9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Tòa kiến trúc màu vàng nhạt không quá lớn,ước chừng hơn 30 mét vuông, sân nhỏ bên cạnh đặt một chiếc xích đu. Có lẽ thời gian còn sớm,xích đu trống rỗng không có một người.

Hàn Hạo Thiên vừa dừng lại dưới hàng cây bên đường,đúng lúc cánh cổng mở ra, xuất hiện một vị trung niên phu nhân mái tóc quăn vàng,còn quay đầu vào nhà nói mấy câu,không lâu đã thấy có thêm bóng người bước ra.

Khi bóng người hoàn toàn phơi bày dưới ánh mặt trời,Hàn Hạo Thiên không tự giác đình chỉ hô hấp,đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào người kia,đôi môi nhếch lên run nhè nhẹ.

Đi phía sau có tới hai người, người đàn ông niên kỷ xấp xỉ vị phu nhân kia,có lẽ là chồng của nàng,đôi tay cười tráng ôm lấy một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn. Thiên niên có mái tóc bạch kim dài tới eo,rất xa nên không thấy rõ nhan sắc hai mắt,nhưng khuôn mặt nhỏ xinh cùng dung nhan tuyệt sắc chính xác là người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của Hàn Hạo Thiên suốt hai năm qua, người mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên.

Phu nhân đợi trượng phu đặt thiếu niên lên xích đu,vòng ra phía sau nhẹ nhàng phụ giúp,sợi tóc bạch kim nhảy múa trong gió,có khi dừng lại trên khuôn mặt tuyết trắng.

_"Ta...OH MY GOD!!!!" Hàn Kình Thiên vừa chạy tới,trong nháy mắt nghĩ mình sinh ra ảo giác,cảnh trước mắt quá xinhh đẹp lại...huyền ảo..

Hàn Hạo Thiên không hề chú ý đến hắn,kinh ngạc đi về phía trước, càng gần hình ảnh còn rõ ràng,khiến cho vành mắt hắn nóng lên.

_"Tiểu Tuyết ?" cách song cửa sắt, hắn nhẹ nhàng gọi,thanh âm ôn hòa hiền hậu đều nghẹn ngào mất rồi.

Thiếu niên tóc bạch kim hình như không nghe thấy thanh âm của hắn,chậm rãi nhìn về phía trước,khuôn mặt nhỏ nhắn không hề biểu cảm.

_"Vị tiên sinh này, ngươi cần gì ?" trung niên nam tử cảnh giác hỏi

_"Tại sao Tiểu Tuyết lại ở chung với các ngươi ?" không để ý tới trung niên nam tử hỏi thăm,hắn đi đến ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên "Tiểu Tuyết , anh là Hạo Thiên,anh là Hạo Thiên đây ! Chẳng lẽ em đã quên anh rồi sao ??" Hàn Hạo Thiên muốn chạm vào gò má thiếu niên, nhưng tay bất giác lại dừng giữa không trung,sợ một khi phát hiện đây là ảo ảnh,Hàn Tuyết sẽ biết mất.

Hít một hơi thật sâu,tay tiếp tục vươn tới phía trước,đầu ngón tay cảm nhận xúc cảm mềm nhẵn quen thuộc như ngày nào.

Hàn Tuyết bị đụng chạm,kỳ quái xoay đầu né tránh

Hai tay nắm lấy khuôn mặt hắn,chân thật xúc cảm truyền đến lòng bàn tay làm cho tảng đá lớn trong lòng Hàn Hạo Thiên buông xuống,một giọt nước mắt trượt dài trên gò má " Thật là em ? Tiểu Tuyết của anh, thật là em!" giọt lệ đầu tiên là lúc mất đi Hàn Tuyết hai năm trước ,lần thứ hai lại là khi tìm được Tiểu Tuyết trở về. Tất cả nước mắt,đều vì cùng một người.

Vẻ mặt Hàn Tuyết từ vô cảm bắt đầu chuyển sang mờ mịt,bàn tay cầm chặt dây xích đu vươn ra,chậm rãi tiến đến khuôn mặt Hàn Hạo Thiên,vuốt ve mặt hắn,dùng đầu ngón tay mảnh khảnh miêu tả đường nét trên khuôn mặt.

Động tác của Hàn Tuyết làm cho Hàn Hạo Thiên hoảng hốt " Ánh mắt của em ? Tiểu Tuyết , mắt em làm sao vậy ???" Tiểu Tuyết không nhìn thấy mình sao ?????

Hàn Tuyết không trả lời hắn,sau khi sờ hết khuôn mặt Hàn Hạo Thiên , hắn kinh hoảng bắt đầu giãy dụa ,cái miệng nhỏ giương lên , nhưng không phát ra thanh âm,tựa như phim nhựa đã quên lồng tiếng,chỉ có động tác mà hoàn toàn không có tiếng động.

_"Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!! " Trung niên phu nhân thừa dịp tách hai người ra, cố gắng trấn an Hàn Tuyết. Nói cũng kỳ quái, vừa tiếp xúc với vị phu nhân kia,Hàn Tuyết liền an tĩnh trở lại,ngoan ngoãn tựa vào ngực nàng.

_Tại sao lại như vậy ?

Chẳng những Hàn Hạo Thiên kinh ngạc, mà ngay cả Hàn Kình Thiên cũng ngạc nhiên. Trước kia Hàn Tuyết thích nằm trong ngực Hàn Hạo Thiên chơi xấu,cho dù không thấy cũng phải nghe được thanh âm không thì cũng nên nhận ra khí tức trên người Hạo Thiên mới đúng.

_Vì bây giờ ,hắn không nhận ra ngươi là ai!

Giọng nói quen thuộc vang lên,hai người nhìn lại thì ra Hàn Sâm- người hai năm qua hay tránh mặt bọn họ.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi.

_"Ta nghĩ vì ngươi sinh khí, nên mới không chịu nhìn mặt bọn ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều rất khó chịu,thì ra là ngươi lén che dấu Hàn Tuyết ." Nghĩ đến nguyên nhân,khuôn mặt Hàn Hạo Thiên lập tức đông lạnh.

_"Sinh khí ?! Như vậy cũng chưa đủ hình dung tâm tình của ta!" Hàn Sâm sắc mặt rất khó xem, lướt qua Hàn Hạo Thiên đi đến, ngồi xổm trước mắt Hàn Tuyết,xuất ra một miếng bánh mì mới nướng,rất cẩn thận đặt vào tay Hàn Tuyết,chờ hắn quen thuộc,lại cầm chặt bàn tay nhỏ bé , kiên nhẫn chờ đợi Hàn Tuyết phản ứng.

Quá trình chậm rãi cẩn thận, làm cho Hàn Tuyết nhận ra người đang nắm tay mình,đôi môi phấn hồng nhẹ nhàng mỉm cười. Đôi tay mò mẫm tìm kiếm mặt Hàn Sâm ,sau đó ôm lấy cổ hắn.

Chứng kiến Hàn Tuyết vui vẻ ăn khối bánh mì trong tay,hắn mới đứng dậy, quay người lại , đôi mắt tràn ngập chỉ trích nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thiên " Ngươi nhớ rõ hai năm trước ta đã nói với ngươi những gì sao ? Đã dẫn hắn rời đi quê hương,phải hảo hảo chiếu cố hắn,đừng làm hắn bị tổn thương...Khi đó trong lòng ta đã cảm thấy bất an rồi. Trong mắt Tiểu Tuyết, ngươi là lý do duy nhất để hắn tồn tại,học ngôn ngữ, học nhạc khí,học bất luận kiến thức gì đều là vì ngươi,cố gắng ăn những thứ ngươi chuẩn bị cho hắn,cũng là vì ngươi,chỉ cần ngươi có thể cao hứng,chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm,trong mắt hắn trừ ngươi ra đều không dung nạp bất cứ người nào khác. Nhưng ngươi thì khác,ngươi yêu Tiểu Tuyết,cũng yêu công việc,yêu sở thích của mình,yêu cuộc sống tự do tự tại không hề bị hạn chế, trong sinh mệnh của ngươi có thể không cần sự hiện diện của Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết chưa từng yêu cầu ngươi bất cứ điều gì,chỉ cần ngươi ngẫu nhiên nhớ đến hắn,ngẫu nhiên nhìn hắn là đủ rồi! Nhưng mà ngươi...!"

Hàn Sâm hít một hơi thật dài, nói tiếp " Hai năm trước, Tiểu Tuyết hoàn toàn bị ngươi phá hủy! Ngươi có biết vì cứu hắn ta đã hao hết bao nhiêu tâm tư sao ? Ta ở phòng bệnh tùy thời tùy chỗ đều lo lắng tim hắn sẽ ngừng đập,cho dù ta có tay nghề cao siêu đến đâu,cũng không thể cứu trở về một người đã không còn ý chí sinh tồn a!!"

Hàn Tuyết ở trong ngực tựa hồ cảm nhận được hắn đang kích động,vì vậy ngừng ăn bánh mì,dùng hai tay ôm lấy hắn như an ủi.

Hàn Sâm vì động tác của hắn mà bình tâm lại,nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Tuyết ý nói mình không có việc gì.

Hàn Sâm lên án, làm cho Hàn Hạo Thiên tâm tình vốn đang kích động biến thành hổ thẹn,không dám đối mặt với Hàn Tuyết,hắn mới nhận ra giờ phút này mình mất đi tất cả ưu thế,tâm như bị vây hãm, khó khăn kiềm chế đau đớn.

Hàn Sâm hiển nhiên nhìn ra nội tâm hắn chật vật xấu hổ " Tiểu Tuyết bây giờ,như ngươi nhìn thấy,nhìn không thấy, nghe không được, nói không xong, ngay cả đi đường cũng không thể , trí nhớ đều chỉ còn lại một giấy trắng. Nếu ngươi đến mang hắn đi, đã không còn ý nghĩa gì rồi."

_"Nếu như ta đến là để chuộc tội ?" Hàn Hạo Thiên chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc,huống chi Hàn Tuyết lại là một nửa trái tim khiến hắn không thể buông tay,là một nửa linh hồn đã làm tim hắn đau đớn ,không thể nào quên suốt hai năm qua.

Hàn Sâm trầm mặc một hồi,ôm Hàn Tuyết vào nhà " Đây không phải là chuyện ta có thể quyết định."

Có tiếp nhận hay không,chỉ có Tiểu Tuyết mới có quyền quyết định.

*****

Đợi đến lúc Hàn Tuyết chịu để Hàn Hạo Thiên ôm,hơn nữa xem hắn như một phần trong cuộc sống của mình đã là hai tháng sau đó. Trong đoạn thời gian này ngoại trừ những khi phải tiến hành kiểm tra quá trình khôi phục của Hàn Tuyết thì Hàn Sâm rất ít lui tới , trái ngược với lúc đầu khó chịu,hắn cực lực dành cho hai người không gian lớn nhất.

Kỳ thật đôi mắt, lỗ tai và khả năng nói chuyện của Hàn Tuyết vẫn luôn khỏe mạnh,sở dĩ không thể nghe , nhìn , nói chuyện đều do nhân tố tâm lý. Chỉ có đôi chân,trong tương lai nếu hồi phục,chắc chắn mất đi khả năng chạy nhảy,còn có tay phải,cũng sẽ chậm chạp hơn so với người bình thường.

Hôm nay, Hàn Hạo Thiên ôm Hàn Tuyết vào công viên. Mùa đông năm nay đến muộn,hiện tại đã là tháng mười hai, mới phiêu hạ tuyết đầu mùa.

Lúc bông tuyết rơi trúng gò má Hàn Tuyết,hắn lộ ra biểu cảm kỳ quái,lấy tay sờ sờ lên chỗ mặt lạnh lạnh,bông tuyết đã tan thành màng nước mỏng. Sau đó lại có bông tuyết rơi trên trán hắn,cái miệng nhỏ bắt đầu bĩu môi,đôi tay bận rộn không ngừng vuốt lên vùng mặt đột nhiên trở nên lành lạnh.

Hàn Hạo Thiên nhìn động tác ngây thơ của hắn mà mỉm cười,ôm hắn ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên, lẳng lặng ngắm nhìn.

Hiện tại Hàn Tuyết đã cao 170cm,nhưng thể trọng chỉ có bốn mươi bảy kí,khuôn mặt tuyết trắng đỏ ứng, cực kỳ xinh đẹp. Mỗi ngày ở chung,hắn đều không nỡ dời mắt khỏi người Hàn Tuyết,sợ hắn lại tiếp tục biến mất trước mắt mình một lần nữa.

Hàn Tuyết tựa hồ hiểu ra thứ băng băng lành lạnh này chắc sẽ không chịu ngừng lại,quyết định vươn tay hứng lấy bông tuyết đang rơi từ bầu trời.

_"Đồ ngốc, không lạnh sao ?" Hàn Hạo Thiên kéo về hai tay đã lạnh buốt của hắn,ôn nhu dùng tay mình bao bọc lại,chậm rãi sưởi ấm nó,nhẹ nhàng xoa nắn cho đến khi chúng bắt đầu ấm áp lên mới thôi.

Hàn Tuyết quay sang đối mặt với hắn. Vì ngồi trên đùi Hàn Hạo Thiên mà độ cao không chênh lệch nhau lắm, đôi môi phấn hồng ma sát lấy cằm Hàn Hạo Thiên. Cảm thấy dương dương,hắn sờ lên chiếc cằm bóng loáng chưa bao giờ mọc râu của mình, nhíu nhíu mày.

Hai tay mảnh khảnh nhích lên một tý,vuốt ve môi Hàn Hạo Thiên,xúc cảm ấm áp làm cho hắn không nhịn muốn chơi tiếp.

Hàn Hạo Thiên thở dài một hơi " Tiểu Tuyết,em có biết hành vi bây giờ của em như là muốn câu dẫn anh sao ?"

Hàn Tuyết làm sao nghe được hắn phàn nàn ? Một người chơi bất diệc nhạc hồ,không, ngón thừa lúc Hàn Hạo Thiên nói chuyện vói đi vào, đầu ngón tay ẩm ướt mang theo mềm nhuyễn cực nóng xúc cảm,khiến cho cái miệng nhỏ kinh ngạc nhếch lên.

Bộ dáng khả ái của hắn làm Hàn Hạo Thiên tạm thời vứt đi lý trí,hơi nghiêng đầu,dễ dàng công thành chiếm đất cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ mê người.

Hoàn toàn không biết mình đang bị hôn,cái miệng nhỏ nhắn càng kinh ngạc mở lớn hơn,làm cho Hàn Hạo Thiên thừa cơ xâm nhập.

Môi kề môi lan tỏa đến nhiệt hộ,đầu lưỡi quấn quanh chập choạng nhuận nhuyễn,làm cho Hàn Tuyết theo bản năng nhắm mắt lại,thừa nhận xúc cảm lạ lẫm mà Hàn Hạo Thiên mang đến,toàn thân tê dại như sắp hòa tan.

Khi hai người hưởng thụ hết nụ hôn cuồng nhiệt,ngay cả Hàn Hạo Thiên cũng đã thở hồng hộc,đừng nói chi là Hàn Tuyết yếu ớt,cả người hắn xụi lơ dán vào ngực Hàn Hạo Thiên,bày ra trạng thái vô lực thiếu dưỡng khí.

Hàn Hạo Thiên mỉm cười " Tiểu Tuyết, em nghĩ chúng ta đã bao lâu rồi chưa hôn nhau rồi ?" Hắn thân thân cái miệng nhỏ nhắn đang thở phì phò.

_"Hơn hai năm rồi! Em vẫn ngọt ngào như vậy, thực không hiểu làm sao anh có thể vượt qua được đoạn thời gian dài như vậy." Hàn Hạo Thiên nâng lên đôi má Hàn Tuyết " Đến khi nào em mới có thể nhìn thấy,có thể nghe được, có thể nói chuyện ? Cho dù vĩnh viễn không thể nhớ lại quá khứ của chúng ta cũng không sao,anh chỉ hy vọng em sớm ngày khôi phục." Tiểu Tuyết tốt như vậy,có thể nhìn thấy, nghe được thế giới này , với hắn mà nói chính là một sự kiện tốt đẹp nhất a!

Hàn Tuyết như là nghe được lời hắn nói , đột nhiên lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, mò mẫm chạm vào khuôn mặt Hàn Hạo Thiên,cái miệng nhỏ nhắn rất nhanh đạt được thứ mình muốn.

Hàn Hạo Thiên trợ to hai mắt,dở khóc dở cười phát hiện thì ra mình cũng có ngày bị xâm phạm, rầu rĩ phát ra tiếng cười.

_"Xem ra em nghiện hôn rồi, tiểu đông tây." Hắn phối hợp hôn Hàn lấy Tuyết, trong nội tâm một hồi thét gào. Quả nhiên tự mình hại mình,chỉ thấy dưới hạ thân không tự kiềm chế được mà sưng lên,cái loại tình cảnh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này đối với hắn mà nói,thật sự vừa khiến hắn hưởng thụ ngọt ngào vừa phải vui vẻ chịu đựng tra tấn thống khổ a!

****

Thấy quan hệ hai người tiến triển nhanh như vậy, Hàn Sâm thật không ủng hộ,nhưng mà không nghĩ tới nhờ đó Hàn Tuyết mà phát ra thanh âm. Có lẽ vì lẫn nhau môi chạm môi gợi lại cảm giác quen thuộc làm cho Hàn Tuyết nhớ lại,trên đường đi, Hàn Tuyết vui vẻ hẳn lên một đường hôn Hàn Hạo Thiên về đến nhà,sau đó khi Hàn Sâm ôm hắn khỏi Hàn Hạo Thiên, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn phát ra tiếng kháng nghị. Do thính giác vẫn chưa phục hồi,hắn chỉ phát ra âm tiết, cái miệng nhỏ nhắn cứ a a kháng nghị.

_"Tiểu Tuyết, ngươi nói chuyện lại rồi!" tất cả mọi người đều trọn tròn hai mắt kinh hỉ thốt lên, Hàn Hạo Thiên cũng mất đi bình thường lãnh khốc,ôm Hàn Tuyết xoay tròn. Hàn Tuyết căn bản không biết mọi người đang cười như điên , hắn chỉ chú ý Hàn Hạo Thiên ôm ấp,thật cao hứng mò mẫm tìm môi Hàn Hạo Thiên, vui vẻ dùng miệng đùa nghịch món đồ chơi mới.

_"Nếu thính giác cũng hồi phục thì tốt rồi." Tiểu gia hỏa không thể nghe người khác nói chuyện,tiếng vọng lại chỉ là âm điệu thể hiện cảm xúc,hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.

_" Từ từ từng bước một." Hàn Sâm có chút đồng tình Hàn Hạo Thiên, ai cũng có thể nhìn thấy Hàn Hạo Thiên đều nhanh bị Hàn Tuyết hôn đến mức không thể khắc chế.

_"Ngươi nghĩ, có nên tách bọn họ ra ?" Lão đệ đáng thương,dục vọng phấn chấn bừng bừng là một sự tình rất thống khổ,thực tế đối tượng còn là chính mình âu yếm bảo bối.

Hàn Sâm cười hả hê " Tự làm tự chịu " Bây giờ mà tách bọn họ ra,sẽ làm Tiểu Tuyết mất hứng,chỉ cần tâm tình Tiểu Tuyết hảo,hắn mặc kệ người bị hại đáng thương như thế nào.

May mắn đã tới bữa tối,Hàn Tuyết cũng đói bụng rồi,tự động buông tha món đồ chơi, chuyển hướng về phía có mùi thơm phát ra hô hào.

_Đói rồi sao ?

Không nghe được câu hỏi của hắn,cái miệng nhỏ vẫn cứ kêu la

Hàn Hạo Thương cười tự giễu,lắc đầu ôm Hàn Tuyết vào phòng ăn

******

Ngoài ý muốn đón nhận từng cái từng cái đến

Một tháng sau,điện thoại Hàn Kình Thiên bỗng vang lên,Hàn Hạo Thiên đang ở trong phòng tắm tất nhiên không thể đi ra nhận điện thoại giúp ca ca, Hàn Tuyết đã tắm rửa sạch sẽ lại không di chuyển được nên đành nằm trên giường chơi,trong lúc vô tình bắt lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông.

Hàn Tuyết tò mò mở nắp điện thoại ra,bên miệng hừ hừ ai nghe cũng không hiểu.

_"Là con sao ? Kình Thiên ?" giọng nữ nghiêm nghị truyền đến, đầu dây bên kia phát ra tiếng y ê a U-a aaa...làm nàng không hiểu làm sao.

Hàn Tuyết lập tức đình chỉ động tác,thanh âm cũng im bặt.

_Kình Thiên ?

Tiếng thứ hai truyền qua,điện thoại rớt xuống giường

_"Là Hạo Thiên sao? Là mẹ đây, con vẫn chưa chịu nói chuyện với mẹ sao ?" Hàn Anh hiểu lầm người tiếp điện thoại là Hàn Hạo Thiên,cho nên mới không trả lời nàng"Hạo Thiên ,mẹ..."

Hàn Tuyết hoảng sợ mò mẫm tìm kiếm điện thoại,cầm điện thoại lên lại nghe thấy tiếng nói lúc nãy,vội vàng ném nó đi,vừa vặn ném vào phòng tắm không đóng cửa. Hàn Hạo Thiên nhìn thấy điện thoại bay đến,nện vào tường,sau đó rơi xuống chia năm xẻ bảy

_"Tiểu Tuyết ?" Tắt vòi nước,quấn khăn tắm,Hàn Hạo Thiên đi ra bắt gặp Hàn Tuyết đang cố sức chôn mình trong chăn.

_Tiểu Tuyết ?

Hắn lôi ra, nhưng còn chưa thấy được người bên trong, chăn đã nhanh chóng bị kéo trở về.

Muốn cùng hài tử câu thông nhất định phải dùng phương pháp của hài tử,vì vậy thân hình cao lớn cũng chui vào trong chăn.

Hàn Tuyết quay đầu về phía Hàn Hạo Thiên,sau đó vươn tay ôm hắn " Sợ, Tiểu Tuyết rất sợ..." Thanh âm mơ mơ hồ hồ nghe như là tiếng Trung.

_"Em nói cái gì !?" Hàn Hạo Thiên vô thức hỏi lại,muốn xác định mình không nghe lầm,nhưng nghĩ tới Hàn Tuyết không thể nghe được ,đang muốn mắng mình ngu ngốc,Hàn Tuyết lại mở miệng

_"Sợ...âm thanh...Tiểu Tuyết sợ..."không thấy Hàn Hạo Thiên mình,hắn bắt đần nức nở như đứa bé

_"Em nghe được ? Em nghe được lời anh nói !!!" Hàn Hạo Thiên đột nhiên ôm chặt Hàn Tuyết,âm thanh kinh ngạc vang dội đến từng ngóc ngách trong phòng.

Hàn Tuyết bị dọa liền ngừng khóc " Đau quá đau quá..." hắn ủy khuất xoa xoa hai lỗ tai,nhưng lại nhớ tới tiếng nói vừa rồi, lại tránh trong ngực Hàn Hạo Thiên.

_Tiểu Tuyết, trả lời anh,em nghe thấy tiếng anh nói đúng không ???

Hàn Tuyết nằm trong ngực Hàn Hạo Thiên gật gật đầu,hai tay bò lên mặt hắn,che lấy thứ đang làm ầm ĩ kia,đồng thời cũng là món đồ chơi của mình " Ồn ào...quá ồn ào..."

Hàn Hạo Thiên nghe vậy bật cười,Hàn Tuyết lúc trước sao có thể oán trách hắn như vậy ?Nhưng mà chính mình lúc trước cũng đâu dễ dàng mất kiểm soát như bây giờ ? " Bất quá mới hơn hai năm, không nghĩ tới chúng ta đều thay đổi nhiều như vậy, vận mệnh thật sự không thể đoán trước đúng không ?" bắt lấy đôi tay mảnh khảnh kia,hắn dễ dàng đặt Hàn Tuyết ngồi lên đùi mình,mặt đối mặt,chỉ tiếc Hàn Tuyết đã mất đi thị giác không cách nào giống như Hàn Hạo Thiên nhìn chăm chú đối phương.

_Hàn Sâm nói em có thể nhìn thấy,nhưng em từ chối tiếp nhận. Anh rất tham lam, phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng khiến em không những nghe anh, trả lời anh mà còn dùng đôi mắt xinh đẹp này nhìn anh ? Chẳng lẽ trước kia em nhìn thấy quá nhiều chuyện thương tâm,cho nên bây giờ không muốn nhìn nữa ???

Không hiểu Hàn Hạo Thiên đang nói cái gì , nhưng trong lời nói lại chứa đựng thống khổ cùng hối tiếc khiến Hàn Tuyết quên đi sợ hãi,như muốn an ủi Hàn Hạo Thiên,hắn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Hạo Thiên,một nụ hôn nối tiếp một nụ hôn.

Hàn Hạo Thiên vì động tác của hắn, trong lòng cảm động không thôi,mỉm cười ôn nhu hôn hắn.

Trên mặt dương dương ấm ấm, làm cho Hàn Tuyết cười khanh khách,lập tức ngẩng đầu lên,tránh né nguyên một đám mưa hôn không ngừng " Ngứa...Ha ha ...không muốn...ngứa ngứa..." bàn tay nhỏ bé không ngừng đẩy đầu Hàn Hạo Thiên ra .

_"Tiểu Tuyết, cho anh được không ?" mày rậm trên đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú Hàn Tuyết , trong mắt hàm chứa khát vọng mãnh liệt.

Nghe hắn nói,Hàn Tuyết bỗng nhiên yên tĩnh trở lại,đôi tay nắm lấy tóc Hàn Hạo Thiên.

Tình cảm hàm chứa trong giọng nói của Hàn Hạo Thiên,kích thích tiếng lòng Hàn Tuyết, hắn nở nụ cười hồn nhiên " Cho anh..Tiểu Tuyết cho anh ",toàn tâm toàn ý kính dâng. Cho dù sớm quên đi tất cả,cho dù phải chịu tổn thương nặng nề nhất. Đã hơn hai năm,tâm của hắn vẫn lựa chọn Hàn Hạo Thiên , chấp nhận trả giá vô điều kiện.

Thoáng chốc, mắt Hàn Hạo Thiên đỏ lên,hai người chậm rãi ngã vào mềm mại giường lớn,ôn nhu đè đầu Hàn Tuyết xuống,cho Hàn Tuyết một nụ hôn mãnh liệt tràn đầy hối hận " Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Khi hắn kịp nhận ra đã quá muộn,lúc trước hắn quá phóng túng tình cảm của mình,làm cho bảo bối yêu quý phải chịu tổn thương .

Hàn Tuyết nằm trên người hắn, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực,tay phát hiện hai gò má Hàn Hạo Thiên ẩm ướt..

_"Đừng khóc...đừng khóc...Tiểu Tuyết đau..." ngẩng đầu lên, hắn luống cuống lau đi nước mắt trên mặt Hàn Hạo Thiên,đôi mắt không tiêu cự cũng chảy xuống từng giọt thủy tinh trong suốt,thấm đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp.

_"Hảo..Không khóc. Anh không khóc,Tiểu Tuyết cũng không khóc." Hàn Hạo Thiên gạt đi những giọt lệ làm tim mình thắt đau. Nước mắt của Tiểu Tuyết,hắn không bao giờ muốn thấy cũng là thứ mỹ lệ nhất làm hắn động tâm.

_"Cũng không khóc..." xác định trên mặt Hàn Hạo Thiên không còn nước mắt,hắn bật cười,nhưng nước mắt của bản thân lại không dừng lại được, cứ chảy xuống mãi..

Cỡ nào mỹ lệ làm lòng người thương tiếc.

Tận lực không làm kinh động Hàn Tuyết,hắn xoay người đổi lại vị trí,dùng một lần hôn sâu đổi lấy một giọt lệ của Hàn Tuyết. Khi nước mắt ngừng chảy, nụ hôn cũng dừng lại,nóng rực môi hôn, thiêu đốt tim hai người.

Một kiện theo một kiện quần áo rơi xuống,thân thể hai người thiếp sát vào nhau,dùng da thịt nhen nhóm lửa tình.

Hai người ngực dán ngực,Hàn Hạo Thiên chôn đầu vào hõm vai Hàn Tuyết, mân mê vùng mẫn cảm sau tai. Hàn Tuyết ôm chặt hắn,cảm nhận tấm lưng cường tráng bừng bừng lực lượng. Hai chân khó không chế,dưới sự giúp đỡ của Hàn Hạo Thiên,ma sát lẫn nhau. Không giống lúc xưa lông bông nhiệt tình,hai người chậm rãi, dùng phương thức tình cảm mãnh liệt nhất,cảm nhận lẫn nhau hơi thở nóng bỏng kích tình nồng nàn...

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro