/2/ Sai Lầm..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cậu, hắn có những lúc rất thật sự rất đáng yêu, có những lúc thật sự rất ấm áp, cậu từng nhìn lén lúc hắn làm việc trong phòng làm việc, nhìn lén lúc hắn ăn cơm . . . cậu thực sự rất rung động nhưng hắn là người hành hạ cậu, người từng sỉ nhục cậu, người cậu hận và em cậu là hung thủ giết người hắn yêu. Cậu cố gắng kiềm chế lại cơn động tâm đó. Cậu rất muốn nghe những lần hắn gọi cậu một cách yêu thương hoặc chỉ là nằm trong vòng tay hắn, vậy là đủ. Hắn là người cho cậu một chút ấm áp, một chút hi vọng và cũng là người tự tay đạp chết hi vọng đó, hằng đêm đều giày vò cậu đến chết đi sống lại .
Hôm nọ sau khi triền miên xong cậu cùng hắn ngủ trên giường. Cậu chỉ he hé mắt chờ khi hắn đã ngủ cậu nhẹ nhàng bước chân xuống giường. Nơi mật tư chạy lên một luồng tê dại, đau rát khiến Gun không khỏi nhăn mặt. Gun nhẹ nhàng đi lại chết túi xách nhỏ lấy ra vỉ thuốc. Nó là thuốc tránh thai dành cho omege nam mà cậu đã mua được. Mỗi lần ân ái xong cậu đều lén hắn uống. Không biết hôm đó là vì cái gì mà hắn đột ngột tỉnh dậy. Chưa kịp để cậu uống viên thuốc, hắn liền lao tới chộp lấy hộp thuốc trên tay. Đôi mắt trừng lên nhìn cậu, cậu thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao hắn không cho cậu uống? Cậu là người giết người hắn yêu làm sao có thể mang thai con hắn? Off nhìn Gun một lúc sau đó nắm lấy cổ tay cậu nghiến răng nói "Cậu từ này không cần uống thứ thuốc này nữa! Cậu phải mang thai con của tôi. Sau đó tôi sẽ cho cậu thấy kế hoạch tiếp theo của tôi. Đương nhiên sẽ là sống không bằng chết! " Cậu trợn mắt nhìn hắn . Sao có thể như vậy? Hắn có phải là cầm thú không? Rốt cuộc nhịn không được liền nói "Anh là đồ cầm thú. Rốt cuộc tôi phải như thế nào mới vừa lòng anh? Rốt cuộc tôi phải làm sao để anh buông tha cho tôi?" Cậu vừa nói xong hắn càng siết chặt lấy tay cậu ánh mắt đầy nguy hiểm mà nói "Buông tha? Bắt cậu sống không bằng chết vẫn chưa đủ" Vừa nói xong hắn liền bế cậu lên ném mạnh cậu lên giường rồi nhanh chong nhào đến như một con sói đói điên cuồng cường bạo cậu.
Khoảng hai tháng sau cậu phát hiện mình hay nôn khan, sợ đồ tanh. Cảm giác lo sợ từ đâu ập đến. Mang thai? Không được, không được, đây không phải là lúc. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ không được yên ổn chào đời. Suy nghĩ của cậu bây giờ là phải đi xác định rõ cậu có đang mang thai hay không? 
Trưa hôm đó khi từ công ty đưa cơm cho hắn xong, cậu liền đến nhà thuốc mua hai que thử thai. Về đến nhà cậu liền vào nhà vệ sinh để thử và kết quả như cậu đoán , cậu đã mang thai. Cảm giác khi biết mình đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ này khiến cậu vừa vui vừa lo , liệu hắn có tha cho đứa nhỏ này để nó bình yên chào đời . Trong những giây phút đầu , ý nghĩ đi phá thai chợt nảy lên nhưng trong lòng lại vô cùng thương sót . Vừa đến tối khi cùng hắn ăn cơm , cậu mới hiểu cảm giác khi mang thai thực sự không dễ chịu chút nào . Cả buổi tối cậu ăn rất ít lại còn hay nôn khan . Hắn trong bữa ăn đương nhiên sắc mặt không tốt , rất rất không tốt .
Một tháng sau cậu tiếp tục giấu giếm hắn , chắc chắn cậu phải bảo vệ đứa nhỏ này , vậy nên kế hoạch của cậu là bỏ trốn , phải bỏ trốn . Cậu lập kế hoạch tỉ mỉ sau đó lén lút thực hiện chúng . Hắn gần đây không còn quản lý cậu chặt chẽ như trước nữa . Thật đúng lúc tối hắn không về nhà , cậu liền nhân cơ hội trốn thoát . Thoát ra khỏi ngôi nhà trông như nhà tù ấy cậu thở phào một cái , lại vừa lo lắng . Hắn mà biết được chắc chắn không tha nhưng vì đứa nhỏ nếu để hắn biết đứa nhỏ sẽ không còn đường sống . Cậu chạy thật xa , cả đêm cậu trốn ở trong một con hẻm nhỏ , cậu mệt mỏi , mồ hôi rơi xuống , lại ngay lúc đấy lại mưa , liền thấy mái hiên nhỏ nhà bên , mượn tạm trú qua đêm nay .

Hắn sau khi làm ăn về chỉ mong được nhìn thấy cậu, thật không ngờ mọi chuyện xảy ra thật làm hắn tức chết , ngay lập tức phái người đi tìm . Đích thân hắn ngồi vào xe chạy đi tìm cậu. Gun ATP đang nằm thiếp đi bị ánh đèn chói lóa buột phải tỉnh dậy . Khuôn mặt đột nhiên hiện lên một hàng sợ hãi . Hắn đến rồi , sao hắn tìm ra được cậu , hắn . . . Gun ATP há hốc ý nghĩ bỏ chạy hiện lên . Cậu liền bỏ dậy tìm mọi cách chạy đi nhưng bị hắn nhanh chóng tóm lại , trừng mắt nhìn cậu .
"Mày được lắm , dám bỏ trốn. Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học , để sau này có gan lớn cũng không dám là"
Ngay sau đó tóm lấy hai tay cậu , bàn tay hư hỏng sờ soạng khắp cơ thể Gun . Trong đầu cậu lại nảy lên . Không được , không được , đứa nhỏ sẽ không chịu được trận này . Cậu mạnh mẽ cự tuyệt , đúng là sức của 1 Omega không bằng 1 Alpha khỏe mạnh . Hắn kéo chiếc quần nhỏ của Gun xuống , lại lôi cái biểu tượng nam tính cứng rắn của hắn ra thô bạo đâm sâu vào trong . Có trời mới biết hắn thực sự tức giận đến mức nào . Mỗi cú đẩy của hắn khiến cậu muốn ngất đi ngay lập tức .
Làn mưa cứ liên tục táp vào đôi nam nam đang dây dưa . Thi thoảng còn vang lên những âm thanh thê lương của người 1 con trai . Không biết cậu có thể còn giữ được tỉnh táo, cầm cự được bao lâu nữa . Cậu chỉ biết đã qua rất lâu hắn vẫn chưa có ý định muốn dừng . Thân thể cơ đau đớn , nhất là ở hạ thân , đau rát khiến cả cơ thể cậu tê liệt . Cậu muốn đẩy con mãnh thú kia ra khỏi người cậu , nó to lớn đến mức sau bao nhiêu trận vẫn không cách nào thích ứng được . Cậu lại càng muốn bảo vệ một sinh linh trong bụng , cứ tiếp tục thế này chắc chắn nó sẽ không còn . Cố gắng cho đến khi trong đầu Gun ATP dần tối đi , tối dần đến mức cậu chẳng còn nhận thức về mọi thứ xung quanh .
Trong cơn tức giận , hắn điên cuồng muốn cậu cho đến khi cả người cậu không còn chút phản ứng . Hắn sửng sốt rút con mãnh thú vẫn còn chưa thỏa mãn ra , kéo Gun ATP dậy. Đôi mắt cậu nhắm lại không còn chút nhận thức , hắn lại nhìn ra khuôn mặt đang tái đi của cậu. Trong lòng gõ lên hồi tim đau nhói , vội vàng để cậu vào xe đưa đến bệnh viện .

Đứng trước bệnh viện tư nhân của người bạn chí cốt của hắn , không kiên dè vừa bế cậu vừa hét lớn :
" Arm Weerayut đâu mau ra đây "
Quả thực mãi một hồi lâu , bóng dáng thư sinh của cậu ta đi ra . Đầu tóc còn rối xù lên có thể nhìn ra là đang rất buồn ngủ .
" Bây giờ là nửa đêm mày kêu la cái gì?"
" Mau xem người này! Nhanh lên" Hắn nhanh chóng tiến thẳng vào phòng bệnh đặt cậu xuống chiếc giường trắng . Cậu ta liền đi vào nhìn một lúc liền hiểu ra vấn đề đẩy hắn ra ngoài , lại còn gọi gấp hai đến ba y tá đến .
Một lúc lâu sau Arm Weerayut đi ra , nhìn hắn bức xúc
"Mày còn là người không vậy? Người ta mang thai mày còn có thể cường bạo người ta. Giời mang đến đây cho tao cứu là sao?"
Một hồi sửng sốt . Cái gì ? Con hắn ? Mang thai ? Bỗng chốc đầu óc có chút mê mụi . Hắn đương nhiên là vui , rất vui lại càng trách mình sao không biết sớm hơn, hắn sẽ nâng niu cậu, yêu chiều cậu, bảo vệ cậu .
"Bây giờ đã ổn chứ?" Hắn hỏi lại
Nghe đến đây khuôn mặt đang tức giận của Arm lại thay bằn 1 biểu cảm khó nói, Arm lắc đầu " Đứa trẻ còn quá nhỏ, không đc bồi bổ đúng các chất dinh dưỡng. Nên....không cứu đc...Còn cậu nhóc kia thì phải trông chờ vào nhóc đó thôi." Arm Weerayut nói xong thì vỗ vai Off rồi rời đi.
Hắn như người mất hồn , thoảng tỉnh một chút bây giờ lại chìm vào u mê , nhất thời không biết làm gì . Khẽ nhìn vào trong , cậu trai trẻ vẫn còn chìm vào cơn ngủ mê , sắc mặt đúng là có chút không tốt , quần áo , đầu tóc rất không chỉnh tề lại còn mang chút nước . Hắn lấy điện thoại ấn một dãy số rồi áp vào tai , chỉ nói mấy câu rồi tắt máy . Hắn toàn thân cứng đờ bước chậm vào phòng , cơn đau lòng không biết từ đâu đến , đúng là thật khiến hắn đau chết đi được.
-----------------------------------------------------
3 tuần sau........

Vẫn trong căn phòng đó, vẫn là 2 người con trai đó. Bên ngoài tấp nập, ồn ào bao nhiêu thì bên trong căn phòng lại ảm đạm, yên lặng bấy nhiêu. Bỗng có tiếng nước, nó cứ tí tách tí tạch không phải là tiếng của máy chuyền cũng không phải là tiếng của vòi nước mà đó là tiếng nước mắt của Off Jumpol đang rơi xuông tay của 1 cậu trai đang nằm trên giường. Đúng hắn đang khóc, hắn khóc thật rồi, hắn không chịu được nữa rồi...hắn sợ rồi. Sợ....người hắn yêu lại bỏ hắn mà đi. Bây giời hắn đang mếu máo ôm tay người con trai trên giường xin cậu hãy tỉnh lại...

"Gun Gun à..e.m..ma..mau...dậy đi!..Đừng ngủ nữa..ức...anh..ức..ức..xin..em.."

Người nào không biết nghe vào chắc cũng chẳng nghĩ được người đang khóc lóc kia lại là 1 vị có máu mặt ở trên thương trường lẫn thế giới ngầm đâu. Hắn đang đợi 1 hồi âm nho nhỏ từ cậu, 1 chút thôi chỉ cần cậu cử động 1 chút thôi cũng có thế cứu vớt hắn trong đống tuyệt vọng rồi. Nhưng....đời dâu như mơ, đâu có như phim hắn vẫn chờ cậu 10 phút rồi 20 phút rồi lại 30 phút hơn 1 tiếng sau vẫn chẳng thấy gì. Giới hạn đúng sự chờ đợi đã động đến giới hạn của hắn rồi hắn không thể giữ được bình tĩnh mà điên cuồng đập phá căn phòng. Đang đập phá hắn bỗng dừng lại bởi 1 tiếng BÍP phát ra từ chiếc máy theo dõi nhịp tim của cậu. Nhịp của cậu đang giảm, giảm rất nhanh. Hắn nhìn theo nhịp tim của cậu mà chạy đến chỗ Gun đang nằm hoảng loạn mà nói "Gun à a..anh xin lỗi, anh không nên nổi cáu trước mắt em....Anh xin lỗi, e..em chỉ đang giận anh thôi đúng không? Anh xin lỗi.. xin lỗi anh hứa sẽ không làm như vậy nữa anh xin lỗi...Đừng giận anh nữa" Hắn hiện giờ đang rất sợ, sợ cậu sẽ bỏ hắn mà đi, hăn không muốn trải qua cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu chỉ còn là 1 cái xác không hồn. Hắn sợ hắn rất sợ....

Đèn trong phòng bắt đầu chuyển sang màu đỏ rồi kêu inh ỏi lên nhưng hắn vẫn không để tâm chỉ chăm chú xin lỗi cậu. Arm Weerayut cùng với mấy y tá chạy vào, thấy Off như vậy Arm liền nhanh chóng kêu Tay (bn thân của Off) lôi hắn ra ngoài. Tay kéo hắn mãi, mới lôi được hắn ra ngoài. Hiện giờ Off không thể bình tĩnh được, Tay thấy vậy thì ngồi xuống trấn an thằng bn thân của mình "Mày yên tâm đi thằng Arm nhất định nó sẽ cứu được Gun, thằng Arm nó còn cứu được 1 bệnh nhân khi tim của người ấy đã ngừng đập tận 15 phút cơ mà. Chắc chắn nó sẽ cứu được Gun của mày thôi yên tâm ik" Off nghe Tay nói vậy cũng bình tĩnh được phần nào. 2 người ngồi ở ngoài hơn 30 phút thì Arm bước ra với vẻ mặt thoáng buồn, thấy Arm hắn nhanh chóng chạy đến hỏi "E..Em..ấy thế nào rồi? Em ấy ổn rồi đúng ko?.." Off liên tục hỏi nhưng chỉ thấy Arm im lặng vỗ vai Off mà lắc đầu. "Tao xin lỗi, nhịp tim của em ấy quá yếu..ko trụ được nữa rồi."

Hắn nghe vậy thì loạng choạng lùi lại,  nhìn vào chiếc giường nơi cậu nằm với đôi mắt ầng ậc nước mắt..Hắn hối hận rồi! Nhưng bây h hối hận thì đã muộn rồi..Quá muộn rồi. Hắn đã làm cậu giận thật rồi. Cậu đã bỏ hắn mà đi thật rồi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1 tuần sau khi Gun mất

Hắn ngồi trong căn phòng mà hắn với cậu đã từng có những kỉ niệm đẹp, nhưng bây h tất cả chỉ còn là quá khứ. Hắn đi quanh căn phòng bỗng đôi mắt hắn va phải 1 thứ gì đó. Hình như là 1 cuốn sổ tay, hắn đâu có rảnh mà viết nhật kí vậy cuốn sổ kia là của ai? 

Tò mò hắn ở cuốn sổ ra, bên trên góc trái có dòng chữ "Gun Atthaphan" à..hóa ra là của cậu. Hắn chăm chú đọc từng tờ một,..hắn vừa đọc vừa lặng lẽ rơi nc mắt, thì ra cậu cx yêu hắn nhưng không dám nói vì sợ hắn sẽ từ chối rồi mang thứ tình cảm của cậu dành cho hắn ra chế nhạo...Hắn vân cứ đọc cho đến khi hắn lật đến cuối cuốn sổ tờ giấy có dòng chữ "Nếu có kiếp sau em mong rằng hai chúng ta sẽ gặp nhau 1 lần nữa. Mong rằng lúc đó anh sẽ yêu em!".................
____________________________________________________

"Anh có đau không?"

"Đau..rất đau"

"Anh thấy đau vậy tại sao còn yêu hắn?"

"....Anh không biết.."

"Còn kiếp cuối cùng, anh sẽ vẫn lựa chọn gặp hắn rồi yêu hắn?"

"Đúng..nếu có hàng trăm kiếp đi chăng nữa thì anh vẫn chỉ có 1 sự lựa chọn"

"Vậy...Em mong rằng kiếp cuối anh có thể hạnh phúc..bên người anh yêu.."

"Cảm ơn"

Nói rồi cậu thả mình xuống 1 chiếc giếng nhỏ, chỉ cần nhảy xuống đó nó sẽ khiến cậu đầu thai sang 1 kiếp khác..Tôi vẫn đứng ở đó mà nhìn cậu, có lẽ tôi đã lỡ yêu cậu rồi. Đang suy nghĩ mông lung thì tôi bỗng nhớ ra...AAAAAAAAAAA Anh ấy chưa uống thuốc thuốc để quên đi kí ức của kiếp trước. Úi chớt mịa rồi phải làm sao phải làm sao........

                Còn Tiếp...........................

~~~~~~~~~Góc buôn chuyện~~~~~~~~~~~

Ha lổ mn lại là mik đây Liin Moon cuti hòa đồng thân thiện vk GunGun đây:)) Chuyện là mik có lập mấy cái box chat ở trên face nếu pà nào muốn zô thì add face vs mik ná. Mọi ng ở trỏng box đó thân thiện hòa đồng lắm, nên mn ới mại zô mại zô><...

(Ai vô thì ib trc cho mik nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro