Khí Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: Khí Tử – 弃子 (Tạm dịch: Đứa con bị từ chối.)

Tác giả: Thiệu Ly – 绍离

Thể loại: đần độn thiếu gia tra công x ẩn nhẫn người hầu thụ, thụ sủng công, hào môn thế gia, ngược luyến tàn tâm, hiện đại, 1×1, xE.

Tình trạng bản gốc: 104c +2PN (01 chương rất ngắn)

Tình trạng bản dịch: On – going.

Editor: Seven Oxox.

Beta: Cuồng Thất (1 – 18) Vũ Yên (23 – )

Bản edit này đã được sự cho phép của tác giả Thiệu Ly, và thuộc về blog Duy Ngã.

For ones who don't understand Vietnamese:

This work had permission from author 绍离 and belongs to wordpress Duy Ngã.

Tiếc rằng ta gặp nhau quá sớm, chưa kịp nhận ra tình yêu mình có, đã khinh thường không biết quý trọng.

Tiếc rằng ta gặp nhau quá muộn, không thể nắm lấy tay em trước khi em rơi vào tuyệt vọng, nhìn em mất đi dũng khí yêu người.

25.

Từ đầu đến cuối, Higashi vẫn cúi xuống chăm chú ăn cơm, không để ý đến vẻ mặt của Kori.

Tuy miệng nói sẽ vừa ăn vừa bàn chuyện, nhưng hắn vẫn chưa ác đến thế. Ăn xong, hắn lau miệng nói: "Vết thương trên lưng cậu vẫn chưa lành hẳn, sao đã xuất viện làm gì?"

"Chuyện ở công ty bận như thế, có tôi đỡ cho thì anh mới có thời gian đi chăm sóc Shou- chan chứ. Bị gãy chân, chắc chắn cậu ấy cũng không vui vẻ gì, anh đi an ủi người ta cũng là chuyện thường."

"Quan tâm thật đấy!" Kori hơi khó chịu, hừ một tiếng.

"Không có gì, việc của boss cũng là việc của tôi." Higashi mỉm cười: "Anh tăng lương cho tôi là được!"

"Rồi thì cậu làm gì?" Hắn thấy buồn cười.

Làm việc ở Mikawa, đương nhiên là y có lương, trừ lương cơ bản ra thì hoa hồng và tiền thưởng hàng năm cũng chưa thiếu bao giờ – cha con Kori sẽ không keo kiệt ở khoản này. Vì vẫn ở nhà Kori nên y chẳng phải tự chi cái gì, mấy năm qua bận rộn công việc nên y luôn giao tiền cho chuyên viên xử lý – trải qua đầu tư lớn nhỏ mấy năm rồi, bây giờ thực ra y cũng là người có tiền đấy.

"Có việc chứ." Higashi nhấp một ngụm trà nóng: "Tôi muốn tu sửa phòng ốc."

"Sửa nhà?" Hắn nheo mắt lại: "Cậu sắp chuyển ra ngoài?"

"Hẳn là vậy." Đặt chén trà xuống, y buông thõng hai tay, khuôn mặt lạnh nhạt: "Chờ đến khi anh xác định với Shou – chan thì tôi đi là vừa."

"Hiệp ước nói là đến khi tôi kết hôn!" Giọng nói của hắn không khỏi lạnh đi.

"Ông chủ sẽ không chơi chữ với tôi." Y nhạt nhẽo cười: "Vì muốn ở bên Shou – chan nên anh không kết hôn, thì cũng có ý nghĩa từa tựa như vậy thôi."

"Cậu muốn rời khỏi tôi như thế?" Hắn hừ lạnh: "Chỉ cần có thể rời đi thì người cùng tôi có là heo cậu cũng không quan tâm đúng không!"

Higashi không nhớ hôm qua mình đã nói gì nên hơi ngạc nhiên khi hắn nói vậy – nhưng sự im lặng của y khác gì thừa nhận cơ chứ?

Y cau mày: ".... Thực ra thì Shou – chan đẹp hơn heo mà."

Không ngờ y lại nói vậy, hắn tức không được mà giận cũng chẳng xong – nghĩ lại thì cái hố ngăn cách giữa hai người quá lớn, giờ nói mấy thứ này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa: "Cậu có dự định gì sau khi chuyển ra không?"

"Đầu tiên là phải từ chức ở Mikawa." Higashi thản nhiên nói, giọng điệu như đang kể chuyện thường ngày.

Kori thì không.

Nhận ra y thực sự có ý định biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của mình, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Sao phải từ chức? Có gì không vui sao?"

Y lắc đầu: "Không, tôi chỉ muốn có một trải nghiệm mới, muốn sống cuộc đời của mình mà thôi."

Hắn chưa từng thấy ánh sáng ấy trong mắt y – một ánh sáng mang tên hy vọng, tuy rực rỡ xinh đẹp nhưng cũng tổn thương lòng người vô cùng.

"Ở một nơi... không có tôi, không có nhà Nishikori, cũng không có công ty Mikawa?" Hắn thấp giọng hỏi.

Higashi tươi cười: "Tất nhiên rồi, đồng thời cuộc sống của anh cũng không có tôi làm phiền nữa. Ông chủ ép anh phải ở cạnh người mình rất ghét là tôi, hẳn anh khó chịu lắm phải không?"

Trong Kori chua chát, nhưng không nói thành lời.

Ép anh phải ở cạnh người mình rất ghét là tôi – lời này sao nghe thế nào cũng như đang tự thương mình vậy? Nhưng mà, bản thân hắn đã đày đọa y năm này qua năm khác, giờ còn tư cách gì mà nói cơ chứ....

"Lúc ở bệnh viện, sao cậu không bảo tôi cho người đến chăm cậu?" Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện không liên quan.

"Anh nghĩ là cần thì sẽ tự cho người tới thôi." Y thuận miệng đáp.

Đáp án thật làm người đau lòng – xem ra, y vẫn nghĩ mình cố ý không phái người đến rồi...

Kori nhắm mắt lại, cay đắng nói: "Cậu không nghĩ là tôi lỡ quên mất sao?"

"Quên nghĩa là chuyện này không đáng để anh phải đặt trong lòng, tôi còn làm phiền anh làm gì." Y thoải mái đáp.

Từ lâu Higashi đã tập thành thói quen phải một mình xử lý mọi chuyện, cũng đã quen bị coi thường, nên y chẳng để ý đến chuyện này lắm. Có lẽ lúc đầu y đã từng không cam lòng, đã từng thấy bất công, nhưng trải qua vài chuyện, y nhận ra rằng – thà mình cứ thản nhiên đối mặt đi cho xong.

Thì ra... người sai vẫn luôn là hắn! Kori cười khổ, bỗng thấy thật buồn mà không hiểu vì sao. Nếu như có thể, hắn rất muốn lấy lại.... Nhưng muốn lấy lại cái gì thì bản thân hắn cũng không rõ nữa.

26.

Kori không cách nào thích thằng nhóc nhà Doumoto kia được – bảo để tiện học tập nên sang Mikawa làm thì thôi, đằng này có phòng làm việc riêng lại không ở mà suốt ngày cứ bám dính lấy Higashi, gần như là làm tổ trong phòng y luôn.

Y cũng thật là, cái phòng bé như cái lỗ mũi ấy, thêm một người vào không thấy chật hả? Rõ ràng là không thích người khác tiếp cận mình nhưng lại chưa từ chối thằng nhóc kia bao giờ!

Hôm nay bị mất điện nên điều hòa trong cả công ty không chạy được – phòng của boss là Kori thì không sao, nhưng Higashi ở cách đó một bức tường thì lại không được như vậy.

Y rất sợ nóng, người cũng dễ chảy mồ hôi, điều hòa vừa tắt một cái là y cởi áo ra ngay, tay áo cũng xắn lên đến khuỷu, cuối cùng thì cà vạt cũng bị cởi ra, lộ ra hai chiếc cúc áo chẳng mấy khi thấy. Vì mồ hôi nên tóc y ướt nhẹp dính lên trán, lên cổ, nhìn qua đúng là... vừa trong sáng vừa gợi cảm.

Thằng nhãi Doumoto kia... Thật cmn tu mấy kiếp rồi!

Tức giận nhìn chằm chằm khung cảnh sau chiếc gương, Kori càng lúc càng bực.

Thằng nhóc kia thế mà lại dám nhìn chằm chằm vùng ngực hơi lộ ra của Higashi! Hừ, mày mới thấy có hai cúc áo mở ra thôi đấy, ông đây đã nhìn y từ trong ra ngoài rồi...

Chết tiệt! Giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ thế này! Kori đóng cửa kính trong suốt lại rồi nhấc máy gọi y vào.

Một lúc sau Higashi mới đến – quần áo đầu tóc y đã chỉnh trang y như ngày thường, cà vạt cũng đã thắt lại.

Hắn lại càng cáu. Hừ hừ hừ, sao hắn lại không được nhìn cái vẻ khêu gợi vừa nãy hả? Tức thì tức, nhưng hắn không dám nói ra, thế có khác gì hắn thừa nhận mình đang nhìn trộm người ta đâu chứ.

"Nhiều mồ hôi vậy?" Hắn lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán cho y.

"Không cần đâu." Higashi lập tức rút khăn của mình ra: "Không có điều hòa nên hơi nóng."

Nhìn cái khăn đáng thương của mình bị người ta bơ, hắn hơi hụt hẫng, rút nó về: "Vậy vào phòng tôi làm việc đi, ở đây mát hơn ở ngoài."

"Không cần." Y lịch sự từ chối: "Chỉ là ngắt điện trong khu vực thôi, nửa tiếng nữa sẽ có lại ngay mà."

Hắn liếc mắt nhìn y: "Nhìn cậu mồ hôi đầy người thế kia, chỉ sợ chút nữa ra gió sẽ dễ bị cảm, hay là cứ vào phòng tôi đi."

"Không..." Đang muốn cự tuyệt thì bị hắn ngắt lời: "Cậu luôn từ chối lòng tốt của người khác như thế à?"

"A... Cảm ơn." Vô thức nói cảm ơn xong, y mới giật mình tỉnh ra: "Nhưng Raito – kun vẫn đang ở bên ngoài..."

"Raito – kun?" Thân đến mức ấy rồi hả? (_)

"À, là cậu chủ của Doumoto ấy." Nghĩ hắn không biết đó là ai, y vội vàng giải thích.

Đương nhiên là hắn biết chứ, liền hừ lạnh một tiếng: "Lão già Doumoto kia, lười không chịu dạy con mình nên mới ném sang đây cho bớt việc!"

Thấy vẻ mặt hắn không được tốt lắm nhưng y vẫn công bằng đáp: "Tuy Raito – kun không có kinh nghiệm nhưng lại rất chăm chỉ, chờ dự án này xong, cậu ấy cũng học được không ít việc rồi."

Ai cho cậu khen nó như thế!

Kori tức giận trừng mắt nhìn y: "Lần này ba nó hời lớn rồi – tiền là chuyện nhỏ, thằng con nhà ông ta được cậu dắt tay chỉ việc như thế mới là chuyện lớn!"

Nghe lời khen rõ ràng như vậy rồi, khuôn mặt y vẫn không có vẻ gì là vui sướng, lạnh nhạt nói: "Đó là việc phải làm. Raito – kun mà học việc được rồi thì sẽ có thêm một người hiểu rõ dự án này, tôi có đi cũng yên tâm."

Tâm trạng của hắn lập tức rơi xuống đáy vực – quyết tâm rời đi của y làm hắn khó chịu mà chẳng biết làm sao cho phải.

27.

Để Higashi đi? Không đời nào! Mà Kori lại chẳng biết phải giữ y lại kiểu gì. Nhu cầu vật chất của đối phương không cao, không ham gì quyền thế, lại càng chẳng hứng thú với tiền tài; hơn nữa năng lực của y rất tốt, dù có rời khỏi Mikawa thì vẫn dư sức sống an nhàn nửa đời còn lại.

Quan hệ giữa y và Mikawa chỉ là một tờ hợp đồng, không phải là lòng trung thành hay gì cả, mà ngay cả hợp đồng thì cũng sắp đến ngày hết hạn rồi...

Trong lòng Kori buồn bực, lời nói ra miệng cũng không còn hòa nhã nữa: "Thế sao cậu phải dạy người nhà Doumoto làm gì!"

Nghĩ hắn không hài lòng vì mình quá tận tâm với Raito – kun, Higashi cười nói: "Anh không cần phải lo lắng, người của tôi tôi cũng dạy như thế mà, sau này muốn họ thay thế tôi là chuyện hoàn toàn có thể. Họ có năng lực, tầm nhìn và cả sự quyết đoán, sau này khi làm việc cùng họ, nhất định anh sẽ không thất vọng đâu."

Không hiểu sao y lại đề cập đến chuyện này làm gì nhưng khi biết được y đã chuẩn bị xong tất cả, ngực hắn lại càng nặng nề ấm ách hơn. Biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, hắn cũng lười chẳng buồn nói nữa, liền chuyển đề tài: "Ánh mắt thằng nhãi Doumoto kia nhìn cậu có vẻ không ổn lắm."

"Hả?" Không ngờ Kori sẽ nói thế nên Higashi hơi ngẩn ra, mãi sau mới ngại ngùng đáp: "Tôi biết. Chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của tuổi bồng bột thôi, phản kháng quá mức có khi lại làm mọi chuyện khó kiểm soát hơn."

"Tôi thấy nó sẽ không buông tay dễ dàng như thế đâu." Hắn khoanh tay trước ngực.

"Khi tôi đi rồi, ít tiếp xúc lại, tình cảm này sẽ nhạt dần đi thôi." Y khẽ cười, dường như không để chuyện này vào mắt, nghiêng đầu nửa đùa nửa thật hỏi: "Hơn nữa, có thể tôi sẽ thích cậu ta lắm chứ!"

Trái tim hắn lập tức đanh lại, không hiểu sao lại cực kỳ cáu kỉnh: "Nên cậu mới không từ chối nó sao?"

Vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy: "Sao tôi lại phải từ chối?" Y lầm bầm nỉ non: "Tôi cũng muốn nếm thử cảm giác được yêu mà..."

Nụ cười ôn hòa như thế, biểu cảm dịu dàng như thế, còn giọng nói trầm thấp ấy nữa... là những điều hắn chưa từng thấy ở y, nhưng cũng hấp dẫn hắn thật mạnh!
Hắn biết y nói thật. Thứ y khao khát không phải là bản thân thằng nhãi nhà Doumoto đó, mà là một tình yêu thật sự, dù đối phương là ai chăng nữa, y cũng sẽ đối xử nghiêm túc với phần tình cảm này.

Chỉ là muốn được yêu một lần.... Ý nghĩ trong sáng như vậy, trong sáng đến nỗi làm hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay... Nghĩ đến đây, hắn không khỏi giật mình – mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

Lúc này Kori mới nhận ra – sau khi nhận thức được hắn và Shou – chan đã xác định với nhau, lòng phòng bị của Higashi đối với hắn mới thả lỏng đi một chút, dẫn đến việc thỉnh thoảng y lại lộ ra một số biểu cảm mà hắn không thể chống cự được.

"Hết việc rồi thì cậu ra ngoài đi." Đầu óc đang rối tinh rối mù nên hắn không nhận ra – là hắn gọi người ta vào mà.

"Vâng." Higashi không nói nhiều, cúi người lùi ra cửa.

Khi hắn mở cửa kính xuyên thấu ra lần nữa thì thì y đã về đến phòng, cởi cà vạt và hai nút áo trên cùng ra, căn bản là không coi Doumoto Raito là người ngoài.

Thằng nhóc ấy nói gì đó với y, y chỉ cười cười xoa đầu cậu, động tác thân mật bao nhiêu khỏi phải nói, dường như còn mang theo cảm giác dịu dàng và cưng chiều.

Cậu cũng cười, nhưng trong đôi mắt lại không giấu nổi tình yêu cuồng nhiệt say đắm, làm lòng hắn lại rối tung lên, đóng sập cửa kính lại. Nỗi bất an lo lắng trong tim hắn ngày một lan rộng ra, cho đến khi không thể khống chế....

28.

Kori ghét nhất là về nhà chính ăn cơm với ba. Chuyện này nói dễ nghe là tình phụ tử gắn bó khăng khít, nói toẹt ra thì là bài sát hạch định kỳ mà thôi – lần nào lỗ tai hắn cũng bị tra tấn đến độ đóng kén lên được.

Theo lệ cũ, Higashi xui xẻo bị gọi vào trước. Nửa tiếng trôi qua mà chưa thấy y ra, chắc cũng chẳng sung sướng gì – nghĩ vậy, hắn mới thấy thoải mái hơn một chút.

"Gần đây Kori và cái cậu diễn viên Yamaguchi Shou kia rất thân thiết?" Ông chủ Nishikori lạnh lùng hỏi Higashi – như trước giờ vẫn thế.

"Vâng." Y cúi đầu, cung kính đáp.

"Ta bảo cháu trông nom cậu chủ, cháu trông như thế đấy à?" Không nghe ra một cảm xúc gì từ giọng nói này cả.

"Chuyện tư của cậu chủ không phải là thứ cháu có thể xen vào được." Y không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Giỏi cho một câu không thể xen vào!" Ông ta bật cười: "Hẳn là cháu nghĩ, nó càng sớm xác định với thằng diễn viên kia thì cháu càng sớm được tự do, đúng không?"

"Cháu không dám."

"Có cái gì mà cháu không dám?" Ông mệt mỏi cười: "Còn giúp ta hầu hạ thằng nhóc đó nữa, tưởng ta không biết sao."

"Nếu ông chủ đã biết chuyện đó, thì lại càng biết rằng – có cháu hay không thì tình cảm của cậu chủ với cậu Shou vẫn không hề thay đổi."

"Hừ!" Cuối cùng ông cũng tức giận: "Nó thích đàn ông hả, chơi mình cháu vẫn chưa đủ ư? Mệt ta còn cho cháu đi học đủ loại kỹ thuật hầu hạ đàn ông, thật đúng là vô dụng!"

"Cậu chủ thực sự yêu cậu Shou, chứ không phải mối quan hệ thể xác thông thường." Y không hề phản ứng trước sự mỉa mai của ông chủ, vẫn bình thản đáp.

Ông chẳng buồn quan tâm: "Chính thế nên ta mới để cháu bên nó – chơi đùa với đàn ông thì được, chứ đã cưới thì nhất định phải là phụ nữ. Cháu làm cách nào ta không cần biết, mau làm nó đổi ý đi."

"Ông chủ." Giọng nói của y vẫn cứng nhắc: "Từ trước đến nay cậu chủ vẫn ghét cháu, chỉ sợ thủ đoạn gì cũng vô dụng."

"Ghét cháu?" Ông âm hiểm cười: "Cháu cố ý làm nó ghét cháu, đúng chứ? Cố ý ngụy trang thành kiểu người mà nó ghét nhất?"

"Ông chủ nghĩ nhiều rồi." Y lạnh nhạt đáp: "Nếu như có thể, cháu cũng muốn lấy lòng cậu chủ lắm chứ, ai chẳng muốn được sống thoải mái hơn một chút."

"Với cháu ấy à, chỉ có rời khỏi cái nhà này, rời khỏi Mikawa mới là sung sướng nhất!" Ông chế giễu.

"Ông chủ đã biết mong ước của cháu, vậy xin hãy thành toàn."

"Aishhh...." Đột nhiên ông thở dài một hơi, ẩn ý nói: "Ta biết mấy năm qua cháu sống chẳng vui vẻ gì, hẳn là trong lòng hận ta lắm phải không. Ép cháu đi học loại chuyện đó, chịu không ít tủi nhục, nhưng ta cũng có suy tính cả – cứ nghĩ nó chơi cháu đủ rồi sẽ ngoan ngoãn đi cưới một cô gái, ai ngờ cuối cùng nó vẫn chỉ thích đàn ông."

Higashi lặng thinh không nói gì, mà y cũng chẳng có gì muốn nói. Y không thể tha thứ cho những gì đã xảy ra với mình trong quá khứ, nhưng y lại càng hiểu rằng – ông chủ không cần sự tha thứ của y, mà mạng người trong mắt ông ta là như thế nào, y cũng đã hiểu rõ rồi.

"Cháu biết rõ điều ta muốn nhưng vẫn để mặc Kori chung chạ với hạng diễn viên như thế*, chuyện này ta không thể không phạt."

"Cháu xin nhận hình phạt."

"Thấy cháu dứt khoát như vậy, hẳn là đã nghĩ chuyện giữa hai đứa nó là chắc chắn rồi? Nếu thật sự có thể rời khỏi nhà Nishikori thì chút hình phạt cỏn con này đâu là gì, đúng chứ."

Y không trả lời.

Hừ mạnh một tiếng, giọng nói của ông trở nên lạnh lẽo, chỉ vào một nơi: "Đến đó quỳ, khi nào về mới thôi."

*Một cơ số những nhà giàu, quyền thế, có lối suy nghĩ cũ vẫn nghĩ diễn viên là một nghề thấp kém, kiểu như kỹ nữ lầu xanh thời xưa ấy.

029.

Nishikori đi vào phòng ngủ. Trên giường đang ngồi một người đàn ông trung niên – người nọ rất gầy, sắc mặt tái nhợt, thấy gã đi vào thì chỉ lạnh lùng cười.

"Kaichi, nó là con trai em đấy." Gã cười nói: "Vừa tuấn tú lại vừa có tài. Tôi không lừa em đâu!"

"Hừ!" Người trung niên được gọi là Kaichi chỉ lạnh nhạt đáp: "Masahiko, anh chơi mãi trò này chưa chán sao? Con trai tôi ấy hả? Chỉ là mấy tế bào tách ra từ người tôi thôi!"

"Aizz, sao lại phải tuyệt tình như thế? Dù sao thì tôi cũng đã dốc hết sức bồi dưỡng nó đấy." Nishikori Masahiko đi đến bên người Chiba Kaichi, ôm lấy ông vào lòng.

Chiba tỏ ra chán ghét, nhưng vẫn không đẩy tay đối phương ra. Biết người kia không ưa gì mình nhưng gã vẫn xoay mặt ông lại, để ông nhìn thẳng vào mình.

"Bồi dưỡng nó hả?" Chiba cười lạnh nói: "Bồi dưỡng nó thành đồ chơi của đàn ông ư? Đừng nói là máu mủ ruột rà chẳng có ý nghĩa gì với tôi, mà nguyên cái vẻ thấp hèn đó đã là thứ tôi coi thường nhất rồi. Nếu anh muốn lấy nó để uy hiếp tôi, thì khuyên anh nên sớm từ bỏ hy vọng đi."

"Ôi, Kaichi của tôi vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng như thế. Nhìn nó quỳ thêm chút nữa là em lại đau lòng ấy mà ~"

Ông lạnh lùng liếc ra ngoài, lại nhìn lại cái bản mặt của gã: "Thế thì thử xem nhé? Xem xem tôi có thể mềm lòng với một kẻ xa lạ hay không." Rồi nâng chén trà cạnh đó lên nhấp một ngụm.

Gã dụi dụi trán mình vào trán đối phương, cười nói: "Kaichi cứ thử xem nào. Đứa bé mà em ghét kia thế mà lại chịu đựng giỏi lắm, ít có ai bằng đâu." Rồi thì thầm bên tai ông: "Em sống chết không chịu ở bên tôi, nhưng con trai em thì lại nhất nhất nghe lời tôi đấy, thậm chí còn tìm mọi cách để lấy lòng!" Đoạn cười cười đắc ý.

Ánh mắt ông nhìn gã như thể sắp giết người đến nơi: "Đây là mục đích của anh hả? Làm nhục tôi không được, nên mới làm nhục con tôi? Đúng là ấu trĩ đến ngu xuẩn!"

Nishikori Masahiko đứng dậy, vỗ vỗ lên khuôn mặt Chiba, khẽ cười: "Kaichi, em hiểu lầm rồi. Hai ta không thể ở bên nhau là nuối tiếc lớn nhất đời tôi, tôi chỉ muốn ủy thác khao khát này lên người hai đứa nó. Thế nên tôi mới luôn dùng những cách dễ chịu nhất, không phải sao?"

"Không phải quanh đi quẩn lại vẫn là người nhà Nishikori các người đấy à!" Giọng Chiba thấm đẫm hận ý.

"Đừng giận." Gã nhẹ nhàng vỗ về mặt ông, dịu dàng nói: "Không tốt cho sức khỏe đâu. Người ta bảo, cây còn non là thời điểm dễ uốn nhất, chờ nó cứng cáp rồi thì bẻ phát gẫy luôn; nên tôi mới huấn luyện nó từ nhỏ. Em xem, tôi tốt với con em thế đấy!"

Chiba lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gã, không nói câu nào. Gã cứ coi như không thấy gì, vẫn cười đến là ôn nhu: "Con em không chỉ có mình em, em không đau lòng thì tôi đi tìm người khác lo cho nó vậy." Rồi để ông ở đó, rời đi.

Khi Masahiko đi vào phòng ăn thì Kori đã ở đó, có vẻ đã ăn được một lúc lâu – rõ ràng là thằng nhóc này không định chờ gã để ăn cơm cùng.

Kori thấy chỉ có ba mình đến, không thấy Higashi đâu, liền khó hiểu hỏi: "Higashi đâu rồi? Sao cậu ấy không đi cùng ba?"

"Nó phạm lỗi, nên ba phạt nó quỳ." Masahiko ngồi xuống, để người hầu bưng bữa ăn của mình lên: "Nhớ mang cơm cho Chiba – san đấy."

"Higashi phạm lỗi gì? Mà Chiba – san là ai? Sao không ra đây ăn cùng?" Hắn hỏi.

"Chiba là bạn lâu năm của ba, vì sức khỏe không tốt nên không thể ăn đồ dầu mỡ." Nói chuyện của Chiba trước, rồi gã mới nói về Higashi: "Nó làm sai cái gì, tự con hiểu rõ. Từ trước đến giờ, tội lỗi của nó vẫn luôn từ con mà ra."

"Con thích Shou – kun thì liên quan gì đến cậu ấy!" Hắn mệt mỏi đáp: "Ba, cái tư tưởng thời của ba đúng là cổ hủ quá rồi. Chẳng lẽ ba nghĩ, vì Higashi bị phạt nên con sẽ không thích Shou – kun nữa sao?"

030.

"Vậy phải xem, trong lòng con thì bên nào nặng hơn bên nào nhẹ hơn!" Masahiko nhướn mày: "Nếu con chịu đoạn tuyệt quan hệ với thằng nhóc diễn viên kia thì Higashi sẽ không bị phạt nữa."

"Vớ vẩn!" Kori bật cười một tiếng: "Con mà sợ chắc? Ba, ba xem nhẹ Shou – kun quá rồi."

"Không, là ba coi trọng Higashi quá mới phải." Khóe miệng gã nhếch lên, tạo ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Hắn híp mắt lại, cũng cười: "Con sẽ không chia tay với Shou – kun. Ba thích làm gì với Higashi thì cứ làm."

"Vị trí của kẻ đã theo con vài chục năm cũng chỉ đến thế thôi ư?"

"Nhưng cậu ấy cũng chỉ là quà ba tặng con thôi. Đương nhiên là có một vị trí, nhưng nặng đến mức nào..." Hắn cười hai tiếng rồi thơ ơ nói: "Chắc cũng chẳng khác gì mấy món quà sinh nhật tầm thường khác đâu nhỉ?"

"Ba hiểu rồi." Masahiko gật gật, thản nhiên nói: "Thế thì cứ để nó quỳ mấy tiếng đi. Dù sao thì nó cũng phải chịu trách nhiệm về sinh hoạt cá nhân của con."

"Sao cũng được." Kori tùy ý đáp, tốc độ ăn vẫn không chậm lại chút nào.

Tuy đã ăn no trước, nhưng hắn vẫn ở lại bàn cơm với ba. Lần này trọng tâm câu chuyện hầu hết vẫn đặt trên người Shou, dù hắn chẳng chịu để tâm nhưng vẫn thấy phiền không chịu được.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm gia đình dài hai tiếng mang đậm tính giáo huấn này, Kori liền đứng dậy định đi. Nhưng ba vẫn không chịu buông tha hắn – thế mà gã lại lôi ra một đống ảnh chụp thiên kim tiểu thư, bắt hắn chọn một người để đi gặp mặt! Hắn tức đến xì cả khói, đá thật mạnh vào thùng rác cạnh bên.

"Ba coi con nói nãy giờ là công cốc à?" Hắn phẫn nộ: "Người trong lòng con là Shou – kun!"

"Con thích ai ba không quan tâm, nhưng vị trí Nishikori phu nhân không thể là của đàn ông được. Nếu con thích thằng diễn viên đó đến thế, vậy hãy huấn luyện nó thành như Higashi bây giờ – đó là nhượng bộ lớn nhất của ba."

"Sao Higashi có thể so sánh với Shou – kun được?" Hắn phát rồ lên thật: "Shou – kun là người yêu của con! Con cảnh cáo ba, đừng có dùng mấy cái thủ đoạn để dạy dỗ Higashi kia áp lên người em ấy!"

"Cảnh cáo ba?" Masahiko cúi đầu nở nụ cười: "Xem ra thằng nhóc kia cũng có chút bản lĩnh đấy, thế mà lại làm con ba đến cảnh cáo ba được !"

"Ba, con nói thật đấy." Vẻ mặt Kori rất nghiêm túc, lời nói cũng rất chân thành: "Nếu ba biến Shou – kun thành như Higashi, thì con nhất định sẽ không tha thứ cho ba!"

"Higashi thì có gì không tốt? Mọi chuyện nó làm đều xoay quanh con, con chỉ đâu thì nó làm nấy, săn sóc và dịu ngoan..."

"Con không thiếu người hầu!" Lời gã nói làm hắn bực bội.

Hai cha con trừng mắt nhìn nhau một chốc, rồi Kori tức giận đá văng cửa thư phòng, vừa hùng hổ ra ngoài vừa kêu: "Higashi, chúng ta về nhà!"

Nhưng y không có ngoài cửa. Hắn thấy hơi lạ, nhìn một vòng quanh phòng, vẫn không thấy người đâu.

"Higashi! Higashi!" Một dự cảm không lành bỗng trào lên trong lòng hắn. Không thấy tiếng đáp lại, hắn toan quay về thư phòng hỏi ba thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong sân vườn cạnh phòng sách.

Hắn mở cửa ra.

Chỉ thấy y đang quỳ trong hồ nước – tuy hồ không sâu, nhưng y quỳ xuống thì nước cũng dâng đến cằm. Sắc mặt người trong hồ tái xanh, môi biến tím, cả người run rẩy; hắn còn biết – vì trong hồ nuôi cá từ phương Bắc nên nhiệt độ còn lạnh hơn hồ ở ngoài nhiều.

Mà Higashi đã quỳ trong đó... cũng đã chịu cái lạnh suốt bốn tiếng qua!

Vừa nghĩ vậy, trái tim hắn cũng như bị nhét thẳng vào tủ đá, vội vàng xông lên đến quên cả xỏ giày.

Thấy hắn đến, Higashi gắng gượng cười cười: "...Đến giờ về rồi sao?"

Khuôn mặt y đã đông cứng đến độ nhìn không ra biểu cảm, nhưng nụ cười mỉm đó làm lòng hắn cũng lạnh băng, gật đầu liên tục: "Phải, chúng ta về nhà. Cậu mau đứng lên đi."

Y chống lên bờ hồ, định đứng lên. Nhưng quỳ lâu quá làm chân y tê rần, cả người cũng lạnh đến mất hết cả tri giác, nên vừa cử động, đã loạng choạng ngã thẳng vào hồ.

031.

Kori lập tức nhảy xuống hồ nâng Higashi dậy. Cảm nhận người trong lòng đã mất hết sức lực, chỉ không ngừng run rẩy, hắn liền bế bổng y lên. Mang người ra khỏi nước rồi mới thấy chỗ bất ổn – dường như người y đã không còn chút nhiệt độ nào, hơi thở thều thào như sắp biến mất.

"Higashi... Tỉnh, tỉnh dậy!" Hẵn vỗ mạnh lên mặt y, liên tục gọi.

Bị lay mạnh quá, y hơi hé mắt, thì thào bảo: "Đừng nói nữa... cho tôi ngủ một lúc..."

"Đừng! Cậu không thể ngủ được!" Hắn ôm y chạy nhanh vào phòng, lớn tiếng gọi: "Mời bác sĩ, mau mời bác sĩ! Mà thôi, mau chuẩn bị xe đi...!"

Lúc này Masahiko cũng thấy không ổn, vội chạy theo con trai: "Sao thế?"

Kori vừa vội vừa tức, gào ầm lên: "Cậu ấy đang bị thương đấy, sao mà chịu nổi ba hành hạ được? Phạt quỳ thì thôi đi, ai lại quỳ trong nước!"

Lúc này gã mới nhìn xuống đất thì thấy – dọc đường hai người họ đi, đã rải theo một vệt máu loãng.

"Phải giữ ấm trước đã. Mang nó vào phòng đi."

Vừa rồi hắn cũng là hoảng quá nên mất bình tĩnh, nay nghe ba nói vậy, liền vội vã bế người vào phòng. Cởi áo Higashi ra thì thấy – vết thương vốn đã khô của y nay lại bị ngâm nước đến mủn ra, lộ ra thịt non màu hồng phấn, còn chảy máu loãng không ngừng.

Kori chửi thầm một tiếng – nước trong hồ vốn chẳng sạch sẽ gì, vết thương lại bị ngâm lâu như thế, nhất định sẽ bị nhiễm trùng! Cầm chai vodka người hầu đưa đến, hắn dốc một nửa vào miệng y rồi xát nửa còn lại lên lưng.

"A...!" Bị đau, Higashi khẽ rên lên một tiếng, cả người run lập cập.

Hắn đè người y lại, trấn an: "Nhịn một chút, sẽ hết đau nhanh thôi!"

Tay y nắm chặt lại, rồi lại buông lỏng ra, liên tục như thế. Tuy Higashi đã cố gắng hết sức để không kêu thành tiếng, nhưng nhìn đôi môi bị cắn đến bật máu và toàn thân run rẩy là có thể biết được... y đang đau đớn thế nào.

Khi đau đớn không chịu nổi, thường người ta sẽ kêu cha gọi mẹ, hoặc chửi trời chửi đất ầm lên – nhưng y chỉ kêu đúng một tiếng ban đầu, sau đó thì có cắn nát môi cũng không bật ra tiếng nào nữa.

Nhìn vẻ kìm nén của đối phương, Kori cũng không đành lòng, thì thầm vào tai y: "Đau thì cứ kêu ra ấy!"

Higashi hé mắt nhìn sang hắn: "Kêu to cho ai nghe?"

Ánh mắt kia không chứa bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn không có tiêu cự – hắn biết, y đã mất ý thức rồi. Câu nói vừa rồi cũng chỉ là phản xạ vô thức thôi, nhưng hắn lại nghĩ đến cảnh không người chăm sóc khi y bị thương nặng ở bệnh viện, chẳng hiểu sao... trong lòng lại nhói lên một cái.

Không phải là y không chịu nói, mà là biết rằng, dù có nói cũng chẳng ai quan tâm... Giống như một đứa trẻ chỉ gào khóc khi đứng trước mặt người lớn, nên dù có đau đớn thế nào, y cũng cố chịu đựng, sợ kêu ra lại chuốc lấy cười chê.

Một cảnh tượng mà trước đây chẳng tạo cho hắn cảm giác gì, nay lại đột nhiên làm hắn đau đớn.

Quản gia mang chăn đến rồi, hắn liền bọc y vào chăn, rồi không ngừng chà xát lên tay, chân, ngực và bụng – trừ phần eo ra là hắn không dám đụng vào. Một lúc sau, người Higashi cũng ấm lên được một chút.

Thấy mắt y mở hờ, con ngươi tuy vẫn lờ đờ nhưng đã hơi có tiêu cự, Kori lại nghĩ y đã tỉnh rồi: "Còn lạnh nữa không?"

Hình như hơi khó hiểu với khung cảnh trước mắt, y hỏi: "Vừa có chuyện gì à?"

"Cậu bị lạnh đến mức suýt bị sốc nhiệt!"

"À..." Y thều thào nói một tiếng, đoạn định nhắm mắt lại.

Hắn vội vỗ lên mặt y: "Đừng ngủ, đừng ngủ!"

Higashi ngoan ngoãn mở mắt, nhưng rõ ràng là phải cố gắng lắm mới mở mắt được, khó chịu đến mức cố giữ tỉnh táo cũng là một sự tra tấn.

Kori cũng không đành lòng, nhưng trường hợp này thực sự không thể cho y ngủ được. Thấy y sắp không chịu nổi, hắn liền ma sát thật mạnh lên lưng y, thậm chí là đụng vào phần thịt non mới nhú, làm y đau đến hơi tỉnh lại.

Tuy y không nói gì, nhưng đôi mắt hẹp dài đã ươn ướt nước mắt sinh lý, ánh mắt mơ mơ màng màng và đôi mày nhíu thật chặt, toàn thân run rẩy không ngừng mỗi khi hắn chà xát... Tất cả đều như đang lên án hành động dằn vặt của Kori.

Hắn không dám nhìn nữa, vội thì thầm vào tai y: "Đừng bỏ cuộc, tôi không cho cậu bỏ cuộc...!"

Higashi bật cười: "Sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi không thể chết sớm hơn mẹ được, hơn nữa... tự do còn đang chờ tôi mà!"

Toàn thân hắn như bị điện giật.

Nãy giờ ôm y trong lòng, vuốt ve thân thể y, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ – cứ ôm y cả đời thế này cũng được, không bao giờ buông ra...

Hắn bị điên à! Sao lại nảy ra suy nghĩ buồn cười vậy!

Mà châm chọc nhất là, thứ người trong lòng hắn muốn nhất, lại là tự do... Một tự do không có hắn!

032.

"Xin lỗi, Kaichi. Suýt nữa tôi đã hại chết con em rồi." Trong một căn phòng khác, Masahiko cầm tay Chiba, thấp giọng xin lỗi.

Ông rút tay ra, quay đi lạnh lùng nói: "Tôi thấy rồi. Anh để tôi ở đây không phải là muốn tôi nhìn cảnh đấy ư? Trên lưng nó chảy máu, lại còn ngâm nước... Tôi thấy rất rõ ràng! Masahiko, mệt cho anh còn nghĩ ra khổ nhục kế ấy."

Theo đường nhìn của ông, gã cũng nhìn ra cửa sổ – đối diện đúng là cái hồ mà Higashi vừa quỳ vừa nãy. Phải, đúng là gã để ông lại đây là vì muốn ông nhìn thấy cảnh ấy rồi mềm lòng; nhưng ông cứ ở lì bên trong, làm gã nghĩ ông không buồn nhìn nên không thấy; hóa ra là... thấy rồi, không nhất quyết không ra! Nếu Kori đến muộn thêm vài phút nữa, chẳng lẽ ông cứ thể mà nhìn Higashi chết cóng à?

"Kaichi, thằng bé là con em thật đấy..."

"Hừ!" Ông cười lạnh: "Thế thì sao? Tôi đã nói rồi, trong mắt tôi, nó chỉ là một người xa lạ. Huống gì, sống như thế thì thà chết đi còn hơn, cái mạng phải khúm núm hơn một con chó thì sống làm gì cho chật đất?"

Masahiko nhìn người mình yêu. Gã biết, lời ông nói là thật – ông thực sự không quan tâm đến Higashi một chút nào, chứ đừng nói là coi y là con trai. Không ngờ một người trọng tình trọng nghĩa với bạn bè như thế... lại chẳng coi tình thân ra gì.

Gã thở dài một hơi: "Tôi biết là em giận tôi, giận tôi đã dạy nó thành như thế... Nhưng thật ra, nó là một đứa trẻ ngoan..."

"Masahiko, xin đừng nực cười thêm nữa. Nuôi một con chó để làm nhục tôi, làm nhục không được thì quay sang tâng bốc nó? Tốt thế chứ tốt nữa thì cũng là chó nhà Nishikori thôi!" Chiba mỉa mai, hoàn toàn chẳng có chút tình phụ tử nào, thậm chí còn không có lòng thương hại căn bản dành cho người xa lạ.

"Tôi không cố ý làm nhục nó, tôi chỉ là, muốn nó và Ishimaru* sống một đời với nhau thôi..."

*Tên đầy đủ của công là Nishikori Ishimaru. Giữa những người thân thiết với nhau thì sẽ gọi tên. Ngôi xưng thứ ba trong truyện sẽ được gọi theo họ.

"Bằng cách huấn luyện con tôi hầu hạ con anh như một người phụ nữ? Logic thật đấy." Ông trào phúng cười ra tiếng.

"Về chuyện ấy thì đúng là tôi không công bằng thật. Nhưng tôi đã bắt Ishimaru giữ Higashi bên người đến khi nó kết hôn đấy thôi, nói cách khác – chỉ cần con tôi và con em vẫn ở với nhau, thì sẽ không xuất hiện người thứ ba nữa, vị trí của con em cũng sẽ được đảm bảo. Ai ngờ..."

"Ai ngờ con anh lại đi thích kẻ khác?" Chiba bật cười: "Thì có gì lạ đâu. Tôi cũng sẽ không thích kẻ thấp hèn như thế!"

"Kaichi, em sai rồi. Phải nói là con em quá thông minh mới phải..." Y biết cách làm Kori ghét mình, y biết cách để đối phương mãi mãi không thích mình!

Một tiếng cười khẩy cắt ngang lời gã.

"Thôi thôi, lấy con em ra cũng không bức em được, thì tôi nghĩ mình không còn cớ gì để giữ em lại được nữa." Masahiko thất vọng nói.

Chiba chỉ lạnh nhạt nhìn sang, không nói gì.

Gã nói tiếp: "Tôi chỉ có một yêu cầu – mỗi tuần em hãy đến gặp Higashi một lần. Một năm sau, tôi sẽ trả tự do cho em."

"Muốn tôi có tình cảm với nó, rồi lại dùng nó để bức tôi?" Ông bật cười một tiếng, quả quyết đáp: "Đừng có lãng phí thời gian. Dù anh có nhốt tôi ở đây đến chết, thì tôi cũng không muốn gặp lại thằng không biết xấu hổ đó đâu."

Gã nhìn ông, quyết không đổi ý: "Không được. Đâu là yêu cầu duy nhất của tôi, cũng là điều mà tôi vẫn nợ thằng bé. Tôi sẽ không nói cho nó biết quan hệ giữa hai người. Gặp nó rồi em muốn làm gì thì làm, không quan tâm cũng được, nhưng nhất định hai người phải gặp nhau đủ 52 lần cho tôi."

"Nhàm chán." Ông lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Gã bật cười: "Sẽ không chán đâu. Higashi rất giỏi, cái gì cũng biết, có khi nó sẽ làm em..."

"Nó sẽ làm gì tôi?" Ông trào phúng: "Nhắc nhở tôi rằng nó chỉ là chó ngoan mà nhà anh nuôi ra chắc?"

Gã khựng lại, nhìn ông, rồi lại thở dài: "Người em hận là tôi, đừng đổ lên đầu thằng bé. Nó là con em."

"Nó không phải là con tôi!" Ông lặp lại.

Nhìn ánh mắt không chứa chút tình cảm nào của đối phương, gã thở một hơi thật dài, không nói gì thêm nữa.

033.

Một tuần sau, Higashi mới được chuyển từ phòng bệnh đặc biệt sang phòng bệnh thường. Lần bị thương này vừa khéo trùng vào kỳ nghỉ dài hạn, khi kỳ nghỉ kết thúc cũng là khi y có thể đi làm, nên không làm ai để ý lắm. Nhưng chuyện này không thể qua mắt nổi Doumoto Raito – cậu cứ bám lấy Kori mà hỏi, hỏi mãi đến hắn phát phiền, miễn cưỡng nói ra tên bệnh viện.

Cho nên, trong mấy ngày Higashi ở phòng bệnh đặc biệt đó, gần như là Raito ở đó với y 24/24, mãi đến khi y tỉnh lại khuyện bảo vài câu, thằng nhóc kia mới chịu chỉ đến sau giờ tan tầm.

Phần lớn thời gian, Kori vẫn ở với Shou, thỉnh thoảng mới sang bên này. Nhưng không đến thì thôi, cứ đến là hắn sẽ thấy Raito đang ngồi bên trông Higashi ngủ – hắn vừa không muốn nói chuyện với cậu, vừa không muốn đánh thức y, nên liên tiếp mấy ngày, hắn vẫn chưa nói chuyện tử tế với y được lần nào. Y thì chưa thấy gì, nhưng hắn lại hơi nóng nảy, nhưng nóng vì cái gì, thì chính hắn cũng không biết.

Lần này, Kori đã nhớ là phải phái người chăm sóc Higashi, đồ ăn thức uống cũng được đặc biệt chuẩn bị cho người bệnh. Cái gì nghĩ ra cũng đã làm hết rồi, nhưng thôi thúc muốn được nói chuyện với y cứ ngày càng tăng, không hề có dấu hiệu giảm.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Kori nhón chân bước vào, cố không tạo ra tiếng động – nhưng cảnh tượng trong phòng làm hắn đứng sững lại, không bước nổi nữa.

Hôm nay Raito đến hơi sớm, đang ngồi ở ghế cạnh giường bệnh. Higashi nửa nằm nửa ngồi nghiêng sang một bên trên giường, đang ngủ. Một tay cậu nắm tay y thật chặt, chăm chú nhìn y, vì góc độ nên trông y như cũng nhìn lại cậu, đầu hơi ngửa lên, nom tựa một đôi tình nhân đang âu yếm.

Tay kia cậu nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên trán y đi, rồi lấy một miếng vải ướt thấm lên bờ môi y. Vì khó thở nên bở môi ấy cứ hé ra hợp vào, còn ươn ướt nước, nhìn cực kỳ quyến rũ, làm bàn tay vốn đang gạt tóc y vô thức trượt xuống, ma sát cánh môi hơi dày, nhìn khá là... mờ ám.

Hình như hơi khó chịu, vùng quanh lông mày y hơi nhíu nhíu, cổ họng cũng bật ra tiếng ho. Raito liền quỳ xuống, tránh phần vết thương mà vỗ nhẹ lên lưng y. Chờ cơn ho này qua rồi, cậu mới thở phào một tiếng, dịu dàng nhìn y, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên giữa lông mày đối phương.

Ngực Kori như bị ai cầm búa đập một cái.

Đó... phải là vị trí của hắn chứ.

Hắn là người thân cận nhất với y, nên người ở bên y, nhìn y, trấn an y, rồi hôn lên trán y... phải là hắn mới phải chứ!

Chẳng hiểu sao trong đầu hắn lại bật ra cái ý nghĩ như thế. Chuyện trước đây hắn chưa từng nghĩ đến, thế mà bây giờ đã thành lẽ đương nhiên.

"Khụ!" Một tiếng ho cắt đứt không gian yên tĩnh.

Doumoto Raito quay lại, thấy hắn thì chẳng có biểu cảm gì.

Hắn hất cằm tỏ ý muốn cậu ra ngoài. Ra đến hành lang, hắn liền mở miệng: "Cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?"

Cái giọng hỏi tội của hắn làm cậu ấm Raito không vui chút nào: "Làm chuyện tôi muốn làm."

"Higashi đã đồng ý chưa?" Hắn lạnh lùng nhắc nhở, tỏ vẻ cực kỳ không vui với hành vi lén lútnày.

"Giám đốc Nishikori quản hơi nhiều rồi đấy." Cậu nhăn mày, không trả lời câu hỏi.

"Cậu ấy là người của nhà tôi."

"Thế thì sao?" Cậu khiêu khích: "Không phải là người yêu thì không có quyền xen vào chuyện giữa tôi và anh Higashiyama! Nếu tôi nhớ không nhầm thì người yêu của ngài giám đốc đây vẫn ở tầng dưới mà, đúng chứ?"

Kori bị nói đến ngẹn lời, cuối cùng đành phải hừ một tiếng: "Cậu nghĩ cứ quấn lấy cậu ấy là xong chắc? Cậu ấy sẽ không thích loại nhóc con chưa mọc lông* như cậu đâu."

*Lông chim?

"Đó là việc của tôi. Tôi sẽ theo đuổi anh ấy đến khi anh ấy chịu đồng ý!" Raito nghiêm túc nói, hai tay nắm thật chặt – như thể đang chứng minh cho quyết tâm của mình.

"...Tôi cũng muốn thử cảm giác được yêu chứ...", "... Có khi tôi cũng thích cậu ấy thì sao.." – Đoạn đối thoại với Higashi mấy ngày trước cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, làm hắn thấy chán nản kinh khủng, thậm chí là...hoảng sợ bất an.

Hắn biết y sẽ đồng ý. Hắn hiểu tính y – dù không phải là yêu thật, thì nhất định y vẫn... chấp nhận người thanh niên nhiệt tình tiến tới, không sợ thất bại này thôi.

Nghĩ thôi đã thấy không cam lòng! Nhưng hắn lấy lập trường và lý do gì mà ngăn cản cơ chứ?

"Kori, sao anh lại đến đây?"

Một giọng nói không vui vang lên từ phía sau. Hắn quay lại – liền thấy Shou chống nạng đứng ở cửa cầu thang, rõ ràng là chẳng vui vẻ gì.

Hắn vội vàng chạy đến, bế bổng cậu lên, mỉm cười nói: "Anh đến xem Higashi một chút. Sao em lại đến đây? Không ngủ à?"

"Tỉnh dậy không thấy anh đâu..." Shou cúi đầu, dụi dụi vào lòng hắn mà lẩm bẩm.

"Mới thế thôi mà đã nhớ?" Hắn trêu chọc.

Dù người trong lòng cúi đầu thật thấp, nhưng hắn vẫn loáng thoáng thấy vành tai đỏ bừng của cậu.

Kori yêu chết cái vẻ ngượng ngùng này, liền ném hết nỗi suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, hôn lên tai cậu cái chóc rồi bế người xuống tầng.

Ở đằng sau, Raito trông thấy hết, chỉ nhẹ lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhõm.

034.

"Con không đồng ý!" Kori tức đến độ sắp hất tung cả cái bàn lên – ai ngờ ba hắn lại gọi hắn về nhà để nói cái chuyện này cơ chứ!

"Đó là cam kết giữa ba và Higashi, không cần con đồng ý." Masahiko lạnh nhạt nhìn con trai, không hề bị hắn ảnh hưởng chút nào: "Ba chỉ đang báo cho con biết thôi."

"Trong cam kết là đến khi con kết hôn." Hắn trừng mắt nhìn cha mình, nhắc nhở: "Ba không thể để cậu ấy rời khỏi con, rời khỏi Mikawa một cách vô lý thế được!"

"Con không chịu bỏ Yamaguchi Shou thì có khác gì kết hôn? Đừng xàm nữa." Gã hừ một tiếng: "Muốn Higashi ở lại cũng được, con cứ chia tay với Yamaguchi Shou đi!"

"Con đã nói rồi, Higashi không có cái tư cách ấy." Hắn lạnh lùng nhìn gã: "Không ai có thể xen vào chuyện tình cảm của con cả, ba cũng thế!"

"Từ bé con đã thế rồi, thích gì thì làm nấy." Masahiko nhìn con, trong mắt nảy lên một nỗi tiếc hận: "Đến nỗi Higashi cũng phải... Kể cả không có cam kết ấy đi nữa, thì Shou – kun của con cũng sẽ không chấp nhận nó đâu. Vừa khéo bên ba đang có một chuyện cần nhờ nó, thôi thì ba điều nó đi, để tránh làm hai đứa chướng mắt vậy."

Kori biết ba mình nói có lý, nhưng vừa nghĩ đến việc Higashi sắp bỏ mình mà đi... là toàn thân hắn lại như bị tùng xẻo, đau đến chịu không thấu.

"Ba nói thì dễ lắm, thế còn việc công ty thì sao? Cậu ấy có phải kiểu nhân viên thích sa thải là sa thải được đâu!"

"Nếu con có thể giữ thằng bé lại, đương nhiên là ba vui lắm – nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, nhưng..." Gã nhíu mày, nói: "Con có giữ nổi nó không?"

Câu hỏi này làm hắn á khẩu – không phải là không biết, mà là vì quá hiểu rõ câu trả lời. Thứ Higashi tha thiết ước mơ nhất chính là tự do, nếu có cơ hội, thì sao lại để mình bị ràng buộc được?

Im lặng một chốc, Kori hỏi: "...Ba muốn cậu ấy làm gì?"

Masahiko nhìn con, cười khổ: "...Ở cùng một người bạn của ba."

"Ba lại bắt cậu ấy làm chuyện dơ bẩn đó!" Hắn lập tứ nhảy dựng lên! "Ba chưa phá hủy cậu ấy đủ à!"

Bị con trai chỉ trích như thế, hai mắt gã trợn tròn, lời mắng mỏ ra đến miệng rồi lại nhịn xuống. Nghĩ đến chuyện đó, gã lại không giận nổi nữa, quan sát con trai: "...Con quan tâm đến thằng bé thật nhỉ."

"Higashi đã ở với con mấy chục năm rồi, sao lại không có tình cảm gì được." Nghĩ một lúc, hắn nói thêm: "Cậu ấy không thích làm loại chuyện đó, ba đừng ép cậu ấy nữa."

Masahiko hé miệng định giải thích, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, im một lúc rồi bảo: "Ba đã cho nó lựa chọn – hoặc là ở cùng bạn ba một năm, hoặc là chờ đến khi con kết hôn. Chính nó đã chọn cái thứ nhất, nên cũng không trách ba được."

"Là... là cậu ấy tự chọn?" Kori không thể tin nổi.

"Phải, là chính nó chọn. Không hề do dự." Gã thản nhiên nhìn con mình.

Lòng hắn thốt nhiên đau đớn – Higashi thà ở với một người xa lạ trong suốt một năm, chứ không thể chờ nổi đến khi hắn cưới...

Chẳng lẽ lại đúng như lời y nói – ở* với người khác hay ở với mình chẳng khác gì nhau, cả hai đều là chuyện mà y chán ghét, nên y thà chọn người khác còn hơn – ít nhất là còn có kỳ hạn? Chẳng lẽ hắn không có vị trí nào trong lòng y ư? Y thực sự... ghét hắn như thế? Không có một chút tình cảm nào? Dù đã ở với hắn mấy chục năm?

Nhìn bóng lưng cô đơn khi rời đi của con trai, Masahiko không khỏi lắc đầu thở dài — Ishimaru, bao giờ con mới thấy rõ lòng mình chứ?

*陪 (đi theo, giúp đỡ, ở cùng) (QT: bồi): nghĩa bóng là "ngủ cùng, have sex with". Chắc cha Kori hiểu theo nghĩa này.

035.

Higashi ngạc nhiên nhìn Kori – giờ này hắn phải ở công ty mới phải chứ, sao lại đến bệnh viện?

"Sắp xuất viện à?" Hắn nhìn đồ đạc đã sắp xếp xong, để gọn dưới chân y.

"Ừ." Y hỏi gì đáp nấy.

Hắn nghẹn họng, lại hỏi tiếp: "Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn mà, sao không ở viện thêm mấy ngày nữa?"

"Về nhà nghỉ với ở đây nghỉ cũng chẳng khác gì nhau. Mà ở đây chán lắm." Y không nhìn hắn, thản nhiên trả lời.

Nghĩ đến nhà trong miệng y nói chẳng phải là nhà Nishikori, hắn không khỏi bực mình: "Phòng ốc sắp xếp xong hết chưa?"

"Xong hết rồi." Y nói: "Phòng không lớn, không mất nhiều thời gian."

Tuy y nói rất thản nhiên, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự sung sướng trong đó – cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nhà tù mang tên Nishikori này, khó trách y lại vui đến thế. Nhưng y càng vui, thì người nào đó lại càng bực bội.

"Sao lại đồng ý với yêu cầu của ba tôi?" Câu hỏi hắn vẫn giấu ở đáy lòng là – cậu vội vã rời khỏi tôi đến thế cơ à?

Hình như không ngờ hắn lại hỏi vậy, y hơi ngây ra, mãi sau mới đáp: "Thì có lý do gì để từ chối đâu." Rồi bật cười: "Lỡ mà Shou lại đổi ý thì tôi lại phải chờ lâu nữa à?"

Lần nói đùa hiếm hoi này nghĩa là Higashi đang rất vui vẻ, mà y lại nói "Shou thay đổi" chứ không nói "anh thay đổi", nghĩa là y hoàn toàn không nghi ngờ gì tình cảm hắn dành cho cậu.

Đúng vậy, y thực sự chẳng có lý do gì để ở bên hắn nữa – tuy là đã biết đáp án từ trước rồi, nhưng nghe chính miệng y nói ra vẫn làm hắn cực kỳ khó chịu!

Tự biết nói gì thêm cũng thừa, nên hắn hỏi sang chuyện khác: "Thực sự không về công ty Mikawa nữa sao?"

Khóe miệng y cong lên, trêu ghẹo: "Đừng nói là không có tôi thì công ty sẽ sập nhé?"

Kori giật mình, không hiểu sao lại thấy lúng túng, nhưng cố tỏ vẻ lãnh đạm: "Sao lại thế được!"

Higashi cúi xuống nhìn tay mình, mỉm cười thản nhiên: "Nói cũng phải. Tôi biết tôi là người thừa mà..."

Giọng nói kia không khác gì bình thường, nhưng hắn vẫn thấp thoáng cảm nhận được... nỗi cô đơn của y, đột nhiên lại muốn nói gì an ủi.

Cảm giác và suy nghĩ kỳ lạ đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn – hắn không khỏi cười khổ. Nghĩ đến ngày tạm biệt sắp tới, có khi hắn sẽ là người luyến tiếc cũng nên.

Hắn mở miệng định nói thì y bỗng ngẩng lên, trên mặt đã là nụ cười sáng sủa: "Tháng sau là sinh nhật anh rồi. Lần này không thể trải qua cùng anh, nên chúc mừng anh sinh nhật sớm nhé."

"Thời gian qua thực sự rất vui vẻ, chúng ta sắp quen nhau được mười lăm năm rồi..." Hiếm khi hắn mỉm cười ôn hòa với y.

"Ừ." Y cũng cười nói: "Nghĩ lại mà giật mình – chúng ta đã ở với nhau được 1/5 cuộc đời đấy."

Thế còn 3/5 tiếp theo thì sao? Nhất định y sẽ quên sạch sành sanh cái 1/5 này, nhưng còn hắn? Nghĩ đến quãng đường tiếp theo không có y, ngực hắn rất khó chịu... Cực kỳ khó chịu!

"Sau này tôi có thể đến gặp cậu được không?" Lời nói tự nhiên thốt ra.

Higashi nhíu mày, có vẻ không muốn lắm, nhưng nghĩ đến việc trừ công việc ra thì cũng khó mà chạm mặt đối phương, nên cũng thấy chấp nhận được.

"Được thôi."

Y vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói trong trẻo khác: "Anh Higashiyama, em làm xong thủ tục xuất viện rồi ạ!"

Kori quay lại, liền thấy Raito đang nhìn mình đầy địch ý và đề phòng.

"Cậu chủ Doumoto đến giúp cậu xuất viện ư?" Hắn biết, cái mặt mình bây giờ nhìn cũng chẳng thiện chí gì.

"Ừ." Y mỉm cười gật đầu.

"Sao giám đốc Nishikori lại ở đây? Dạo này anh hay rảnh nhỉ." Raito cũng cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo: "Không phải Yamaguchi – san đã xuất viện lâu rồi sao?"

"Tôi đến thăm Higashi." Hắn làm lơ lời khiêu khích của cậu: "Cậu ấy từ chức rồi, sau này muốn gặp cũng khó."

036.

"Tôi đến thăm Higashi." Kori làm lơ lời khiêu khích của Raito: "Cậu ấy xin nghỉ việc luôn rồi, sau này muốn gặp cũng khó."

Dường như cậu rất hài lòng với đáp án này, nụ cười cũng trở nên thật hơn chút. Cậu quay lại nhìn Higashi, nói như thể tranh công: " Anh Higashiyama à, em chuẩn bị xong hết phòng cho anh rồi đấy! Là đích thân kiến trúc sư và tổ thiết kế nội thất bậc nhất trong tập đoàn Doumoto làm ra, nhất định anh sẽ cực kỳ hài lòng!"

Nghe vậy, lòng Kori không khỏi băn khoăn – hắn chưa từng chủ động làm gì cho y, nhưng thấy có người làm thế, thì không hiểu sao... lại thấy nuối tiếc.

Còn y thì xoa đầu cậu, dịu dàng cười nói: "Em cứ làm quá thôi, cái phòng thì bé tí, mất công trang hoàng làm gì? Bọn họ nhất định là bị em làm tức chết!"

Raito vừa thích động tác thân mật của y, vừa không thích cảm giác bị coi là con nít; nên cậu híp mắt hưởng thụ, miệng lại không nhịn được oán giận: "Đừng có xem em như trẻ con!"

Higashi chỉ cười cười: "Em đã gọi anh một tiếng anh Higashiyama, thì đương nhiên anh sẽ coi em làm em trai rồi."

"A... Vậy em có thể gọi anh là Higashi không?" Cậu lập tức chớp lấy cơ hội.

"Hử..." Rõ ràng là y không ngờ cậu sẽ nói vậy, nên nghĩ một lúc mới nói: "Được thôi."

Được y đồng ý làm cậu mừng đến phát điên lên mất. Dù chỉ thay đổi xưng hô thôi, nhưng với cậu nó lại rất có ý nghĩa – cậu không còn là em trai, không còn là hậu bối của y nữa, mà cậu với y đã đứng ngang hàng, cậu đã có tư cách để theo đuổi y!

Raito ôm chầm lấy eo đối phương, miệng kêu không ngừng: "Higashi, Higashi, Higashi...!"

Hành động trẻ con này làm Higashi cười không ngừng được, vỗ vỗ lên vai đối phương, cười nói: "Rồi rồi rồi, em gọi một lần là được, kẻo người ngoài nghe thấy lại nghĩ tên anh dài quá thế!"

Kori đứng một bên, miệng đắng ngắt. Y chưa từng cười thoải mái như thế trước mặt hắn, chứ đừng nói gì là động tác thân mật như vậy, cộng thêm vẻ mặt cưng chiều đến bất đắc dĩ khi y nhìn thằng nhóc đó nữa... Thật ngứa mắt!

"Khụ!" Hắn vô thức đánh tiếng.

Higashi quay lại nhìn, chưa kịp nói gì thì Raito đã bảo: "Higashi, chúng ta cũng đi nào." Chữ Higashi kia nghe ngọt ngào đến độ sắp tan ra.

Đoạn cậu chủ động xách hành lý của y lên, chỉ có một cái túi lớn, cũng không khó khăn gì.

Y vội vàng nói: "Để anh tự làm!"

"Sao lại thế được!" Cậu giơ cái túi trong tay lên, cười nói: "Đây là mục đích em đến đây mà. Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, xách làm sao được!"

Xưng hô thay đổi làm giọng điệu của cậu cũng thay đổi theo. Rõ ràng là cậu nhỏ hơn, người được chăm sóc nên là cậu mới phải, nhưng giờ cậu lại tỏ ra rất người lớn, hoàn toàn là kiểu anh – cứ – đứng – im – đó – đi – để – em – làm – hết – cho!

Y bất đắc dĩ bĩu môi, không nói gì nữa.

Raito thỏa mãn cười cười: "Để em lái xe đến nhé. Năm phút nữa không thấy em đến thì anh cứ đợi ở sảnh, đừng có ra ngoài,kẻo lại trúng gió! Bệnh phổi của anh mới khỏi, dễ cảm lạnh lắm."

Y lắc đầu cười: "Biết rồi biết rồi, quản gia nhỏ ạ."

Cậu cười hì hì, xách đồ đi.

Thấy hai người tình cảm như vậy, Kori chỉ thấy tim mình như bị khoét ra một góc.

"Mấy năm nay đã làm phiền anh rồi." Không biết tự lúc nào mà y đã đến trước mặt hắn, vươn tay tỏ ý muốn bắt.

Nhưng hắn cứ đờ ra.

Tưởng hắn không muốn bắt tay với mình, y thấy hơi bị tổn thương, tay cũng dần hạ xuống.

Đừng! Kori vội tóm lấy tay y, nhìn thẳng vào mắt: "Mấy lời này... phải do tôi nói mới phải." Rồi kéo một cái, ôm trọn y vào lồng ngực mình.

Hành động bất thình lình của hắn làm y thấy lạ, vô thức kêu: "Kori..."

037.

Higashi nhìn tờ giấy trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì. Thả tay xuống, y vô thức vo chặt tờ giấy lại, khi thả ra thì chỉ còn vụn. Y cụp mắt xuống, gõ nhẹ lên cửa phòng – như đang mở cánh cửa dẫn đến... một năm nhục nhã dưới thân kẻ khác sắp tới đây.

"Vào đi. Cửa không khóa." Một giọng nói trong trẻo mà nghiêm khắc vang lên.

Y bước vào, liền thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Sắc mặt người nọ tái nhợt, không có biểu cảm gì, rõ ràng là rất lạnh nhạt. Vì đối phương đang ngồi nên không nhìn ra được là ông ta cao bao nhiêu, nhưng tay chân đều rất thon dài tinh tế, chắc cũng là kiểu dong dỏng người như y.

"Xin chào, Chiba – san. Tôi là Higashiyama Noriyuki, được ngài Nishikori phái tới." Y chỉ nhìn ông một cái rồi lập tức cúi đầu, chờ mệnh lệnh.

Mãi lâu sau mới nghe ông nói: "Đến đây."

Y đến gần: "Chiba – san có gì muốn sai bảo ạ?"

"Masahiko bảo cậu đến đây làm gì?" Ông lạnh lùng hỏi.

Người có thể gọi thẳng tên ông chủ như thế không nhiều, xem ra, người này có quan hệ không tầm thường với ông chủ đấy – y nghĩ.

Vừa suy đoán thân phận của ông, y vừa đáp: "Ông chủ nói, tôi hoàn toàn nghe theo lời ngài."

"Hoàn toàn nghe theo" cộng với việc điểm hẹn hàng tuần là một khách sạn, đồng nghĩa với việc dơ bẩn đó đúng không? Y thầm tự giễu.

"Hừm." Một lúc sau, ông nói tiếp: "Ông ta bảo gì cậu cũng làm à?"

"Phải nói là, Chiba – san bảo gì thì tôi làm nấy mới phải." Higashi nhạt nhẽo cười. Khóe môi cong lên làm khóe mắt cũng hơi nheo lại, làm nụ cười vốn chẳng có gì đặc biệt lại toát ra một vẻ quyến rũ không lời.

Y biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, lại càng biết vẻ mặt này sẽ tạo nên hiệu quả gì, nhưng y bất chấp – nếu đằng nào cũng không thoát khỏi chuyện kinh tởm đó, vậy thì làm mau mau đi, xong sớm được phút nào hay phút đấy!

Chiba nhíu mày – lòng nửa khinh thường coi nhẹ, nửa tò mò không biết kẻ mà Masahiko huấn luyện có thể thấp hèn đến mức độ nào.

Higashi lại coi sự im lặng của ông là ngầm đồng ý, liền từ từ quỳ xuống chân ông, nhẹ nhàng tháo dây lưng của đối phương, kéo khóa xuống, rồi mày mò...

Giật mình nhận ra y muốn làm gì, ông liền tát y ngã thẳng xuống đất! Một nỗi tức giận bùng lên, không biết là đang giận Higashi hay giận Masahiko.

Y ngước mắt lên nhìn ông, trong mắt chẳng có vui buồn, chỉ thấp giọng ngoan ngoãn nói: "Thì ra Chiba – san lại thích kiểu chơi khác. Tôi không có kinh nghiệm, đành nhờ ngài chỉ bảo nhiều rồi." Đoạn tự cởi quần áo mình ra.

Ông càng nhìn càng tức, giơ chân đạp một phát lên bụng y, làm y ngã sấp xuống, lộ ra vết thương xấu xí mới khép miệng trên lưng.

Thấy vết sẹo đó, Chiba lại nhớ đến cảnh y quỳ trong hồ nước hôm nọ – tuy khi đó ông rất cứng miệng nguyền rủa y chết đi, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn nghĩ thế. Dù sao thì, kể cả với một người xa lạ, người ta cũng phải nảy sinh một chút thương tình.

Lại nhớ Masahiko nói y mới xuất viện không lâu, giọng ông không khỏi dịu xuống: "Tôi không định làm gì với cậu cả. Mấy giờ tới cậu cứ ở đây, thích làm gì thì làm, tôi ngồi một lúc rồi đi."

Higashi nhìn ông, kinh ngạc vô cùng – y không nghe nhầm chứ?

Ông không để ý đến y nữa, cầm quyển sách đã đọc được một nửa trên bàn lên, đọc tiếp.

Y thấy có vẻ đối phương sẽ không làm gì mình thật, nên cũng không hỏi nữa, cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày đi tắm – dù vẫn thấy rất lạ.

Không bao lâu sau, Chiba nghe thấy tiếng mở cửa, liếc qua – liền thấy Higashi qua loa lau tóc rồi trèo lên giường, nhắm mắt vào liền ngủ.

Ông nhíu mày lại – vì Masahiko cứ lải nhải bên tai suốt, nên ông cũng biết sơ sơ tình trạng gần đây của y. Dạo này y luôn rất bận – tuy không trực tiếp đến phòng làm việc, nhưng lại bí mật chuẩn bị rất nhiều chuyện ở sau màn, cộng thêm dự án hợp tác lớn giữa ba công ty Mikawa, Doumoto và Kawase lại càng làm y bận đến mù đầu, mang tiếng là nghỉ việc nhưng thực tế lại chẳng nhàn rỗi.

Nhưng mà... ngủ trước mặt một người xa lạ mà không hề phòng bị ư? Nên nghĩ là quá mệt mỏi hay quá đơn thuần đây?

Chẳng mấy chốc, một tiếng ngáy nho nhỏ vang lên. Tuy đã nhẫn nhịn hết sức, nhưng Chiba vẫn không chịu nổi, đứng dậy đến bên giường.

038.

Đường nét khuôn mặt tinh tế đến nỗi như đã được điêu khắc tỉ mỉ, dù dưới mắt đang có quầng thâm, khuôn mặt cũng vì bận bịu mà thóp lại, nhưng vẫn đẹp đến mức không thực...

Gương mặt này giống mình đến mức nào cơ chứ.. Giống đến nỗi mà, chỉ cần là người đã từng gặp ông thì đều lập tức tin rằng – hai người họ là cha con!

Rõ ràng là không hề yếu đuối, thậm chí còn có thể cảm nhận được sức mạnh phập phồng dưới lớp da thịt mềm dẻo kia; nhưng cơ thể thon dài ấy lại đang cuộn tròn mình lại, cho người ta một cảm giác... trìu mến vô cùng.

Ông kéo chăn đắp lên người y, ngàn vạn ý nghĩ lướt qua trong não. Ông hận Masahiko đã đối xử với con mình như vậy, nhưng lại phải cảm ơn công dưỡng dục của gã; hận y thấp hèn cam chịu, nhưng lại vô thức nảy sinh tình thương yêu với y.

Tuy rằng sự xuất hiện của Higashi chỉ là một công cụ báo thù mà Masahiko đã tính toán tỉ mỉ, nhưng ông không thể cứ thế mà gạt bỏ một sinh mệnh có ý thức. Còn chưa nói đến... ràng buộc huyết thống, có phải nói bỏ là bỏ được đâu.

Nhưng nếu ông mềm lòng... thì gã sẽ lấn tới. Để rồi lại làm tổn thương thêm nhiều người nữa, để đạt được mục đích của mình.

Higashi... Số mệnh của kẻ không được mong chờ như cậu đã định trước là phải bất hạnh, mà đầu thai làm con tôi, sẽ chỉ càng tăng thêm nguyên tội đó mà thôi.

Ánh mắt Chiba dần lạnh lẽo. Như băng nơi Bắc cực, không thể tìm được chút độ ấm nào.

Higashi ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn. Duỗi người một cái, thấy khung cảnh là lạ xung quanh, y mới nhớ ra sao mình lại ở chỗ này.

Không thấy Chiba đâu, nghĩ ông đã đi rồi, y lại càng thấy lạ – đúng là người nọ không làm gì y thật, lúc đi còn không đánh thức y... Ông chủ Nishikori bảo y gặp người này một tuần một lần để làm gì vậy?

Nhưng y chẳng buồn nghĩ nhiều – thôi, nếu ông chủ muốn gài bẫy y thật, thì sẽ chẳng cần tốn sức thế. Nếu Chiba – san muốn làm gì y thì đã làm từ vừa nãy rồi. Thế thì thôi, còn cần lo gì nữa?

Y đã đứng rất gần tự do rồi, chỉ cần hoàn thành cam kết một năm mỗi tuần một lần này nữa thôi. Cứ nghĩ sẽ là khuất nhục lắm, ai ngờ lại dễ dàng như vậy, còn tốt hơn y tưởng nhiều – nghĩ thế, y lại vui sướng cực kỳ.

Tâm trạng vui vẻ làm Higashi mua khá nhiều đồ trên đường về. Về đến cửa, lại bất ngờ thấy một người khác nữa – OMG, hôm nay là ngày kinh ngạc hả?

—Kori đang đứng tựa vào tường, chẳng biết đã đợi bao lâu. Chờ mãi mới thấy y về, hắn liền chỉ chỉ một đống đồ dưới chân, cố gắng lơ ánh mắt kinh ngạc của đối phương đi: "Hôm nay khá rảnh, nên mới... mang ít đồ đến cho cậu."

"Tôi đã nhờ giúp việc xử lý hết rồi mà."

"Cậu có bao giờ lãng phí thế đâu. Tôi biết, cậu vẫn không muốn về nhà Nishikori đúng không..." Nhìn vẻ giật mình trên mặt đối phương, hắn cố gắng dịu giọng xuống hết mức có thể: "Có vài thứ vứt đi thì cũng tiếc. Nếu cậu không muốn về, thì để tôi mang đến là được."

"Không cần phiền phức thế đâu. Chuyển phát nhanh cũng được mà." Higashi không mở cửa, rõ ràng là không định mời hắn vào nhà.

Kori nửa nhắc nhở nửa ép buộc: "...Và tiện đường thăm nhà cậu luôn. Tôi muốn xem xem tác phẩm của nhà thiết kế bậc nhất công ty Doumoto thì trông thế nào."

Y nhăn mày lại.

Biết y muốn từ chối, hắn vội nói thêm: "Tôi chờ cậu đến khát khô cả cổ rồi, chẳng lẽ muốn uống chén trà cũng không được chắc!"

Người ta đã nói đến thế rồi, sao y có thể cự tuyệt được nữa, đành phải mở cửa ra để hắn vào.

Uống nước xem phòng chỉ là cái cớ thôi, thứ Kori thực sự muốn là được ở chung với y cơ – hồi xưa ngày nào cũng gặp thì không thấy gì, nay mới tách ra có vài ngày, mà hắn đã nhớ y không chịu được.

039.

Không đợi Higashi nói gì, Kori đã tự động đi một vòng quanh nhà để xem xét. Căn nhà này không lớn không nhỏ, khoảng 50m2, để một người ở là vừa đủ rộng rãi. Trang thiết bị nội thất được sắp xếp rất chuẩn mực, gọn gàng mà không khô khan đơn điệu, lại rất có cảm giác nhẹ nhàng tao nhã của Higashi. Chẳng qua, mọi thứ lại chỉnh tề đến mức như không có người ở. Hắn cười thầm – ở một mình lại làm bộc lộ ra hết cái tính thích sạch sẽ quá đà của y đây.

Khi hắn vòng lại phòng khách thì đã thấy y đặt một chén trà lên bàn.

"Ở đây không có cafe mà anh thích, thì có trà Ô Long thôi." Y thản nhiên nói.

"Không sao." Tuy miệng nói vậy, nhưng lòng hắn vẫn hơi mất mát – người trước đây đã lấy hắn làm trung tâm thế giới, nay lại đối xử với hắn tùy tiện thế này...

Trà Ô Long rất thơm, nhưng vị lại rất nhạt, nên người quen uống vị đậm như Kori mà uống vào thì chẳng khác gì uống nước lã. Nhưng nghĩ đến trà này là do đích thân y pha, lại thấy nó ngọt ngào hơn hẳn – đúng là không uổng công đứng cửa chờ lâu vậy!

Higashi đi sắp xếp lại những thứ hắn mang đến. Cứ nghĩ hắn uống trà xong sẽ đi thôi, ai ngờ lúc y xong việc đi ra lại thấy hắn đang vắt chéo chân ngồi trên sô pha, xem TV đến là hào hứng.

Nghe tiếng y đến, hắn quay lại cười nói như đúng rồi: "Tôi đói ~"

"Anh không về ăn sao?" Ý đuổi khách đã rất rõ ràng.

"Không ngờ chờ cậu lại mất nhiều thời gian thế. Giờ tôi về ăn lại phiền đến Asami – san, mà dạo này chứng phong thấp của bà ấy lại tái phát đấy." Hắn mở to mắt, nom đến là vô tội: "Nghe nói tôi đến đây, bà ấy liền đặc biệt hầm súp lê cho cậu, cậu mở cái túi đằng kia ra là thấy!"

Higashi đành phải gật đầu – nhớ đến người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng với mình kia, sao y có thể nỡ để bà đêm hôm bận rộn chứ.

"Anh muốn ăn gì?" Y bất đắc dĩ hỏi.

"Cậu ăn gì tôi ăn nấy!" Hắn hào phóng đáp.

"Tôi không đói, không muốn ăn gì cả." Y chớp chớp mắt, thực ra vẫn không cam lòng – hắn có thể tự về nhà ăn là tốt nhất!

Thấy y không nói gì, hắn lại cười cười nịnh nọt: "Không thì cứ làm đại đi, mì ăn liền cũng được."

Vẻ nhịn nhục đến mức ấy của hắn làm y bật cười: "Thế thì ăn lẩu nhé. Tôi vừa mua kim chi Hàn Quốc, vừa khéo hợp khẩu vị của anh."

"Dạ dày cậu đang yếu mà, sao lại ăn đồ cay?" Hắn lập tức nhăn mày lại.

Y hơi bất ngờ – không ngờ hắn lại để ý đến chuyện đó: "Không phải tôi ăn, mà là Raito. Hôm nay anh được hưởng sái thôi."

Miệng hắn đắng ngắt – nơi Higashi ở không những không có cafe cho hắn, mà còn có thứ thằng nhóc kia thích ăn!

"Nó thường đến tìm cậu lắm hả?" Giọng hắn chua lòm.

"Ừ." Higashi vừa chuẩn bị thức ăn vừa đáp: "Tuy cậu ấy không có kinh nghiệm, nhưng lại rất chăm chỉ, thường xuyên đến đây để nhờ tôi tư vấn. Có khi muộn quá còn ở lại qua đêm nữa."

Thường xuyên đến? Thằng nhóc kia đúng là phấn đấu không ngừng! Nghe y khen cậu mà hắn căm tức – chỉ có loại người EQ trì độn như Higashi mới tin là nó đến đây vì công việc thật!

"Cậu chắc chắn là nó đến đây vì việc công, rồi tiện thể ở lại ăn cơm hả?" Nể tình quan hệ mấy chục năm của chúng ta, nên tôi mới nhắc nhở cậu đấy!

"Đương nhiên rồi." Y cười nói: "Ở nhà cậu ấy là đầu bếp năm sao đấy, nếu không cực chẳng đã thì sao cậu ấy phải làm khổ mình?"

"Là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi* đấy! Cậu có làm bánh bao trắng thì thằng nhãi kia cũng thấy ngon!" Hắn khó chịu lẩm bẩm.

Nhưng ở trong bếp, Higashi đã bắt đầu bận, cơ bản là chẳng nghe thấy hắn nói gì.

*色不迷人人自迷 (QT: Sắc bất mê nhân nhân tự mê): kiểu kiểu vậy...

040.

"Tí nữa nó đến à?" Kori cao giọng hỏi. Nếu Raito đến thật thì sao hắn nuốt trôi cơm được nữa.

"Không. Hôm qua tôi đã bảo cậu ấy đừng đến rồi."

Higashi cứ nghĩ hôm nay mình sẽ bị hành hạ thảm lắm, nên mới bảo trước với Raito như vậy. Giờ nếu đã không có việc gì, thì nhiều người ăn sẽ vui hơn nhỉ...: "Kori, anh thử hỏi xem Raito có muốn đến không?"

"Aizz..." Tiếng kêu dài bất mãn, nửa phút sau, hắn bảo: "Nó bảo bận rồi, không đến được đâu."

Đương nhiên là hắn không gọi thật. Lời kia là hắn phịa ra thôi – hắn đã quen thói ông chủ rồi, xưa nay luôn thích sao làm vậy, nghĩ ra một lời nói dối cho y đã là nhân đạo lắm rồi đấy.

Không gian và dụng cụ trong bếp được thiết kế riêng cho Higashi, nên một người khá cao như y đứng trong đó mà không chật chút nào, trái lại còn rất vừa vặn.

Động tác trong tay y liên tục không ngừng nghỉ, chuyển động lên xuống như nước chảy mây trôi, nhìn không hề có cảm giác vội vàng gì cả. Dáng vẻ khi chăm chú của y rất đẹp, đẹp đến mức dù là ở trong căn phòng trần tục thế này, thì vẫn nom rất là... thánh khiết.

Kori nhìn y đến sắp mù luôn rồi. Ăn đồ y nấu đã nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy y xuống bếp. Cảm nhận sự êm dịu điềm tĩnh tỏa ra tự nhiên từ người y, hắn chợt thấy thật thỏa mãn..

Nếu Shou là một ngọn lửa bừng bừng sức sống, thiêu trọn nhiệt huyết của hắn mỗi khi ở cùng; thì Higashi lại là một dòng nước ngầm âm thầm chảy, dịu dàng và bình tĩnh, tuy không đặc sắc gì, nhưng lại rất thoải mái.

Nhận ra mình lại vô thức so sánh hai người với nhau, chân mày hắn nhíu chặt lại.

"Sao thế? Không chờ nổi nữa à?"

Một tiếng cười khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, tiếp đó, một chén mì kim chi thập cẩm thật lớn được đặt xuống bàn.

"Hửm? Không phải lẩu sao?" Thấy Higashi đặt một đĩa cơm rang ở phía đối diện, hắn hỏi.

"Anh biết thừa là tôi không ăn cay được mà." Y buồn cười nói.

Nhìn bát mì của mình, lại nhìn đĩa cơm của y, hắn oán giận bảo: "Mỗi người một phần thế này thì còn gì ngon nữa?" Đoạn lấy thìa ở bát mình xục vào đĩa của y.

"Này...!" Y không cản kịp, nhăn mày: "Anh làm thế sao tôi ăn được!"

"Tôi thích thì tôi làm thôi ~" Hắn đắc ý cười: "Thêm ít cay vào sẽ ăn ngon miệng hơn đấy. Nhìn xem, mới mấy ngày không gặp mà cậu đã gầy xọp đi rồi."

Y trợn trắng mắt, hết cách rồi, đành phải trộn đĩa cơm của mình lên. Nhưng y vừa trộn xong, một cái thìa lớn lại xông tới, xúc một thìa cơm lớn đi.

"Sợ cậu không ăn cay nổi nên tôi mới ăn hộ đấy ~" Hắn híp mắt cười.

Y còn làm gì được nữa, khẽ thở dài một hơi, bất đắng dĩ lắc đầu.

Vẻ dung túng ấy của y làm lòng hắn vui vẻ, sung sướng ăn mỳ, thỉnh thoảng còn quang mình chính đại ké một miếng của đối phương.

Thảo nào thằng nhóc Raito kia lại hay đến thế. Được Higashi chiều thế này thì ai chẳng thích!

Ăn no rồi, Kori lại quen thói thiếu gia – để tất đấy cho y dọn.

Y đã không còn hy vọng gì về việc hắn về sớm nữa rồi, nhận mệnh đi thu dọn bát đĩa, rồi mang một ly nước ép hoa quả ra đặt trước mặt hắn.

Còn phần y là một chén trà Ô Long và một miếng bánh gato.

"Hử?" Hắn ngạc nhiên hỏi: "Đó cũng là thứ Raito thích à?"

"Không, là thứ tôi thích." Y bật cười: "Sao? Tôi không thể mua gì đó cho mình hả?"

"À..." Hắn hơi bối rối: "Tôi không biết cậu thích bánh gato." Đã sống với nhau lâu như thế, nhưng đúng là hắn... chưa từng để ý xem y thích cái gì.

041.

"Tôi thích điểm tâm ngọt." Higashi xắt một miếng bánh, bỏ vào miệng, khóe môi cong lên ngọt ngào, tạo thành một nụ cười yếu ớt: "Cứ là đồ ngọt thì tôi sẽ thích. Nhất là chocolate, cảm giác nó chảy ra trong miệng... giống như vị của hạnh phúc đang tan ra vậy."

"Lần đầu tôi nghe cậu nói đấy." Bị cảm giác sung sướng của y lan sang, hắn cũng vui vẻ hơn nhiều, đương nhiên, một phần cũng là vì đây là lần đầu tiên y chịu mở lòng với hắn.

Hai người làm bạn cũng ổn mà, đúng không! Lần đầu tiên sau khi tách ra, hắn đã nghĩ như thế.

"Hồi còn nhỏ, tôi luôn dừng lại mỗi lần đi qua cửa hàng bánh ngọt. Loại bánh nào trong tủ kính trông cũng đẹp hết. Lúc nào cũng có một vài đứa trẻ đứng trước tủ, kéo tay cha mẹ, nói muốn mua cái này cái kia, rồi rất hạnh phúc khi được mua cho. Vì thế... lần nào ăn bánh tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, cảm giác như thật sự được cha mẹ cưng chiều vậy. Thật đấy."

Higashi bình thản nói, nhìn qua không có gì khác thường, nhưng nụ cười nhạt nhẽo đó lại nói lên khát khao của y – một khát khao vô vọng đến cay đắng.

Đột nhiên, Kori chợt có xung động muốn đặt tất cả bánh ngọt trên thế giới này trước mặt y, để y không bao giờ... lộ ra biểu cảm đó nữa.

"Sao giờ cậu mới nói?" Khóe môi hắn giật giật, nhưng không cười nổi: "Mua hay tự làm cũng được, chẳng lẽ nhà Nishikori không cho cậu nổi một cái bánh ngọt chắc?"

Y không nhìn mặt hắn, hơi phật lòng: "Thôi xin đi, tôi phận ăn nhờ ở đậu đã đủ xấu hổ rồi, sao còn dám yêu cầu thêm cái gì chứ?"

"Nên cậu mới định nhẫn nhịn chịu đựng suốt mấy chục năm đấy ư?" Lòng hắn chợt đắng chát.

Ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không dám đòi, vậy những thứ khác thì sao? Hắn luôn tự nhận nhà Nishikori đối xử với y không tệ, nhưng giờ mới thấy, hóa ra cũng chẳng tốt lành gì. Hắn chưa từng biết thứ gì y muốn, chứ đừng nói đến việc đặc biệt chuẩn bị cái gì vì y!

"Chịu đựng cái gì cơ." Higashi cười nhạt: "Như anh nói đấy. Ngày không ăn bánh ngọt và ngày có ăn cũng chẳng khác gì nhau."

Nhìn nụ cười thờ ơ đó, Kori vô thức nhớ về một sinh nhật nào đó của y. Asami – san và những người hầu lén chúc mừng y ở trong bếp, vừa khéo lại bị người bạn gái đương thời của hắn bắt gặp. Ả cố tình kiếm cớ gây sự, còn phá nát bánh sinh nhật của y – dù biết là ả sai, nhưng để trấn an người tình, hắn vẫn trách mắng y một trận. Giờ nhớ lại mới thấy, vẻ mặt Higashi khi đó không phải là khó chịu, mà là khổ sở — hình như y vẫn chưa kịp thổi nến...

Hắn đã vô tình cướp đoạt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của y như thế đấy.

Bên khóe môi y có dính một mẩu chocolate. Trong mắt hắn, vệt nâu nhỏ vụn ấy như được phóng lên trăm lần. Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghiêng người về phía trước, liếm nhẹ lên môi y...

Chưa đủ, còn lâu mới đủ! Đầu lưỡi cố gắng cạy mở khớp hàm y, thỏa thích liếm láp trong khoang miệng ấm nóng, cảm nhận vị đăng đắng ngọt ngào của chocolate...hóa ra, đây là hương vị của hạnh phúc sao?

Chợt hắn bị đẩy ra – y trừng mắt nhìn hắn, mặt tái đi vì giận.

"Tôi không thích thế. Nếu anh còn làm vậy nữa thì đừng có đến!"

"Hử?" Rõ ràng là hắn chỉ nghe được những gì mình muốn nghe: "Ý cậu là, chỉ cần tôi không làm thế nữa là có thể tự do đến sao?"

Higashi hơi giật mình, chẳng hiểu hắn rút ra được cái kết luận ấy ở đâu.

"Tôi biết là Higashi sẽ không thiên vị thằng nhãi Doumoto kia mà!" Kori cười đắc ý: "Hừ, nó có đồ cay, vậy tôi phải có cafe đấy nhé!" Cái vẻ tranh giành tình cảm kia đúng là không biết xấu hổ!
Vốn đã có thói quen bị đòi hỏi, nay một phút chần chừ lại quá đủ để bị người ta leo lên đầu.. Higashi không khỏi ủ rũ.

Thấy y khó chịu, cuối cùng hắn cũng tự biết thân biết phận hơn: "Tôi sẽ tự mang cafe và máy pha đến. Phòng bếp nhà cậu lớn vậy, tôi mượn chút được chứ?" Nói rồi, hắn lại thấy tủi thân: "Đồ cay của Raito cũng có phải do chính nó mua đâu! Kể cả nó có nhỏ thì cậu cũng không thể bất công đến thế được!" Càng tức, hắn càng chửi thầm cậu trong lòng.

042.

"Ở đây có cả máy xay và máy pha, anh không cần mang đến đâu.." Lời chưa dứt miệng, Higashi đã muốn ngắt lưỡi mình đi.

"Ôi, tôi biết cậu xót tôi mà!" Kori híp mắt cười như cáo.

"Nó có trong bộ đồ làm bếp, không phải là tôi tự chuẩn bị." Y tức giận bảo.

"Ha ha~" Hắn chỉ cười không nói. Vô thanh thắng hữu thanh, càng chân lý càng không cần nói nhiều!

"Anh cũng mau về đi." Y càng nghĩ càng bực mình, thẳng thắn ra lệnh đuổi khách.

Hắn mím mím môi: "Tôi vừa cãi nhau với Shou – kun, về nhà cũng chẳng có ai, buồn lắm."

Chỉ là lời nói dối thuận miệng nói ra, nhưng biểu cảm cô đơn trên mặt hắn lại rất thật: "Tôi chỉ có thể tâm sự với cậu chuyện mất mặt này thôi. Cậu nỡ đuổi tôi đi à?"

Higashi nhìn hắn, không nói gì, đoạn đứng dậy cất chén rỗng trên bàn đi, vào phòng bếp, mang vài lon bia ra đặt trước mặt hắn.

"Không có đồ nhắm, uống chay tạm vậy."

Lòng hắn cười thầm, một cảm giác ấm áp dần hiện lên rõ nét hơn – trước kia hắn cứ coi sự chăm sóc của y là đương nhiên, nay mới biết, có thể thấy mỗi một động tác, mỗi một câu nói của y là dễ chịu thế nào.

Kori bật mở một lon, uống một ngụm lớn rồi đưa nó cho y.

Y lắc đầu: "Tôi không uống. Cần một người thu dọn khi anh say mà."

"Từng này bia thì sao tôi say được?" Hắn bật cười.

Y liếc hắn: "Say là do người, không phải do rượu."

Lời này đã nhắc nhở hắn – làm hắn vội vã tỏ ra đau buồn, chán nản thở dài: "Đúng là mất mặt!"

Cuối cùng, Higashi vẫn nhận lấy lon bia, nói: "Tính tình của Shou – kun thế nào, anh là biết rõ nhất. Nhịn một chút không phải là xong hết đấy à?"

"Tôi đã nhịn đủ đường rồi, chỉ thiếu nước dâng cả cái nhà Nishikori lên cho em ấy thôi! Thằng nhóc này kiêu căng quá đỗi!" Kori bắt đầu tức thật.

Y cười cười: "Có kiêu cũng là do anh chiều mà nên. Bao dung người mình thích một chút cũng là chuyện thường."

Thế cậu nuông chiều tôi như thế, cũng là vì thích tôi phải không? Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu hắn, lại làm hắn giật mình, vội uống một ngụm bia lớn.

Không biết trong đầu hắn vừa diễn ra cái gì, y còn tưởng hắn nghĩ đến Shou nên mới buồn chán, liền khuyên nhủ: "Đừng uống vội thế!"

Nói rồi lại thấy có khi hắn đang mượn rượu giải sầu, nên cũng không xen vào nữa. Y bật TV lên – tuy không thể phân tán lực chú ý của hắn, nhưng dù gì cũng đỡ buồn phiền hơn.

"A! Là người này!" Kori đột nhiên kêu lên: "Là diễn viên giống cậu mà tôi bảo đấy!"

Nhìn người đàn ông đang ngấu nghiến ăn trên màn hình – khuôn mặt và dáng người của người nọ đúng là hơi giống y thật.

"Nhìn dáng ăn của người ta kìa, đấy mới là có phúc. Ăn thì lắm mà dáng vẫn đẹp, cậu xem cậu đi, sau này cũng ăn nhiều vào, đừng sợ béo!"

"Ai sợ béo chứ!" Y tức giận: "Ăn như thế mệt chết đi được, ăn một lần mà no ba ngày luôn!"

"Thế á? Tôi thấy người ta ăn ngon lắm mà?"
"Thế thì mới gọi là diễn viên." Thấy hắn định uống thêm nữa, y vội cản lại, lại như nhớ ra cái gì: "Đó không phải là bạn diễn với Shou lần này sao?"

"Ừ. Nghe em ấy nói thì là tiền bối lớn trong nghề đấy; diễn, hát, khiêu vũ hay MC cũng đều làm được, lại còn có kim chủ chống lưng. Nhìn thế thôi, nhưng người đó đã gần bốn mươi rồi!"

Y ngạc nhiên, vì người nọ trông cùng lắm chỉ ba mươi thôi: "Sao lại thế được?"

"Bất ngờ đúng không." Hắn cười cười: "Lúc đầu tôi cũng tưởng Shou – kun đùa tôi thôi. Người nọ mười chín tuổi xuất đạo. năm ngoái vừa kỷ niệm hai mươi năm trong nghề xong."

"Hiếm khi anh lại nằm lòng lý lịch của một người xa lạ thế nhỉ." Y cười nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei