Chương 3. Chuyện xấu thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọt Không Ngừng Nghỉ 甜不止迟

Tác giả: Nhập Miên Tửu

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 3. Chuyện xấu thành đôi

Tin tức nhỏ lan rộng còn nhanh hơn so với virus, trong nháy mắt trong trường gần như tất cả mọi người đều đã biết. Trì Dụ và Phó Chi An một trước một sau đi trong hành lang, bạn cùng lớp hận không thể cầm máy quay và máy ảnh đặt trước mặt bọn họ, hai nam sinh đẹp trai nhất trường cả năm lớp 10 đều lấy đủ loại lý do bỏ lỡ, vậy mà lại cùng khung hình như vậy!

Cuối cùng cũng thoát khỏi những cặp mắt sau lưng, Trì Dụ dựa vào cửa nhà kho, không kiên nhẫn kéo cổ áo.

"Phó Chi An, cậu lại đùa cái gì vậy hả?"

"Tùy tiện tìm cái cớ từ chối một nữ sinh."

"Vậy mẹ nó cậu đừng ụp cái chậu phân này lên đầu tôi chứ!" Mặt Trì Dụ càng ngày càng đen, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu Phó Chi An cách cậu ta một mét cũng có thể nghe rõ ràng.

Phó Chi An liếc cậu ấy một cái, hai tay ôm vai thản nhiên mở miệng: "Là cậu tự đâm vào chậu phân mà."

Trì Dụ và Phó Chi An, từ tiểu học đã bắt đầu sống đối diện nhà nhau, cùng trở thành con nhà người ta trong miệng cha mẹ đối phương. Ba của Phó Chi An là một cảnh sát hình sự, từ khi Phó Chi An vừa ra đời chưa bao lâu đã bắt đầu thở dài tuyệt vọng. Tiểu Phó Chi An sinh ra có răng trắng môi hồng, làn da trắng nõn, ôm ra ngoài mọi người đều khen ngợi. Nhưng chính là không hợp với mong muốn của Phó Kiến Quốc, con trai của ông sao có thể sinh ra hồng hào trắng nõn như vậy? Không yêu cầu cậu vừa sinh ra đã phải rất nam tính, nhưng dù sao cũng phải giống dáng vẻ một bé trai chứ?

Mà Trì Dụ, từ nhỏ đã nổi tiếng trong khu, bởi vì mỗi ngày cứ gần tối đều có thể nghe thấy mẹ cậu ấy ở bên ngoài cất giọng gọi tên cậu ấy, gọi cậu ấy về nhà. Đến khi Trì Dụ và Phó Chi An trở thành hàng xóm, Phó Kiến Quốc nhìn thế nào cũng thấy thích đôi mắt long lanh đầy sức sống của Trì Dụ.

Trì Dụ nghe thấy Ôn Hoa mỗi ngày nói Phó Chi An ưu tú như nào nghe đến mức không ăn nổi cơm, mà Phó Chi An nghe thấy ba cậu cứ nhắc đến Trì Dụ hai tai cũng sắp nghe ra kén rồi. Vậy nên có một ngày, lúc hai người gặp nhau ở trường, cả hai đều quay đầu giả vờ làm người lạ.

Phó Chi An: Tên này vẻ mặt cau có giả vờ như côn đồ cái gì.

Trì Dụ: Tên nhãi này mặt không chút biểu cảm giả vờ ông cụ non cái gì.

Hai người cúi đầu không ngẩng đầu nhìn cũng chưa từng chào hỏi nhau, thậm chí ở mặt này còn có sự ăn ý. Buổi sáng Trì Dụ sẽ dậy sớm hai mươi phút để đi bộ đi học, mà Phó Chi An hai mươi phút sau sẽ ngồi xe buýt đến trường, dù sao hai người cách càng xa nhau càng tốt.

Nhưng cho dù như vậy, hai người vẫn vào cùng một trường cấp hai, bây giờ lại cùng một trường cấp ba. Vốn tưởng rằng có thể cả đời cũng không qua lại với nhau cho đến khi tiến vào mộ, nhưng Phó Chi An ở hoa viên nhỏ của trường tùy tiện chỉ tay một cái, đã chỉ trúng Trì Dụ đang ngủ gật dưới gốc cây hòe.

Mà hiện tại tình huống hai người đứng ở trước cửa nhà kho mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng là tình huống mà Trì Dụ và Phó Chi An chưa từng nghĩ đến.

Trì Dụ nhìn thấy khuôn mặt liệt của Phó Chi An liền nổi giận, cậu ấy vươn tay xoa xoa thái dương: "Mẹ nó, cậu định làm thế nào."

"Không làm sao cả, không có ảnh hưởng gì với tôi hết." Phó Chi An ngẩng đầu cười với cậu ấy, chậm rãi nói: "Nếu như cậu cảm thấy ở cùng với tôi rất khó, vậy tôi cũng có thể thử nghĩ cách."

"Mẹ nó, cậu mau giải quyết cho tôi." Trì Dụ nói xong xoay người rời đi, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy Phó Chi An mang theo ý cười nhàn nhạt mở miệng: "Cậu cầu xin tôi đi."

Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là sống không biết điều như vậy.

Trì Dụ đi mấy bước đến cạnh cậu, giơ nắm đấm lên trên đầu cậu, Phó Chi An hơi nghiêng đầu, nắm đấm vừa vặn nện lên mặt tường cách đầu cậu một centimet.

"Tránh cũng khá nhanh đó."

Nếu như nói Trì Dụ là một thiếu niên hư hỏng không hơn không kém, vậy Phó Chi An chính là một con cáo khoác lên mình lớp da lạnh lùng. Trước mặt thầy cô và bạn học vĩnh viễn là bộ dạng ít nói, nhưng chỉ cần gặp Trì Dụ, thì giống như yêu quái gặp phải Tôn Ngộ Không, lộ ra nguyên hình.

Trì Dụ thu tay về, cười lạnh với cậu một tiếng, liền xoay người chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói: "Tùy cậu, liên quan gì đến ông đây chứ."

Tùy rằng trong bài viết không có chỉ ra họ tên, nhưng ai có đầu óc một chút đều biết trong bài viết này đang nói về Trì Dụ và Phó Chi An, cuộc sống học đường nhàm chán vô vị, bởi vì bài viết này mà đang dần sống lại.

Trì Dụ đen mặt đi vào phòng học, các bạn học đang tự học không hẹn mà cùng quay đầu nhìn chằm chằm cậu ấy, hận không thể đặt một cái máy quay trước mặt cậu ấy, chụp 360° xung quanh.

"Mấy người đều muốn chết rồi đúng không!"

Trì Dụ cau mày trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy trên bàn chất đống một xấp bài thi thật dày. Chỉ trong một tiết học lớn, bài thi trên bàn đã nhiều đến mức muốn đè chết người. Trì Dụ càng nghĩ càng phiền, dứt khoát đem bài thi nhét hết vào trong hộc bàn, trùm đầu lại ngủ tiếp.

Tiếng chuông tan học vang lên, trong lớp có những tiếng thở dài bơ phờ, Phó Chi An đã sớm thu dọn cặp sách ngồi ở chỗ ngồi, thẳng đến khi nhìn thấy nữ sinh phía sau xách cặp đi ra ngoài, cậu mới mở miệng, "Lư Mạn, cậu chờ một chút."

Hoàng hôn chiếu xuống sàn nhà, kéo hình bóng của Phó Chi An mảnh và dài ra. Lư Mạn theo đuổi Phó Chi An lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu cậu chủ động nói chuyện với mình.

"Tôi muốn giải thích một chút....."

Phó Chi An còn chưa nói xong, Lư Mạn đột nhiên vươn tay ra làm động tác tạm dừng, cô hít một hơi thật sâu.

"Tớ biết cậu cảm thấy ngoại hình của tớ không đẹp nên không vừa ý tớ, nhưng cậu cũng không cần nói bản thân là đồng tính để lấy lệ với tớ chứ." Lư Mạn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Chi An, trong lòng đột nhiên liền hiểu ra, Phó Chi An căn bản chính là đang dùng Trì Dụ làm lá chắn. Đồng tính chết tiệt, thích con trai cái chết tiệt gì chứ, toàn là cái cớ!

"Tớ sẽ không từ bỏ đâu." Lư Mạn mím môi gật đầu, tiêu sái quay người một cái, biến mất ở hành lang.

Không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến bước này, Phó Chi An đột nhiên cảm thấy đau đầu, hai tay cậu gác lên lan can, nhìn xa xăm. Trong đầu hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo lại nắng mưa thất thường của Trì Dụ, Phó Chi An rũ mắt mỉm cười.

Thật ngại quá Trì Dụ, chậu phân tiếp theo tôi vẫn phải úp lên đầu cậu rồi.

Trì Dụ mở cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ tối đen cái gì cũng không nhìn thấy. Căn phòng rộng lớn như vậy chỉ đặt một tấm nệm, đồ ăn vặt và truyện tranh rơi vãi khắp sàn nhà. Rèm cửa dày nặng che ánh sáng không biết đã bao lâu chưa được kéo ra, Trì Dụ tiện tay ném cặp sách xuống đất, đá túi đồ ăn vặt trên mặt đất liền nhào lên giường. Cậu ấy kéo chăn đắp lên người, hình như cảm thấy còn chưa đủ tối, dứt khoát lấy chăn trùm đầu liền nặng nề đi ngủ.

Nằm một lúc lâu, Trì Dụ lăn qua lộn lại vẫn chưa ngủ được, cậu ấy cầm điện thoại lên tìm bài viết kia trên web, cắn răng nhấn vào. Cậu ấy cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tìm thấy một tấm bản thảo ở dưới cùng, không biết người nào vẽ một tấm hình giàu trí tưởng tượng về Trì Dụ và Phó Chi An. Thiếu niên tóc đen với đôi mắt u ám, tóc mái thưa che gần hết tầm nhìn của cậu ấy, lúc này đang thâm tình nhìn chăm chú vào nam sinh mặt mày tinh xảo trước mặt, nam sinh với nụ cười ở khóe mắt.

"Nhưng con mẹ nó chứ! Phó Chi An làm sao có thể đẹp như vậy!" Nói xong lời này khiến Trì Dụ sửng sốt, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay có chút nóng tay, tùy tiện ném điện thoại xuống dưới đất, xoay người nằm xuống lần nữa.

Nhưng mặc kệ xoay người thế nào, Phó Chi An cũng giống như một ác quỷ âm hồn bất tán, nhắm mắt lại còn ở trước mắt lắc lư không ngừng. Trì Dụ không kiên nhẫn vén chăn lên, chân trần đi đến phòng khách, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia ngồi trên sàn nhà. Cậu một tay kéo vòng của lon, giương cổ đã uống ừng ực hết nửa lon.

"Phó Chi An, tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng để tôi bắt được tên nhóc cậu."

Sau lần thứ sáu Trì Dụ ấn chuông báo thức, rốt cuộc cậu cũng chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức nằm trên sàn nhà.

Có vẻ hôm nay sớm hơn hôm qua, muộn nhất là nửa tiếng.

Cậu ấy xoa mái tóc đi đến trước cửa sổ kéo rèm vải lanh dày nặng, ngoài dự liệu không có ánh mặt trời chói mắt. Những lớp mây đen che khuất mặt trời, trời âm u đến dọa người.

Trì Dụ lần nữa kéo kèm cửa lại, đi chân trần đến phòng khách. Trên bàn ăn đặt bữa sáng thịnh soạn, cháo nóng trong chén sứ trắng còn bốc hơi nóng, cậu không thèm nhìn thức ăn trên bàn, trực tiếp đi đến tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước đá, uống ừng ực vài ngụm xong liền đi vào phòng tắm.

Chờ Trì Dụ chậm rãi đi đến trường mới phát hiện trên sân thể dục toàn là bàn ghế. Các nam sinh kéo xe đẩy nhỏ, đang di chuyển băng ghế lên trên, biểu cảm trên khuôn mặt đều không phải rất đẹp.

Hôm nay là ngày lớp văn lý phân lại lớp lần nữa, điều này có nghĩa là hoa khôi và nam sinh đẹp nhất trường có cơ hội phân lại, vừa nhìn khuôn mặt của tên nhóc vừa rồi, đã biết chẳng những không cùng lớp với hoa khôi, đến hoa khôi lớp mới cũng hạ xuống một bậc. Trì Dụ đi đến trước bảng thông báo, tùy ý nhìn lướt qua danh sách lớp học, đã tìm thấy tên mình ở vài hàng đầu tiên trong danh sách lớp thứ ba, sau đó lại đi về phía tòa nhà dạy.

Cách hơn phân nửa hành lang đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong lớp, Trì Dụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu lớp: Lớp 10-3

Cậu ấy đẩy cửa ra, tiếng ồn trong lớp quá lớn, học sinh tiến vào cũng không dẫn đến nhiều sự chú ý. Cho đến khi hàng ghế sau không biết ai mở miệng kêu một câu: "Mẹ ơi..."

Giống như bị ai đó ấn nút tắt tiếng, tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt quay đầu nhìn cậu ấy. Trì Dụ không kiên nhẫn chậc một tiếng, thấy hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ vẫn còn trống liền đi đến chỗ đó. Vừa đi được một nửa, cậu ấy đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, quay đầu ngước mắt lên nhìn thấy nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng đang cúi đầu viết cái gì đó.

"Mẹ nó cậu làm gì ở đây!" Trì Dụ giật mạnh cổ áo, lửa giận trong đầu cậu ấy bốc lên, nam sinh cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt của cậu ta.

"Làm bài tập về nhà." Phó Chi An nói xong liền tiếp tục quay người viết tiếp lên bài tập.

Hôm nay Trì Dụ đã hiểu được cái gì gọi là chuyện xấu thành đôi, khuôn mặt cậu u ám nhìn cánh tay của Phó Chi An đang ngồi ở bên cạnh đụng vào cánh tay cậu ấy, hận không thể trực tiếp vươn tay bóp chết cậu ta.

Nửa tiếng trước, giáo viên chủ nhiệm Lâm Tĩnh quét một vòng các học sinh đang ngồi rất ngoan ngoãn, mở miệng nói: "Tôi là Lâm Tĩnh giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của các em, rất vui có thể cùng các em cùng nhau trải qua hai năm kế tiếp...." Ánh mắt liếc đến Phó Chi An đang ngồi ở hàng thứ ba, vóc dáng của cậu rất cao, nữ sinh ngồi phía sau cậu đang dùng sức ngửa cổ, cố gắng giao tiếp bằng mắt với giáo viên.

"Phó Chi An, em có bị cận thị không?" Lâm Tĩnh đột nhiên mở miệng.

"Em không bị cận thị ạ."

"Vậy em và bạn học phía sau đổi chỗ ngồi một chút đi."

Kết quả Phó Chi An di chuyển đến hàng thứ tư, cậu cứ giống như một tấm bia đá khổng lồ, ngồi ở trước mặt ai thì người đó nhìn không thấy bảng đen. Phó Chi An di chuyển về từng hàng từng hàng phía sau, cuối cùng đứng ở trước bàn Trì Dụ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu ấy.

"Cậu dám ngồi xuống thử xem." Khóe miệng Trì Dụ giật giật, cậu ấy nhìn Phó Chi An đang đeo cặp sách trước mặt, đang từ trên cao nhìn xuống cậu ấy.

Phó Chi An cũng không thèm nhìn Trì Dụ đang ngồi bên cạnh nhe răng trợn mắt, đặt mông ngồi xuống, sau khi sắp xếp hết đồ đạc xong mới quay đầu, mới nhếch khóe miệng với Trì Dụ.

"Được thôi." Phó Chi An nhướng mày nhếch môi với Trì Dụ.

"Tôi thử xem."

****

Hết chương 3

Hic, chạy deadline mãi mới xong nên dịch truyện tới cũng bị trễ luôn, sorry mọi người T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro