Ngự Miêu chapter 10+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Theo Hồ Thái Y chuẩn đoán, hai người chỉ bị nội thương nhẹ, tịnh dưỡng hai ngày là sẽ hoàn toàn khôi phục.

“Hoàng Thương mau hồi cung đi thôi. Ở bên ngoài không an toàn”. Thấy ta còn ở, Chiêu lo lắng thúc giục.

“Ở cạnh ngươi còn có cái gì không an toàn?” Ta cố ý thi hành chính sách “một ly không rời”

Ta biết chỉ cần ta ở, Chiêu nhất định sẽ không ném ta qua một bên mà đi để ý người khác. Cho nên, ta hiện tại ta mới có thể tận tình hưởng thụ cảm giác cùng Chiêu ở cùng một chỗ, không cần phải nhìn hắn ở cạnh người khác mà sinh hờn dỗi.

Này người khác, tự nhiên là chỉ cái kia đáng ghét Tiểu Thử .

Trong phủ từ sau khi biết ta là Hoàng Thượng, hành lễ xong liền đem không gian tặng cho lại ta và Chiêu. Những người khác đều phải tuân thủ qui củ giống như trong cung – nếu không có lệnh là không thể tùy tiện vào gặp ta.

“Rời cung lâu, dù sao cũng không tốt.” Chiêu tiếp tục khuyên ta.

“Ngươi liền như vậy hy vọng ta đi? Ngươi không phải là thực chán ghét nhìn thấy ta? Có phải hay không bởi vì ta là Hoàng Thượng ngươi mới không thể không gặp ta? Nếu ta không phải Hoàng Thượng ngươi cho dù có chết cũng không muốn thấy mặt ta chứ gì?” Cơn hờn dỗi lúc trước bây giờ toàn bộ phát tác ra.

Ta đem một đống “tưởng tượng” vấn đề tồn trữ trong óc từ trước tới giờ, một lần một toàn bộ ném ra.

Chiêu thấy ta tức giận, làm như có chút vô thố, bàn tay chợt nắm chặt lấy bạc bị (*chăn mỏng) một lúc sau mới từ từ buông lỏng ra, thản nhiên hỏi lại: “Hoàng Thượng như thế nào lại nghĩ như vậy? Trong lòng Triển Chiêu chưa bao giờ có ý tưởng không muốn gặp Hoàng Thượng. . . . . .”

“Vậy ngươi nếu đã trở về, sao không vào cung mà còn ở đó thanh thản cùng với Bạch ‘hiền đệ’ của ngươi luận võ?”

“Này. . . . . .” Chiêu cười khổ, trả lời: “Thần vừa trở về, còn chưa kịp hướng Bao đại nhân hồi báo, tại hoa viên đụng phải Ngọc Đường, bị hắn cuốn lấy. Nếu không chìu ý hắn đấu một trận, hắn căn bản sẽ không để cho thần đi gặp Bao đại nhân. . . . . . . Cho nên, thần nào có cái kia ‘thanh thản luận võ’!”

Nguyên lai là như vậy! Xem ra, là ta trách lầm Chiêu.

Chiêu giải thích mặc dù làm cho ta bình thường trở lại. Bất quá, nhớ tới vừa rồi Hồ Thái Y chẩn bệnh, hai người bọn họ lo lắng hỏi thăm thương thế lẫn nhau, ta cảm thấy trong lòng thật là khó chịu.

Khó trách có người nói, trong mắt tình nhân không cho phép tồn tại bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một hạt cát! Ta hiện giờ mới thật chân thật thể hội. Chỉ cần Chiêu cùng cái kia Tiểu Thử hơi có chút thân mật, ta liền phải chịu đưng ghen tị chi xà nơi nơi trong lòng khẳng cắn. Có lúc ghen tị đến cực điểm, ta từng nghĩ phế đi võ công của Chiêu, đưa hắn khóa chặt trong cung cấm, làm cho ta có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, vĩnh viễn không cho ánh mắt hắn chú ý tới bất kỳ người nào khác.

Nhưng mà, tưởng tượng đương nhiên cũng chỉ là tưởng tượng. Ta nếu thực làm như vậy, trừ bỏ một cái xác, ta sợ là cái gì cũng không có được!

Tốt nhất là tiếp tục thực hiện chính sách khiến Chiêu “động tâm” thôi! Còn cái loại này tưởng tượng, cũng chỉ có thể coi như là hạ hạ sách, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không đem ra mà dùng. Nếu khi đó, ta căn bản không thể có được trái tim của hắn, ta sẽ lựa chọn biện pháp này.

Được thân thể hắn, coi như một loại bồi thường đi!

+++++++++++++++++

“Đi thôi, trở về đi!” Chiêu mặc áo khoác, theo trên giường bước đến, đối ta nói.

Ta vừa muốn phản đối, còn muốn ở lại chốc lát, lại nghe Chiêu nhẹ nhàng nói tiếp: “Thần với Người cùng nhau trở về”

Cứ như có ánh sáng đang từng chút, từng chút một chiếu rọi nội tâm u ám của ta, chậm rãi làm bên trong tràn ngập ánh mặt trời. Phòng của Chiêu thật sự là quá tốt ah! Như vậy sáng ngời, làm cho lòng người cũng theo đó mà sáng ngời.

“Ngươi không phải bận cùng Bao đại nhân hồi báo về án tử sao?” Ta ngọt ngào cười, chân thành cười, hỏi hắn.

“Vừa nãy Bao Đại Nhân đến đây yết kiến Hoàng Thượng, thần không phải là đã báo cáo rồi đấy thôi! Người không nghe thấy sao?” Chiêu nghi hoặc hỏi ta.

Ta mặt đỏ lên. Vừa rồi sao?

Vừa rồi ta còn đang ghen tị hắn cùng Bạch Ngọc Đường “huynh đệ tình thâm”, căn bản là không chú ý hắn nói gì.

“Thần vốn định cùng Bao Đại Nhân báo cáo xong sẽ vào cung. Hiện tại Người đã ở, vừa lúc cùng nhau trở về cũng tốt.”

Chiêu cởi áo khoác, khoác lên vai ta, nói: “Trời nổi gió, cẩn thận nhiễm lạnh”

+++++++++++++++

Ta mở to mắt nhìn trừng trừng kiện áo khoác trên người, á khẩu!

“Thật có lỗi, Triển Chiêu lỗ mãng .” Chiêu hạ mí mắt, đưa tay tính lấy lại kiện áo lam đang khoác trên người ta. Ta vội vàng cầm tay hắn, ngăn cản.

“Không sao. Ta chỉ thực kinh ngạc, khó được Chiêu hôm nay không chú ý cấp bậc lễ nghĩa ah. . . . . . . Chiêu! Ta thích như vậy cùng Chiêu ở chung. . . . . .”

Chiêu có chút không tự nhiên, đem mặt chuyển hướng nhìn về nơi khác, sau một lúc lâu mới nói: “Đi nhanh thôi, trời sắp tối. Vào đêm, trở về lại càng không an toàn.”

Ta chỉ phải dưới sự thúc giục của hắn, cùng hắn vội vàng hồi cung.

Kia kiện áo khoác Chiêu khoác cho ta, ta không trả lại cho hắn. Ta không trả, nghĩ đến, hắn cũng không không biết xấu hổ mà tìm ta đòi áo!

Hắc hắc, làm Hoàng Đế thật là tuyệt ah!

Chương 11

Tu Văn Điện, sau giờ ngọ.

Ta nhìn người đang mang vẻ mặt hoài nghi đứng bên dưới, nhẹ nhàng cười.

“Trẫm nghe nói Bạch hộ vệ cùng Hàn Lâm Viện Tra Tán Nhan là cựu thức (* người quen cũ)?”

Mấy ngày nay, ta một mực tìm hiểu những chuyện có liên quan đến hắn, ai ngờ lại phát hiện một tin tức làm cho ta tương đối ngạc nhiên. Năm đó Nhan Tra Tán lên kinh thành nương nhờ họ hàng bị bọn họ hàng ngại bần ái phú hãm hại, người cứu hắn lúc đó đúng là cái kia Tiểu Thử.

Thật đúng là nhìn không ra, cái kia tiêu sái không biết đâu là khuôn phép Tiểu Thử, lại có đủ kiên nhẫn cùng với cổ hữu đến mức ngốc tử Nhan Tra Tán giao tiếp. Nhớ tới cái kia mọt sách Nhan Tra Tán, lại nhìn nhìn người đang đứng trước mặt, lòng ta đột nhiên nảy ra một “ác ý thú vị”.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy!”

Nhìn thấy bộ dáng cái kia Tiểu Thử vẻ mặt cẩn thận dường như ta sẽ gia hại hắn, ta lần đầu tiên cảm thấy được cái danh hiệu Hoàng Đế này đúng thật là tốt – ít nhất, người khác sẽ đem ý tưởng “Gần vua như gần cọp” lúc nào cũng khắc khắc ghi trong tim, mà bản thân mình so với người khác tự nhiên cũng có lực uy hiếp hơn. Cảm giác này khiến cho ta thấy việc mình bị khí thế của họ Bạch áp chế tựa hồ giảm đi rất nhiều.

“Tốt lắm! Bạch Ngọc Đường nghe chỉ.”

Bạch Tiểu Thử nghi hoặc nhìn nhìn ta, sau một lúc lâu mới không tình nguyện kéo vạt áo quỳ xuống.

“Bạch Ngọc Đường hộ tống Bát phủ tuần án Nhan Tra Tán đi Hồng Trạch hồ tra xét thủy tai, kiêm coi sóc công trình trị thuỷ, quản lý dân tình. Tức khắc khởi hành.”

Nghe xong ý chỉ của ta, Bạch Tiểu Thử hồ nghi nhìn ta một lúc lâu, rồi sau đó lại chậm rãi tràn ra một cái tươi cười thật rạng rỡ, bộ dáng vô cùng khoái trá.

“Tạ chủ long ân!”

Trả lời thật vang dội. Cảm giác như trong số tất cả những lần cùng hắn giao tiếp đây là lần hắn trả lời sảng khoái nhất! Hơn nữa cái loại này cao hứng, thật đúng dễ khiến cho người ta tò mò ah!

Cái kia Bạch Tiểu Thử mang theo gương mặt cực kỳ hứng thú khấu đầu chào ta, hướng ngoài điện cáo lui. Gần đến cửa điện lại dừng lại, quay đầu nhìn ta cười cười, nói: “Vi thần có hay không cùng Hoàng Thượng đề cập qua, cái kia Nhan Tra Tán vi thần thực thích. Đa tạ Hoàng Thượng hỗ trợ”.

Nói xong liền ly khai, bỏ lại ta ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, không hiểu ra sao!

Hắn kia nói có ý tứ gì?

Cái kia “thích” theo lời hắn sẽ không giống như ta nghĩ chính là cái loại này “thích” đi, cái “thích” này là cùng một nghĩa với cái “thích” nọ ah? Không, không, không, không thể nào, điều này không có khả năng, nam nhân như thế nào có thể thích nam nhân ah? – Đương nhiên, ta là ngoại lệ. Bất quá, cho dù ta là ngoại lệ, ta cũng không có thể đem loại này “thích” lớn tiếng báo cho người bên ngoài biết ah! Kia. . . . . . Bạch Tiểu Thử trọng miệng “thích”……….. chính là đơn thuần đối cái kia ngốc tử thưởng thức ý tứ đi?

Chính là cái bộ dáng vui sướng đến cực điểm của hắn, nhìn ta giống như ta chính là ông tơ bà nguyệt đang giúp hắn se dây tơ hồng cho hắn cùng Nhan Tra Tán gắn bó suốt đời. Dáng vẻ này làm ta không thể nào không sinh ra những liên tưởng kỳ quái ah!

Ta nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra nguyên cớ nên đành đình chỉ suy nghĩ. Ta dù sao cũng là vua của một nước, có rất nhiều sự phải làm, không rảnh ở chỗ này ngồi ngẩn người.

Mở ra tấu chương, đang muốn xem, lại thấy Tiểu Lộ tử hoang mang rối loạn chạy đến bẩm báo: “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . Trương mỹ nhân. . . . . . Trương mỹ nhân bạo bệnh bỏ mình !”

“Cái gì? !” Ta hoắc mắt đứng lên.

Trương mỹ nhân, cái kia giai nhân có đôi mắt xuân thủy phong tình tuyệt đại cùng người nào đó giống nhau kia, mà cũng chính là bởi vì đôi mắt đó mới được ta cực kỳ sủng ái, thế nhưng lại bạo bệnh bỏ mình?

Chuyện như vậy ta căn bản là không thể chấp nhận! Thân thể đang khỏe mạnh, như thế nào có thể đột ngột chết đi!

“Thái y kiểm tra nói như thế nào?”

“Thái y nói nương nương là bởi vì vi đau thắt tim phát tác mà chết.”

“Đau, thắt, tim?” Ta gằn từng tiếng.

Đáp án này vào bất cứ một thời điểm nào khác có lẽ là hoàn toàn hợp lý, nhưng nếu đặt trong đoạn thời gian nhạy cảm này lại không khỏi khiến cho người ta nghi thần nghi quỉ. Chính vì vậy ta bèn phân phó Tiểu Lộ Tử đến Khai Phong Phủ đem Bao Chửng mời theo.

Loại này chuyện nếu đã thông qua kết luận của thái y, ta còn thỉnh Bao Chửng đến, không thể nghi ngờ sẽ làm mọi người cảm thấy ta đối với cái kia đã chết đi Trương mỹ nhân cực kỳ sủng ái. Nó cũng dễ khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm, vì vậy ta mới không phân phó Tiểu Lộ Tử thỉnh Chiêu. Ta không muốn Chiêu nghĩ rằng ta đối với cái kia Trương mỹ nhân có nhiều yêu thích.

Không bao lâu sau, Bao Chửng đến.

Nghe xong ta nói, liền thỉnh chỉ, nói là làm cho thủ hạ hắn chính là Công Tôn tiên sinh tiến cung nhìn thử, theo lời Bao Chửng Công Tôn tiên sinh tinh vu y đạo.

Ta tất nhiên là đồng ý.

Lát sau, có cái khoan y đại tụ thư sinh vào. Nhìn thấy ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh quì xuống hành lễ: “Vi thần Công Tôn Sách xin ra mắt Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Tuổi tác không lớn, dáng người cao ráo, quần áo đơn giản rộng rãi, cử chỉ khoan thai làm cho hắn thoạt nhìn có chút cảm giác phiêu dật xuất trần. Dung nhan tuấn mỹ mà nho nhã. Rất khó tưởng tượng một người không phải vật trong ao như vậy lại khuất thân làm thuộc hạ Bao Chửng, cam tâm làm cái chức quan quản lý sổ sách nho nhỏ lục phẩm.

“Bình thân. Tiểu Lộ Tử, mang Công Tôn tiên sinh đi Vân Cẩm Hiên.”

Sau một lúc lâu, Công Tôn sách trở lại đại điện.

“Như thế nào?” Ta hỏi

“Bẩm Hoàng Thường, Trương mỹ nhân trúng độc mà chết, không phải đau thắt tim.”

“Có bằng chứng gì?”

“Vi thần trước kia từng du lịch qua Tây Hạ, biết tại cảnh nội Tây Hạ có một loại cực kỳ lợi hại độc thảo, tên là Khắc Mộc. Khắc Mộc sau khi phơi nắng, đem mài thành phấn, hòa vào nước, vô sắc vô vị. Người uống phải tim sẽ đau như dao cắt, không quá một lúc sẽ tử vong. Đại phu chưa từng gặp qua loại độc này sẽ đem người chết vì Khắc Mộc độc chẩn đoán thành đau thắt tim, nhưng tử vì độc cùng tử vì đau thắt tim vẫn có một số điểm khác biệt. Người chết vì trúng độc là chết do đau đớn mà không phải khó thở cho nên môi sẽ không bị tím tái”

Tây Hạ! Hắc, quả nhiên làm được cao tay a!

“Trẫm đã biết. Hai vị ái khanh lui trước đi!”

“Hoàng Thượng không định giao vụ án này cho Khai Phong Phủ xử lý sao? Vi thần nghĩ đây hẳn là bị giết mà không phải tự sát” Bao Chửng hỏi ta.

“Trẫm đã đoán được là người nào làm, chuyện của hậu cung không nên mệt nhọc Khai Phong Phủ. Các khanh cứ lui trước đi”. Nực cười, Trương mỹ nhân đang được sủng ái như thế, không tất yếu chính mình ăn độc dược tự sát đi! Cho nên, hẳn nhiên là bị giết.

Bao Chửng không lên tiếng, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mới nói: “Vậy vi thần xin cáo lui.”

Ta biết, theo ý tứ của hắn, không cần biết là chỗ nào, chỉ cần không phải tự sát, hắn đều phải quản. Bất quá, thấy ta kiên trì, hơn nữa ta nói ta biết là ai làm, hắn cũng chỉ đành phải cáo lui.

Ta tự nhiên thấy trong lòng nặng nề, áp lực đến cực điểm.

Thật sự là một người cực kỳ thông minh ah, thế nhưng. . . . . . thế nhưng nhìn ra ta thích Chiêu. . . . . .Nếu không phải Chiêu võ công cái thế, sợ lúc này cũng là xương khô một đống đi. Ta chưa từng có lúc nào cảm thấy may mắn như lúc này, may mắn Chiêu võ công cao thâm.

Nguyệt dạng bạch ngọc phiến (** cây quạt bằng ngọc màu trắng như mặt trăng ) trong tay rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

…………………………

………………

……..

Không thể tiếp tục im lặng được nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mieu