Ngọt ngào mang tên anh 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Kề bên em!

Vừa kết thúc chuyến sang Kyoto (Nhật Bản) dự đám tang mẹ Dương, Thanh lấy lí do lỡ thời gian xuất bản truyện của Chiến. Nên phải đi loanh quanh để có cảm giác cho kết thúc, đến giờ đã vòng vèo hết ba thành phố rồi. Đúng hẹn gửi mail bản thảo về cho Tùng chỉnh sửa và xin quyền xuất bản, sau đó lại tiếp tục "ngao du thiên hạ". Nói chứ, đúng là cô may mắn khi có Tùng bên cạnh, nếu không đâu dám bỏ bê công việc chơi bời xả láng như vậy. Dù sao nốt đợt nghỉ tết dương lịch, Thanh cũng kết thúc kì nghỉ thảnh thơi, trở về với guồng quay quen thuộc rồi.

Ngồi trên tàu dập dềnh ra đảo Hòn Tằm, Thanh tự hỏi mình đã lấy dũng khí ở đâu cho hành động này. Hay chỉ do quyết tâm thôi thúc, vội vã ép bản thân tự điều trị chứng sợ nước lâu năm? Nhưng Thanh sai rồi, thay vì chọn đi ca nô chỉ bảy phút, cô lại liều lĩnh bắt bản thân ngồi trên tàu những ba mươi phút. Một viên chống say cũng cố chấp không phòng thủ, để giờ phải đối mặt với bao cảm giác cùng lúc ập đến. Dạ dày lục đục khó chịu, đầu óc váng vất hoang mang. Kèm theo nỗi sợ hãi vô hình khi mặt nước dập dềnh, khiến trái tim Thanh như bị bóp nghẹt. Hô hấp trở nên khó khăn cực độ. Trước mắt lúc tối sầm khi sáng chói, mà chỉ có thể ú ớ không nói được câu nào.

Đến khi mọi người trên tàu phát hiện ra điều bất thường, ùa lại vây kín, càng khiến không khí thiếu hụt nghiêm trọng. Nhịp nhấp nhô lên xuống quá rõ ràng, làm Thanh nhanh chóng chìm vào trạng thái nửa hôn mê. Cô không còn nhận biết được mọi thứ xung quanh, nhưng thính giác có vẻ vẫn tỉnh táo, Thanh nghe thấy giọng nói trầm trầm, cực kì gấp gáp:

- Mọi người tránh ra đi, không định cho cô ấy thở sao?

Rồi không khí như được kéo giãn ra một chút. Cánh tay rắn chắc đỡ Thanh dậy, giúp cô tựa vào bờ vai có phần quen thuộc. Mùi bạc hà đâu đó tràn vào khoang mũi khiến hô hấp có vẻ dễ chịu hơn. Thanh cảm nhận có miếng dán được ấn vào phía sau tai mình, tiếp đó là bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Thanh như để trấn an cô gái cố chấp.

- Em nghe thấy anh nói đúng không? Bình tĩnh hít vào thở ra nào. Yên tâm có anh ở cùng, em chỉ đang ngồi trên tàu, mười lăm phút nữa là tới rồi. Ngậm cái này đi.

Thanh thấy miệng mình bị nhét vào thứ gì đó, một lúc sau vị cay ấm của gừng lan tỏa giúp cô dễ chịu hơn khá nhiều. Đôi mắt vẫn lim dim không thể mở ra, cảm giác dập dềnh không thuyên giảm. Có điều tâm lý dường như đã vững vàng hơn. Không còn quá lo sợ và hoang mang như trước, Thanh dần điều hòa được hơi thở. Lượng ô xy đã cấp đủ nên cả cơ thể đang căng cứng cũng được thả lỏng đến mức tối đa.

Khi tàu cập bến Thanh thấy mình như được bế bổng lên, giống một buổi tối mông lung nào đó. Thanh dựa vào ngực người đàn ông ấy một cách vô thức nhất, để anh điềm tĩnh đưa cô ra khỏi nỗi sợ hãi của bản thân. Duy đặt Thanh ngồi trên ghế tựa dưới một chiếc chòi mát, hình như cô đã chìm vào giấc ngủ mơ hồ ngắn ngủi. Khoảng mười lăm phút sau, mi mắt Thanh khẽ lay động. Chậm chạp mở ra, trước mắt cô là bàn tay to lớn của đàn ông, đang che chắn mặt trời chói chang trên cao. Bất giác nhìn sang sườn mặt góc cạnh của Duy, cằm anh lún phún râu nên Thanh thấy hơi lạ. Lúc này, không gian nhộn nhịp xung quanh cũng chẳng chút ảnh hưởng tới cảm xúc của cả hai. Thanh cúi đầu lảng tránh ánh mắt mang vẻ bực bội của Duy, cũng lảng tránh sự thật bản thân đã tin tưởng, dựa dẫm vào người đàn ông này đến mức nào.

- Có thật sự em tốt nghiệp tâm lý học ra không vậy? Em biết rõ mọi thứ đều cần có quá trình, mà dám bỏ qua bước đầu thẳng tiến "trực tiếp đối mặt với nỗi sợ". Hơn thế còn không một chút chuẩn bị, em có thói quen ưa hành hạ bản thân à?

Thanh chợt ngẩng đầu, nhìn lên ánh mắt đang càn quét khuôn mặt mình, nghi hoặc hỏi lại:

- Anh biết những gì? Sao anh lại xuất hiện ở đây?

- Hai tuần liền, ngày nào anh cũng ngồi cạnh Tùng nhìn cậu ta từ sáng đến tối. Đến khi không chịu được, Tùng nói em đặt vé máy bay điểm cuối tới Nha Trang, còn đặt tua đi Hòn Tằm. Cậu ta đoán em muốn cải thiện chứng sợ nước, nhưng anh không nghĩ em có thể liều lĩnh đến vậy.

Thanh cúi đầu, như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm đang nghiêm túc nhận sai. Cô không có khả năng phản bác hơn nữa cũng chẳng còn hơi sức mà tranh luận. Thực sự lần này do chính cô cố tình bắt bản thân trải qua thử thách. Nếu Duy không kịp thời có mặt, rất có thể cô đã đi về thế giới bên kia. Vì khi Thanh không hít thở được, đồng nghĩa với việc không cung cấp nổi ô xy cho não. Đang lênh đênh giữa biển, liệu có thể quay trở lại mà cấp cứu kịp thời?

- Cảm ơn anh.

Giọng Thanh đầy hối hận bất ngờ vang lên, nhưng vẫn không làm nguôi được cơn giận trong Duy, anh nói:

- Em biết rõ anh không cần những lời ấy, em cứ nhất định phải dày vò bản thân như vậy hả?

Thanh ngắc ngứ không biết nên phản bác như thế nào, bỗng nhiên bản thân có cảm giác tủi thân ghê gớm:

- Không phải, chỉ là... Xin lỗi.

Ánh mắt Duy dịu hẳn lại sau ngữ điệu nhỏ nhẹ của Thanh. Bao tức giận liền vì cử chỉ cam chịu, xen lẫn nũng nịu kia mà nhanh chóng tiêu tan cả. Duy vẫn đứng ngược sáng, lấy tấm lưng rộng lớn che đi thứ ánh sáng mặt trời nóng bỏng. Cơn gió mang theo mùi vị nước biển ùa tới, làm chiếc đầm voan mỏng manh, với họa tiết là những bông hoa thiên thanh nho nhỏ của Thanh hơi lay động. Cô ấy khoác chiếc áo mỏng để che nắng và đội chiếc mũi rộng vành làm bằng chỉ dù màu trắng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nặng nề, đôi môi nhợt nhạt mới có chút sắc hồng đang mím nhẹ. Thật giống một cô gái nhỏ phải chịu ấm ức, oan uổng. Vì rung động bởi dáng vẻ quá nhu thuận ấy, Duy chợt hắng giọng rồi hỏi:

- Anh có bắt nạt em à?

- Vậy chắc nãy giờ anh đang to tiếng với người khác đấy?

Thanh ngẩng lên nhìn Duy, ánh mắt trong veo hơn cả bầu trời xa xăm trên cao, mang theo vài tia oán trách khiến anh bật cười thỏa hiệp:

- Được rồi, do anh không tốt, em cảm thấy sao rồi.

- Rất khỏe, không vấn đề gì.

- Nếu em đồng ý, anh có thể giúp em. Đừng lo, em trai anh cũng sợ nước. Nó từng ngốc y như em trốn anh lênh đênh ra Phú Quốc, không những chẳng cải thiện chút nào còn phải nhập viện cả tuần. Sau đó anh đã cùng nó tập bơi, chỉ cần bình tĩnh là được.

Duy mặc chiếc sơ mi ngắn tay xanh trời nhạt màu, chiếc quần ka ki trắng ngắn tới đầu gối cùng hành lí là chiếc túi xách nhỏ màu da. Khuôn mặt ánh lên sự tự tin tuyệt đối, khiến Thanh cảm thấy chính mình bị giọng nói vừa chiều chuộng lại ôn nhu của anh thuyết phục. Không kịp suy nghĩ gì đã vững vàng gật đầu. Nhưng khi thay đồ bơi xong, mặc dù chưa xuống nước, Thanh đã có cảm giác chới với, lạnh lẽo đã chạy dọc sống lưng. Từng mảng kí ức dội lại ép Thanh phải lùi bước, tấm lưng nhỏ nhắn bỗng chạm vào một bờ ngực vững chãi. Hai bàn tay mạnh mẽ đặt lên hai bên cánh tay buông thõng vô lực của Thanh, Duy từ phía sau tai cô nói nhỏ:

- Hẳn là em biết, dù em nặng bao nhiêu thì nước cũng sẽ nâng em lên, bản chất nó tốt bụng như vậy sao phải sợ nó. Nhìn những người kia xem, họ đều rất vui vẻ đùa nghịch với nước mà. Chậm thôi, mình cùng ngồi ở thành bể bơi này một chút nào.

Nói rồi Duy chầm chậm đẩy người Thanh, không cho cô kịp ngần ngừ đã kéo cô ngồi xuống thành hồ, bàn chân buông thõng xuống mặt nước trong vắt.

- Em thấy không, nước rất dịu dàng nâng đỡ đôi chân em đấy thôi. Nào tay em đâu, cảm nhận một chút với đôi tay của mình đi.

Duy chủ động nắm lấy bàn tay Thanh đưa xuống khua khua dưới mặt nước đang dập dềnh đến hoa mắt. Đôi môi anh đào mỏng manh mím chặt, như đang dùng hết can đảm của bản thân mà cố gắng và tập trung. Duy tiếp tục liều lĩnh lấy bàn tay ẩm ướt chạm nhẹ vào một bên má Thanh, thành công bắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt kiên cường của mình, anh nói:

- Em biết mà, dù đã từng gặp chuyện gì thì cũng đã là quá khứ. Hiện giờ chỉ có em ở tại đây, chơi đùa với làn nước mềm mại trong xanh này. Chẳng chút đáng sợ hay nguy hiểm nào hết. Em từng rất tự hào với chiều cao một mét sáu ba nhỉ, nơi này em có thể đứng xuống đấy. Nào... anh giúp em nhé!

Duy hòa mình với làn nước trong veo, nhẹ nhàng cười và đỡ Thanh cùng trượt xuống mặt nước. Bị một sóng nước bất ngờ đánh tới, Thanh chới với bám lấy tay Duy hít thở gấp gáp, mắt nhắm chặt không dám động đậy. Duy lại gần hơn nắm lấy bàn tay đang run rẩy, thì thầm:

- Hít thở nào, thấy không nước chỗ này chỉ tới ngực em thôi. Muốn nghe chuyện cũ không? Mở mắt ra anh kể cho em nghe nhé.

Thanh chầm chậm thở ra, sau đó lại nhanh chóng hít vào một hơi, cả thân hình mảnh mai co rúm lại đến đáng thương. Duy rất kiên trì bế Thanh nhẹ nhàng đặt cô lên thành hồ bơi. Khi chỉ còn đôi chân vẫn đang tiếp xúc với nước Thanh mới mở mắt ra thở hổn hển. Nhưng khuôn mặt điềm tĩnh cùng nụ cười rất chân thật của Duy vội vàng lọt vào ánh mắt đang mông lung. Cô ngây ngẩn nhìn về phía Duy vừa uốn mình một cái, nhanh nhẹn uyển chuyển bơi quanh hồ... thật đẹp. Dừng một đoạn anh lại ngoi lên khỏi mặt nước, tươi cười vẫy vẫy tay khiến hình xăm chằng chịt đó cứ ẩn hiện trong tầm nhìn của Thanh.

- Nước rất hiền, hồ bơi này tạo ra cho em thả lỏng và thỏa sức bay lượn, em có muốn xuống một chút nữa không?

Thanh mím môi gật đầu, ánh mắt tràn đầy những tia quyết tâm dữ dội lắm. Duy hài lòng cười rạng rỡ và chìa bàn tay ướt sũng của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có xút xanh trắng hơn, do hiệu ứng của ánh mặt trời phản chiếu lại từ mặt hồ.

- Hít thở nhé!

Thanh gật đầu thêm cái nữa, bản thân nhắm mắt lại tuột người xuống bể bơi, cố gắng điều hòa nhịp thở của chính mình. Giọng Duy vẫn rất kiên nhẫn nhẹ nhàng bên tai Thanh:

- Cứ yên tâm thả lỏng người, mở mắt ra em sẽ nhìn thấy mặt nước trong xanh lấp lánh, thậm chí còn đẹp hơn cả bầu trời trên kia... được không?

Cả cơ thể có cảm giác bồng bềnh, cánh tay mỏng manh vẫn được giữ chặt bởi cánh tay cứng cáp của Duy, như vĩnh viễn cũng chẳng thể tuột ra nổi. Thanh điều hòa nhịp thở, sau đó cố gắng chầm chậm mở mắt. Cô nhìn thấy mặt nước dập dềnh lên xuống, có những điểm sáng chói của ánh nắng chạm vào, tuy lung linh mà lại quá nhức mắt. Vừa sợ hãi lại vừa vội vàng muốn chiến thắng, bàn tay nhỏ vô thức bấu chặt lấy cánh tay Duy. Ánh mắt như chứa hàng ngàn tia tức giận nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trên mặt nước khiến Duy bật cười:

- Đừng căng thẳng thế, bình tĩnh thôi, nhìn anh nào.

Thanh đưa ánh mắt mình trở lại khuôn mặt đang có những giọt nước chảy dài từ mái tóc ngắn của anh xuống... tuy ướt đẫm nhưng lại tử tế và vui vẻ. Anh nghiêng đầu, đuôi mắt hơi nheo mang theo nhưng biểu cảm yêu chiều trìu mến tiếp tục nói:

- Bây giờ em lại thả lỏng tiếp nhé, cả anh và làn nước này cùng nâng đỡ em. Cứ yên tâm như đang nằm trên chính chiếc giường của mình vậy.

Nhận thấy bàn tay Thanh run rẩy, khuôn mặt cũng bắt đầu xuất hiện vài tia lo sợ hoang mang. Duy lại vỗ về an ủi Thanh:

- Nhất định không vấn đề gì. Việc của em chỉ là nhắm mắt lại, thả lỏng và cảm nhận sự mềm mại yêu thương này thôi.

Duy kéo chiếc mũ bơi che đi hai bên tai Thanh, rồi còn vỗ vai cô khích lệ rất nhẹ nhàng. Ánh mắt anh đầy chặt sự kiên cường và quyết tâm, đang cố gắng truyền hết cho Thanh. Hít một hơi Thanh nhắm mắt lại, cơ thể tuy ngửa ra phía sau, nhưng hai tay vẫn bấu chặt vào cổ Duy. Anh cười đỡ vào phía lưng và phía chân Thanh, chầm chậm giúp cô tiếp cận với làn nước. Tay Thanh dần thả lỏng, thuận lợi để Duy đỡ cô trôi nổi trên mặt nước. Những âm thanh cười đùa, rì rầm nói chuyện, thậm chí có cả tiếng gió lùa qua những tán cây xào xạc... Tất cả như được thu lại thật bé nhỏ từ nơi xa xôi nào đó vọng lại. Vừa mơ hồ vừa rõ ràng, nhè nhẹ chậm rãi chạm vào thính giác Thanh thật dễ chịu.

Bàn tay thon nhỏ tự nhiên đưa sang ngang chạm vào làn nước bên cạnh. Cảm giác sợ hãi cực độ được rút cạn, chỉ cảm thấy mình đang di chuyển ở nơi yên lành. Không còn những kí ức thê thảm kia, chỉ có sự ấm áp bao bọc xung quanh. Ánh mắt nhắm chặt chẳng cần cố gắng chịu đựng, mà thật an tĩnh êm đềm, cảm nhận những điều kì diệu bản thân chưa từng biết đến, hoặc đã từng đánh mất quá lâu...

Thì ra vẫn có thể bồng bềnh trôi nổi, có thể thư giãn ở một nơi mềm mại thế này. Thì ra có người bên cạnh giúp đỡ, có thể khiến bản thân mạnh mẽ và an nhiên đến vậy! Làn mi khẽ rung động rồi chầm chậm hé mở, khuôn mặt sáng bừng như lấp lánh dưới làn nước. Đôi mắt hài lòng nheo lại, nhìn lên bầu trời chói chang với những áng mây xanh lơ lửng trong vắt. Đôi môi hồng nhẹ nhàng vẽ thành đường cong nhỏ. Môt nụ cười từ chính trái tim và tâm hồn mong manh, xinh đẹp hơn cả khung cảnh xung quanh, mềm mại hơn cả làn nước trong xanh, rung động chạm đến tận sâu tâm hồn của người đàn ông đang giữ lấy thân thể nhẹ bẫng này... Ai đó chợt nhận ra rằng, cuộc sống đẹp đẽ như vậy!

*

Khi Thanh có thể đứng vững lại thì đã cách rất xa điểm xuất phát ban đầu. Dư âm còn lại chỉ còn hài lòng và phấn khích. Ba vũ công mặc những bộ đồ sặc sỡ, đang lắc lư nhảy điệu Samba quyến rũ ở ngay gần Thanh. Giữa tiếng nhạc rộn ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy nước được ánh mặt trời ưu ái, phản chiếu lên như hàng ngàn viên lưu ly lấp lánh ngự trị đến sáng bừng cả không gian.

Duy nuối tiếc lấy khăn chấm nhẹ đi những giọt nước long lanh ấy, nhưng đôi mắt lại bị khóa chặt vào nụ cười rạng rỡ mãn nguyện kia. Cảm xúc hạnh phúc trào dâng nên anh ngẩn ngơ đặt tay lên ngực mình, ngu ngơ nói:

- Nếu tim anh cứ tiếp tục đập ầm ầm thế này, sớm muộn gì cũng bị suy tim mất thôi.

Thanh khựng lại bởi một câu bày tỏ tự nhiên ấy, hơi nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt ngẩn ngơ chẳng chút che giấu của anh. Tủm tỉm nhận lấy chiếc khăn bông trắng mềm mại, lột chiếc mũ bơi ra, vừa lau mặt vừa nói:

- Nếu sớm vậy đã bị suy tim, thì làm sao mà theo sau... ừm... em được. Bảo trì tim anh cho tốt, để có thể tán tỉnh em, anh cần một trái tim sắt đá hơn hiện tại nhiều lắm.

Nói rồi Thanh cầm khăn đập đập xuống phía ngực trái Duy trêu chọc, sau đó mới đứng lên đi về phía phòng thay đồ. Duy cúi đầu che đi nụ cười của mình, ít ra Thanh đã cố gắng thay đổi cách xưng hô đấy nhỉ. Còn nếu nói về trái tim, hẳn là nó đã mềm nhũn ra bởi cô ấy từ lúc nào rồi, chứ có còn lại chút sắt đá nào nữa.

*

Thanh xách trên tay chiếc túi du lịch nhỏ màu rêu, khá nhẹ nhàng và thoải mái. Chuẩn bị đi loanh quanh ra bờ biển dài hơn một ki lô mét toàn cát mịn ở phía sau khu vui chơi. Lúc này, Duy đang điềm nhiên đợi bên cạnh chiếc cầu gỗ bắc qua hồ nước nhân tạo. Bóng anh đổ dài mang chút gì đó phiêu dật, cô liêu, lặng lẽ in đậm trong tầm nhìn của Thanh. Nghiêng đầu nghiên cứu về 'người xa lạ' một chút, cô đứng sau tấm lưng rộng và thân hình cao lớn, khẽ hắng giọng:

- Anh muốn đi ăn gì không?

Duy từ tốn quay đầu lại, ánh mắt sâu hun hút đối diện với ánh nhìn lơ đãng của Thanh. Vừa chủ động xách chiếc túi trên tay Thanh, vừa hỏi lại:

- Em thì sao?

- Tùy tiện gì cũng được. Hay là mua bánh mì nhé. Em mời.

- Sẵn sàng thôi, mấy khi có dịp em mời cơ chứ.

Vậy là Thanh mua ít bánh mì ngọt, thêm mấy chai nước và cả vài gói bim bim xanh đỏ, rồi cùng Duy ngồi dưới chiếc chòi mát ngắm biển. Thanh nằm ngửa người ra chiếc ghế xếp, cắn một miếng bánh mì nhìn xa xăm về phía những người đang chơi trò cảm giác mạnh. Vài người đàn ông mặc áo phao hò hét cùng nhau kéo dù bay, hai cô gái da trắng tóc vàng đang rượt nhau bằng mô tô nước, còn có một nhóm người mặc đồ lặn chuẩn bị ngắm san hô.

Đây là ngày tết đầu tiên Thanh ra biển. Phải nói, dù tết âm hay tết dương, thì Hà Nội vẫn đủ lạnh để chỉ muốn đắp chăn bông, chứ không phải mãnh lực đi đón gió. Nhưng năm nay, khát vọng được trải nghiệm nhiều hơn về cuộc sống, ước mong được ngắm nhìn vẻ đẹp của tạo hóa, đã thôi thúc Thanh dừng lại ngổn ngang công việc. Cũng phải có điều gì đó, là động lực để cô sống đúng nghĩa chứ nhỉ.

- Đón tết trên biển, không khí rất tuyệt nhỉ.

Hòa mình nơi hòn đảo êm đềm, Thanh gật nhẹ đầu với ý kiến của Duy. Cơn gió nhẹ thoáng qua làm sóng biển lăn tăn mang theo mùi mằn mặn và bụi bặm của cát. Bỗng dưng, Thanh lại muốn liên tưởng Duy giống như nơi này. Khuôn mặt nghiêng của anh khá ưa nhìn với đuôi mắt mang theo vài ý cười, và sống mũi cao cao. Bàn tay đưa chai nước suối lên miệng uống một hơi rất có khí khái phong trần. Đẹp mắt lại yên bình thanh tĩnh!

- Đôi lúc thật hâm mộ cuộc sống tự tại của anh.

- Hửm? Em thật sự cho rằng anh tự tại à?

Vốn cô gái này luôn có cái nhìn rất mới lạ về đối phương, nên anh mới cố tình hỏi lại ý kiến ấy. Nhìn Thanh hướng ánh mắt tới một điểm xa xôi, nơi mà bầu trời trong veo và nước biển trong vắt giao nhau, như hòa làm một. Khuôn mặt vừa khắc khoải lại vừa nhẹ nhõm, Thanh trả lời bâng quơ:

- Hồi nhỏ, ừm... em thường thắc mắc đâu mới là điểm cuối của biển. Nhưng sau này tự hiểu, bất cứ nơi nào là bờ, nơi đó chính là điểm cuối.

Ngập ngừng một chút bởi còn đang tập làm quen với cách xưng hô 'ngoan ngoãn', Thanh chuyển ánh mắt, chăm chú gấp lại chiếc vỏ bánh mì vuông vắn trong tay.

- Nói anh tự tại, bởi ít nhất anh có đủ khả năng khiến cho người đối diện cảm thấy điều đó. Có thể anh đã từng trải qua rất nhiều gian nan, khổ cực. Nhưng thời điểm này, dù chỉ có một mình thì cuộc sống của anh vẫn luôn có ý nghĩa và không hề vô vị. Đó chính là điều khiến người khác phải hâm mộ.

Thủy chung hướng ánh mắt sâu thẳm vào khuôn mặt chất chứa nhiều nỗi niềm của cô gái nhỏ. Thanh luôn là một ẩn số chẳng ai nắm bắt nổi, bất giác anh thổ lộ:

- Thực ra, từ em anh luôn nhìn thấy vẻ bất cần, không chút ràng buộc. Giống như em luôn sẵn sàng rời bỏ nơi này bất cứ lúc nào. Nhưng lại cảm giác, không phải không đành lòng, mà không thể ra đi.

Thanh ngạc nhiên dùng ánh mắt thảng thối đối diện với đôi mắt tinh tường nhìn thấu sự đời của Duy. Anh là người đầu tiên chỉ ra suy nghĩ cô luôn che giấu. Năm năm bên Phong, tình yêu sẽ còn lại bao nhiêu sau những dày vò ấy. Tình bạn, tình thân chẳng phải quá đủ để níu giữ Thanh với cuộc đời nhạt nhẽo. Chẳng qua cuộc sống của cô được đánh đổi bởi mạng một người khác. Nếu quá coi thường cuộc đời mình, Thanh sợ ở nơi nào đó thật xa xôi và ảo mộng, gặp lại anh cô sẽ chẳng dám đối diện. Người ấy từng dặn: "Nhớ lấy, sống cho tốt vào, bởi... em nợ anh chính là một mạng!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro