi ý sao, Giang Tề cũng dễ nói chuyện hơn Tống tỷ.

Giang Tề tựa như nhìn thấu tâm tư của cô, đúng lúc đưa ra lời dụ hoặc: "Em nghe lời tôi, số đồ ăn vặt trên bàn đều là của em."

"!!!" Đôi mắt Mạc Dao trong nháy mắt sáng lên.

Lẽ nào thật sự bị "Ăn ý thượng thượng ký" đoán trúng"?

"Mỗi ngày năm viên không đổi, muốn ăn loại nào cũng được, ăn hết tôi mua thêm cho em."

Câu đầu tiên khiến sự hưng phấn của Mạc Dao giảm đi phân nửa, điều kiện phía sau ngược lại cũng không tệ, khiến cô không thất vọng hoàn toàn — dù sao mỗi ngày ăn một loại kẹo cô cũng có chút ngấy.

Lại nghe Giang Tề ổn định bổ sung: "Thật ra nửa hộp kẹo sữa cũng không có bao nhiêu, em có thể suy nghĩ, một lần ăn hết sau này không có để ăn, hay là đồng ý tôi cung cấp nhiều loại lâu dài."

Nghĩ như vậy, Mạc Dao động lòng với lời của anh.

Nhưng cứ đồng ý như vậy có vẻ cô không có chút mặt mũi nào.

"Vậy tôi muốn ăn gì anh đều mua sao? Anh trả tiền?"

"Ừm, đều mua cho em." Giang Tề không chút do dự, "Biểu hiện tốt còn có khen thưởng."

Ánh mắt liếc đến đồ ăn vặt đặt trên bàn, vốn dĩ những thứ này anh muốn mang đến phim trường thỉnh thoảng cho Mạc Dao ăn một ít, bây giờ có thể thuận tiện để cô học khắc chế ăn ngọt đương nhiên càng tốt.

"Còn có, tôi cảm thấy con số năm này nghe không được tốt, đổi một chút thế nào?" Mạc Dao được voi đòi tiên.

Giang Tề nhàn nhạt hỏi: "Em muốn đổi thành cái gì?"

"Bảy là con số may mắn của tôi." Mạc Dao gần như đang công khai, còn tìm một lý do không giống lý do, tên của anh là Tề, như vậy với anh cũng rất phù hợp đúng chứ!"

*Số 7 với chữ Tề phát âm giống nhau

Nhìn cặp mắt lấp lánh đó, Giang Tề từ đầu tới cuối không đành lòng cự tuyệt, rốt cuộc vẫn phải thả lỏng điều kiện của mình.

"Bảy viên kẹo, không thể thay đổi nữa."

"Thành giao thành giao!" trong lòng Mạc Dao vì bản thân vỗ tay, không kịp chờ đợi nói: "Bắt đầu từ hôm nay đi, tôi ăn kẹo cũng ăn ngấy rồi, tôi muốn chocolate nhân rượu và kẹo bông gòn dâu tây."

"Chocolate nhiệt lượng cao, một viên chocolate bằng ba viên kẹo đường."

"Anh làm sao lại nhỏ mọn như vậy?"

"Em có thể chọn hạt chocolate."

"Không, tôi muốn chocolate nhân rượu, ba viên thì ba viên..."

Cho đến cuối cùng, Mạc Dao cũng không phát hiện ra quyền chủ đạo của cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối đều nằm trong tay Giang Tề.

Sáng ngày thứ hai quay phim xong, buổi chiều không có sắp xếp phân cảnh của Mạc Dao và Giang Tề, họ có thể tự về khách sạn nghỉ ngơi.

Hiếm thấy có nửa ngày nghỉ, lại có thể gặp phải thời điểm Tống tỷ muốn đến, Mạc Dao cảm thấy cực kỳ không đúng lúc, nếu bận quay phim, cô còn có thể trốn tránh sự kiểm tra của Tống tỷ.

Quay đầu muốn gọi Giang Tề đi ăn, lại phát hiện đạo diễn đang tìm anh nói chuyện.

Cô đi về phía đạo diễn, sau khi đến gần đạo diễn thấy cô còn vẫy tay gọi cô qua.

"Chuyện gì vậy đạo diễn?"

"Buổi chiều không phải chúng ta không có phân cảnh nào hay sao, tôi bảo Giang Tề giúp tôi phát trực tiếp đoàn phim, cô cũng biết đoàn phim chúng ta kinh phí tuyên truyền hạn hẹp, chỉ có thể dựa vào mọi người tuyên truyền nhiều chút, mọi người làm việc vất vả lâu như vậy, nếu bởi vì tuyên truyền không đủ mà ảnh hưởng tới phim thì thật đáng tiếc." Hình đạo diễn ở phim trường rất nghiêm nghị, nhưng bình thường cũng có bệnh chung của rất nhiều đạo diễn — than nghèo.

Sau khi đánh bài tình cảm, đạo diễn nói: "Mạc Dao à, không bằng cô và Giang Tề cùng nhau phát trực tiếp đi, hai người có sự ăn ý, phối hợp phát trực tiếp khẳng định càng tốt, nếu không cậu ta khó hiểu như vậy tôi sợ cậu ta không nói được mấy câu."

Đây mới là mục đích thật sự của đạo diễn đi.

Tầm mắt Mạc Dao rơi lên người Giang Tề, nói thật, cô cũng nghĩ không ra tại sao Giang Tề đồng ý phát trực tiếp, anh không phải không thích loại hoạt động này sao. Tưởng tượng một chút bộ dáng anh tự lẩm bẩm phát trực tiếp, chứng xấu hổ của cô cũng phải chạm vào.

Giang Tề từ sau đoạn nói chuyện kia của đạo diễn bắt đầu nhíu mày, nói với Mạc Dao: "Không sao, em không cần đồng ý, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, một buổi phát trực tiếp không có quan trọng như vậy."

"Cái gì gọi là không quan trọng? Giang Tề cậu đừng phá đám tôi!" Hình đạo trừng mắt, "Mạc Dao cô đừng nghe cậu ta, cô với cậu ta cùng phát trực tiếp tôi liền giảm một giờ thời gian phát trực tiếp của hai người, chỉ tuyên truyền hai tiếng được chứ, thế nào?"

Mạc Dao đương nhiên cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng cô phát hiện đây là cơ hội tốt để né Tống tỷ, mà để Giang Tề một mình phát trực tiếp ba tiếng đồng hồ...cô vẫn là giúp anh một lần đi.

"Được rồi đạo diễn, tôi cùng Giang Tề phát trực tiếp hai tiếng đồng hồ, dù gì tôi cũng là diễn viên chính của bộ phim này mà, nên ra chút sức." đã đồng ý rồi, Mạc Dao cũng không ngại nói dễ nghe một chút.

Hình đạo cũng rất vừa ý, hai người hai tiếng là bốn tiếng, so với một người ba tiếng ông ta ấy vẫn còn lời.

"Tốt, vẫn là cô hiểu chuyện, Giang Tề thật là nên theo cô học hỏi, gọi cậu ta làm một chút còn bàn điều kiện—"

"Đạo diễn." Giang Tề đột nhiên cắt đứt lời Hình đạo, "Nên ăn cơm rồi, chú không đi à?"

"Được được, tôi đi ăn cơm." Hình đạo kinh ngạc quét mắt nhìn hai người, cuối cùng để lại một câu, "Ba giờ chiều phát trực tiếp, lúc đó hai người dne961 trước mười phút là được."

Chờ người đi rồi, Mạc Dao vẫn khó hiểu: "Giang Tề, Hình đạo vừa nãy có phải nói điều kiện gì không?"

Giang Tề không trả lời, hỏi ngược lại cô: "Em vừa rồi sao lại đồng ý với đạo diễn, nghỉ ngơi một buổi chiều cho khỏe không phải tốt hơn sao?"

Mạc Dao lập tức bị chuyển đề tài, ngẩng đầu lên nói: "Tôi còn không phải để giúp anh sao, anh bình thường vốn không nói nhiều, phát trực tiếp thế nào, anh còn không biết ơn?"

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, trước đó anh đồng ý giúp tôi giấu giếm Tống tỷ, có qua có lại, tôi cũng giúp anh một lần."

"Không phải bởi vì không muốn gặp Tống tỷ?"

"Này...chủ yếu vẫn là để giúp anh."

Một bàn tay khớp xương rõ ràng rơi lên đầu Mạc Dao dùng sức xoa xoa, giọng nói bất đắc dĩ: "Được rồi, mời em ăn cơm, muốn ăn gì?"

Cơm hộp của đoàn phim ăn nhiều ngày như vậy, coi như không khó ăn cũng cảm thấy ăn không được ngon. Đạo lý này giống với ăn ở căn tin đại học, ăn một lần cảm thấy bình thường, ăn mười lần có chút ngán, ăn trăm lần hoàn toàn không muốn ăn nữa.

Hôm nay không cần đuổi theo thời gian quay phim, Mạc Dao thay quần áo cùng Giang Tề đến nhà hàng anh mua thức ăn ngoài lần trước, ăn xong trở về khách sạn nghỉ ngơi một tiếng, trước ba giờ mới trở lại phim trường.

Tống tỷ với Tiểu Triệu cũng hơn ba giờ mới đến, Mạc Dao bảo Tiểu Huyên ở lại khách sạn đợi họ, tự mình cùng Giang Tề, Đặng Hạo Hạo đến đoàn phim, Tiểu Huyên thấy họ có ba người cũng không có ý kiến.

Sau khi đến phim trường, trợ lý đạo diễn cầm đến cho họ điện thoại chuyên dụng phát trực tiếp, đến lúc đó sẽ dùng tài khoản phát trực tiếp quảng bá phim truyền hình.

Phòng phát trực tiếp liên tiếp đã chuẩn bị xong, Mạc Dao Giang Tề đều dùng Weibo của mình chuyển tiếp, lại nghe ý kiến của trợ lý đạo diễn thay một bộ đồ đóng phim đơn giản, thời gian phát trực tiếp rất nhanh đã đến.

Phát trực tiếp từ phòng nghỉ ngơi bắt đầu, Mạc Dao đúng giờ mở phát trực tiếp mang điện thoại cố định trên giá đỡ điện thoại đối diện sô pha, đến khi hình ảnh phát trực tiếp ổn định cười vẫy tay với ống kính.

"Chào mọi người, tôi là Hạ Nguyệt, diễn vai đóng vai tôi là Mạc Dao, <Sơn Hải thư xã> là sản nghiệp của cha tôi, hiện tại tôi đang làm việc tại <Sơn Hải thư xã>, mong mọi người ủng hộ bộ phim truyền hình <Sơn Hải thư xã> của chúng tôi nhiều hơn! Vị bên cạnh tôi là nhà văn mời riêng của thư xã Kỷ Nhược Nam, mời anh ấy đến chào hỏi mọi người." vừa nói, cô trừng mắt với Giang Tề, tỏ ý bảo anh nối tiếp.

Ngoài tự giới thiệu khiến Giang Tề kinh ngạc một chút, nhưng nghe xong chỉ còn sót lại háo hức buồn cười.

Anh theo giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Chào mọi người, tôi là Kỷ Nhược Nam, bút danh Nam Phong, diễn viên đóng vai tôi là Giang Tề, tôi là giáo sư văn học tại trường Đại học Nam Bình, đồng thời cũng là tác giả đưa bản thảo cho <Sơn Hải thư xã>, tại <Sơn Hải thư xã> phát hành rất nhiều tác phẩm. May mắn tham gia bộ phim truyền hình <Sơn Hải thư xã> là vinh hạnh của tôi, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn."

Từ lúc bắt đầu phát trực tiếp được Mạc Dao mang vào không khí sinh động thoải mái, về sau càng thêm trôi chảy.

Hai người lại trả lời một số vấn đề liên quan đến bộ phim <Sơn Hải thư xã> này, ví dụ như mối quan nhân vật của hai người trong phim vâng vâng, đương nhiên còn có rất nhiều tình tiết của bộ phim không thể tiết lộ, vì thế nói một chút Mạc Dao chuẩn bị ra ngoài phát trực tiếp đoàn phim.

Cũng không thể luôn ở trong phòng nghỉ nói chuyện được, vừa vặn đi dạo đoàn phim hơn một tiếng, đi dạo xong nói thêm hai mươi phút là đủ rồi.

Hình đạo bớt thời gian nhìn mấy lần phòng trực tiếp.

Toàn bộ quá trình hầu như đều là Mạc Dao kéo hứng thú của người xem, Giang Tề phần lớn thời gian chỉ là trả lời cô.

Trong lòng Hình đạo nghĩ, phản ứng này của Giang Tề, ông ấy tìm Mạc Dao tuyệt đối là quyết định cực kỳ chính xác, hai người bọn họ ở nhau vừa vặn bù đắp lẫn nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro