Ngự Miêu chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Miêu, bề ngoài có vẻ dịu ngoan, thật ra ẩn giấu lợi trảo.

Miêu không bằng Cẩu, nó không nhận chủ, nó chỉ nhận định những người đối xử tốt với nó. Nếu có một ngày ngươi dám đối đãi nó không tốt, hắc hắc, cẩn thận nó cho ngươi trên người lưu vài vết máu.

Cho nên, nuôi cẩu, có hại chính là cẩu; dưỡng miêu, có hại lại chính là chủ nhân.

Trẫm vốn không phải là loại người thích làm khổ chính mình!

Vì thế, từ trước tới nay trẫm nuôi đều là “cẩu”── đặc biệt là mấy loại như oa oa cẩu, cáp ba cẩu ( * ) ( không nên hỏi ta khi đó có hay không có loại cẩu này, muốn gì cứ trực tiếp hỏi Triệu Trinh – Hoàng Thượng, khúc dưới nếu vẫn tiếp tục có thắc mắc, cứ chạy đi mà hỏi Triệu Trinh > < ) hình dáng vừa nho nhỏ, vừa dễ cưng, ôm lại thoải mái.

Nói thật ra thì……. trẫm chưa bao giờ nuôi miêu. Ách – đính chính một tí – chính xác là “Chưa bao giờ tự mình nuôi miêu”, cũng chưa bao giờ tự mình ôm miêu ── sợ không cẩn thận lỡ tay đắc tội nó sẽ bị nó trảo cho mấy nhát. Bất quá, cho dù không “tự nuôi miêu”, trẫm dù sao vẫn có “ngự miêu”, mà không phải chỉ có một con. Chúng nó cùng tất cả các “ngự động vật” khác đều có nhân viên chuyên trách chăm sóc. Chờ một ngày nào đó trẫm có tâm tình lại đi xem xem một phen.

Nhưng, chắc chắn, trẫm sẽ không cùng chúng nó thân cận.

Trên đời này có một số vật vốn chỉ nên đứng xa xa mà nhìn.

Đối với những thứ nguy hiểm, người thông minh như trẫm, đương nhiên phải biết lo mà phòng xa, cho nên, tốt nhất là đem hết thảy những thứ có dấu hiệu “nguy hiểm” bóp nát từ trong trứng.

Bất quá, đối với người kia, trẫm biết rõ hắn là một con “miêu”, biết rõ là không thể sờ, không thể chạm, không thể thân cận, vẫn cứ sờ, cứ chạm, vẫn cứ thân cận.

Aiiiiii, có một số vật, đứng xa mà nhìn thì tốt rồi, thế nhưng lại. . . . . .

Không khống chế được thì chỉ có thể cố mà tránh nói về nó thôi chứ biết làm sao.

++++++++++++++

“Chiêu, ngươi nói coi hôm nay có thể có hay không có người ám sát ta?”

Đi sát bên cạnh ta là một con “miêu” đang cảnh giới toàn thân, dỏng tay liếc mắt mà xem xét động tĩnh ở bát phương tứ hướng. Thật ra thì không phải là ta háo sắc, muốn hắn đi sát bên cạnh để tiện tay thực hiện hành vi bất chính ( tuy rằng ta rất muốn thực hiện ) mà là chính hắn yêu cầu – hắn sợ đi cách xa ta, nếu có chuyện xảy ra thì hắn không kịp bảo vệ ta.

“Không biết.”

Chiêu rõ ràng là đang bực bội – thanh âm quá cứng ngắc. Bất quá ta tự động cho là hắn đang bận chú ý hoàn cảnh xung quanh không dám phân tâm nói chuyện với ta nên mới có thể lạnh lãnh phun ra hai chữ. Thế nào? Cảm thấy được ta da mặt dày có phải hay không? Vô nghĩa, ai làm hoàng đế mà da mặt không dày? Nếu không dày, có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao?

“Thật vất vả ra cung một chuyến, nếu có thể kiếm được ít điểm kích thích thì tốt rồi.”

Trong cung nhàm chán, xuất cung cũng chỉ mong kiếm vài điểm kích thích thôi!

Trước kia, ta cũng không dám xuất cung.

Nguyên nhân là trước kia vừa không có hắn, ta vừa không có võ công, bên người lại không có thân tín, cho nên đi ra không an toàn. Bất quá không cần lo, từ sau khi phong Chiêu làm Ngự tiền tứ phẩm đái đao hộ vệ thì đời ta có vẻ bắt đầu lên hương.

Mọi người đều biết, không tín nhiệm một người vốn là không cần lý do. Đồng thời cũng biết, tín nhiệm một người cũng không cần bất cứ một lý do gì. Cho nên ta tín nhiệm Chiêu, tự nhiên cũng không cần lý do.( Kỳ thật, lý do chân chính là do ta thích hắn, cho nên ngay cả hắn đem ta đi bán, ta cũng vẫn cứ tin tưởng hắn. What? Ngươi nói chưa từng thấy qua loại Hoàng Thượng nào lại có cái ý tưởng ngu ngốc như ta? Xéo đi! Ngươi vốn không gặp qua Hoàng Thượng chân chính! Cho nên, không có quyền hoài nghi ta)

Nếu ta đã tin Chiêu, bản lĩnh của Chiêu lại không thấp – đứng hàng thứ ba trong số Thập Đại Cao Thủ trên toàn giang hồ mà, đúng không? Vậy không thể trách ta tại sao bắt đầu từ ba năm trước đây, ta thỉnh thoảng áp chế Chiêu theo ta “Thể nghiệm và quan sát dân tình” , thuận tiện cùng hắn “hẹn hò”.

Chiêu đương nhiên chết sống không đồng ý, bất quá, ta là Hoàng Thượng ta sợ ai, hắn có giãy nãy đòi sống đòi chết thế nào cũng không thể cãi lời ta, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn theo giúp ta nơi nơi dạo chơi.

Mấy cái loại sự tình thế này, nếu đã có lần một tự dưng sẽ còn có lần hai, lần ba.

Từ khi đi được một lần, sức chống cự của Chiêu đối với việc ta xuất cung càng ngày càng thấp, đến bây giờ, đã thuộc về “miễn cưỡng chấp nhận”.

+++++++++++++++

Đột nhiên có một con ngựa phóng nhanh trước mặt ta, tuy rằng tốc độ cực nhanh, bất quá người cưỡi ngựa khống chế thập phần vững chắc, cũng không gì mạo hiểm, nhưng dù sao đây cũng là một có hội tốt – có thể lợi dụng – ta bèn ra vẻ như bị doạ, nhanh nắm lấy tay Chiêu.

Chiêu xem ta vẻ mặt sợ hãi, vội vàng đem ta hộ ở trước ngực thấp giọng an ủi: “Không có việc gì.”

Hơi thở ấm áp của Chiêu phảng phất ở bên tai, nhồn nhột, làm hại ta tim ta nhanh chóng “tăng tốc”.

Tình trạng của ta cùng hắn hiện giờ đúng là. . . . . . “Thân mật khăng khít” a. . . . . .

“Ai nha! Ở trên đường cái còn đem ngựa chạy nhanh như vậy, này không phải nhiễu dân thôi! . . . . . . Làm ta sợ muốn chết!”

Ta vỗ vỗ ngực, nỗ lực đem tim bình ổn lại. Sợ cái bộ dạng mặt đỏ, tai đỏ, tim đập thình thịch hiện nay sẽ làm “Miêu nhi” cảm thấy kỳ quái, đành phải vu cho là bị mã làm kinh hách.

“Công tử có muốn đến trà lâu uống chút trà để bình tĩnh lại?” Chiêu hỏi ta.

Ta liếc liếc tòa Lục tử trà lâu, lại liếc liếc toà tửu lâu cạnh đó, nói: “Đi tửu lâu đi!” Nãy giờ đi một đoạn đường, cũng có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Bất quá, không như tửu lâu, trà lâu là địa phương nhàm chán, đây là chỗ mà mấy kẻ tự nhận là “nhân sĩ thanh cao” tụ tập, những kẻ thế này, ở trong cung ngày ngày đều thấy, không bằng thà đi tửu lâu – long xà hỗn tạp –còn thú vị hơn?

“Phía trước có cái Dịch Nha Cư, nghe nói cũng không tệ lắm, này tửu lâu. . . . . .” Chiêu còn chưa nói hết, ta đã biết hắn muốn nói cái gì.

Chính xác, tửu lâu này không tốt như Dịch Nha Cư. Bất quá, cũng chính bởi vì nó không tốt, trình độ lại thấp, tất nhiên giá cả cũng sẽ thấp theo, hơn nữa khách hàng lại càng hỗn tạp. Nhưng dù sao, trọng điểm là ta thích chính là cái dạng này. Không như Dịch Nha Cư – đồ ăn ngon, giá cao, ngay cả khách hàng cũng là loại có tiền, có thể được xưng là quý tộc. Hạng người này ta thấy nhiều lắm, tự nhiên là không có hứng thú.

Cho nên ta không cần đi dịch nha cư, ta muốn đi tửu lâu.

Đi vào bên trong tửu lâu, ta mạnh mẽ kéo Chiêu ngồi xuống, gọi món ăn, chờ đồ ăn đem lên, sau đó, nhìn nhìn mấy thực khách khác, nhất là mấy người đang há to mồm uống rượu ăn thịt, trong tay vẫn còn cầm binh khí, nhỏ giọng hỏi Chiêu: “Đây là chính là giang hồ?”

Bởi vì Chiêu xuất thân từ thảo mãng giang hồ, cho nên, thân là người thích hắn, ta tất nhiên cũng nên tìm hiểu về giang hồ, sau đó, mới có thể thuận lợi cùng hắn ở chung a! Cái này chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng đấy thôi! Đây cũng là một trong những lý do mà ta muốn tiến tửu lâu.

Cũng đang bởi vì lý do đó, ta mới có thể thích mấy thứ kích thích, kích thích gì gì đó. Ta muốn tìm hiểu về cuộc sống của Chiêu, thế giới của Chiêu – hết thảy mọi thứ thuộc về Chiêu.

Chiêu phớt lờ ta, chỉ khẽ ậm ừ một tiếng tối nghĩa.

Từ lúc tiến vào tửu lâu, trạng thái đề phòng của Chiêu lại càng thăng cấp. Cơ thể cơ hồ y như một cái cương thi – cứng ngắc, không nhúc nhích, giống như là chết tới nơi rồi vậy. Cái bộ dáng này, thiệt tình làm cho ta cảm thấy rất có ý tứ.

Nhìn thấy gương mặt nho nhã, tuấn tú đích bịt kín cực độ cứng ngắc, thậm chí còn có vẻ muốn hoá đá, ta thiệt tình lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mieu