Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Khuyết Nhật Cẩn Anh

Chương 31: Anh cả thật ác

"Em đứng nói chuyện thì eo không đau*, có giỏi thì em làm đi!" Giang Lỗi thổi râu trừng mắt tức giận với Giang Dao sặc ra một câu, nhìn nhàng cười giống như tiểu bạch si. Giang Lỗi hừ một tiếng, "Cũng không nhìn xem anh đây là liên luỵ vì ai, còn cười vô tâm vô phế như vậy."

Thấy em gái nhà mình vui vẻ như vậy Giang Lỗi liền biết, đáy lòng nàng cất giấu không vui, nàng ở Lục gia hẳn là quá không kém.

Chạng vạng 5 giờ chiều, Giang Kiệt đi làm ở Cung Tiêu Xã trên trấn trên cũng về đến nhà, vừa vào cửa, trong nhà vô cùng náo nhiệt. Từ thật xa đã có thể nghe được tiếng Giang Lỗi trêu chọc Giang Dao, hai người đều ở trong sân cãi nhau.

"Ba, mẹ, con về rồi." Giang Kiệt vào nhà đem thức ăn chín mua từ trên trấn xách vào phòng bếp, sau đó xoay người đi ra sân, "Dao Dao, em rể cũng trở lại? Đã lâu anh không gặp em rể rồi."

Giang Kiệt là người văn nhã nhất Giang gia, hắn mặc áo sơ mi trắng quần tây, cả người nhìn sạch sẽ lại thành thục ổn trọng.

"Anh cả!" Vừa thấy Giang Kiệt đến, Giang Dao liền bỏ lại Giang Lỗi, chạy qua chỗ Giang Kiệt, một tay kéo tay Giang Kiệt, sau đó hướng về phía Giang Lỗi làm mặt quỷ, "Anh cả, tiểu tử thối Giang Lỗi này quá là ngứa da, anh ấy nói người khác làm bác sỹ cứu người, còn em làm thì chỉ có chết người."

"Không có việc gì, sau khi em tốt nghiệp, người thứ nhất em khám bệnh là anh hai của em, nơi nào không quá quen thuộc thì thử nghiệp trên người nó luyện tập" Giang Kiệt cười, "Xem nó còn dám nói em không tốt hay không."

"Anh cả thật ác" Giang Lỗi bĩu môi.

"Anh cả" Lục Hành Tung nhỏ hơn Giang Kiệt không đến một tuổi, nhưng cũng nhỏ hơn vài tháng. Nhưng Lục Hành Tung đi học sớm, nên có hai năm học cao trung là bạn học, cho nên ở Giang gia, Lục Hành Tung quen thuộc với Giang Kiệt nhất.

Bất quá, hồi cao trung, thành tích học tập của Lục Hành Tung rất tốt, được phân tới ban trọng điểm, hai người cũng không tiếp tục làm bạn học.

Ở trong mắt Giang Kiệt, Lục Hành Tung vẫn luôn xử sự khác người, cũng là người giáo viên cùng các nữ sinh thích nhất trong lớp. Trước khi Giang Dao gả cho Lục Hành Tung, Giang Kiệt cũng không có nghĩ tới, người bạn học này thế nhưng theo em gái nhà mình gọi mình một tiếng "anh cả" =))

Giang Kiệt nhớ rõ, lúc trước Giang Dao cùng Lục Hành Tung kết hôn, Lục Hành Tung tìm hắn, nói rằng hắn muốn cưới Giang Dao, hắn trực tiếp bị doạ cho nhảy dựng, phản ứng đầu tiên chính là không đồng ý.

Bởi vì Lục Hành Tung này thật sự quá trầm tính, em gái nhà mình tính cách náo nhiệt, cùng người anh cả là hắn ở lâu cũng cảm thấy nhàm chán. Nếu cùng Lục Hành Tung kết hôn, có phải hay không cả đời đều không cảm thấy thú vị?

Giang Kiệt nghĩ, về sau Giang Dao phải tìm đối tượng có tính cách giống như Giang Lỗi, như vậy với có thể náo nhiệt được cả đời.

"Bộ đội gần đây có bận hay không? Lần này trở về nghỉ phép được mấy ngày?" Lục Hành Tung chủ động mở miệng chào hỏi, Giang Kiệt cũng mở miệng đáp hai câu.

"Đã hai ngày, buổi sáng ngày mai liền phải trở về." Lục Hành Tung trả lời.

Sau đó Giang Kiệt "ừ" một tiếng, cũng không biết cùng Lục Hành Tung nói gì, hai người tuy rằng là bạn học, nhưng cũng không có đề tài cùng tuổi. Trước kia lúc còn học cao trung, gặp mặt còn có thể nói một câu về việc học. Bây giờ hai người đi làm đã nhiều năm, những đề tài này cũng không thích hợp lắm.

Cũng may, không bao lâu mẹ Lục gọi mọi người vào ăn cơm. Sáu người, ngồi vây quanh cái bàn nhỏ vuông vức, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.

Ăn cơm xong, Giang Dao cùng Lục Hành Tung còn phải về trấn trên, Giang kiệt sáng mai còn phải đi làm, cũng muốn trở về ký túc xá trên trấn, liền cùng nhau đi, thuận tiện đem một chút đồ ăn và trái cây mẹ Giang chuẩn bị hồi chiều đến Lục gia.

Chương 32: Thông gia hoà khí.

Mẹ Lục, ba Lục nhìn Lục Hành Tung cùng Giang Lỗi ôm nhiều đồ như vậy vào nhà cũng vội vàng tiến lại giúp đỡ.

"Thông gia thật là quá khách khí, các con đi một buổi trưa liền đem thèo nhiều đồ như vậy trở về." Mẹ Lục nhìn về phía Giang Kiệt, nói," Trở về thay chúng ta nói với ba mẹ cậu một tiếng cảm ơn a."

"Thông gia đưa tới loại dưa hấu còn ngọt hơn trên trấn mời hàng, hồi trước, thông gia cũng đưa lại đây hai trái, ăn vô cùng ngon." Ba Lục đi theo hớn hở đáp lời, "Dưa hấu nhà các cậu đều là loại núi lớn, đất tốt, ánh mặt trời tốt, rất ngọt."

Giang Kiệt đáp một câu khách khí, cũng không có ở lại lâu, xoay người nói với Giang Dao hai câu thì rời đi.

Sau khi Giang Kiệt đi, mẹ Lục liền sắp xếp lại đồ ăn của Giang gia, đều là rau trồng trên đất Giang gia, tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng mẹ Lục cũng đặc biệt vui vẻ, nói với Giang Dao đang hỗ trợ một bên, "Đò ăn ba mẹ con đều ăn ngon, mới mẻ không nói, cũng không sợ có thuốc sâu, con xem dưa chuột còn có hoa này. Trên trấn bán rất nhiều loại này nọ. Ngày mai làm một ít dưa chuột muối đi, Lục Hành Tung thích ăn!"

"Vật thì thêm một chút cay đi?" Giang Dao nhìn ra ngoài phòng bếp, thầm nghĩ, thì ra hắn thích ăn dưa chuột muối a?

"Thêm, Hành Tung thích ăn cay." Mẹ Lục gật gật đầu, quay đầu lại xem Giang Dao một đầu mồ hôi, liền thúc giục nàng nói, "Nơi này một mình mẹ làm được rồi, các con đi về cũng nóng bức rồi đi? Lên lầu tắm nước ấm, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Dạ" Giang Dao gật gật đầu, "Không sao đâu ạ, sang mai thì tốt rồi."

"Vậy là tốt, nếu còn chỗ nào không thoải mái, nói rõ với Lục Hành Tung một chút, nó là chồng con, nếu nó ở nhà, chăm sóc con là thiên kinh địa nghĩa (việc đương nhiên). À đúng rồi, thừa dịp nó ở nhà có thời gian rảnh, bảo nó ngày mai đưa con lên thành phố nhìn một chút, mua một ít quần áo mới. Đến lúc đó con lên thành phố lớn đi học, trang điểm ăn mặc rất quan trọng. Ở đại học không có dạy cái gì, nhưng nếu mặc quần áo bình thường sẽ dễ bị bắt nạt." Mẹ Lục nói, "Bảo nó mang con đi mua mấy bộ quần áo, trong nhà không thiếu tiền, không cần tính." (best mẹ chồng =))

Giang Dao thấp giọng nở nụ cười, "Mẹ, nhà người khác mẹ chồng sẽ không nói với con dâu như vậy"

Mẹ Lục hoài nghi nhìn thoáng qua Giang Dao, có chút kinh ngạc, Giang Dao còn có lúc nói như vậy.

"Được rồi, được rồi, mau về phòng đi." Mẹ Lục không nói thêm cái gì, thầm nghĩ, có thể là đứa nhỏ này vừa mới từ nhà mẹ đẻ trở về, tâm tình tốt, nói nhiều thêm mấy câu.

Một đứa con gái mới 19 tuổi, chính là thời điểm đang hoạt bát, nói nhiều một chút cũng rất bình thường.

Ra khỏi phòng bếp, Giang Dao thấy ba Lục lay hoanh quanh dưa hấu lớn cùng Lục Hành Tung bàn bạc sáng mai đưa một trái lên huyện thành đưa cho Lục Hải Hưng cùng Lục Tiếu Tiếu nếm thử.

Anh em nhà người khác, sau khi mỗi người thành gia lập nghiệp, cơ bản đều phân tâm, như là, hai anh em Lục gia lại không.

Vợ Lục Hải Hưng có bệnh tim, sinh Lục Tiếu Tiếu xong liền qua đời, khi đó Lục gia cũng không có tiền như bây giờ. Lục Hải Hưng tuy rằng có một công việc ổn định, nhưng thu nhập cũng không cao. Thân thể Lục Tiếu Tiếu cũng không tốt, thường sinh bệnh. Vì thế, Lục Hải Hưng cũng vì chăm sóc con gái mà chậm trễ công tác, còn khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho Lục Tiếu Tiếu.

Sau đó, vì kiếm tiền, Lục Hải Hưng dứt khoát từ chức đi làm ăn. Bởi vì công tác bận rộn, đành phải gửi con gái Lục tiếu Tiếu cho anh trai chị dâu chăm sóc. Mãi cho đến khi Lục Tiếu Tiếu học trung học mới đưa nàng về huyện thành tiếp tục đi học.

Chương 33: Ngày mai đi thành phố.

Ba Lục cùng mẹ Lục luôn thích trẻ con, đối với Lục Tiếu Tiếu cũng chăm sóc giống như con gái Lục Vũ Tình. Lục Tiếu Tiếu tới nhà bác cả, có bác cả cùng bác gái yêu thương, con có anh trai chị gái làm bạn. Có lẽ bởi vì như thế, Lục Tiếu Tiếu khoẻ mạnh lớn lên, không có chịu một chút khổ sở vì ăn nhờ ở đậu, ngược lại trưởng thành lại trở thành một thiếu nữ hoạt bát rộng rãi. Lục Hải Hưng cảm kích anh trai chị dâu, cho nên, đối với anh trai chị dâu đều rất hào phóng.

Hiện tại hai anh em chính là, nhà anh có cái gì tốt, anh trai chị dâu liền nhớ đến em trai. Em trai trong nhà có thứ tốt, cũng không quên phần của gia đình anh chị. Hai anh em hoà thuận toàn trấn đều hâm mộ, cũng là tấm gương thế hệ trước thường xuyên khen ngợi.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Lục Hành Tung đảo mắt nhìn qua Giang Dao, ba Lục lúc này mới hướng tới Giang Dao cười nói,"Ngày mai các con lên thành phố đi dạo đi? Đến buổi chiều, ba gọi điện cho chú hai, tài xế chú hai sẽ chạy xe đến trấn trên, sau đó các con lái xe đi thành phố. Sau đó về huyện thành, đến nhà chú hai ăn cơm, ăn xong cơm tối rồi cùng nhau trở về."

Giang Dao gật gật đầu, "Con biết rồi." Mỗi một lần Lục Hành Tung về nhà, người hai nhà nhất định sẽ tìm một thời gian nào đó tụ họp, mặc kệ chú hai Lục Hải Hưng có vội vàng bận bịu như thế nào cũng sẽ rút ra một chút thời gian.

"Anh với ba có chuyện muốn nói, em lên lầu rửa mặt trước đi." Lục Hành Tung thấy Giang Dao đứng ở đó không có việc gì, liền thấp giọng nói một câu, giơ tay định đẩy đẩy nàng đến cầu thang, nghĩ một chút, lại thu tay trở về.

Giang Dao không chú ý tới động tác của Lục Hành Tung, ừ một tiếng, nói với ba Lục một tiếng liền xoay người đi lên lầu.

Lúc Lục gia xây nhà, có tìm một ông thầy phong thuỷ xem qua địa đểm, bao gồm bố trí phòng ở, trong phòng cả ngày đều có ánh mặt trời chiếu vào. Cho nên, đến mùa hè, mặc dù trời đã chạng vạng tối, vào phòng cũng còn có thể càm giác được một luồng sóng nhiệt từ bên ngoài thổi vào.

Phòng của Giang Dao và Lục Hành Tung có một phòng tắm cùng toilet, cho nên nàng rửa mặt cũng không cần đi ra khỏi phòng ngủ. Tắm rửa xong, tẩy đi một người mồ hôi, Giang Dao cảm thấy có người thoải mái tươi mát hơn rất nhiều.

Buổi sáng hôm ấy tỉnh lại, nàng còn chưa đánh giá căn phòng, Lục Hành Tung đã trở lại. Rồi sau đó, lục chú ý của nàng đều đặt lên trên người Lục Hành Tung, lúc này, cuối cùng cũng có thời gian nhìn xem phòng tân hôn của nàng và Lục Hành Tung.

Kỳ thật ngẫm lại, thông qua bố trí của căn phòng, ẩn ẩn lộ ra hiểu biết của Lục Hành Tung đối với sở thích của nàng.

Trước khi kết hôn, nhắc tới việc sửa chữa căn phòng, Lục gia có hỏi qua ý tứ của nàng, thập chí còn cho phép nàng bố trí phòng theo ý mình, nhưng lúc ấy trong lòng nàng tràn đầy sự kháng cự đối với cuộc hôn nhân này, Lục gia hỏi hai lần, nàng cũng không đưa ra ý kiến, chỉ nói tuỳ tiện là được.

Sau đó bố trí phòng, nghe Lục Vũ Tình nói đều là Lục Hành Tung tự tay bố trí, từ các đồ dùng trong phòng đến các chi tiết nhỏ như vật trang trí để trên bàn, Lục Hành Tung đều tự mình lái xe đến thành phố hoặc là lên huyện mua về.

Giang Dao cũng không biết Lục Hành Tung nói gì với ba Lục ở dưới lầu, nhưng nàng ở trong nhà này, đều không muốn nói chuyện, thời điểm không có việc gì, đều ở một mình trong phòng đọc sách, cho nên nàng nghĩ thầm hiện tại đi nghe một chút, những cũng không tìm thấy cớ đi xuống lầu. Nếu một mạch đi xuống lầu mà không nói gì, cũng cảm thấy xấu hổ.

Giấy thông báo trùng tuyển nàng tuỳ tay bỏ vào ngăn kéo lúc trưa lộ ra một góc, Giang Dao rút ra, nhìn nhìn, cười nhẹ.

Chương 34: Ngủ không được

Nói đến, đại học Y Giang Nam làm cho nàng không bỏ xuống được, chính là cô bạn thân Ôn Tuyết Tuệ, hai người là bạn học, năm đó là bạn cùng phòng, tình cảm vẫn luôn cực tốt.

Nghĩ đến đường tình duyên của Ôn Tuyết Tuệ đời trước, Giang Dao liền quyết định, lần nàng đi đại học Y Giang Nam, nhất quyết không cho Ôn Tuyết Tuệ dẫm lên vết xe đổ.

Tuy rằng là nghỉ hè, nhưng trường học của ba Lục và mẹ Lục vẫn có việc làm trong hè, nên hai người vẫn phải đi làm. Cho nên, đến mười giờ rưỡi, ba người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi. (ba mẹ Lục và LHT)

Lúc Lục Hành Tung mở của phòng liền thấy Giang Dao đang ôm thư ngẩn người, nhìn như là đang xem.

"Bệnh mới khỏi, đừng xem quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai khoảng tám giờ chúng ta xuất phát đi thành phố. Nói xong, thấy Giang Dao không phản ứng, Lục Hành Tung mới đi qua, giơ tay rút phong thư trong tay nàng ra, thấy nàng bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần mới xác định, nàng vừa rồi xác thật là ngẩn người.

Hắn chỉnh đồng hồ báo thức trên bàn đến 7 giờ rưỡi rồi đặt ở trước mặt Giang Dao, chỉ chỉ thời gian, không nói chuyện, quay người cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Giang Dao phục hồi tinh thần xong nhìn toàn bộ hành động của Lục Hành Tung, chờ hắn đóng cửa nhà tắm xong, nàng mới chuyển mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức trên bàn, nghĩ nghĩ, sau mới ngây ngốc à một tiếng, cuối cùng cũng hiểu Lục Hành Tung vừa rồi nói cái gì.

Cất thư xong, Giang Dao trở lại trên giường. Giường ở Lục gia là Giường khắc gỗ theo phong cách châu Âu, bên trên mềm cứng vừa phải, trên mặt giường là tơ tằm nhập khẩu. Đồ dùng bố trí ở nhà, Lục gia vẫn rất biết tiêu tiền.

Nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, Giang Dao nhanh chóng đem chăn mỏng phủ lên người mình, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ. Chẳng qua, đôi mắt nàng nhắm lại nhưng đôi tai vẫn cực kỳ mẫn cảm.

Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của Lục Hành Tung. Từ bước chân của hắn, tưởng tường trong đầu cảnh hắn đi ra khỏi phòng tắm, kéo lên bức màn, sau đó đứng trước tut quần áo, không biết tìm cái gì mà đứng ở kia một hồi lâu, rồi sau đó mới lại nghe được tiếng bước chân.

Lúc sau, vị trí bên cạnh nàng lõm xuống, ánh đèn rất nhỏ ở đầu giường vang lên một tiếng âm thanh, ánh sáng trong phòng liền tắt đi.

Hắn nằm xuống, cũng không có duỗi tay lây chăm mỏng đang che trên người nàng, nhưng Giang Dao có thể cảm giác được hắn trở mình, đối mặt với nàng. Cho nên, nàng có thể ngửi thấy được hương chanh tươi mát sau khi tắm trên người hắn.

Không cần đến 5 phút, Giang Dao liền nghe được tiếng thở phập phồng của Lục Hành Tung. Hắn ngủ rồi.

Thẳng đến lúc nàng, Giang Dao mới mở đôi mắt như tặc. Thừa dịp trong bóng tối mở mắt ra, nàng nhìn thấy Lục Hành Tung đầu tiên, cảm thấy Lục Hành Tung lơn lên thật đẹp trai. =)))

Mắt tinh mày kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng, vừa thấy cũng biết, đây là một người đàn ông anh khí.

Đại khái là bởi vì hàng năm ở bộ dôi, cho nê, làn da của Lục Hành Tng cũng không trắng nõn giống như đa số các đồng học của Giang Dao, là màu lúa mạch khoẻ mạnh, không đen. Ít nhất đều tốt hơn so với phần lớn quân nhân Giang Dao từng gặp qua rất nhiều.

Hắn mặc một cái quần xà lỏn màu đen to rộng ngủ, không có chăn, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực hắn phập phồng theo hô hấp.

Đây là Lục Hành Tung đang sống sờ sờ.

Giang Dao ám đạo (?)

Nhìn Lục Hành Tung sống sờ sờ, cảm nhận được hơi thở của hắn. Loại cảm giác này làm nàng rung động, có chút muốn khóc.

Chương 35: Thật hiểu biết.

Nàng nhớ rõ ràng khuôn mặt hắn khi chết, bởi bì chết quá thống khổ, mặt hắn không hề có một tia huyết sắc, biểu tình vô cùng dữ tơn. Thời điểm tìm được hắn, đôi tay hắn gắt gao nắm lại.

Giang Dao trước sau không thể tin được, bị chôn sống đau đớn bao nhiêu? Có thể làm một người quân nhân chịu nhiều đau đớn cực khổ, lại dùng bộ dáng kia từ biệt mọi người.

Giang Dao cẩn thận xê dịch chính mình hướng lại gần Lục Hành Tung, nàng không nhịn xuống, lặng lẽ nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào mặt hắn. Giống như coi ngón tay mình thành một cái bút vẽ, cẩn thận nhè nhàng miêu ta khuôn mặt của hắn.

"Không ngủ được?"

"A!" Giang Dao bị doạ nhẹ.

Thời điểm nàng muốn thu tay lại, hai mắt kia đột nhiên mở ra. Tay nàng cũng bị hắn đột nhiên bắt lấy. Giang Dao bị doạ đến nhảy dựng, cảm giác quẫn bách như ăn trộm bị phát hiện. (trộm sắc =))) )

"Anh giả vờ ngủ!" Giang Dao nhỏ giọng tố cáo, "mới vừa rồi rõ ràng anh giả vờ ngủ" (không biết ai giả vờ =)))

Nghe lời nói Giang Dao có chút sốt ruột lẫn tức giận, Lục Hành Tung nhịn không được thấp giọng cười thanh, "Em làm động tác lớn như vậy, chỉ cần anh không chết đều có thể tỉnh dậy."

Đúng rồi, Lục Hành Tung là quân nhân. Giang Dao sờ tới sờ lui trên mặt hắn, hắn không có khả năng không tỉnh.

Kỳ thật, thời điểm nàng xay người, Lục Hành Tung đã tỉnh. Chỉ là, hắn thật sự có chút kinh ngạc, thế nhưng nàng chờ hắn ngủ xong lại sờ trộm mặt của hắn!

Cái lực độ này, thật nhẹ, thật ôn nhu, tựa như âu yếm.

"Ngủ không được?" Lục Hành Tung thả tay Giang Dao ra, còn tưởng rằng nàng nóng không ngủ được, liền hỏi nói, "bật quạt điện không?"

"Không cần." Phòng ở Lục gia ban ngày nóng, nhưng đến tối, gió trấn trên lạnh. Hơn nữa, cái phòng này nối thông với sân phơi, cho nên, gió đêm mát mẻ, rất ít thời điểm cần dùng đến quạt điện hoặc điều hoà. Thậm chí thời gian từ nửa đêm về sáng sẽ có cảm giác lạnh. Đây là lý do bây giờ trên người Giang Dao còn có thêm cái chăn mỏng.

Lục gia trang bị điều hoà, hàng năm đều như đồ trang trí, chỉ phát huy công dụng ở mấy ngày nắng nóng nhất.

"Lục Hành Tung, anh có mệt không? Nếu không mệt, chúng ta trò chuyện được không?" Giang Dao nói chuyện, ánh mắt đặt trên mặt Lục Hành Tung, ngữ khí mang theo một chút thăm dò,"Hình như từ sau khi hai chúng ta kết hôn, đến bây giờ cũng chưa có trò chuyện nghiêm túc."

Thần sắc Lục Hành Tung cứng lại một cách rõ ràng, nhưng biểu tình lúng túng này chỉ hơi lướt qua, nhanh đến mắc Giang Dao luôn nhìn chằm chằm vào mặt hắn cũng không thể thấy biểu tình này.

Lục Hành Tung làm sao có thể không khiếp sợ đây? Giang Dao thế mà lại chủ động đưa ra đề nghị trò chuyện cùng hắn

Phải biết rằng, trước kia, Giang Dao rất ít khi tình nguyện phản ứng hắn. Cơ bản là, nếu có thể không cần nói chuyện với hắn, nàng liền không mở miệng nói chuyện. Nàng đối với hắn, bủn xỉn đến mức một ánh mắt, một câu trả lời cũng rất ít khi cho hắn.

Mà một người như vậy, hôm nay, mạc danh ôm hắn hai lần, sau đó nói, muốn nói chuyện với hắn.

Thật lâu sau, Lục Hành Tung trầm thấp nói, "Giang Dao, em hôm nay.... Không giống em."

Nếu không phải có thể xác đinh nữ nhân trước mặt này, xác xác thật thật là vợ của Lục Hành Tung hắn, hắn cũng hoài nghi, Giang Dao hiện tại và Giang Dao trước đây là hai người.

Đúng vậy, chính xác là như hai người, hai người khác nhau.

"Anh thật hiểu biết về em? Anh biết em là người như thế nào sao?" Giang Dao không phục nói một câu.

"Nhưng ít nhất anh so với em nghĩ còn hiểu em nhiểu hơn." Lục Hành Tung a một tiếng, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Chương 36: Trò chuyện một chút.

Giang Dao bĩu môi, muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra cái gì để phản bác. Chỉ nói tới bố trí của phòng cưới này, Lục Hành Tung xác thật rất hiểu sở thích của nàng. Đối với sự tình của nàng, cũng đích xác biết không ít.

"Vậy anh nói, em hiện tại tốt, hay là trước kia tốt? Anh thích em hiện tại, hay là vẫn thích em trước kia?" Đôi mắt Giang Dao mang ý cười hỏi, nàng hầu như không nghi ngờ việc Lục Hành Tung sẽ không chút do dự nói ra nàng hiện tại tốt hơn.

Nhưng, Lục Hành Tung lại không nói như nàng tưởng.

Hắn trầm mặc vài giây, hỏi ngược lại nàng, "Đều là em, thì có gì khác nhau?"

Hắn trả lời, tích thuỷ bất lậu*(một giọt ngước cũng không lọt, ý là cẩn thận, một chút sơ hở cũng không có). Cho dù là nữ nhân không nói lý lẽ cũng không soi mói được gì.

Nhưng là, Giang Dao lại không ngờ hắn trả lời như vậy, cho nên vừa nghe được câu trả lời này, Giang Dao có chút tức giận trở mình, để cái ót của nàng lại cho hắn.

Nói là phải nói chuyện thật tốt, người này còn có thể nói chuyện phiếm hay không? Nói chuyện một chút, còn muốn để lại cái tâm nhãn (Cái này thứ cho edt bất lực, hiểu nhưng không viết thay bằng từ gì) nói chuyện giống như đánh Thái Cực quyền.

Thấy Giang Dao có chút không vui, Lục Hành Tung mới mở miệng hỏi, "Vậy em hy vọng anh trả lời như thế nào?"

Mặc kệ Giang Dao như thế nào đều là Giang Dao của hắn, cho nên đối với Lục Hành Tung mà nói, thật sự không có khác biệt gì quá lớn. Chỉ cần là Giang Dao, hắn đều thích. Tốt, xấu, chính là người hắn yêu, hắn sẽ thừa nhận hết tất cả.

"Em..." Giang Dao há mồm muốn nói, chỉ là, nừa đường lại ngừng lại.

Chính là, nàng muốn nghe Lục Hành Tung nói thích nàng của hiện tại. Bời vì nàng muốn biết, hôm nay nàng thay đối có làm cho chắt thấy vui vẻ chút nào hay không.

Chỉ là, nếu Lục Hành Tung nói thích nàng hiện tại, trong lòng nàng sẽ thật sự vui vẻ sao?

Rốt cuộc, nàng trước kia lạnh nhạt như thế. Nàng chiến tranh lạnh với hắn, hiện giừo chính nàng nghĩ lại còn cảm thấy có chút đáng sợ.

Chính là, nàng của quá khứ chẳng lẽ không phải nàng sao? Những chuyện đó chẳng lại không phải là nàng làm sao?

Nếu như nghe được Lục Hành Tung khôg chút do dự trả lời, trong lòng nàng thật sự thấy thoải mái sao? Chỉ sợ rằng, ngày càng nhiều chính là, tự trách, khổ sở, còn có hổ thẹn.

"Ngủ đi." Thấy Giang Dao không nói nữa, Lục Hành Tung mới lên tiếng, lúc nàng mới xốc chăn mỏng lên, kéo một chút đắp lên người hắn. Đợi vài giây, không thấy Giang Dao lên tiếng, hắn mới yên tâm nhắm mắt lại.

Lục Hành Tung cũng không phải cảm thấy lạnh, chỉ là dùng phương thức nàng thử xem Giang Dao có ghét hắn tới gần hay không. Hiện tại xem ra, nàng giống như không phản ứng. Hai người cùng giường cùng một cái chăm mỏng, cùng hưởng thụ phần ấm áp này.

Hai người không nói chuyện, phỏng ngủ lại một lần nữa yên tĩnh, cửa sổ mở ra, gió thổi, bức màn bay theo ngọn gió. Giang Dao trợn trong mắt, nhìn nhằm chằm bức màn đang bay, đôi mắt cũng không nháy một cái. Nhìn một lúc, đôi mắt chua xót, mới nhẹ nhàng hừ một tiến, lúc nàng mới nhắm mắt lại.

Bây giờ người bên canh ngủ rồi, hay vẫn chỉ là nhắm mắt mà thôi, Giang Dao cũng đoán không ra. Nghĩ nghĩ, nàng liên thử mở miệng gọi một tiếng, "Lục Hành Tung~"

Âm thanh của nàng đặc biệt nhẹ, giống như cánh muỗi. Nhưng nam nhân bên người vẫn nghe được, sau đó ném cho nàng một cái ừ xem như trả lời.

Giang Dao thầm nghĩ, quả nhiên vẫn chưa ngủ.

Nàng khẽ cắn môi, xê dịch lại gần hướng Lục Hành Tung, mãi đén khi cánh tay nàng chạm đến cánh tay hắn mới thôi. Chờ đến khi nàng tìm thấy vị trí thoải mái, lại nhìn Lục Hành Tung. Nguyện bản người đang nhắm mắt, không biết khi nào đã mở mắt ra. Cặp mắt kia thâm thuý như báo đen trong đêm, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Chương 37: Tính tình không nhỏ

"Em...Ngủ không được?" Lục Hành Tung nhìn lại trên vai mình, lúc này nửa cái đầu của Giang Dao chạm vào đó, hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không có đẩy người ra, nước ngày mới mở miệng, "Nếu em ngủ không được, muốn nói chuyện, vậy thì nói đi."

Lục Hành Tung thoả hiệp, Giang Dao có chút đắc ý vênh váo cười lên tiếng.

"Anh... Chị của anh nói, anh vì cưới em, tốn không ít tâm tư" Giang Dao khá tò mò chuyện này, "Anh nói xem."

"A~" Lục Hành Tung cười như không cười nhẹ nhàng a, không trả lời, đem vè mặt tò mò của Giang Dao thu hết vào trong đáy mắt. Trong khi Giang Dao chú ý mang theo vạn phần chờ mong, mở môi nhẹ nhàng thở ra hai chữ.

"Ngủ."

Rồi sau đó, hắn quay sườn mặt sang một bên, thật sự nhắm hai mắt lại.

Hiển nhiên, hắn không có chuẩn bị trước cùng thào luận đề tài này với Giang Dao.

Kỳ thật, Lục Hành Tung cưới nàng làm gì, nàng thật sự không biết. Mãi đến khi mối hôn sự này được nhắc đến, nàng còn không biết đến sự tồn tại của cái người tên Lục Hành Tung này. Cho nên, đối với Lục Hành Tung, nàng thật sự không biết nhiều lắm.

Trừ tò mò ra, nàng còn muốn hỏi hơn chính là, vì sao hắn lại thích nàng? Trong ấn tượng của nàng chưa từng gặp hắn. Vì sao hắn có thể dưới tình huống nàng không biết gì mà thích nàng?

Nhưng hiên nhiên, Lục Hành Tung sẽ không nói. Giang Dao mếu máo, kỳ thật cũng không ngoài ý muốn quá nhiều. Tính tình Lục Hành Tung vốn dĩ là như vậy. Rất nhiều chuyện giấu ở trong lòng, không thích nói ra.

"Lục Hành Tung~" Giang Dao duỗi tay chọc chọc cánh tay tinh tráng của hắn, thấp giọng kêu. Nhưng hiện tại Lục Hành Tung không để ý đến nàng.

"À, tính tình cũng không nhỏ nha" Giang Dao nói một câu, lại kéo kéo ngực hắn, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, tính tình nhỏ của nàng lại nổi lên.

"Lục Hành Tung, nếu anh không để ý đến em, anh có tin hay không về sau em mỗi câu đều bất hoà với anh" Giang Dao vừa nói, ngón trỏ còn chọc không ngừng trên vái hắn, tự cho là lực đạo rất mạnh rồi, lại không biết, đối với Lục Hành Tung mà nói, quả thật giống như gãi ngứa.

Bất quá, nàng nói lời nàng cũng làm cho Lục Hành Tung có phản ứng.

Hắn quay mặt, đối mặt với Giang Dao, nhìn vài giây, thời điểm Giang Dao chuẩn bị mở miệng nói tiếp, một bóng dáng trực tiếp bao phủ xuống dưới, phong bế môi nàng.

Cả người Giang Dao tức khắc choáng váng.

Lục Hành Tung hôn nàng!

Người đàn ông này....

Đối với Giang Dao mà nói, nụ hôn này, tới không báo trước.

Nhưng đối với Lục Hành Tung mà nói, là mưu tính đã lâu =)))

Thời điểm lần đầu tiên Lục Hành Tung hôn nàng, là buổi tối ngày hai người kết hôn, động phòng hoa chúc, nước chảy thành sông, chẳng qua, tối ngày hôm đó, trong mắt Giang Dao trần ngập sợ hãi cũng hoảng loạn. Tuy rằng nàng không giãy dụa, nhưng lại thậm chí sợ hãi phát run.

Lục Hành Tung có thể cảm nhận được, một khắc kia, từ đáy lòng Giang Dao phát ra một loại sợ hãi đối với hắn.

Hắn vẫn luôn biết, Giang Dao lãnh đạm với hắn, ngoại trừ việc không thích hắn ra, còn có sợ hãi hắn từ trong lòng. Bời vì, nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả.

Một đêm đó, Giang Dao sợ hãi, Lục Hành Tung làm sao có thể không sợ hãi? Không đau lòng?

Nhưng, hắn cũng có tâm tư riêng.

Cho nên, đêm hôm đó, mặc dù Giang Dao sợ hãi, Giang Dao vẫn hạ quyết tâm, làm cho Giang Dao trở thành người phụ nữa của hắn.

Bất luận là người như thế nào, hắn cũng chỉ là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, người hắn thích nằm ở bên cạnh, không có ham muốn gì mới là kỳ quái.

Chỉ là, trong lòng nghĩ, hành động này chưa chắc một hai phải có, hắn chỉ là không đành lòng nhìn thấy bộ dáng nàng sợ hãi.

Nụ hôn này, xuất phát từ rung động trong lòng, cũng là xuất phát từ một loại tâm tư, hắn muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có thật sự không hề phàn cảm hắn tiếp cận cùng chạm vào người nàng hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro