Ngự Miêu chapter 16...19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

“Chiêu. . . . . .”

“Ân. . . . . .”

Ta nuốt nuốt nước miếng, đánh bạo yêu cầu: “Ngươi đừng trở về Tương Dương, ở lại kinh thành với ta, được không?”

Nếu đã là “thân thân ái ái” của ta , ta đương nhiên phải mở rộng quyền lợi của chính mình. Ta mới không cần hắn rời đi ta, chạy tới cùng cái kia Tiểu Thử đứng ở cùng nhau!

“Không được. . . . . . Bên kia đang cần nhân thủ, ta nếu không trở về, Ngọc Đường vừa phải giúp Nhan đại nhân tra xét thủy tai, vừa phải hỗ trợ Công Tôn đại nhân điều tra căn cứ phản loạn của Tương Dương Vương, một người không thể làm xuể. Cho nên. . . . . . Ta ngày mai phải đi trở về gấp. . . . . .”

Lời Chiêu – rõ ràng là đâm vào vết thương trong lòng ta. Trước kia, chúng ta quan hệ không rõ, ta không dám nói thêm cái gì, hiện tại, chúng ta đã muốn thực thân mật, ta lẽ nào lại không thể không quản? Hừ! Ta nhất định phải giám sát chặt chẽ Miêu nhi ah, không thể để cho người khác đoạt đi hắn!

“Ngươi chỉ biết lo lắng cho Ngọc Đường hiền đệ của ngươi, sẽ không quan tâm ta ở chỗ này lại tiếp tục bị ám sát sao? Ngươi….. ngươi…..… người như ngươi ah, ăn no rồi tính quệt miệng bỏ đi sao? Ta không cho ngươi đi, có nghe hay không?”

Ta tức giận túm lấy tóc hắn, trừng mắt lên. Hắn cũng trừng trừng nhìn lại ta.

Chúng ta hai người cứ thế mà ………….. trừng qua trừng lại.

Sau một lúc lâu, Chiêu nhận thua, bất đắc dĩ hỏi ta: “Đến tột cùng, ta đã làm gì lại khiến cho ngươi luôn hiểu lầm là ta lo lắng cho Ngọc Đường vậy?”

“Chính là lần trước, trước khi đi ngươi đã chính miệng thừa nhận đấy thôi!” Câu nói kia – ta vẫn còn nhớ rõ rất rõ ràng ah!

“Ta nói cái gì ?”

“Lần đó ta nói ‘Bạch hộ vệ võ công với ngươi tương đương, sẽ không có việc gì đâu’, ngươi vẫn rất lo lắng nói ‘Vẫn là nhìn một chút, yên tâm hơn’, ngươi dám phủ nhận lời này không phải do chính miệng ngươi nói sao?”

Chiêu trố mắt nhìn ta, một lúc sau lắc đầu, cười khổ.

“Lời này đúng là do ta nói, bất quá, cũng chỉ có ngươi mới suy diễn ra cái kiểu ý tứ đó!”

“Ta cũng không phải ngu ngốc, lời ngươi nếu không phải ý đó thì còn có thể là ý gì?”

“Thật ra . . . . . ý ta là sợ Tương Dương vương đối với ngươi bất lợi, nghĩ muốn tự mình điều tra, miễn cho ngươi tiếp tục lo lắng. . . . . . Bất quá, khi đó, mấy lời này ta cũng không phải không biết xấu hổ mà trực tiếp nói ra, nên chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, ta lại không biết lòng ngươi như thế nào, ngươi khi đó nghĩ gì về ta nên. . . . . .”

Miêu nhi của ta quả thực là một người dễ thẹn thùng ah! Hắn nói chưa xong, trên mặt đã nổi lên một tầng đỏ ửng, làm cho ta có cảm giác cơ thể mình lại muốn “rục rịch đứng lên”. Chậc, chậc! Thật muốn đem hắn đặt ở dưới thân mà tận tình “nhấm nháp” một phen. Đáng tiếc, Miêu nhi của ta đúng là vương giả miêu, kiêu ngạo thật sự, không dễ gì mà cho phép ta “áp” hắn. . . . . . Aiiiiii, thật là thương tâm quá đi. . . . . .

Bất quá ,câu trả lời của Chiêu đã làm cho trái tim yếu đuối đang rỉ máu của ta bình phục một cách thần kỳ.

“Chiêu, ngươi. . . . . . thật sự chỉ coi Bạch hộ vệ là đệ đệ sao?” Ta ấp úng hỏi hắn, muốn làm rõ suy nghĩ trong lòng hắn một lần nữa.

“Đương nhiên. Nếu không còn làm cái gì?” Chiêu vẻ mặt kỳ quái hỏi lại ta.

“Chính là ngươi không cảm thấy cái kia Tiểu Thử, kỳ thật. . . . . . Ách. . . . . . Bộ dạng cũng không tệ sao?” Khách quan mà nói, bộ dạng của hắn so với ta chỉ sợ còn muốn dễ xem. Bất quá, ta sẽ điên mà đi cổ võ sĩ khí cho người khác, diệt đi uy phong của chính mình.

“Ngọc đường có biệt hiệu là ‘Cẩm mao thử ’, bộ dạng tự nhiên sẽ không tồi. Chính là….. chúng ta đây, đi thảo luận diện mạo hắn làm chi? Như thế nào, không lẽ ngươi muốn chỉ hôn cho hắn ah?” < Đối phó tên tiểu quỷ rắc rối này, giả ngu kỳ thật là biện pháp tốt nhất………..>

Chỉ hôn? – Nghe thế, ta thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Trời ạh! Não của Chiêu bị tổn thương hay là hắn biết rõ mà vẫn cố phớt lờ ah? Ta đã ám chỉ rõ ràng đến cỡ đó mà hắn vẫn không hiểu ý tứ của ta sao?

Quên đi, nếu Chiêu không rõ, ta sẽ không tiếp tục hỏi, cứ chiếu theo biểu hiện của hắn, rõ là cùng cái kia Tiểu Thử qua thật không có gì không minh bạch.

Kia về chuyện này, ta cũng sẽ không nhắc lại! Bằng không, nếu Chiêu biết được ý nghĩ của ta, không khéo còn bị cười nhạo một phen.

Ah, ah …… Nói sang chuyện khác ah!

“Chiêu, cho dù ngươi thật sự phải điều tra Tương Dương vương, cũng không nhất thiết phải lên đường ngay ngày mai đi, cứ để vài ngày nữa cũng không sao mà!”

“Ta chỉ muốn sớm một chút đem chuyện này bãi bình, đỡ phải khiến ngươi luôn lo lắng. Hơn nữa, càng sớm xử lý hắn, an toàn của ngươi càng được bảo đảm. Cứ như lần này thực làm cho ta lo lắng.”

“Nếu biết thích khách còn có thể trà trộn vào cung, vậy ngươi còn dám đi? Nếu ngươi đi rồi, ta bị người ám sát thì làm sao bây giờ? . . . . . .”

Ta nói chưa xong, liền bị Chiêu lấy tay bưng kín miệng. Hắn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Không được nói mấy lời không may mắn đó!”, rồi lại tiếp: “Đừng lo, ta sẽ an bài đủ nhân thủ bảo hộ ngươi……….”. Chiêu còn thật sự bảo chứng nói, căn bản không rõ tâm tư của ta. Kỳ thật ta mới không sợ này thích khách đâu, ta chỉ là muốn cho ngươi luôn ở cạnh ta, không cần rời đi thôi……..

Bất quá, hiển nhiên Chiêu một khi đặt quyết tâm làm chuyện gì đó, ta có muốn khuyên cũng khuyên không được.

Aiiiii. . . . . . thế nào lại thành như vậy? So với lúc trước, khi quan hệ của chúng ta vẫn chưa được làm rõ, lời của ta bây giờ rõ ràng là càng lúc càng “mất giá” hơn ah! Chiêu trước kia, ít nhất cũng coi ta là Hoàng Thượng mà miễn cưỡng vâng lời. Hiện tại, thế nhưng lại khư khư cố chấp!

Ác, không biết nếu ta lại lần nữa “ban Hoàng lệnh” có thể hay không còn tác dụng đây ta?

Nhìn nhìn Chiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, ta cũng đành phải bỏ qua ý tưởng này. Aiiii, nếu dùng mệnh lệnh, không khéo lại đem khoảng cách của ta và Chiêu kéo ra xa thì khổ.

“Chiêu. . . . . .”

“Ân.”

“Ở phía trên cảm giác thế nào? Thoải mái sao?”

“Hoàn hảo.”

Chính là có thoải mái không? Thật sự là. . . . . . Ta nhìn nhìn trên người mình xanh tím tím, hít vào một hơi, cắn răng, liều mạng nói: “Ở mặt dưới cảm giác cũng không tồi nga. Ngươi biết không, kỹ thuật của ta tốt lắm nga. Tiếp theo, cho ta ở mặt trên làm một lần, cam đoan cho ngươi hưởng thụ đến, thế nào?”

Chiêu không mở mắt ra, chỉ là thản nhiên cười cười, nói: “Tùy tiện.”

Tùy. . . . . . Tùy tiện? ! Đây là đồng ý sao?

Ta còn nghĩ hắn định sẽ không đồng ý đâu! Không nghĩ tới, hắn nhưng lại không chút do dự đồng ý!

Cá tính của Chiêu, thật đúng là không dễ nắm bắt. . . . . . Quả nhiên giống miêu ah……..

“Phải cam tâm tình nguyện nga, không phải miễn cưỡng nga. . . . . .” Ta cường điệu.

“Vấn đề của ngươi thế nào lại nhiều như vậy?” Lần này hắn mở mắt ra , không kiên nhẫn trừng ta. < Thật sự không thể trách hắn đối Hoàng Thượng vô lễ! Hắn đã một ngày một đêm không ngủ chăm sóc người này, chờ tới khi người này tỉnh lại, lại làm mấy lần “kịch liệt vận động”, hiện tại chỉ muốn ngủ, chính là “tên tiểu quỉ rắc rối” này cứ như ruồi bọ một mực vo ve vo ve bên tai, làm cho hắn như thế nào muốn ngủ cũng ngủ không được, hắn có thể không phiền sao chứ?>

Chương 17

Vô luận ta làm cách nào, ngày hôm sau, Chiêu vẫn kiên quyết phải trở về Tương Dương, làm cho ta thực hoài nghi tình cảm của hắn đối với ta không biết tới được cỡ nào. Người bình thường, mới nếm thử mỹ thực, ai lại không muốn hàng đêm hoan say cho đến khi chán ngán mới thôi. Nhớ năm xưa, ta lần đầu tiên nếm thử, tình hình chính là như vậy. Như thế nào bây giờ, Chiêu lại có thể không một chút lưu luyến mà gấp gáp đòi phản hồi Tương Dương đâu? Chẳng lẽ ta một chút ảnh hưởng đối với hắn cũng không có ah?

Ta nhàm chán bên nhìn tấu chương, bên ngẩn người.

Aiiiiiiii………………

Số ta sao mà khổ thế không biết? Vẫn chưa thưởng thức đủ tư vị tuyệt vời của “nam nam hoan ái”, phu quân lại chẳng biết đã bay đến phương nào rồi aiiiii…………..

“Nhất biệt chi hậu, nhị địa tương huyền,

Chỉ thuyết thị tam tứ nguyệt, hựu thùy tri ngũ lục niên,

Thất huyền cầm vô tâm đạn, bát hành thư vô khả truyền,

Cửu liên hoàn tòng trung chiết đoạn,

Thập lý trường đình vọng nhãn dục xuyên,

Bách tư tưởng, thiên hệ niệm, vạn ban vô nại bả lang oán……….” (*)

Ta nhàm chán đến nỗi bắt đầu nghêu ngao viết thơ tình. Dù thế, tới cái bóng của phu quân cũng vẫn không thấy!

Lại nói tiếp, Chiêu đi cũng không sai biệt lắm đã gần một tháng rồi, như thế nào còn không có trở về ah! Nếu…… nếu không trở về, ta sẽ phải “Lam” hạnh xuất tường à nghen!(**) Dù thế nào đi nữa, ta tốt xấu gì cũng là nam nhân chân chính, cấm dục đối với thân thể không tốt lắm đi……….

Đang lúc ta miên man suy nghĩ, Tiểu Lộ tử tiến vào trình báo: “Triển hộ vệ cầu kiến!”

Chiêu đã trở lại!

Tin tức này làm cho ta kém chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, “Thịch thịch thịch”, ta miễn cưỡng cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, tận lực giữ vững thanh âm, nói: “Truyền!”

Không lâu sau, ta liền thấy một mạt thân ảnh màu lam hiện lên trước tầm mắt.

“Thần, Triển Chiêu, khấu kiến Hoàng Thượng.”

Thời điểm có ngoại nhân ở, chúng ta vẫn phải tuân thủ đúng quân thần chi lễ.

“Miễn lễ, bình thân.”

Ta để cho cung nhân đem trà nước trái cây lên, liền phất tay cho tất cả mọi người lui xuống. Chiêu thật vất vả trở về, ta đương nhiên phải nắm chắc thời gian cùng hắn hảo hảo “Ôn tồn ôn tồn” ! Trong não, mấy suy nghĩ không trong sáng như vậy cứ liên tục hiện lên, nghĩ đến ta đều có chút ngượng ngùng.

Ho nhẹ một tiếng, ta đang muốn mở miệng hỏi Chiêu lần này có phải hay không sẽ không tiếp tục ly khai, đã thấy Chiêu vội vội vàng qua đến, hỏi ta: “Trinh, kia khỏa Thanh long Châu còn giữ không?”

Thanh long châu? Có khởi tử hồi sinh công hiệu – Thanh long châu? Đứng hàng Hoàng gia thập đại bảo vật – Thanh long châu?

Ta không biết Chiêu vì cái gì hỏi cái này, bất quá vẫn cứng ngắc gật gật đầu.

Ta nguyên tưởng rằng Chiêu vội vã đi về phía ta, là theo ta giống nhau, đều muốn nhanh chóng giải tỏa nỗi khỗ tương tư, cũng không ngờ đến, hắn chính là hỏi một cái hạt châu -một cái có thể dùng để cứu mạng hạt châu.

“Có thể. . . . . . có thể cho ta được không?”

Lời của Chiêu, mang ba phần thỉnh cầu, ba phần chần chờ, ba phần bất an, còn có chia ra……….. một phần lo âu………

Đúng vậy, tuy Chiêu che dấu rất khá, nhưng ta cũng vẫn phát hiện một phần rất nhỏ lo âu ẩn chứa trong đó.

“Chiêu. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương? Thương ở chỗ nào?”

Ta tưởng Chiêu xảy ra vấn đề, kinh hoảng, liền tạm thời bỏ qua việc phỏng đoán nét mặt của hắn, đưa tay trên người hắn nơi nơi sờ loạn, muốn nhìn một chút hắn chỗ nào xảy ra chuyện.

“Thanh long châu tối thích hợp cứu người bị trọng thương hoặc xuất huyết nhiều” – năm đó người dâng hạt châu này đã nói như vậy với ta. Cho nên, ta lúc này bị quá độ kinh hoảng mà mất đi phán đoán cũng là bình thường – nếu không phải Chiêu bị trọng thương, muốn hạt châu này làm gì chứ? Nguyên nhân chính là nghĩ như thế, ta mới không chú ý tới, kỳ thật Chiêu chuyện gì cũng không có, người vẫn là khỏe phây phây.

“Không. . . . . . Không phải ta, là người khác. . . . . .” Chiêu ấp a ấp úng trả lời.

“Người khác?” Không biết sao, ta trong đầu người thứ nhất nghĩ tới chính là Bạch Ngọc Đường, nhưng miệng bật thốt lên lại là……….. “Nhan đại nhân ra chuyện gì?”

“Ách. . . . . . Không phải Nhan đại nhân. . . . . .”

Chiêu vẻ mặt càng thêm phức tạp, càng khẳng định dự đoán của ta, nhưng ta vẫn ra vẻ nghi hoặc hỏi hắn: “Là Công Tôn đại nhân sao?” Nếu thật sự là người kia, ta tuyệt không muốn chính mình nói ra. Ta nguyên tưởng rằng người kia đã muốn không hề là cây gai trong lòng ta, khả hiện tại xem ra, hắn vẫn như cũ vẫn là……..

“Không phải. . . . . . là . . . . . là Bạch hiền đệ. . . . . .” Chiêu bị ta bức quá, đành phải nói thật, chính là thần sắc lại tương đương do dự, tương đương sợ hãi ta sẽ không đem Thanh long châu cho hắn.

Chiêu! Nếu ngươi cứ quang minh chính đại thẳng thắn thành khẩn nói với ta, ta có lẽ sẽ không nghi ngờ, chính là, vì cái gì ngươi phải như vậy do dự đâu? Thái độ như vậy, không phải rõ ràng nói cho ta biết, ngươi trong lòng có quỷ sao?

Ngươi như vậy, ta mà đem dược cho ngươi đi cứu cái kia Tiểu Thử mới là lạ! Ta thà rằng người nọ chết tốt, thà rằng ngươi chán ghét ta, thậm chí oán hận ta, ta cũng không cho phép hắn tiếp tục sống trên đời.

“Thật có lỗi, Chiêu, ngươi cũng biết, Tiên Hoàng đã có lệnh, trừ bỏ bản nhân đế vương, khỏa hạt châu kia không thể ban cho bất cứ kẻ nào.”

Đây sự thật!.

Đế vương đều là những kẻ tối ích kỷ nhất trên thế giới này, như thế nào có thể đem một loại thánh dược quí giá như vậy cấp cho người khác cơ chứ?

Bất quá, lời ta nói tuy là sự thật, nhưng nếu là Chiêu xảy ra vấn đề, ta tuyệt đối sẽ không chút do dự đem cái kia hạt châu ra dùng, ta mới mặc kệ có hay không tiên hoàng di chỉ. Chính là, nếu người này đổi thành Bạch Ngọc Đường, đương nhiên lại không thể có thể.

Chiêu nghe ta nói xong, sắc mặt phong trần, mệt mỏi chứa đầy lo lắng, bất an của hắn xuất hiện mấy phần tuyệt vọng. Ánh mắt nhìn ta, thất vọng có, phẫn nộ có, tuyệt vọng có, thương hại cũng có.

Ta bất giác thấy trong lòng nặng trịch, bị ánh mắt hắn ép tới không thở nổi.

Nhưng ta vẫn là ưỡn ngực thẳng lưng, nói cho chính mình không có làm sai. Rõ ràng hắn đã đáp ứng chỉ là người của ta, như thế nào lúc này còn phân tâm lo lắng cho người khác?

Hứ, chính là ngươi không đúng trước thôi!

“Hoàng Thượng, Bạch hộ vệ vì có thể mau chóng tra được chứng cớ mưu phản của Tương Dương vương, không để ý nguy hiểm, ban đêm xông vào vương phủ, vô ý chạm trúng cơ quan, hiện giờ thân trúng ba tiễn, nhu cầu cấp bách cần phải rút tiễn trị thương, nếu trong vòng ba ngày không thể chữa thương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cầu Hoàng Thượng niệm tình Bạch hộ vệ là vì nước xuất lực mà ban cho Thanh long châu.”

Chiêu quỳ xuống trước mặt ta, hành đại lễ, xác định quân thần quan hệ, khẩu khí không có một ti do dự, chỉ có. . . . . . giải quyết việc chung.

“Trúng tiến, rút ra là được, cần gì phải có Thanh long châu?”

Ta ngồi trở lại ngự tòa, đem bài thơ vừa viết khi nhàm chán ban nãy vo thành một đoàn, ném qua một bên.

Giải quyết việc chung liền giải quyết việc chung, ta há sợ ngươi sao. Chính là trong lòng…….. chính là trong lòng vẫn có chút……….

“Ba tiễn dù chưa trúng nơi yếu hại, nhưng nếu đồng thời rút ra, tất nhiên sẽ xuất huyết ồ ạt, Bạch hộ vệ sẽ không chịu đựng được. Cho nên, vi thần cả gan thỉnh Hoàng Thượng ban cho Thanh long châu.”

Ta ngồi nơi đây, cách xa Chiêu, dưới ánh nến thấp thoáng trong cung điện, thân ảnh người nọ dưới ánh sáng nhá lên khi sáng khi tối, nhìn thấy…….. đều có chút không thật………

“Trẫm nói qua, Thanh long châu trừ bỏ đế vương, không thể ban cho ngoại nhân.” Ta cường điệu.

Người đang quỳ dưới điện, vì cách quá xa , ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn lặng im thật lâu, mới trả lời: “Vi thần đã biết. Vi thần cáo lui.” Người nọ, ngay cả lễ tiết phải có khi rút lui ra ngoài cũng chưa làm, chính là bước nhanh đi, đương nhiên, càng không để ý ta có hay không đồng ý cho hắn cáo lui.

Hết chương 17

Note:

(*) “Từ khi từ biệt, đôi bên đều nhớ mong,

Thuyết rằng chỉ đi ba bốn tháng, ai ngờ biền biệt năm sáu năm,

Thất huyền cầm không buồn khảy, thư tín không thể truyền,

Cửu liên hoàn tòng trung chiết đoạn, ( Ặc, câu này ta bó tay, ko hiểu nghĩa là gì nên …… > <)

Thập lý trường đình mỏi mắt chờ mong,

Trăm tưởng, ngàn nhớ, vạn bất đắc dĩ – oán tình lang. . . . . .”

Dịch thơ ah, dịch thơ ah …………… cho ta chết đi, khó quá trời, ta chỉ làm được tới cỡ này thôi, các nàng thông cảm nhá!

(**) Hồng hạnh xuất tường: ngoại tình – Triển ca ca thường mặc áo xanh nên từ “Hồng hạnh” chuyển thành “Lam hạnh”

Chương 18

Đang lúc ta xem thân ảnh của người nọ chậm rãi biến mất khỏi điện lý, trong lòng thương tâm đến cực điểm, ngồi chết lặng trên ngự tòa không biết nên làm thế nào cho phải, kia – mạt màu lam thân ảnh – thế nhưng lại quay trở về, còn thuận tay đóng kín cửa điện.

Chính là không đợi ta kịp vui mừng vì thấy hắn trở lại, hắn đã xông tới ôm chặt lấy ta, đem ta đè cứng xuống ngự tòa, lấy một loại khí thế mà ta chưa từng gặp qua, cáu kỉnh hỏi: “Ngươi – tên tiểu quỷ rắc rối này – rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy hử? Ta nhớ, ngươi trước kia không phải như thế, căn bản sẽ không nhìn thấy chết mà không cứu! Ngươi rốt cuộc đang phát cái gì tính tình?”

Cái bộ dạng bây giờ của Chiêu – bộ dạng tức giận, không một chút xíu ung dung tao nhã – là ta lần đầu chứng kiến, lập tức khiến ta không khỏi giật mình, sượng cứng người. Ta không thể tin nổi cái người luôn thanh nhã như xuân thủy lại có thể có vẻ mặt cường thế như vậy.

Nói như vậy, Chiêu, người mà ta nhận thức từ trước tới nay chỉ là một tầng mặt nạ? Mà bây giờ, người ấy bởi vì lấy không được Thanh long châu, cho nên không hề nữa là ôn nhuận như ngọc, mà lộ ra bộ mặt hung nhân đích thực?

Ặc, hắn sẽ không vì Ngọc Đường hiền đệ của hắn, mạnh mẽ dùng thủ đoạn bức ta giao ra Thanh long châu đi?

Nghĩ như vậy, ta không khỏi hợp thời mở miệng: “Cứu. . . . . . Cứu mạng a. . . . . .” Tuy rằng cửa điện đã đóng kín, có kêu cũng chỉ sợ không ai có thể nghe được, bất quá, ta dù sao cũng nên phối hợp một chút.

Chiêu ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay bịt miệng ta lại, có chút khẩn trương nhìn về phía cửa điện, nhìn thấy cửa đã được đóng kín, liền thở hắt ra, buông tay, kể cái cái tay đang đè cứng thân thể ta cũng rút về, trả lại tự do cho ta.

“Ta biết ngươi luôn luôn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy ta cùng Ngọc Đường dường như có chút…………” Chiêu ngồi xuống bên ta, có chút mệt mỏi, mở miệng.”Có khi, ta đều muốn không rõ, trong não ngươi đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Ngươi cho là khắp thiên hạ này mọi người đều như ngươi với ta vậy, sẵn sàng điên tam đảo tứ, làm mấy cái chuyện loạn thất bát tao thế này sao? Ta cùng Ngọc Đường thấy hợp tính nên mới kết làm huynh đệ kết nghĩa, mấy việc như thế này, trước khi ta gặp ngươi là chuyện thường xuyên xảy ra. Ta là người giang hồ, gặp được bằng hữu ý hợp tâm đầu, mọi người kết bái huynh đệ, việc này có cái gì đâu? Vì cái gì ngươi luôn hướng về cái phương diện kia mà đoán vậy? . . . . . .”

Chiêu nhìn nhìn ta, đem ta ôm vào trong lòng ngực, nói tiếp: “Thật xin lỗi, vừa rồi khiến ngươi sợ hãi đi?”

Nghe được khẩu khí luyến tiếc của hắn, ta lập tức phối hợp mà biểu hiện ra bộ dáng thực ủy khuất, gian trá lừa đi một chút thương xót trăm năm khó gặp của Chiêu.

Chiêu nhìn thấy ta ủy khuất bộ dáng, thở dài, nói: “Ta cũng không muốn đối với ngươi như vậy, chỉ là hành động của ngươi thật khiến cho ta tức giận. Ta chính là sợ ngươi hiểu lầm ta cấp Ngọc Đường xin thuốc là có dụng ý khác, mới không dám nói trắng ra với ngươi, nào ngờ đâu ngươi vẫn loạn hiểu lầm. . . . . . Nếu không phải Ngọc Đường mệnh tình nguy kịch, ta chắc chắn sẽ để cho Công Tôn đại nhân tới xin dược, đáng tiếc Công Tôn đại nhân lại không có võ công, vì vậy chỉ có thể đích thân ta đi. Nào biết đâu, ta một khắc cũng không nghỉ chạy về kinh thành, ngươi thế nhưng lại không cho ta một chút sĩ diện. Cho nên, ngươi nghĩ coi, lòng ta có bao nhiêu không xong? Có bao nhiêu bực tức? Nghĩ muốn không phát hỏa đều không được, dù sao cũng là đại sự liên quan đến mạng người. Tương Dương bên kia, Nhan đại nhân xem Ngọc Đường thương thế nghiêm trọng, đều đã muốn khóc ngất đi. Ta thấy, ta nếu cầu được Thanh long châu, chỉ sợ người chết không phải chỉ Ngọc Đường một người đâu………”

Nhan đại nhân? Cái kia, Bạch Ngọc Đường cựu thức, Nhan Tra Tán thế nhưng lại khóc đến hôn mê bất tỉnh? Ta nhất thời đã quên chính mình đang cùng Chiêu giận dỗi, nhớ tới lời tạ ơn đầy kinh hỉ của cái kia Tiểu Thử, không khỏi vội hỏi:

“Có phải hay không Nhan đại nhân thích cái kia Tiểu Thử, tựa như ta thích ngươi vậy?” Ngươi cũng biết đi, hoàng cung đại viện rất nhàm chán, ngẫu nhiên “bà tám” một chút, cũng không đến nỗi bị chỉ trích đi?

“Không biết, bất quá ta biết bọn họ đã kết bái huynh đệ. Nhan đại nhân thương tâm, hẳn là là tình nghĩa huynh đệ đi.” Chiêu trắng ta liếc mắt một cái, trả lời vấn đề “bà tám” của ta.

“Bọn họ cũng thành anh em kết bái?” Lần trước điều tra chuyện của hắn, thế nhưng không tra được việc này, xem ra mạng lưới tình báo của ta còn không đủ toàn diện a! Chính là. . . . . . mấy cái người giang hồ này, như thế nào đụng tới một cái liền kết bái huynh đệ? Thật đúng là một cái ham mê kỳ quái.

“Ta cứ nghĩ bọn họ là cái loại này quan hệ đâu?”

“Ngươi cho là khắp thiên hạ mọi người đều giống chúng ta sao?”, Chiêu buồn cười hỏi ta.

“Giống chúng ta thế nào?” Ta dựa vào trong ngực hắn, giả ngu hỏi.

Chiêu bó tay với ta, cười cười, cúi đầu xuống, hôn hôn ta, dỗ ngọt: “Đem Thanh long châu lấy đến, ta cầm đi chữa khỏi cho Ngọc Đường, sau đó nghe coi hắn thu hoạch được gì tại Tương Dương phủ, sớm ngày giải quyết Tương Dương vương. Ta cũng sẽ không cần phải tiếp tục quan tâm, đến lúc đó sẽ trở lại cùng ngươi, như thế nào?”

Ta lầu bầu, lẩm bẩm, nhõng nhẽo nửa ngày, đổi lấy ba cái hôn môi của Chiêu, cộng thêm một nén nhang công phu ôm ôm vuốt vuốt, sau đó đành phải đáp ứng đưa ra Thanh long châu.

Tuy rằng ta luyến tiếc Chiêu rời đi, bất quá thương thế của Bạch Ngọc Đường thực sự cấp bách không thể chờ đợi, ta chỉ đành lưu luyến nhìn thấy Chiêu cầm lấy Thanh long châu, tươi cười đầy mặt, rời đi.

Bất quá hắn cam đoan, nhất định sớm ngày giải quyết Tương Dương vương trở về cùng ta.

Đáng tiếc mấy cái lời cam đoan, từ trước đến nay đều chỉ có thể xem như nước giải khát, uống cho nhiều cũng chẳng thể nào làm no bụng. Trên thực tế, Chiêu ở lại Tương Dương ngây người ba tháng, một chút dấu hiệu quay về kinh đều không có. Ta thủ tiết hoàn toàn chín mươi ngày, liền quyết định đi tìm cái phi tử, hảo hảo giải quyết nỗi lòng tịch mịch của chính mình.

Ê, ê, ê! Ngươi, ánh mắt đó là ý gì? Có phải hay không nói ta”Lam” hạnh xuất tường ? Chính là, bằng hữu à, ngươi xem ta cấm dục thời gian dài như vậy, bộ dễ dàng lắm sao?

Hết chương 18

Chương 19

Thật lòng mà nói, muốn tìm phi tử thật đúng là không dễ dàng.

Mấy người cung cơ có diện mạo giống Chiêu được ta chọn trước đó, đều bị cái vị hoàng hậu đầy tinh thần trách nhiệm của ta càn quét sạch sẽ. Cho nên, ta hiện tại chỉ có thể cả ngày đi lang thang ở trong cung, trợn to mắt cẩn thận tìm kiếm, nhìn xem còn có ai có bộ dạng giống Chiêu.

Hắc, quả nhiên trời không phụ lòng người ah, sau ba ngày sau khổ cực tìm kiếm cuối cùng cũng để cho ta tìm được một người có nét giống Chiêu trong số ba ngàn mỹ nữ.

Nghe Tiểu Lộ Tử hồi báo cái kia tiểu mỹ nữ đã muốn ăn mặc sẵn sàng, ta hứng thú hừng hực chạy qua.

Ta đang cố gắng làm a… làm a…. làm a. . . . . . chợt nghe thanh âm kinh hoảng của Tiểu Lộ Tử vang lên ngoài điện: “Triển. . . . . . Triển hộ vệ cầu kiến. . . . . .”

“Triển. . . . . . Triển hộ vệ? Người nào Triển ……… hộ vệ?” Ta trong lòng kêu thảm, thanh âm run rẩy, mang theo hy vọng hỏi. Thật hy vọng không phải Chiêu a! Nếu như bị hắn bắt được ta đang ăn vụng, có thể hay không….. không bao giờ để ý ta nữa a. Cho dù, ta còn luôn nói với hắn “Ta thích ngươi” nhưng nếu như bị bắt được, khẳng định sẽ bị hắn nhận định ta chỉ là nói dối hắn . . .Áh, hình như trước giờ tựa hồ chỉ có ta khờ vù vù theo sát Chiêu nói ta thích hắn, Chiêu vẫn chưa từng nói qua hắn đối ta rốt cuộc là cái gì dạng đích tâm tư ah. . . . . .

Đang khi ta còn ngẩn ngơ suy nghĩ lại cảm giác có người túm ta. Không khỏi giận dữ, một câu trôi chảy “Lớn mật” đã quăng đi ra ngoài. Nhìn kỹ lại thấy Tiểu Lộ tử hai mắt sốt ruột, tay vẫn còn túm chặt lấy ta.

“Hoàng Thượng mau mau thu thập thỏa đáng đi. . . . . . Triển hộ vệ đang đợi ngay tại ‘ bên ngoài ’!”. Tiểu Lộ Tử dụng tâm nhấn mạnh hai chữ “Bên ngoài” hòng đem của ta tinh thần kéo trở về.

Lúc này, ta mới một lần nữa luống cuống tay chân, tâm hoảng ý loạn cầm quần áo lung tung mặc vào . Nhìn nhìn nữ nhân trên giường, ta bắt lấy Tiểu Lộ Tử, hỏi: “Làm sao bây giờ? Người này xử lý làm sao bây giờ?” Chưa bao giờ kích động như bây giờ, vội vội vàng vàng ta chỉ có thể túm chặt lấy cây cỏ cứu mạng Tiểu Lộ Tử hỏi.

Tiểu Lộ Tử nhìn nhìn, nói: “Bảo nàng cho nàng chạy nhanh mặc quần áo, từ phía sau cửa sổ trốn ra” Của ta tẩm cung mặt sau không có cửa, chỉ có cửa sổ, cho nên không có cách nào khác đem nhân từ của sau trốn đi.

Chủ ý của Tiểu Lộ Tử, nghe đứng lên quả thật không tồi. Dù sao tới nước này ta cũng bất chấp cái gì, chạy nhanh phân phó Tiểu Lộ Tử giúp kia nữ nhân mặc quần áo, sau khi nhìn thấy nàng theo cửa sổ chổ cất bước, ta mới nhẹ nhàng thở ra, mật mật phân phó đường nhỏ tử, bảo hắn cấp cái kia nữ nhân ăn vào”Ly hồn” (một loại dược có tác dụng đánh tan trí nhớ, trừ bỏ tâm phúc Tiểu Lộ Tử, ta không thể để cho người khác biết chuyện của ta cùng Chiêu). Chậc, về sau trong cung có gì nhiều chiếu cố nàng một ít, xem như của ta bồi thường vậy.

Làm thỏa đáng hết thảy, lúc này ta mới dám cho Chiêu tiến vào.

Chiêu lúc vào, nhìn ta sắc mặt rõ ràng có điểm cổ quái.

Ta âm thầm đánh giá chính mình, quần áo ăn mặc hảo hảo, tóc cũng sửa sang lại thật gọn gàng, không chỗ nào không thích hợp ah!

Bất quá ta vẫn có chút chột dạ, chạy nhanh lại ân cần đón hắn, đưa hắn dẫn tới ghế ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén trà nóng, dị thường thân thiết hỏi hắn: “Tương Dương chuyện, thế nào ?” – trải qua nhiều lần thất vọng, ta lần nãy cũng không dám hỏi làm tốt không.

“Không sai biệt lắm” Chiêu bên chậm rãi uống trà, bên thản nhiên trả lời.

Thái độ thiệt lãnh đạm nga . . . . .Không lẽ hắn đã phát hiện cái gì sao? Hẳn là không có khả năng đi?

“Kia. . . . . . Lần này có thể không đi nữa phải không?”

“Ân! . . . . . .” Vẫn là lạnh lùng, thản nhiên.

Cái kiểu trả lời đó của Chiêu không khỏi khiến ta sinh khí. Phất tay bảo Tiểu Lộ tử rời đi, ta tiến lên, theo sau lưng ôm lấy hắn, vùi đầu lên vai hắn, gọn gàng dứt khoát vào thẳng chủ đề: “Ta nhớ ngươi, chúng ta ‘làm’ đi?”

Chiêu nhẹ nhàng đẩy ra ta, sửa sang lại quần áo, còn lấy tay phủi phủ nơi ta vừa mới dựa vào ( dường như ta làm dơ quần áo hắn không bằng), rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Trong phủ có việc. Cáo từ.”

Đúng là phải đi????????

Chiêu đây là chơi cái trò gì ah ???????

Nghĩ không ra, ta chỉ đành giữ chặt lấy hắn rồi có gì tính sau vậy. “Chiêu. . . . . . Ngươi làm sao vậy? Mới vừa đến lại đòi đi. Ngươi không phải nói trở về liền ở bên cạnh ta sao? Ngươi một chút cũng không giữ lời. . . . . .”

Chiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ta một lát, thấy đến ta đều có chút sợ hãi , mới mở miệng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi trên người. . . . . . sao lại có mùi son phấn?”

Mùi. . . . . . son phấn?

Tiêu!  Khó trách Chiêu sắc mặt không đúng, chắc là ta vừa rồi cùng cái kia cung cơ loạn thất bát tao, trên người lây dính mùi vị đặc biệt của phái nữ, bị Chiêu loại này giang hồ cao thủ vừa nghe đã phát hiện .

“Mới vừa. . . . . . vừa…… rồi thưởng thức ca múa, cung cơ nhiều, chắc là dính phải.” Ta lắp bắp nói dối.

Bình thường nói dối là chuyện thực dễ dàng, chính là, đương Chiêu dùng cặp mắt trong vắt như thu thủy ấy nhìn ta, nói dối – độ khó khăn lại tăng thêm rất nhiều lần.

Câu trả lời của ta làm Cho chiêu sắc mặt đột biến, đã khó coi lại càng thêm khó coi. Chiêu hừ mạnh một tiếng, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Hiển nhiên lời nói dối của ta có lỗ hổng, làm cho Chiêu phát hiện ra !

Ta không kịp suy nghĩ, bật người chạy theo, ôm chặt lấy tay Chiêu không buông: “Chiêu. . . . . . Trinh sai rồi, về sau cũng không dám … nữa . . . . . . Trinh chỉ là rất nhớ ngươi, mới làm sai. . . . . .”

“Này với ngươi rất nhớ ta, có cái gì quan hệ?” Chiêu mặc dù ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn là cực kém, lạnh lùng hỏi ta.

“Bởi vì nhớ ngươi, cho nên ta mới đi tìm cái cung cơ bộ dạng có điểm giống với ngươi. . . . . . Ta thật sự không phải cố ý đâu. . . . . .”

Ta cảm thấy được mình quả thật đúng là đáng thương đến cực điểm, mới “ăn vụng” chút xíu liền bị bắt tới rồi. Ta đáng thương hề hề, đều nhanh muốn khóc.

Chiêu có thể là nhìn thấy cái bộ dạng đáng thương vô cùng của ta quả thật đáng giá đồng tình, liền khẽ thở dài, đem ta ôm vào lòng.

Ta chạy nhanh bồi thêm một cú, cố gắng đưa hắn hống đến trên giường.

Ta xem đến trên giường sạch sẽ, liền hiểu vừa rồi chắc là Tiểu Lộ Tử đã tranh thủ dọn dẹp qua.

Sau khi ta cống hiến thân thể một canh giờ, chiêu sắc mặt có vẻ tốt hơn nhiều.

“Chiêu. . . . . .” Ta khều khều hắn, “Ngươi như thế nào phát hiện ta nói dối vậy?” Tuy rằng ta không nghĩ nhắc lại việc này miễn cho Chiêu tiếp tục tức giận, bất quá….. ta thật sự là tò mò nha. Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu Chiêu lại tức giận, ta tái cống hiến một lần thân thể là được. (Hình như bên Tàu có cái câu “Tò mò giết chết miêu”, không hiểu có câu “Tò mò giết chết long” không hả các nàng O_+)

Chiêu trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta vốn nghĩ muốn cho ngươi bất ngờ, cho nên trực tiếp vào ….., không nghĩ tới. . . . . . Hừ!”

Ta mặt đỏ lên. Chiêu khẳng định là đã nhìn thấy ta cùng người khác mây mưa thất thường. Chậc, cũng khó trách Chiêu tức giận. Nếu Chiêu cùng người khác có một chân, ta khẳng định cũng sẽ tức điên lên.

Vì thế suy bụng ta ra bụng người, ta liền cam đoan: “Chỉ cần Chiêu về sau ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không ăn vụng. Ta cam đoan nha.”

“Phải không? Ta đây nếu làm việc, không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ ăn vụng chứ gì?” Chiêu hàn khí dày đặc hỏi lại.

Hận, cái lưỡi ngu ngốc này, ta hận không thể cắt đứt cái lưỡi của chính mình, đồ lưỡi ngu, nói không suy nghĩ. Vì thế ta nhanh chóng tiếp tục bảo chứng: “Không dám nữa, ta về sau sẽ không ăn vụng nữa.”

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mieu