C8: Kim Jisoo, em lại đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt cô không hề đổi sắc, nhanh chóng cúp điện thoại, ánh mắt đảo quanh, vừa muốn ho một tiếng để che dấu sự xấu hổ, tay lại bổng dưng nóng lên, bàn tay đàn ông dùng lực kéo cô qua,

Jisoo còn chưa kịp phản ứng lại, mặt Taehuyng đã kề sát tới.

Khi anh nói chuyện, hơi nóng khẽ vờn bên khóe miệng cô, có chút ngứa lại có chút nóng.

“ Jisoo, trước kia em đều gọi anh như thế nào?”

Jisoo nhẹ nuốt nước miếng, quay đầu đi chẳng nói gì..

Toàn bộ hô hấp của Taehuyng liền phả vào tai cô “Nói xem!”

Jisoo vẫn như cũ im lặng chẳng nói lời nào, rặng đỏ đã lan từ bên tai đến cả khuôn mặt rồi.

“Buồn ngủ rồi?”

“Buồn ngủ.”

“Gọi rồi sẽ cho em ngủ.”

Jisoo nhấp nhẹ môi, cô thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang nảy lên —— bởi trái tim nhỏ đập loạn.

Cô hít một hơi, “Kim……”

Đôi môi ấm áp của anh dán lên trên vành tai cô, Jisoo hơi rụt người lại, cắn răng run run gọi:

“Kim Taehuyng…… Oppa.”

Hai mí mắt Jisoo đã bắt đầu đánh nhau, bụng nhỏ lại không ngừng truyền đến từng cơn đau quặn, cô vừa nhắm mắt lại, đầu hơi nặng muốn dựa ra sau một chút, eo đã bị người phía trước ôm lấy.

Cách một lớp quần áo mỏng, lòng bàn tay anh phủ lên eo cô, nóng rực.

Jisoo khẽ giữ lấy cánh tay anh, vừa mở mắt đã thấy đáy mắt đen trầm của anh, tựa như có mấy vòng lốc xoáy đang tụ lại nơi ấy, cô nghiêng nghiêng đầu: "Em đang bị cảm..."

Ý của Jisoo rất rõ ràng.

Ý của Taehuyng lại càng rõ hơn cô, sau khi xoay mặt cô lại, liền hạ xuống nụ hôn miên man, anh khẽ cắn lên môi cô, từng chút, từng chút, tinh tế phác họa đôi môi ấy, sau đó công thành chiếm đất* mà hôn sâu xuống.

Đầu óc Jisoo ngày càng nóng lên, ý loạn tình mê, cô bị Taehuyng đẩy ngã trên giường, đôi mắt mở to nhìn anh, nơi đáy mắt phảng phất một tầng sương mù mênh mang.

So với cô, anh rõ ràng chuyên tâm hơn rất nhiều, đôi mắt khẽ khép, híp lại thành một đường cong mĩ lệ, long mi đen dài, giống hệt tác phẩm được một nhà nghệ thuật gia nào đó tỉ mỉ khắc tạc.

Đột nhiên, Jisoo nhớ lại bộ dạng lần đầu tiên Taehuyng hôn cô 8 năm trước.

So với hiện tại, dường như cũng chẳng có khác biệt gì.

Taehuyng từ trước đến nay không hề nhiều lời, trong thời gian Jisoo sống ở Kim gia, vừa lúc cha mẹ Kim phải đi công tác mấy ngày, vì sợ Jisoo một mình buồn chán, nên đã bảo cô tới phòng thí nghiệm của Taehuyng chơi.

Nói là đến chơi, thật ra đều là Taehuyng bận rộn công việc của mình, cô ở bên cạnh làm bài tập mà thôi.

Taehuyng không giống với các bạn học khác, anh có một phòng thí nghiệm riêng, bởi vì ngày thường chỉ có một mình anh ở đây, nên dù xung quanh chỉ toàn mùi thuốc men, khử trùng thì cửa phòng vẫn bị một đám nữ sinh vây quanh, có thể xếp đầy cả một cái hành lang dài.

Jisoo chỉ cúi đầu làm bài tập bên cạnh Taehuyng, ôn nhu ngoan ngoãn, vì giống em gái anh nên còn nhận được không ít "lễ vật" của các học tỉ nhờ chuyển hộ.

Liên tục mấy ngày đem quà cho anh, đến ngày thứ 5, cũng chính là một ngày trước khi Jisoo phải về nhà họ Kim* , cô vẫn như cũ yên lặng giải đề vật lý.

Kim* : dùng để phân biệt nhà của Jisoo

Lúc ấy cô sắp thi đại học, việc học không thể qua loa.

Hôm đó, Taehuyng phá lệ không làm thí nghiệm với chuột bạch nữa, anh nhìn đống tiêu bản rồi lại cúi đầu viết viết vẽ vẽ.

Jisoo vừa nâng mắt, là có thể nhìn đến dáng vẻ của anh, cô lắc đầu, bất giác lại ném đề vật lý buốn tẻ ra sau đầu, bắt đầu cùng anh vẽ tiêu bản.

Cô đã học vẽ khá lâu, tỉ lệ thích hợp, đường cong mượt mà, dễ dàng vẽ đến mê mẩn, đến mức Taehuyng đến trước mặt lúc nào cô cũng không biết.

Mãi đến khi cả tờ giấy trắng đều bị một bóng đen che phủ, cô mới nâng mắt nhìn, Taehuyng còn chưa tháo khẩu trang xuống, lần đầu tiên, giọng nói của anh không còn trong trẻo như mọi khi: “Đi ăn cơm thôi.”

Jisoo không vội đứng dậy.

Thấy Taehuyng chẳng có chút hứng thú nào với đống quà kia, cô rất tốt bụng nhắc nhở: “ Taehuyng oppa, một chị gái ở khoa thông tin* tặng quà cho anh này.”

Jisoo cảm thấy trí nhớ của mình thực tốt, mới gặp qua một lần mà vẫn nhớ rõ chị gái khoa thông tin đó.

Taehuyng quay đầu nhìn cô. Là nhìn cô, từ đầu đến cuối hoàn toàn không thèm liếc mắt ngó tới hộp quà tinh xảo kia.

" Kim Jisoo, em lại đây."

Cha mẹ Kim đều có thói quen gọi cô là "Tiểu Soo", nhưng Taehuyng lại không như vậy, anh vẫn luôn gọi cả họ lẫn tên cô như vậy

Jisoo có chút sợ anh, bút cầm trong tay còn chưa bỏ xuống, siết chặt cán bút mà tiến lên, sau đó lặng yên đứng cách anh đúng ba bước.

"Lại đây thêm chút nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro