Chương 8: Nhập diễn quá sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Giang Tề lần đầu gặp Mạc Dao, cô đã được công nhận là mỹ nữ trong khoa, lúc không có ai rất nhiều người gọi cô là hoa khôi khoa.

Ai ai cũng biết, khoa biểu diễn khoa đại học của bọn họ mười người thì có chín người đều là soái ca mỹ nữ, có thể được công nhận là hoa khôi trong đám bạn học chất lượng cao như vậy thì vẻ đẹp của Mạc Dao là không thể phủ nhận.

Anh nhớ rõ nhất chính là khi tan lớp còn có người xếp hàng tặng thư tình cho cô, nam sinh trong khoa nếu như hẹn được Mạc Dao giống như trúng độc đắc vậy, mặc dù kết quả của cuộc hẹn đều là bị cự tuyệt.

Anh ngược lại không có trước mặt Mạc Dao góp thêm náo nhiệt, nhưng có thể vì anh là nam sinh hiếm có không lộ ra chút ý đồ gì với cô, vì vậy mà số lần Mạc Dao nói chuyện với anh ngược lại tương đối nhiều — — nhất là thời điểm học biểu diễn nam nữ phối hợp.

Tính cách Mạc Dao thực sự không có hoàn mỹ như vậy, thỉnh thoảng phun tào người theo đuổi cô đều là trông mặt mà bắt hình dong, kỳ thực chỉ là thích gương mặt của cô, ngẫu nhiên có chút tùy hứng yếu ớt, dĩ nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của người khác — — trên cơ bản người khác này đều là anh.

Bất là đều đang trong phạm vi có thể tiếp thu, ít nhất anh có thể tiếp nhận.

Giang Tề cùng Mạc Dao từ bạn học bình thường trở thành bạn bè là do một sự kiện không tốt lắm.

Lúc trước có một nam sinh bị Mạc Dao từ chối, vì không cam lòng nên theo đuôi cô, muốn ép cô ở cùng một chỗ với hắn, tối đêm đó ít người, nam sinh đó còn cầm một trong tay con dao nhỏ.

Sau này nghĩ đến anh đều thấy sợ, bởi vì lúc ấy Mạc Dao nhìn qua giống như muốn liều mạng vậy.

May là anh chạy về vào ban đêm nên nhìn thấy, đánh cho nam sinh đó một trận để cứu Mạc Dao.

Sau khi an toàn, Mạc Dao trực tiếp báo cảnh sát, kiên quyết không hòa giải.

Sau đó nam sinh ấy bị trường đuổi học, Mạc Dao cũng cùng với bạn ở ký túc cãi nhau một trận lớn, Giang Tề mới biết nguyên nhân là do bạn cùng ký túc giúp nam sinh đó hẹn Mạc Dao ra ngoài, về sau người đó liền dọn ra khỏi ký túc của Mạc Dao.

Có điều là hai người bạn cùng ký túc khác của Mạc Dao đều là người rất tốt, lo lắng Mạc Dao sợ hãi mà có đoạn thời gian không quản ngày đêm đều sẽ cùng Mạc Dao ra khỏi cửa, hiện tại bọn họ cũng đều là bạn thân.

Sau việc này, độ tín nhiệm của Mạc Dao đối với Giang Tề trực tiếp tăng vọt, rất nhanh họ liền trở thành bạn thân không có gì giấu giếm nhau.

Giang Tề cũng rất kỳ quái, tính tình của anh chỉ có anh biết, tuy nhiên rất nhiều người nói tính khí anh tốt, tính tình hòa nhã, nhưng cũng có nhiều người nói tính cách anh bình thản rất vô vị, vì vậy bề ngoài anh có rất nhiều bạn bè, bạn bè thật tâm lại rất ít, Mạc Dao là một trong số ít không chê anh vô vị.

Có một lần khi anh hỏi như vậy, Mạc Dao rất im lặng nhìn anh.

"Làm bạn bè chỉ cần nhân phẩm chính trực cộng thêm chân thành không phải đủ rồi sao? Tôi không chê cậu vô vị, cậu cũng không chê tôi ngang ngược vô lý, như thế vừa vặn."

*Đoạn này còn trong trường nên xưng tôi-cậu (tại muốn vậy:<)

— Lúc đó sự kiện nghỉ học chưa bao lâu, có người đồn Mạc Dao bức người theo đuổi cô nghỉ học, còn tức giận đuổi bạn cùng ký túc ra khỏi ký túc xá, không ít người đều tin, sau đó Mạc Dao đối với bên ngoài biến thành hình tượng "Mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng tính khí ngang ngược vô lý", những người bình thường tụ tập bên cạnh cô đều ít hơn phân nửa.

Mạc Dao cảm thấy như vậy rất tốt rất yên tĩnh, thậm chí cũng không để Giang Tề giúp cô làm sáng tỏ.

Giang Tề cho là Mạc Dao cùng Hạ Nguyệt rất giống nhau, cũng là bởi vì phát hiện họ đối với việc bản thân nhận định đều cố chấp giống nhau, nhưng cố chấp lại cũng không cố chấp, có tính đại tiểu thư cũng có thể thu lại tính khí, nhìn không dễ chọc, thực tế là ngoài mạnh trong yếu.

"Hey, Giang Tề, anh giúp tôi xem xem tóc phía sau rối rồi hả?"

Âm thanh của Mạc Dao cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tề, hắn hồi phục lại tinh thần, chuyển tới sau lưng Mạc Dao nhìn một cái.

"Có chút, đưa lược cho tôi, tôi giúp em chảy."

Trong khi quay tóc của nữ diễn viên rất dễ rối, Giang Tề không phải lần đầu giúp cô chải tóc, anh lấy gương trong tay mình đổi với lược trong tay Mạc Dao đổi cho nhau, môt tay cầm lấy tóc của cô, một tay dùng lược nhẹ nhàng từ đầu chải đến đuôi tóc, hơi cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Mạc Dao giơ gương, trong gương phản chiếu gò má của Giang Tề, mặc dù không có biểu tình gì, lại có thể khiến người khác cảm thấy sự dịu dàng của anh.

Trước kia cũng là như vậy sao...

Mạc Dao sửng sốt trong chốc lát, không bao lâu tóc phía sau đã được chải gọn gàng.

"Được rồi, đi thôi."

"A."

Cô vội vàng đặt gương và lược xuống, cùng Giang Tề tiến vào trường quay.

Trong phim thư phòng của Kỷ Nhược Nam ở lầu hai, Hạ Nguyệt chỉ huy Kỷ Nhược Nam cõng cô xuống lầu, máy quay phim đặt ở cầu thang bộ.

Trước khi khai máy, đạo diễn chỉ huy Giang Tề cõng Mạc Dao lên, xác nhận xong một chút góc độ máy quay.

Mạc Dao mặc dù có ý giữ khoảng cách, nhưng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của phương diện quay phim, không chút do dự nhoài người lên lưng Giang Tề.

Đạo diễn tựa hồ phát hiện ra máy quay nào đó không thích hợp, lại bắt đầu điều chỉnh, Giang Tề vẫn một mực cõng Mạc Dao.

Đừng nói Giang Tề cõng người trên lưng, chính là Mạc Dao bị cõng cũng cảm thấy thân thể có chút cứng ngắt.

Cô từ trên bả vai Giang Tề nhô đầu ra, hỏi anh: "Anh mệt không? Tôi nặng quá phải không?"

Khí âm nói chuyện phun ra bên lỗ tai, Giang Tề theo bản năng lắc đầu, lỗ tai không cẩn thận quẹt qua một nơi mềm mại.

Từ suy đoán vị trí vừa nói chuyện, hẳn là môi của Mạc Dao...

Mạc Dao đột nhiên ngẩng đầu, mân mê môi, nghĩ đến cái gì đó liền lập tức buông ra.

Trong khi cô đang cân nhắc xem có nên giải thích cái gì không, đạo diễn hình như chú ý đến chỗ bên này của họ.

"Giang Tề để Mạc Dao xuống trước đi, không cần cõng liên tục, nếu không đợi lúc khai máy lại cõng không nổi."

Giang Tề ngồi xuống, Mạc Dao nhanh chóng buông tay leo xuống.

Đợi cô đứng thẳng rồi, liền nghe đạo diễn đang ngồi phía sau máy theo dõi hô: "Đúng rồi, chúng tôi có thể thêm chi tiết chạm lỗ tai vừa nãy vào cảnh quay chính thức, ống kính sẽ đặc tả cảnh này!"

"..."

Vô tâm cắm liễu liễu lên xanh, đạo diễn dường như cho rằng họ mới vừa đối diễn.

Tầm mắt của Mạc Dao rơi vào trên lỗ tai của Giang Tề, ở đó có chút đỏ, không biết có phải dính son không?

"Có thể nói với đạo diễn một tiếng không quay đặc tả." Giang Tề vuốt nhẹ môi.

Tâm tư của Mạc Dao liền bị kéo về, khoát tay một cái nói: "Không cần đâu, cứ nghe đạo diễn đi."

"Anh không muốn quay à?"

"Không phải."

"Đúng rồi, trên lỗ tai của anh có dính son, cần lau chút không?"

Giang Tề giơ tay chạm lên lỗ tai, sau khi bỏ tay xuống, trên ngón tay một chút màu sắc cũng không có.

Mạc Dao vẫn nhìn lỗ tai của anh nói: "Giống như màu sắc bị ma sát, vẫn là có chút hồng."

Giang Tề nắm chặt ngón tay, cười nói: "Không sao, cứ kệ đi."

Mạc Dao không thể không gật đầu.

Không bao lâu thì chính thức khai máy.

Hạ Nguyệt nói mình bị trẹo chân là do Kỷ Nhược Nam hại, Kỷ Nhược Nam bị cô gây khó dễ cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cõng cô xuống lầu, Hạ Nguyệt vẫn không ngừng lảm nhảm bên tai nói là do hắn cố ý, nghe đến Kỷ Nhược Nam nghiêng đầu một cái, không cẩn thận đụng vào môi Hạ Nguyệt.

Hạ Nguyệt đột nhiên im lặng, Kỷ Nhược Nam ờ như không có gì quay đầu lại, đến dưới lầu thì lấy hòm thuốc ra cho Hạ Nguyệt.

Thẳng đến khi bôi thuốc xong, lúc Hạ Nguyệt muốn về nhà mới phát hiện một vấn đề.

Cô là đạp xe đến, bây giờ chân đau khẳng định không thể lại chạy xe về.

Hạ Nguyệt lại lần nữa mở cuộc trò chuyện, cố tình làm khó Kỷ Nhược Nam để cho anh cõng cô về nhà.

Kỷ Nhược Nam chỉ có thể tỏ ý cõng cô về nhà là chuyện anh không làm được, nhưng chạy xe đưa cô về thì vẫn có thể, nếu không cô chỉ có thể bỏ quy tắc của bản thân mà ngồi xe kéo.

Hạ Nguyệt đương nhiên không chịu ngồi xe kéo, liền miễn cưỡng chấp nhận lựa chọn đạp xe chở cô về của anh.

Kỷ Nhược Nam đành chịu cười một cái, khom người xuống, anh cảm thấy hôm hay việc sai lầm nhất của anh đại khái chính là bảo Hạ Nguyệt giúp anh quét dọn thư phòng.

Thẳng đến khi đưa Hạ Nguyệt lên xe, trên lưng Kỷ Nhược Nam mới trống không.

Kỷ Nhược Nam trên phương diện nào đó là một người nghiêm túc cứng nhắc, bao gồm cư xử tình cảm, anh đối với yêu cầu của bản thân dốc lòng nghiêm túc chịu trách nhiệm, mà anh năm lần bảy lượt dung túng những cử chỉ thân mật của Hạ Nguyệt, đã cho thấy cô đặc biệt đối với anh.

Một cảnh kết thúc, Giang Tề lại cảm thấy bả vai trống không, có một loại cảm giác buồn bã mất mác.

Một bàn tay trước mặt hắn quơ qua quơ lại, Giang Tề bắt lấy bàn tay đó nắm chặt, loại cảm giác kia đã biến mất rồi.

"Này, Giang Tề, anh vẫn chưa thoát vai à?" Mạc Dao kinh ngạc nhìn tay mình.

Giang Tề suy nghĩ một chút, cũng cho rằng là bản thân nhập vai, anh hoài nghi trong phim lúc này Kỷ Nhược Nam đã thích Hạ Nguyệt, chỉ là bản thân Kỷ Nhược Nam vẫn chưa phát hiện ra.

Giang Tề khó giải thích được thở phào nhẹ nhõm, buông tay Mạc Dao ra nói: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận nhập vai sâu quá."

"Không sao, đi ăn cơm đi."

Cảnh chiều hôm nay đã quay xong, buổi tối vẫn có một cảnh đêm, quay xong đoán chừng có thể kết thúc công việc sớm chút.

Đặng Hạo Hạo đi lấy cơm hộp, Tiểu Huyên rót nước cho Mạc Dao cũng thuận thuận tiện rót luôn cho Giang Tề một cốc, sau đó ngồi bên cạnh Mạc Dao.

"Chị Dao Dao, vừa rồi nhân viên làm việc quá nhiều, em đã chụp lại hai tấm hình, một tấm là Giang Tề cõng chị, còn một tấm là chị ngồi bôi thuốc, có thể đăng Weibo không?"

Buổi trưa Tiểu Huyên bị Tống tỷ nhắc nhở nói Mạc Dao đã rất lâu rồi chưa đăng Weibo, để cô ấy chụp mấy tấm hình của cô ở phim trường quay phim, tốt nhất là biểu hiện nghiêm túc chuyên nghiệp một chút.

Sau khi nói với Mạc Dao, Mạc Dao để cho nàng đến lúc đó đi theo góc độ của ống kính chụp mấy tấm, tổng kết cấu thẩm mỹ của đạo diễn sẽ không khó nhìn.

Kết quả đương nhiên là hình ảnh nam nữ chính ở cùng nhau, tấm thứ nhất là ảnh chụp chung, tấm thứ hai là Giang Tề lộ ra một cánh tay.

Nhìn hình ảnh, Mạc Dao nheo mày, đăng mấy tấm ảnh này giống như rất dễ thu hút fan CP?

Để ngừa vạn nhất...

"Có chút không rõ, đừng đăng, chụp lại lần nữa đi."

"Không rõ sao?" Tiểu Huyên lấy lại điện thoại, cô ấy tự cảm thấy khá tốt, nhưng chị Dao Dao yêu cầu cao cô ấy đành chụp lại lần nữa.

"Có thể gửi hình qua cho anh không?" Giang Tề ngồi một bên khác đột nhiên lên tiếng.

Tiểu Huyên ngơ ra, rất nhanh nói: "Có thể chứ, em gửi ảnh gốc cho anh, anh Giang cần hình có chuyện gì sao?"

"...Cũng là đăng Weibo." anh dừng lại chốc lát nói.

Giang Tề cảm thấy bản thân có thể là bị vừa rồi nhập diễn ảnh hưởng, nghe thấy Tiểu Huyên chụp mấy tấm hình, rất muốn ảnh chụp chung của Kỷ Nhược Nam và Hạ Nguyệt, anh đoán đây là ý tưởng của Kỷ Nhược Nam, dứt khoát thuận theo.

Mạc Dao nói không nên lời.

Bản thân cô có thể không đăng ảnh, nhưng Giang Tề muốn đăng cô cũng không can thiệp được, với lại cũng không có lý do nào thích hợp.

Được rồi, thật ra cô và Giang Tề dường như không có fan CP chỉ có fan tình bạn thôi.

Giang Tề muốn đăng thì đăng đi.

Một phút sau, điện thoại Mạc Dao nhảy ra nhắc nhở chú ý đặc biệt.

Giang Tề V: Rất nhẹ. [Hình ảnh]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro