em ;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

reo: em.
nagi: ngôi thứ nhất.
---
em- người con trai mang theo màu sắc tươi sáng, cùng chiếc miệng lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, em tưởng chừng như là một đoá hoa chẳng thể phai tàn.

vậy mà giờ, chính tôi, người mà em luôn tin tưởng, người mà em dành trọn cả đời để hi vọng lại đang quay lưng với em, rời bỏ em đi theo con đường sự nghiệp.

trời hôm nay mưa, to lắm, mưa rào rạt, chỉ vài giây sau khi tôi bước chân vào chiếc xe đen cao sang ấy, trời bắt đầu trút những giọt mưa nặng nề nhất xuống đường. em, người con trai đang ngẩn ngơ vẫn còn đứng đấy, phải mang cái thân xác ngọc ngà đi ra nơi có mái che, rồi lại phải đợi thêm vài tiếng nữa, em mới dám đi về.

ngày ấy, tôi mở lời, chẳng phải là bất kì cuộc hẹn hò nào, cũng chẳng phải là lời thổ lộ sến súa nào, đơn giản là lời chia tay sau hai năm quen nhau, cũng một phần năm của thập kỉ.

hồi ấy, tôi thích em vì bộ tóc tím oải hương, hương thơm nhẹ ở hóm cổ, cùng cái cảm giác được em che chở, bao bọc. có lẽ, tôi không yêu em như mình nghĩ, chỉ là cảm xúc hơn thích nhiều xíu, thêm vài ảo tưởng về mối tình sẽ có cái kết đẹp.

tôi thích em về ngoại hình, về gia tài của em. chứ không thích bản thân em, và cả hình ảnh em yếu đuối, khóc lóc cầu xin tôi vào buổi chiều ngày mười ba hôm đó. tôi khi ấy thương em lắm, à không, phải gọi là thương hại thì đúng hơn, lần đầu thấy em khóc thút thít, mái tóc tím đã ướt phần đuôi, mặt em nhăn nhỏ, eo ôi, chẳng xinh chút nào.

vậy là ngày hôm ấy, ngày cả hai dành trọn hai năm bên nhau, ngày mà em hằng ao ước, sẽ có một ngày đi chơi thật vui, thật ấm áp với tên bạn trai của mình.

xin lỗi em nhé, tôi chẳng thể đáp ứng điều ước đó của em thật rồi.

ngày ấy tôi nghĩ ngợi, suy tư về em, về cảnh em cười, cảnh em khóc. xin lỗi em, vì sự nghiệp, tôi sẽ quay về, và ôm em thật chặt, kéo em lên giường, ngủ thật ngon, thật lâu nhé.
---
nửa thập kỉ sau, đúng vào ngày mười ba.

bầu trời khoác lên mình chiêc áo màu hoàng hôn, mà chẳng dịu dàng như mọi ngày, có lẽ là vì vừa có cơn mưa rào, rất lâu vào sáng nay.

tôi bước đi trên vỉa hè, tay cầm li cà phê mà tận hưởng cái khí hậu mát mẻ, tôi cũng dần quên mất em, xoá em khỏi trí nhớ.

một là do tôi thấy phiền, hai là do tôi chẳng thể giữ nổi hình ảnh em khóc lóc, quỳ xuống mà van xin một thằng trai tồi như tôi được nữa, em ơi, tôi cũng sót lắm chứ, nhưng mà nào làm gì được, sau khi buông lời chia tay, việc đến ôm em còn khó, nói gì mà an ủi.

tôi cứ thể mà dạo bước, tai còn đang giữ chặt lấy chiếc tai nghe, bài nhạc mang tên "double take" cứ vang lên hai bên tai, hay thật.

tôi chẳng hi vọng gì về tình yêu, mà sao lại thích nghe bài hát này thế không biết. đúng là thật kì lạ, ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích, nghe giòn lắm, lại còn khoái chí nữa cơ.

tôi bất giác, quay đầu lại, nhìn dáng người nhỏ bé, tay thì ôm đoá hoa tím, hừm, ấy là lâu đẩu hay là oải hương vậy nhỉ? tôi cũng chả biết, có lẽ là do không nhìn rõ, nhưng thời khắc ấy, tôi mở to đồng tử, chiếc tai nghe bỗng bật ra.

là em, người duy nhất mà tôi yêu thương.

tôi chạy đến, nắm chặt lấy cổ tay em, miệng thở hổn hển, đôi mắt khát khao muốn có được. đúng, tôi nhớ em lắm, tôi thích em lắm, chỉ muốn em là của riêng tôi thôi. vậy mà sao em lại nhăn mặt, gạt tay tôi, nói ra câu mà ai cũng phải nghẹn lòng.

"cậu là ai?"

em nói vậy đấy, ôi chao, cái miệng bé xinh kia sao mà hư quá đi mất, chỉ có ba từ, mà em đã làm trái tim của thanh niên mét chín này thắt lại rồi, ôi, sao buồn quá.

tôi còn cảm nghĩ, ảo tưởng mình đang khóc, nhưng có lẽ mắt tôi nó vô cảm, nên cứ ngơ ngác nhìn em và cô bạn tóc đỏ.

khoan, cô bạn?

không phải, à, ra là cô tiểu thư luôn bên cạnh em khi không có tôi, luôn an ủi, chăm sóc em khi không có tôi. muốn cảm ơn cậu ấy lắm, nhưng mà cũng thật ghen tị làm sao, ước gì tôi cũng có thể bên em như vậy.

cậu tóc đỏ ngây người, tay run lên, cầm lấy tay em, vội vàng xin lỗi rồi kéo em đi. chết rồi, lỡ sau này không thể gặp em nữa thì sao? thì tôi sẽ chết mất, tôi muốn đuổi theo em lắm, mà tay chân cứng lại, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của em đang chạy lạch bà lạch bạch, tôi chỉ biết cúi xuông, nhìn mình, khá thảm hại.

dù sao, tôi cũng đang đeo khẩu trang, kính râm, ăn mặc một cách trốn tránh. em không biết cũng phải, nhưng có thể bạn em đã biết rồi.

tôi thở dài, dù đã là cầu thủ nổi tiếng, được cả ngàn cô gái gọi bằng "chồng", nhưng lòng tôi vẫn luôn hướng về em, dù đã cố trốn tránh, quên em đi, nhưng khi trông thấy em vào ngày này, tim tôi lại đập thình thịch, mạnh mẽ liên hồi.

có vẻ, tôi lại rung động trước em lần nữa.

em đưa tôi đến đá bóng, em rời khỏi nó, tôi ở lại, tôi nhìn em khóc lóc van xin, mong tôi rời khỏi bộ môn bóng đá.

nhưng em ơi, ta đã từng cùng nhau trở thành bộ đôi bất bại kia mà? sao giờ em lại muốn kéo tôi ra khỏi thứ làm nên điều đó nhiều đến thế.

nhưng thôi, chịu em đấy, em lại làm tôi khó xử, nói thẳng là bồi hồi, làm tôi chẳng nào giận em, hận em được. còn em, chắc em hận tôi nhiều lắm nhỉ?

tôi nhìn lên trời, đứng ngơ giữa vỉa hè đầy người qua lại, trời hôm nay vẫn vậy, có điều có chút u ám, tôi chẳng biết vì sao, chỉ đứng ngơ ra, để rồi bị người ta nhắc nhở, mới lúng túng rời đi.

thôi thì tôi hẹn em vào một ngày đầy nắng, hôm ấy, em sẽ cầm hoa tôi tặng, ôm chặt nó vào lòng, mỉm cười thật tươi, sẽ có lời cảm ơn từ chiếc miệng xinh xẻo ấy, nhớ nhé, em không được quên lời hẹn này đâu !

nghĩ vậy, tôi thấy mình lo xa quá, điều ấy khó khả quan, vì em từng là người yêu tôi, từng đã rất tự nhiên khi bên cạnh tôi, tôi lại đòi chia tay, giờ mà vòi vĩnh quay lại, em có gắn cho tôi chữ "lưu manh" hay "bội bạc", "ích kỉ" không thế?

đầu tôi đầy ắp hình bóng em, chân thì bước vào cửa hàng hoa gần đó.

những bông hoa hồng này xấu xí thật, nó ám mùi thuốc trừ sâu, sao ở trên mạng lại bảo là hoa tươi nhỉ? kì cục thật, vài bông đã héo bị nhồi xuống dưới để lấy thêm tiền.

có vẻ những nàng hoa này đã được chăm sóc không tốt cho lắm, những cái gai của chúng cũng không còn mạnh mẽ nữa, chạm vào là yếu xìu, mềm nhũn.

nhân viên nhẹ tiến đến tôi, mặt nhăn nhó khó chịu lắm, vẫn nở nụ cười thảo mai mà nói:

-anh ơi, vui lòng anh không chạm vào hoa cửa hàng khi chưa trả tiền ạ.

bọn này làm ăn kì thật, quán hoa nào cũng cho ngắm nghía, đụng chạm cơ mà, bộ sợ bị phát hiện hay chăng?

thôi, không thèm tiếp đám người lưu trữ những bông hoa xấu xí, giờ thì về, âm thầm vote điểm thôi, có gì đâu mà phải căng.

tôi gật đầu, bước ra ngoài.

ôi, sao nay xui thế không biết, đã bắt gặp người tình cũ, lại còn phải nhìn một con bé nhân viên mặt dày đầy mụn.

tôi thầm nghĩ, rồi não lập tức ném đi đống suy nghĩ phiền toái ấy, rồi lại bước tiếp

'reo thích oải hương đúng không nhỉ?'

tôi nghĩ, suy ngẫm hồi, giờ đi thì có phải là muộn quá không, trời cũng đã sầm tối rồi, chỉ còn vài tia nắng kiên cường ở lại thôi. tôi thở dài, liền cầm máy lên, gọi điện cho quản lí của mình

quản lí chăm sóc tôi ghê gớm lắm, nhưng là vì tiền. còn em, em chẳng vì điều gì cả, em chỉ vì tôi thôi, người em yêu nhất, người em thương nhất.

xin lỗi em.

tôi lại nghĩ vẩn vơ, bước vào xe rồi lướt điện thoại chút, xem những khoảnh khắc vàng trong trận đấu gần đây, bỗng, tôi tự tìm tên em, tự xem story em

hình ảnh ấy là hình em ôm gấu bông, miệng cười tươi, thêm dòng chữ "cảm ơn chigiri", làm tôi phát ghen, tự nhiên ghét em quá, em lại làm tôi cáu lên

rồi tôi được chở đến một nơi khá vắng, mất cũng không ít thời giờ, tôi bước xuống, một cơn gió mang theo mùi hương ngào ngạt ập đến, cả cánh đồng oải hương rung rinh theo gió, hoà cùng màu sắc của bầu trời, làm tôi bất ngờ một cú.

tôi bước đi giữa cánh đồng, tôi đã xin chủ nơi này rồi, một mình lặng ngắm những bông hoa có sắc tím nhẹ nhàng, như em, không bao giờ làm tôi khó chịu.

tôi bắt nhẹ một bông, rồi hai bông, được một chùm thì bỗng có bóng người nào đó đi đến, làm xào xạc cả một đồng hoa

tôi ngoái đầu lại, nhìn với đôi mắt mở to, tôi bất ngờ như sắp khóc..

là em, em đang đứng trước mặt tôi. em cũng bất ngờ, rồi định chạy đi, nhưng bị tôi ngăn lại, cả hai im lặng một lúc

-Reo...tớ muốn nói chuyện với cậu !

em im lặng lúc, rồi thở dài, quay ra nhìn tôi. mắt em híp lại, mỉm cười, chẳng hiểu sao tôi lại thấy em đang cố để nước mắt không tuôn. em thốt lên câu nói sau mấy năm không gặp lại nhau

-sao cậu lại về nước hả nagi? tớ tưởng cậu đang ở nước ngoài?

em hỏi, tôi nhìn em.

hoá ra em chỉ quan tâm tới điều ấy thôi à? chao ôi, buồn quá đi mất, nhưng tôi chỉ cúi đầu xuống, rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt em với giọng điệu tự tin, đáp lại:.

-vì nhớ cậu.

ba từ, chỉ ba từ thôi cũng làm em cứng ngắc, em mím môi lại, ngậm ngùi nhìn tôi rồi cúi xuống, rồi em chẳng nào kìm được, ngồi xổm mà khóc.

ghét thật, sao lại khóc, tôi chẳng muốn thấy em khóc trước mặt tôi chút nào...

tôi bước đến gần em hơn, sau ấy đỡ em dậy, nắm tay em, dẫn em đi đâu đó..

là một cánh đồng, à không, là trại hoa, là một trại hoa cúc có màu vàng nhạt.

lại lần nữa, hoa xào xạc theo gió, tôi chẳng biết em có thể nhìn thấy cảnh tượng hiện tại hay không. một trại hoa hoà trộn với cỏ xanh non, gió xào xạc qua từng kẽ, có hai con người đang nhìn nhau mà bất lực.

trời dù tối, mong em vẫn nhìn thấy.

tôi và em ngồi cạnh nhau, tôi nhìn em khóc, ôm em vào lòng, em khóc ướt hết vai áo tôi. thường, gặp ai như này là tôi sẽ đâm ra ghét bỏ, nhưng sao là vì em, lòng tôi lại khoái chí, chẳng muốn dứt ra.

em khóc, khóc lâu lắm, rồi em dừng lại, thở hổn hển mà nhìn tôi, tôi im lặng, chẳng nói gì, chỉ hôn em thật sâu, khiến em ná thở, rồi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em..

-n..nagi?!-em che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, xinh yêu ấy

tôi bỏ tay em ra, nhìn em thật lâu. rồi tôi và em tâm sự, những ngày tháng qua em như nào, những ngày xa em tôi ra sao, rồi cả hai ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, nằm ra cỏ, tận hưởng mùi hương thơm nhẹ

ở đất nước có rác bị phạt này, trời lúc nào cũng trong lành đến bất ngờ, vì vậy mà cũng nhiều sao, em và tôi ngắm. rồi bàn tay nhỏ bé của em mò đến tay tôi, tôi cũng nắm lại, cả hai ngắm, cho đến khi em ngủ.

tôi quay sang nhìn em, vén mái em mà xem khuôn mặt đang say giấc

cũng lâu rồi, tôi mới thấy em ngoan ngoãn như thế này.

tôi bế em về, gọi xe, rồi mang em vào khách sạn. tắm cho em, đầu đầy suy nghĩ dơ bẩn, nhưng sợ mai em hiểu lầm, nên tôi cố chịu đựng, rồi đưa em lên giường, ôm em thật chặt

em thi thoảng dụi vào tôi, hứng chết mẹ. mà thôi, cho em yên ổn một đêm vậy

tôi sẽ ôm em thật chặt, khiến em chẳng thể nào rời xa khỏi tôi nữa.
---

'tell me, do you feel the love?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro