Ngọt ngào mang tên anh 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Khoảng lặng đôi ta.

Tắm gội qua loa, Thanh còn chẳng buồn sấy tóc đã chui ngay vào ổ chăn ấm áp. Mệt nhọc chìm vào giấc ngủ mơ hồ. Trong giấc mơ chập chờn, Thanh cảm thấy có bàn tay quen thuộc đang chạm vào bên má mình, gẩy chút tóc mái đã dài, vuốt chúng sang một bên cho khỏi vướng víu. Đôi môi quen thuộc để lại trán Thanh một nụ hôn tin tưởng nhất. Cô nghe thấy tiếng "ù ù" của máy sấy hoạt động, có luồng khí ấm bao bọc lấy mái tóc dài và ai đó nhẹ nhàng đang gỡ những sợi tóc rối bù của mình. Mi mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, cô thấy Duy cùng mình đắp chung chiếc chăn. Người anh tựa vào thành giường, một tay cầm chiếc máy sấy màu bạc, một tay nhẹ vuốt tóc Thanh. Môi mỏng vẽ nụ cười ngập đầy yêu chiều. Trong ánh điện mờ ảo, khuôn mặt anh ngày một in đậm vào sâu trái tim Thanh. Thanh vô thức chìm nghỉm trong sự ân cần bao bọc ấy, cũng trầm luân bởi giọng nói dịu dàng của anh:

- Ngủ đi, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em. Nhé!

Thanh mỉm cười xinh đẹp thật mị hoặc trong đêm tối, chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí, xâm lấn tất cả trái tim Duy. Cuộc đời mình, anh chỉ cần giây phút bình yên êm ả này. Ôm cô trong vòng tay che chở cả đời, chỉ vậy thôi đã thật thành tựu. Nhìn đôi mi cong cong chấp chới dần khép lại, Duy thản nhiên đặt thêm nụ hôn nữa lên đôi môi hồng đang e ấp. Kiểm tra xem tóc Thanh đã khô hẳn chưa, rồi mới nằm xuống ôm lấy thân hình yêu kiều, cùng bước vào một giấc ngủ trọn vẹn. Mùa đông lạnh lẽo thì có sao, cứ bên nhau sẽ cảm thấy thật ấm áp.

Sáng sớm Thanh chợt tỉnh bởi tiếng chuông cửa kiên trì vang lên không dứt, thấy mình đang gối đầu lên cánh tay Duy, thì cười cười ngịch ngợm trên khuôn mặt anh một chút, mới không tình nguyện khoác thêm áo đi ra mở cửa. Chưa kịp định hình là ai, Thanh đã giật nẩy vì đột ngột bị một sinh vật nào đó ôm chầm, thậm chí nhảy cả lên người mình không buông. Thanh lảo đảo đứng không vững, may mà có cánh tay cứng rắn từ phía sau đỡ lấy, nếu không hẳn đã ngã nhào ra đất cũng nên. Quay đầu ngoái lại Thanh nhìn Duy còn đang mặc áo len mỏng và quần thun xám, chẳng kịp đi dép đã chạy ra ngoài, đôi lông mày nhíu chặt. Chắc tỉnh dậy thấy còn quá sớm để có người tìm cô nên lo lắng chạy ra xem. Lúc này Thanh mới nhìn tới người đang "cộng sinh" trên thân thể mình. Đẩy Diệu xuống cô sửng sốt hỏi:

- Sao em ở đây? Giờ này phải ở viện chứ?

Diệu lại ôm chầm lấy Thanh làm Duy chỉ muốn một phát vứt ngay cô bé ra khỏi cửa cho rồi. Thanh vội vàng tách Diệu ra, kéo cô bé vào nhà còn kệ nhiệm vụ đóng cửa cho Duy. Cởi bỏ áo ngoài của mình, Thanh khoác lên người Diệu chỉ có độc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh. Sau đó lật đật chạy đi lấy đôi tất cẩn thận xỏ vào chân Diệu, còn 'chỉ đạo' Duy tăng nhiệt độ điều hòa lên. Thanh chụp lấy bàn tay Diệu xoa xoa xong mới nói:

- Sáng sớm chạy tới đây, vừa lạnh vừa nguy hiểm. Ba mẹ có biết em đi vậy không?

Khuôn mặt ngây ngô chẳng chút son phấn chất chứa đầy hồ hởi lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thanh không rời. Cô lại chỉ biết lắc đầu nhờ Duy lấy cho Diệu ly sữa ấm, ép Diệu uống hết một nửa mới hài lòng. Còn chưa biết làm sao với cô em gái này thì chuông điện thoại đã lại réo rắt reo lên.

- Anh nghe hộ em với.

Duy không tình nguyện đi vào trong phòng nghe máy, hẳn là ba mẹ cô nên thấy anh cứ "dạ dạ, vâng vâng, đúng rồi ạ" ở trong. Thanh nhìn sang Diệu khó hiểu hỏi:

- Sao mới sáng sớm đã chạy tới đây rồi. Lạnh như vậy nữa.

- Chị cho em ở cùng chị đi, em không về đâu.

- Chuyện này...

Thanh luống cuống chẳng biết làm sao trước giọng điệu nài nỉ của Diệu. Chắc chắn trong lúc hoảng sợ nhất đã bấu víu vào Thanh, nên giờ không muốn tách khỏi cô đây mà. Thanh thở dài đưa Diệu vào phòng cho khách, để Diệu nằm xuống đắp chăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng dặn:

- Được rồi, đây là nhà chị. Chị không đi đâu cả, em ngủ một chút, có đồ ăn chị gọi em dậy. Nhé!

Diệu ngoan ngoãn gật đầu dường như rất sợ Thanh sẽ đổi ý, nên nhanh chóng nhắm mắt lại. Đợi đến khi mi mắt đã không động và nhịp thở của Diệu thật đều, Thanh mới khẽ khàng ra khỏi phòng. Thấy Duy sừng sững đợi ở ngoài Thanh lại giật bắn người, vội đưa ngón tay trỏ lên môi ra dấu "suỵt". Duy bất mãn kéo Thanh tới, không kìm lòng nổi trước sự đáng yêu ấy, liền nhanh chóng hạ một nụ hôn "chụt" vào môi Thanh.

Bất mãn đánh nhẹ vào ngực Duy, Thanh cằn nhằn:

- Còn chưa đánh răng nữa, mất vệ sinh.

Duy cười rộ lên, nhéo vào mũi Thanh trêu chọc:

- Cho anh hôn từ giờ tới trưa cũng được.

Thanh lườm anh rồi kéo Duy trở về phòng. Hai người vui vẻ cười đùa, đánh răng, lau mặt, chải đầu cho nhau đến nửa tiếng mới ra ngoài nổi. Duy nhận nhiệm vụ ra ngoài mua đồ ăn sáng, còn Thanh dọn chăn gối lộn xộn trong phòng. Nhưng đến khi về, Duy lại dẫn thêm Tùng làm Thanh khó hiểu hỏi:

- Sáng nay cậu không đi làm à mà tới đây vậy?

Tùng cười cười gãi đầu gãi tai đẩy gọng kính cận lên cao một chút mới nói:

- Em gặp anh Duy ngoài đường, anh ấy rủ em về ăn sáng luôn.

- À, ra vậy.

Thanh gật đầu tỏ ra đã hiểu rồi chia việc:

- Cậu mau bày thức ăn ra đi, để tôi gọi Diệu.

- Ấy ấy, chị chị... Anh Duy đang bày đồ ăn rồi, chị để em vào gọi cho, nhé nhé!

Vừa nói Tùng vừa trưng ra khuôn mặt nịnh nọt, rồi nhanh chóng chạy ào vào phòng nơi Diệu đang ngủ đóng cửa lại. Thanh định vào theo thì cánh tay đã bị "người ta" giữ lấy:

- Chuyện của trẻ con, em để họ tự giải quyết đi.

Thanh híp mắt nhìn Duy đầy nguy hiểm, mấy người này lại bày trò gì nữa đây? Bị Thanh nhìn cho đến ngại, Duy đành kéo cô gái ghê gớm, ôm vào nịnh nọt:

- Anh không muốn cô bé dính chặt lấy em như vậy đâu, còn anh nữa cơ mà. Với cả hai người họ có khúc mắc, cứ để chúng tự giải quyết đi.

Còn chưa kịp trả lời Thanh đã thấy cửa phòng bật mở, Diệu vùng vằng đi ra còn Tùng thì cứ níu níu kéo kéo. Như chợt hiểu ra điều gì đó, Thanh tủm tỉm vừa cười vừa nói:

- Được rồi, hai đứa lại ăn cơm đi nào.

*

Sau khi ăn xong, Diệu có nhùng nhằng đến mấy cũng bị Tùng nhất quyết vác về bệnh viện vì giờ đến giờ tiêm và uống thuốc rồi. Diệu nhìn Thanh với ánh mắt cầu cứu, nhưng cô cũng lực bất tòng tâm do bị Duy "cưỡng chế". Sau khi Tùng bế Diệu ra khỏi nhà rồi, Thanh mới nhéo cánh tay Duy:

- Là anh bày trò tách Diệu ra khỏi em đúng không?

Giả vờ xoa xoa cánh tay mình, Duy thản nhiên nói:

- Dù sao cũng không thể để cô bé dính lấy em như vậy được, chúng ta lấy đâu ra thời gian mà hẹn hò cơ chứ.

Nguýt Duy một cái thật dài, rồi Thanh bỏ vào trong phòng thay đồ. Duy thì cứ í éo "em đi đâu đó" miết, làm Thanh phải gắt lên mới chịu.

- Đi, đưa em tới chỗ Dương. Càng nghĩ càng thấy không ổn chút nào.

Duy hơi trầm lại, rồi bỗng dùng giọng điệu mềm mỏng thương lượng:

- Em có thể đừng nói những gì mình biết cho Dương được không?

Làm Thanh bất mãn trả lời:

- Cái gì nên thì em sẽ nói, cái gì không cần thiết em nhất định không nói. Anh yên tâm.

Sau đó vung túi xách khoác lên vai đi thẳng ra ngoài. Từ đấy cho tới lúc đến chỗ Dương, Thanh không nói thêm lời nào. Khi trên xe cũng chỉ nhìn qua cửa kính làm mặt lạnh khiến lòng Duy cực kì bối rối. Anh biết tình bạn này đối với Thanh trân quý như thế nào, nhưng anh và Khánh cũng có nỗi khổ riêng. Duy càng không muốn vì chuyện Khánh, Dương mà ảnh hưởng tới tình yêu của anh và Thanh... Ôi trời ơi!

*

Đứng ngoài cửa, nhìn Dương đi lại trước những tủ kính sáng trưng, soi roi từng chi tiết hoa mĩ của những thứ trang sức xa hoa. Tưởng chừng như thật bình thường, nhưng mới thoáng qua thôi, dáng vẻ gồng mình ấy thực làm Thanh đau lòng quá. Dương mở tủ, lấy chiếc vòng tay nạm kim cương lấp lánh, hình như phát hiện ra dấu vết gì đó không hài lòng. Nên đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại thật sâu, chắc là nghiên cứu kĩ lắm. Rồi Dương đi đôi găng tay trắng, dùng chiếc khăn chuyên dụng, lau một đường ở vành ngoài của chiếc lắc sáng bóng. Đôi môi hài lòng thả lỏng, Dương cất sản phẩm trở lại tủ, khi ngẩng lên cô ấy mới thấy Thanh đang tựa người nơi cửa. Một thoáng sững sờ qua đi, Dương bày ra nụ cười tươi tắn nhất có thể, bước dần về phía Thanh. Vẫn duy trì tư thể nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào ánh mắt ảm đạm của Dương, Thanh nói:

- Mày đừng cười nữa. Khó coi muốn chết.

Giả vờ đùa cợt, Dương tỉnh bơ:

- Nụ cười tiêu chuẩn như vậy mà còn chê. Mày cũng yêu cầu cao quá đấy.

Thanh không cười nổi theo Dương được, cô thật sự không biết phải nói gì tiếp nữa. Trong khi Dưng đang cố tỏ ra thật mạnh mẽ... Thanh không nỡ phá đi sự kiên cường mà cô ấy vất vả gây dựng.

- Mày cùng Duy tới đây à?

Theo ánh nhìn của Dương, Thanh thấy anh mặc trang phục tối màu, tựa người vào chiếc Ford Ranger bạc bóng bẩy thật đối lập. Trước đây Thanh từng bắt gặp vài đầu lọc, hoặc vương vấn chút khói thuốc trong phòng làm việc của Duy. Nhưng hiện tại cô mới tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh nheo mắt hút thuốc. Giữa tiết trời u ám, làn khói nhẹ bẫng lởn vởn bao bọc lấy thân hình Duy, hình tượng ấy thật mơ hồ. Làn khói bạc phủ lên đôi mắt sâu thẳm một bức màn vô hình, che đi tất cả cảm xúc hiện giờ nơi anh. Dáng vẻ trầm ngâm cùng khí chất điềm đạm trưởng thành tạo nên một Duy rất xa cách:

- Hình như chuyện nghiêm trọng lắm, mới khiến Duy có tâm trạng kia.

Giọng Dương đều đều vang lên kéo Thanh trở về thực tại. Bất ngờ nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của Dương, Thanh nhẹ nhàng nói giống như Dương đã từng nói cùng cô:

- Lâu lắm rồi mới được nắm tay mày.

Cúi đầu,Thanh miết nhẹ mu bàn tay mềm mại, hơi gầy nên để lộ vài đường gân xanh xao của Dương:

- Họ là bạn thân, vào sinh ra tử. Chỉ cần nhìn Duy hiện tại chắc chắn mày cũng hiểu phần nào tình cảnh của Khánh. Kiên nhẫn một chút, cho anh ấy ít thời gian. Nhé!

Im lặng như một điều tất yếu cũng qua đi, Dương chợt rút tay mình ra ôm lấy cô bạn. Khuôn mặt tiều tụy vùi sâu vào bên vai Thanh thì thầm:

- Tao không sao. Mày nói với Duy... Hãy cố gắng đưa anh ấy an toàn trở về. Được không?

Chút ánh nắng ngày đông sót lại, xuyên qua giọt nước mắt long lanh nặng trĩu của Thanh, vuốt dọc lưng Dương, cô run run giọng nói:

- Chắc chắn Khánh sẽ quay về. Chúng ta cùng nhau đợi anh ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro