Trúng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi còn là một cô bé, tôi biết rằng một ngày nào đó chàng hoàng tử trong mơ của tôi sẽ bất ngờ đến. Tôi thường tưởng tượng anh ấy cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, cõng tôi trên lưng ngựa và đưa tôi đến thành phố của anh ấy. Tôi tin rằng ở đâu đó trên thế giới này có một người đặc biệt đang tìm kiếm tôi, cũng như tôi đang tìm kiếm anh ấy. Loại chuyện này sẽ xảy ra, đó là định mệnh.

  Năm đó tôi 17 tuổi và cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện. Tên anh là Hoàng , và anh ta là một người hàng xóm mới. Mẹ tôi đã tặng tôi một chiếc hộp vàng nhỏ treo trên sợi dây chuyền vào ngày sinh nhật của tôi. Chiếc hộp vàng không phải mới, nhưng nó là đồ sưu tập của bà trong nhiều năm, và mẹ tôi vẫn luôn giữ chiếc hộp nhỏ này cùng với một vài món quà lưu niệm mà cha tặng mẹ.

  "Mẹ, mẹ có thực sự muốn cho con cái hộp không? Cái này là của mẹ!" Tôi nói.

  "Thật đấy!" Mẹ nói, "Điều đó rất có ý nghĩa đối với mẹ, nhưng mẹ đã nói rằng khi con gái mẹ 17 tuổi, nó sẽ thuộc về con." Một vẻ khó đoán hiện lên trong mắt mẹ. Tôi nghi ngờ liếc nhìn bà . Cuộc hôn nhân của cha và mẹ có thể được mô tả là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cha ấm áp và ân cần, mẹ dường như luôn có niềm hạnh phúc vô bờ bên cha, cho đến khi cha qua đời cách đây hai năm. Nhưng tôi thích chiếc hộp này, nó nhỏ và tinh xảo, hình trái tim gà, được buộc bằng một sợi dây chuyền vàng nhỏ, khiến người ta thích mê. Nhưng điều khiến trái tim tôi loạn nhịp nhất là chiếc khăn trùm đầu màu xanh lam đơn giản được trang trí bằng viền vàng mà Hoàng đã tặng cho tôi. Tôi yêu những món quà mà Hoàng đã tặng tôi, nhưng tôi yêu anh ấy nhiều hơn. Tôi thích vẻ dễ thương của mái tóc xoăn màu vàng nhạt xõa xuống cổ áo trước, đôi mắt xanh trong veo và trung thực cùng với khuôn hàm vuông xinh xắn. Và anh ấy nhút nhát, dễ mến và nghiêm túc. So với những anh chàng bóng bẩy, tự cao trong năm cuối cấp của chúng tôi, anh ấy trông thật khác thường.

  Khoảng hai tháng trước, tôi bắt đầu chú ý đến Hoàng , khi anh ấy đến lớp chúng tôi chỉ một tháng. Anh ấy là một cậu bé trầm tính và không bao giờ tham gia bất kỳ đội nào trong trường. Sau giờ học hoặc vào cuối tuần, trong khi các sinh viên khác đi chơi và vui chơi, anh ấy phải đến một cửa hàng tạp hóa để làm việc. Lúc đó là tiệc khiêu vũ của các cựu học sinh, là nữ sinh cấp 3,  tôi không thể có quá nhiều sự lựa chọn, vì hầu hết nam sinh lớp này đều dành trọn trái tim cho các nữ sinh cấp 1, cấp 2. Tôi phải lập danh sách những cậu còn lại , chỉ còn lại 4 người. Nhưng 3 người trong số họ hoặc quá béo hoặc không thể hòa hợp với tôi, hoặc khạc nhổ khi nói chuyện. Cuối cùng thì Hoàng trở thành ứng cử viên duy nhất. Khi anh ấy bước ra khỏi lớp học này đến lớp học khác, tôi đã đợi sẵn ở đó, giả vờ như tình cờ va vào một mảnh. Tôi bắt đầu và nói, "Mai sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ gia đình vào cuối tuần này, Hoàng , đây là sự kiện dành cho phụ nữ và mời đàn ông. Cậu có muốn đi không?"

  "Đi không? Ý  cậu  là đi với tôi ?" Anh ấy hỏi. "Đúng vậy'' tôi nói. "Cái này, cái này, tôi nhất định phải đi, cám ơn cậu ! Tôi rất vui khi đi với cậu." Hắn có chút nịnh nọt, thật sự không biết lớn lên đã từng đưa nữ sinh đi nơi nào chưa. Tôi không khỏi suy nghĩ, có lẽ đã sai lầm khi mời anh ấy. Liệu mọi người có thích anh ấy không? Buổi dạ hội đều là những nhân vật chính trong trường. Hoàng có hoà đồng đc với một nhóm không? Tuy nhiên, mọi thứ trong bữa tiệc đều diễn ra dễ chịu. Hoàng đã cố gắng hết sức để thích nghi với nó, khiêu vũ, tham gia các trò chơi và nói chuyện với mọi người, đó thực sự giống như một người  tốt,dễ gần hơn tôi nghĩ.

  Sau bữa tiệc anh ấy đưa tôi về nhà trên đường, chúng tôi nói về kế hoạch của nhau sau khi tốt nghiệp, tôi nói rằng tôi sẽ học chuyên ngành thư ký. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang làm việc chăm chỉ để có được học bổng của 1  trường nổi tiếng  và sẽ theo học ngành y ở đó. Ánh trăng mờ ảo, ưu nhã khiến người ta có một số suy nghĩ không thể giải thích được. Đột nhiên tôi thấy rõ rằng bàn tay còn lại nhỏ bé của tôi đang run rẩy ở một bên cơ thể, và bàn tay của anh ấy cũng vậy. Không biết từ lúc nào, hai bàn tay đã chạm vào nhau ít nhiều. Chúng tôi ngừng nói chuyện dọc đường và lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng, từ từ nắm tay nhau.

  Hoàng đưa tôi đến bữa tiệc khiêu vũ của các cựu sinh viên, điều này có vẻ rất tự nhiên. Một cảm giác trái tim run lên khiến tôi chợt nhận ra Hoàng chính là người đặc biệt mà tôi hằng mong đợi từ nhỏ! Tình cảm của chúng tôi ngày càng thắm thiết hơn khi thời gian trôi qua, chúng tôi đã cùng nhau đi dạo, đi bộ đường dài và tham gia một bữa tiệc dã ngoại dưới bầu trời xanh. Hoàng chơi một cây guitar du dương trong buổi dã ngoại, và chúng tôi đã hát to cùng nhau. Là những ngày thơ và hạnh phúc vô bờ bến. Rồi một ngày nọ, Hoàng mang đến một tin vui, anh đã giành được học bổng của trường mà anh ấy hằng mong muốn. "Mọi người sẽ gọi tôi là bác sĩ Hoàng, em cảm thấy thế nào?" 

          "Thật tuyệt vời!" Tôi nói, "nhưng em sẽ nhớ anh."

           "Anh cũng vậy," anh nói, "Anh ước gì em có thể ở bên anh . "

  " Đừng lo lắng, "tôi an ủi anh ấy," Em sẽ đợi anh ở đây. Có lẽ em  có thể tìm được việc làm ở trường đại học đó trước khi anh tốt nghiệp. "

  " Thật tuyệt, nhưng anh sợ.

  "Anh sợ gì? "Tôi hỏi.

  "Ôi mọi thứ quá hoàn hảo, anh sợ mất em quá."

  "Lo lắng mù quáng", tôi nói với anh rằng "anh sẽ không đánh mất tình yêu định mệnh này đâu!" Nhưng em đã nhầm. Hoàng bỏ tôi đi học. Những ngày đầu tiên, chúng tôi viết thư cho nhau chăm chỉ . Nhưng dần dần, thư của chúng tôi ngày càng ít đi. Có lẽ đây là đoạn đầu của đoạn kết. Anh ấy không thể về nhà vào Lễ Tạ ơn, và khi anh ấy trở lại vào dịp Giáng sinh, tôi đang bị bệnh sởi. Cuối cùng thì Hoàng cũng có bạn gái mới. Cô ấy là bạn học cùng trường của họ. Hoàng đã viết thư cho tôi  để nói rằng anh ấy rất tiếc về điều đó và nói rằng anh ấy biết tôi sẽ hiểu.

  Hôm nhận được thư, trời mưa. Tôi nằm trên giường nghe mưa rơi. Tôi không ghét Hoàng , tôi thậm chí không ghét cô gái đó. Chỉ là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Đúng lúc này mẹ tôi bước vào. Tôi biết bà  sẽ nói gì. "Có những chàng trai khác, con có thể không tin vào điều đó bây giờ, nhưng sẽ luôn có."

           Tôi  nói. "Có lẽ, nhưng Hoàng là niềm yêu thích duy nhất của con, và con sẽ không bao giờ yêu nữa!" 

            Mẹ im lặng một lúc rồi nói, "Chiếc hộp vàng nhỏ treo trên sợi dây chuyền mẹ tặng con có còn không? "  

           ''Hộp vàng nhỏ? Ồ, tất nhiên rồi. Nó ở ngăn trên cùng của bàn trang điểm." 

           Mẹ lấy chiếc hộp vàng nhỏ ra và bảo tôi đeo vào. "Nhìn kìa," bà ấy nói, "đây là người tình đặc biệt đã tặng nó cho mẹ năm mẹ 17 tuổi." Tôi nâng niu chiếc hộp vàng nhỏ và nghĩ đến người cha đã khuất của mình. Thật là một cuộc sống hạnh phúc mà cha đã từng có với mẹ mình!


  "Ông ấy rất tốt bụng, dễ mến và khác biệt. Mẹ tin chắc rằng ông ấy   là người đàn ông mà mẹ đáng để yêu ", mẹ tôi chậm rãi nói, chìm đắm trong suy nghĩ, "nhưng chỉ trong vài ngày sau khi mẹ   đính hôn thì ông ấy  đã qua đời. Một tai nạn tàu hỏa. "" Mẹ đang nói gì vậy? ".Tôi thốt lên:" Con nghĩ ... Ý con là mẹ đã yêu một người  khác trước cha ? Người mà con nghĩ là đặc biệt nhất? "

         " Đúng, sự việc là như thế này. Mẹ nghĩ nếu lấy  ông  ấy, mẹchắc chắn mình sẽ rất hạnh phúc. Nhưng kết quả là mẹ đã kết hôn với cha của con 3 năm sau đó. Mẹ và cha con  cũng yêu nhau và mẹ rất hạnh phúc với cha con. Hạnh phúc..."

  " Con không hiểu. "Tôi nói.

  "Con yêu, điều mẹ muốn nói với con là trên đời này không chỉ có một người đặc biệt sẽ khiến chúng ta hạnh phúc, mà còn có rất nhiều người tốt như vậy, Hoàng chỉ là một trong số họ. Chỉ là cậu ta đến quá sớm."  Tôi lặng lẽ. Tôi gần như đã khóc vì tôi cảm thấy những ước mơ thời thơ ấu của mình đang bị bóp chết. Mẹ nhẹ nhàng nói: "Một ngày nào đó, một người đàn ông tốt sẽ đến đúng lúc, và anh ấy sẽ là người mang lại hạnh phúc cho con."

  Mẹ bước ra và nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại một mình tôi, nằm nghe mưa. Tôi nhìn cánh cửa mẹ tôi đóng khi  đi ra ngoài, nhưng tôi nghĩ đến một cánh cửa khác, đó là cánh cửa hy vọng khác mà mẹ vừa mở ra cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro