88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn Thứ 87

“Cho nên em lo lắng cho Monica?” Diệp Thiên tự mình châm trà cho Thường Hiểu Vân.

“Em chỉ cảm thấy do hoàn cảnh sinh trưởng nên nàng trở nên quá mức ngây thơ. Giới nghệ sĩ sẽ tạo áp lực cho nàng là đương nhiên. Chúng nó đều là con gái, hơn nữa vị trí đều gây chú ý cho người khác, nếu chúng nó không kiên định nhưng che dấu tình cảm này không nói ra, thì dù tình cảm này có tiếp tục trong bí mật thì em cũng không can thiệp, nhưng sau đó sẽ xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến cả hai, đến lúc đó tình cảm đã sâu đậm, càng khó dứt ra…”

“Cho nên mục đích của Hiểu Vân không phải là chia cắt chúng nó, trái lại muốn thắt chặt tình cảm của hai người đúng không”

Thường Hiểu Vân nhìn dàn cây cảnh trong sân, ánh mắt dần mông lung: “Kỳ thật em cũng không biết tâm ý mình rốt cuộc là gì”

Tuy nàng và lão Mạc để Mạc Tịnh Ngôn một mình ở lại, thế nhưng cũng không tiêu sái đến nỗi không quan tâm đến con gái cưng. Nàng có tay chân trong công ty truyền hình và điện ảnh Thiên Minh luôn báo cáo tình hình Mạc Tịnh Ngôn cho nàng biết, bằng không làm sao Thường Hiểu Vân biết rõ Mạc Tịnh Ngôn như lòng bàn tay được? Dù sao nàng không phải ba đầu sáu tay. Khi nàng biết được chuyện con gái nàng cùng nữ minh tinh ngoài hai mươi mới nổi tiếng không chỉ là tin đồn mà là sự thật, thì nàng lập tức nói với lão Mạc phải về nước một phen.

Lão Mạc nhìn nàng đóng gói đồ đạc, tay bưng tách cà phê, rì rì nói: “Chuyện của con gái em quản nhiều quá làm chi”

“Anh nói nghe dễ lắm, con gái không phải do anh sinh đương nhiên không biết đau lòng.”

Lão Mạc vẻ mặt vô tội nhìn Thường Hiểu Vân: “Con gái cũng có một nửa là của anh mà”

Thường Hiểu Vân mặc kệ hắn, thu thập hành lý, liên hệ trợ lý đặt vé máy bay.

Lão Mạc vẫn trấn định xem báo, lại nói: “Lần này về sẽ tìm lão Diệp à?”

Thường Hiểu Vân quay người dùng khóe mắt liếc hắn, thấy hắn rất thản nhiên nhàn nhã không nhìn lại, khiến nàng không khỏi cười lạnh: “Đúng vậy, lâu quá không gặp, nên thăm một chút. Em rất nhớ bọn lão Diệp, anh có muốn đi cùng không?”

“Khục khục…anh không rảnh”

Cứ như vậy Thường Hiểu Vân cùng trợ lý về nước. Lúc đầu nàng cũng không ngờ Mạc Tịnh Ngôn sẽ nói: “Con sẽ không rời xa em ấy”, nàng vẫn tưởng mình hiểu rõ con gái, Monica vốn không phải là người bộc lộ cảm xúc, trời sinh tính cách như vậy có chút không giống vợ chồng nàng, giới văn nghệ tạo áp lực rất lớn lên nàng, Thường Hiểu Vân sợ nàng sẽ thu mình lại, lần trước trở về thấy nàng mở lòng với Vương Tử Hựu, trong lòng có chút vui vẻ, thế nhưng nghĩ lại sự tình không đơn giản như vậy.

“Tính cách Tiểu Tịnh dễ dàng toàn tâm, mặc kệ là công tác hay là tình yêu, chỉ cần nó quyết tâm nhất định sẽ làm hết mình, nó là người không chịu thua. Bề ngoài nó có vẻ lãnh đạm, kỳ thật nó là một đứa nhỏ rất cố chấp, em lúc nào cũng nghĩ, nếu nó thật sự yêu một người thì sẽ yêu rất sâu đậm, toàn tâm toàn ý dành tất cả cho tình cảm đó.”

“Bất kể là áp lực của ngoại giới hay của chính bản thân nó, nếu sau này chúng nó chia tay, không biết Tiểu Tịnh phải mất bao lâu để trở về bình thường. Thế nhưng nếu Vương Tử Hựu cũng giống như nó muốn lâu dài, mà em chen chân vào phá đám, thì kỳ thật em không biết phải đối mặt với con gái thế nào.”

Diệp Thiên thấy Thường Hiểu Vân thật sự phiền não: “Kỳ thật vô luận em có can thiệp để khảo nghiệm đứa con gái kia, thì cũng là vì con gái của mình. Hơn nữa nếu cả hai đều rất kiên định, em có dùng hết cách cũng sẽ thất bại thôi, còn khiến Tiểu Tịnh phản cảm. Cho dù thật sự khiến tình cảm này tổn thương, nhưng đó cũng là trải nghiệm của nó, không có trải nghiệm thì đứa nhỏ sẽ mãi mãi không lớn nổi. Mấy người chúng ta chỉ còn biết tới đâu hay tới đó thôi, không phải sao?”

Lời nói của Diệp Thiên làm nàng nghĩ đến những chuyện xảy ra nhiều năm trước lúc nàng vẫn còn trẻ. Khi đó tuổi trẻ phơi phới, hiện tại đã trở thành người đứng đầu hắc bang Bách Mộc tổ Diệp Thiên, lão Trịnh trở thành cảnh sát trưởng thành phố, còn lão Giang thì nắm giữ tài sản nổi tiếng thế giới, còn có lão Mạc mở chuỗi siêu thị lớn ở nước Mỹ, cưới được nữ minh tinh đẹp nhất, hơn ba mươi năm trước bọn họ có rất nhiều khúc mắc tình cảm, đã làm rất nhiều chuyện xúc động. Nhưng tuổi trẻ là cơ sở quan trọng cho thành công hiện tại, Thường Hiểu Vân cũng rất rõ điểm ấy.

Ngoài cửa sổ mặt trời sáng chói, Thường Hiểu Vân lại rất u ám.

“Con cháu đều có phúc” Cuối cùng Diệp Thiên nói: “Tám đứa trẻ kia của anh, nhìn bề ngoài có vẻ độc lập, nhưng thật ra…rất loạn”

oOo

Tuy Vương Tử Hựu đã vào bệnh viện, đoàn phim để nàng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại bận rộn nhiều việc. Một bên kết thúc tuyên truyền Ỷ Thiên, một bên còn phải chuẩn bị cho bộ phim mới, cùng hợp đồng quảng cáo, phát ngôn từng đợt từng đợt tiếp nối nhau không ngừng, Mạc Tịnh Ngôn căn bản làm việc vất vả đến mệt mỏi cực độ, nhưng lòng nàng vẫn nhớ đến thương tích của Vương Tử Hựu. Nhiều khi vào nửa đêm nàng vào phòng bệnh của Vương Tử Hựu, cùng nàng trò chuyện, đỡ nàng đi WC. Phòng bệnh là phòng VIP nên có thêm một giường phụ, nhưng giường phụ ở cách xa Vương Tử Hựu, nên Mạc Tịnh Ngôn không thích đi ngủ, nửa đêm mệt nhọc mới nằm trên giường nàng mà ngủ.

Vương Tử Hựu yêu thương nàng, nói nàng ban ngày đã mệt như thế, buổi tối còn dày vò, cả người gầy hằn đi, muốn nàng trở về nghỉ ngơi. Mạc Tịnh Ngôn không trả lời, nhưng chết sống không chịu đi, ghé bên giường ngủ, khi đã chìm vào mộng vẫn còn nắm tay Vương Tử Hựu. Vương Tử Hựu thường xuyên nửa đêm không ngủ được, ngắm nhìn Mạc Tịnh Ngôn ngủ, trong lòng liền tràn đầy.

Thực hy vọng sẽ mãi như vậy, trời đừng sáng. Bởi vì trời sáng Mạc Tịnh Ngôn sẽ lại đi, các nàng lại phải rời nhau.

Càng ngày càng không chịu đựng nổi khoảng thời gian xa nàng, giống như lòng nàng không hiểu sao cứ vò nát thành một khối.

Chính là vì mỗi đêm mỗi ngày đều mệt nhọc, rốt cuộc Mạc Tịnh Ngôn té xỉu ở trường quay.

Đại Nguyên bị chuyện này của nàng kích động, suýt tí nữa cũng muốn đi theo, hai nghệ sĩ nổi tiếng trong tay đều ngã bệnh, tổn thất cực lớn, nàng bất đắc dĩ nhìn lên trời, hận không thể cùng té xỉu cho rồi.

“Gần đây chị trông rất mệt?” Đại Nguyên ngồi trong vừa thấy 80, 80 đã đưa ra nhận xét. Đại Nguyên lập tức gục trên vai 80, khóc thảm nói: “80 ah 80, ngực chị lại nhỏ đi rồi!”

Tô Trì ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn các nàng mập mờ ám muội, bất đắc dĩ đành phải giúp các nàng uống rượu.

80 đương nhiên cũng theo dõi những chuyện gần đây của Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu. Hiện tại chỉ cần lên mạng mở trang giải trí sẽ nhìn thấy tin tức của Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu. Trang tin tức lá cải không cần phải nói, Vương Tử Hựu quay phim bị thương phải nằm viện, Mạc Tịnh Ngôn mỗi đêm đều đến thăm, mỗi hành động đều được cập nhập nhanh chóng, tuy nói bọn họ chưa bao giờ thừa nhận quan hệ với giới truyền thông, nhiều lắm là “Bạn tốt” nhưng truyền thông đem vụ Mạc Tịnh Ngôn ở phòng bệnh Vương Tử Hựu đuổi phóng viên làm rùm beng lên, nói Mạc Tịnh Ngôn “vì yêu nổi giận”, “thô bạo vô lễ”. Việc này nhất thời vô cùng huyên náo, mặc cho Mạc Tịnh Ngôn tham dự sự kiện hay hoạt động gì đều bị hỏi đến vấn đề này.

Mạc Tịnh Ngôn đối với chuyện này rất ôn hòa nói: “Đối với một nghệ sĩ chuyên nghiệp bị thương thì các anh phải đối xử như thế nào hả? Giờ hỏi tôi là ý gì?” Lời này bị tất cả trang Video điên cuồng đăng lại, tỷ suất người xem một ngày phá trăm ngàn lượt.

Hiện tại cơ hồ mọi người đều chấp nhận mối quan hệ của họ, chỉ chờ các nàng công khai mà thôi. Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có thái độ hứng thú hay tò mò với chuyện của các nàng, cũng không ít người cảm giác hai người con gái như vậy thật tội nghiệp, thật sự là “khó coi” là “vô đạo đức”,”hai người con gái xinh đẹp yêu nhau, đàn ông phải tính thế nào bây giờ….”

“Kỳ thật chủ quản đã muốn ra mặt can thiệp, tựa hồ đã bàn bạc với ông chủ lớn” Ngón tay Đại Nguyên tinh xảo kẹp lấy Davidoff, gác trán có chút phiền muộn “Thật ra thì các nàng cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Ta nói, nếu không công khai thì chủ quản có thể nhắm mắt bịt tai cho qua. Nếu có thể che dấu tình cảm không cho ai biết rõ thì tốt rồi, đợi sau này hai người giải nghệ có thể bay ra nước ngoài kết hôn ở chung, có nhiều nghệ sĩ bề ngoài làm bộ như mình độc thân. Tốt rồi, cả hai đều là người thiếu kiên nhẫn, đối với chuyện của người yêu dễ nổi cái, em nói xem, các nàng có phải là những người có đầu óc không?”

80 nghe xong cười lắc đầu.

80 cùng Tô Trì dùng tạp chí phản kích Cố Hồng Trình trở nên nổi tiếng, mặc dù không có truyền bá rộng rãi, nhưng vì mang tính chất thần bí nên số đầu tiên phát hành đã bán được số lượng lớn, sự nghiệp hai người cũng ổn định

“Thực hâm mộ hai người” Đại Nguyên ôm vai 80 “Bên cạnh có người để em phấn đấu quả thật không tệ.”

80 giả vờ bận rộn uống rượu, Tô Trì yêu mị cười: “Cứ thoải mái hâm mộ, chị cũng nhanh tìm bạn gái đi, đừng có ở mãi bên người tiểu 80 của em lầm bà lầm bầm mãi…”

80 cùng Đại Nguyên đồng thời quay đầu trừng nàng, đồng thanh nói: “Ghen hả?”

Tô Trì tối sầm lại, các người CP a!

oOo

Mạc Tịnh Ngôn ở bệnh viện truyền dịch, nằm lâu như thế vẫn thấy chóng mặt, toàn thân vô lực. Trợ lý Tiếu vội vội vàng vàng bên ngoài, Mạc Tịnh Ngôn nhìn thấy hắn lúc ẩn lúc hiện có chút phiền lòng, nhẹ nói “Tiếu, giúp chị mua một ít báo chí có được không?”

“Được được!” nhận lời yêu cầu của Mạc Tịnh Ngôn, Tiếu lập tức chạy đi.

Thật ra Tiếu rất chăm chỉ, người không tệ, nhưng đôi khi vẫn rất sốt sắng thái quá, Mạc Tịnh Ngôn vẫn muốn một trợ lý nữ.

Báo chí mua được rồi, Mạc Tịnh Ngôn để Tiếu nghỉ ngơi một chút, nàng định đọc báo xong đi ngủ. Tiếu đi ra ngoài đóng cửa phòng lại dùm nàng, Mạc Tịnh Ngôn mở báo ra đọc thì lập tức hết buồn ngủ, trang đầu báo giải trí giật một cái tít cực bắt mắt kèm hình ảnh Hách Như Lâm ngồi bên cạnh giường bệnh Vương Tử Hựu, tay cầm trái bưởi đã lột vẻ mặt vui vẻ như muốn đút nàng ăn. Vương Tử Hựu mặt tái nhợt đáng sợ, trên mặt ẩn ẩn một tia vui vẻ.

“Vương Tử Hựu được tẩm bổ, Mạc Tịnh Ngôn ngất xỉu ở phim trường” hàng chữ đỏ chót đâm vào mắt Mạc Tịnh Ngôn, bên phải tờ báo in hình nàng ngất xỉu.

Hừ, truyền thông hiện nay thật nhanh nhạy, ban ngày nàng mới xỉu, buổi chiều đã có tin.

Mạc Tịnh Ngôn vô lực nghiêng đầu dựa vào tay ghế sofa, tinh tế nhìn tấm hình.

Biểu hiện của Tiểu Hựu không giống như phản cảm. Người con gái này là ai? Hình như nàng là diễn viên đóng chung thì phải? Người mẫu? Hoàn toàn chính xác, dáng người chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp…tim co rút đau nhói. Mạc Tịnh Ngôn biết rõ, những ảnh này đều do các phóng viên dùng kỹ thuật cao siêu để chụp được, hoàn toàn là muốn gây sóng gió, hiện tại số người muốn mượn danh tiếng của Vương Tử Hựu xếp hàng dài đến hết phố Trường An, thế nhưng chứng kiến hình ảnh cùng tiêu đề như vậy, nàng vẫn cảm thấy khổ sở trong lòng mà không nói nên lời?

Hiện tại rất muốn ở bên cạnh nàng, thế nhưng thân thể Mạc Tịnh Ngôn mệt mỏi, một chút năng lượng cũng không có, tim cũng mệt nhoài, cả người cứng ngắt tại chỗ, thật lâu không cách nào nhúc nhích.

“Ta và ngươi có nhiều người cản trở, nhiều thị phi như vậy, làm sao có thể vượt qua tất cả đây? Đợi đến lúc năng lượng của ta tiêu hao hết thì làm sao có thể bên cạnh ngươi?” Kỳ thật nàng cũng muốn cùng Vương Tử Hựu như tình nhân, cũng nắm tay trên đường, cùng ăn cơm, cùng chụp ảnh, cùng leo lên đỉnh cao, ta đối với ngươi cười thật sáng lạn…

Thế nhưng sự thật luôn là sự thật, có thật nhiều chướng ngại không thể vượt qua.

oOo

Vương Tử Hựu đương nhiên cũng đọc được tin tức kia, bất quá là do Hách Như Lâm tự mình đưa cho nàng xem, Vương Tử Hựu liếc một cái lập tức ném báo chí vào mặt Hách Như Lâm. Hách Như Lâm không tức giận, nheo mắt cười nói: “Cô không ngại bị báo chí chụp được cảnh cô bạo lực với ta sao…tiếp tục”

“Ngươi dắt phóng viên lại đây, hay lắm, lần trước cũng là do ngươi mang đến, cố ý muốn chụp, không phải sao?” trên người Vương Tử Hựu có rất nhiều vết thương hành động bất tiện, bằng không sẽ đạp một cái: “Ngươi không phải muốn dựa vào ta để nổi tiếng sao? Rất tốt ta đây…”

“Không phải” Hách Như Lâm càng đến gần hơn “Tôi đối với danh tiếng không có hứng thú, tôi chỉ có hứng thú với cô thôi.”

Vương Tử Hựu trả lời cực lạnh: “Ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có!”

“Ah, cái này tôi biết rõ” Thanh âm Hách Như Lâm đột nhiên nhỏ lại  “Cô thích Monica đúng không?”

Sắc mặt Vương Tử Hựu trầm xuống, không trả lời.

“Nhưng tôi muốn tiết lộ với cô một điều, chính mẹ của Monica đã kêu tôi đến đây dụ dỗ cô”

Trong nháy mắt Vương Tử Hựu trông thấy Hách Như Lâm ôm lấy eo của nàng, phóng viên như vũ bão xông vào, chụp được cảnh này.

Vương Tử Hựu không giãy dụa, hoặc là do trước mắt nàng hiện giờ là một màu đen kịt.

Mẹ Monica??

oOoMàn Thứ 88

Vương Tử Hựu hoàn toàn không đợi thương tích lành lặn mà đã quay trở lại phim trường, nhân vật này của nàng vốn cần gò má bị thương, kết quả nàng bị thương thật, giảm bớt một khâu hóa trang.

Hôm nay phim trường có rất nhiều phóng viên đến dò xét, nói là dò xét, kỳ thật muốn khai thác tin đồn của Vương Tử Hựu và Hách Như Lâm. Vương Tử Hựu căn bản không cho bọn họ cơ hội, cách Hách Như Lâm rất xa, một ánh mắt trao đổi cũng không có, khi diễn chung đều hoàn toàn nhập tâm, nhưng khi đạo diễn hô “cut” là lập tức không quay đầu đã rời khỏi, đừng nói là đối tượng tin đồn, ngay cả nhân viên công tác cũng không nói chuyện.

Phóng viên thất vọng ra về, Vương Tử Hựu tổn thương còn chưa khỏe lại động vào vết thương, thế nhưng nàng không một lời phàn nàn, trợ lý cũng chẳng thèm để ý. Nàng trở lại phòng nghỉ dọn dẹp đồ đạc, trợ lý muốn phụ một tay cũng không được, thập phần thấp thỏm không yên đứng một bên không biết phải làm thế nào cho tốt. Tuy bình thường áp khí của Vương Tử Hựu rất thấp, nhưng hôm nay cảm thấy trên đỉnh đầu nàng mây đen phủ đầy, giống như Lôi Thiểm Điện có thể đánh chết người đụng đến nàng.

Vương Tử Hựu thu dọn đồ đạc thì điện thoại rơi ra, một màu đỏ chót trên sofa. Cảm xúc đen thẫm.

Vương Tử Hựu biết Mạc Tịnh Ngôn ngã bệnh, thế nhưng nàng cũng không ân cần hỏi thăm nàng. Nàng không biết Hách Như Lâm là do mẹ nàng đưa đến, bản thân Mạc Tịnh Ngôn không hay biết chuyện này.

Tính toán gì đây? khảo nghiệm sao? Khảo nghiệm mình có xứng với con gái bà ấy hay không sao? Thật là vớ vẩn! Mình chân thật đối đãi cần gì phải phối hợp với bà diễn một màn này chứ? Vương Tử Hựu hai lần gặp Thường Hiểu Vân đều là thập phần hữu lễ, thế nhưng vì cái gì đối phương lại muốn tạo nên chuyện vô lễ như thế chứ? Cũng bởi vì Mạc gia các nàng có tiền có thế, một câu có thể mời hắc đạo lẫn bạch đạo nên muốn chơi chết ai thì chết hay sao?

Vương Tử Hựu cười lạnh, nguyên chính mình cố gắng cho đến lúc này vẫn bị người ta xem là đồ chơi sao? Dù không nên giận chó đánh mèo Mạc Tịnh Ngôn, thế nhưng Vương Tử Hựu không biết sẽ dùng cảm giác nào để đối mặt với nàng…Tạm thời mình cần thời gian để làm tiêu giảm cơn giận dữ ức chế sắp không kiềm chế nổi…nàng không muốn bởi vì bản thân không tĩnh lặng mà nói những lời độc ác với Mạc Tịnh Ngôn, tổn thương nàng.

Điện thoại mở khóa, phát hiện có rất nhiều tin nhắn cùng điện thoại, hình ảnh Mạc Tịnh Ngôn mỉm cười xuất hiện trên màn hình, Vương Tử Hựu trong lòng đau xót, tắt di động ném vào túi xách.

Vừa đi ra đã thấy Hách Như Lâm tựa như đợi nàng thật lâu, hai tay khoanh trước ngực, một bên vai dựa vào tường, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra dưới chiếc váy ngắn cũn, thấy tiểu trợ lý của Vương Tử Hựu nhìn ngây người.

“Đừng vội về, đi uống rượu với em được không?”

Vương Tử Hựu chẳng thèm nhìn nàng đi qua luôn, Hách Như Lâm kéo cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Mẹ người ta đối với chị như vậy, chị còn một lòng với người ta sao?”

Vương Tử Hựu bị nàng giữ chặt, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, dùng sức hất tay nàng ra, giày cao gót dẫm mạnh đi về phía trước, biến mất sau hành lang. Tiểu trợ lý của Vương Tử Hựu vội vàng đi theo sau lưng nàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hách Như Lâm. Hách Như Lâm tựa tường, điện thoại vang lên:

“Dì Thường, yên tâm, con nói cho nàng biết là con được dì gọi đến rồi…phản ứng của nàng rất thú vị, vẫn lãnh đạm, không nói gì hết, bất quá nhìn kỹ thì quả thật đang chịu tổn thương” Hách Như Lâm thích thú nói về Vương Tử Hựu, đột nhiên nghe lời nói bên kia thay đổi “Cái gì, không tiếp tục sao?”

“Ân” Thường Hiểu Vân nói “Vất vả cho con rồi, con có thể đến chỗ ta lấy tiền”

“Dì Thường, dì nói đùa phải không? Đã chơi đến mức này rồi sao không chơi tiếp? Hách Như Lâm xoay tại chỗ: “Dì nói thật dễ, con cũng sẽ bị tổn thương đấy”

“Ah? Vì sao?”

“Được rồi…có lẽ con thật sự có hứng thú với người con gái này” Năm ngón tay Hách Như Lâm nắm tóc, tự giễu nói: “Tiền con không cần, hiện tại con muốn dùng phương thức của con để tiếp tục”

Thường Hiểu Vân ngược lại hiếu kỳ nói: “Đứa bé kia thật sự có mị lực, thời gian ngắn ngủi như vậy lại hấp dẫn được con?”

“Không có mị lực gì, tính tình khó chịu muốn chết”

“…”

“Nhưng đó mới chính là điểm hấp dẫn con nhất”

Thường Hiểu Vân cúp điện thoại, có lẽ nàng thật sự không thể hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ suy nghĩ gì nữa. Nữ thích nữ sao…có lẽ nàng không thể hiểu được. Thế nhưng đứa bé Tiểu Hựu kia, đến tột cùng có mị lực ở chỗ nào? Người đẹp nàng đã thấy quá nhiều, rốt cuộc là làm thế nào nữ có thể hấp dẫn được nữ.

Mạc Tịnh Ngôn từ thiếu máu dẫn đến sốt cao, nằm ở trong bệnh viện ngủ hai ngày hai đêm, chỉ cần tỉnh dậy là lôi di động ra xem, thế nhưng không có bất kỳ tin tức gì của Vương Tử Hựu.

Thường Hiểu Vân cũng rất đau đầu, thấy con gái bị như vậy mà còn bâng khuâng Vương Tử Hựu, mà Vương Tử Hựu không biết có phải bị Hách Như Lâm kích động hay không mà chẳng trả lời. Theo lý thuyết chuyện Mạc Tịnh Ngôn ngã bệnh sẽ truyền đi rất nhanh, một người qua đường tùy tiện xem báo cũng sẽ biết chuyện này, Vương Tử Hựu ở trong giới làm sao không biết được, cho nên có thể nói là nàng…cố tình xem nhẹ sao?

Thường Hiểu Vân mỗi ngày dặn dò trợ lý riêng mua các loại thức ăn dưỡng sức, chất khắp phòng bệnh nhiều đến nỗi không còn chỗ để, nhưng Mạc Tịnh Ngôn một chút cũng không ăn. Thường Hiểu Vân thở dài kéo màn nhìn xuống, dưới lầu có rất nhiều người hâm mộ đứng đó, muốn nhìn Mạc Tịnh Ngôn, thế nhưng bảo vệ bệnh viện đều ngăn lại.

“Tiểu Tịnh, sao không ăn? Con nhìn xem ở dưới lầu có rất nhiều người lo lắng cho con, còn có mẹ…”

“Mẹ, con thật sự không muốn ăn” Mạc Tịnh Ngôn đầu óc ong ong, hướng về phía tường. Trầm mặc một hồi, nàng đột nhiên quay người hỏi: “Mẹ, mẹ giúp con một việc được không?”

“Có chuyện gì hả?”

“Mẹ có thể đến nhà xem Tiểu Hựu dùm con có được không ? Gần đây em ấy không liên lạc với con, không biết đã xảy ra chuyện gì…”

“Tiểu Tịnh” Thường Hiểu Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc “Con không đọc tin tức gần đây sao? Con không bên cạnh nó có mấy ngày mà nó đã có tin đồn rồi, người như vậy con còn lo lắng sao?”

Mạc Tịnh Ngôn khó hiểu: “Mẹ, ngành giải trí chính là như vậy, có một số việc không phải nàng muốn như thế, phóng viên chỉ chăm chăm chụp những chuyện không tốt,mẹ phải làm thế nào đây?”

“Nếu như nàng biết chuyện thì muốn chụp cũng không chụp được, mẹ và cha con có bao giờ truyền ra tin ly hôn chưa?”

“Mẹ…” Mạc Tịnh Ngôn vô lực “Đây là chuyện của con và em ấy” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt quật cường nhìn Thường Hiểu Vân “Chỉ cần không phải do nàng nói ra, con đều không tin”

Thường Hiểu Vân nhìn nàng mấy giây, nhìn xem trong mắt đứa con gái của mình cái gì là quan trọng chấp nhất.

Cứ như vậy mà yêu thích tin tưởng nó sao?

Thường Hiểu Vân xoay người, thanh âm rất bình tĩnh, thế nhưng khóe miệng không khống chế nổi mà phải nhếch lên: “Tiểu Tịnh, con nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Bộ phim Vương Tử Hựu tham gia rốt cuộc bước vào giai đoạn hậu kỳ, một nhóm người ứng phó với giới truyền thông xong thì cùng đạo diễn chui vào quán ăn đêm.

Đạo diễn râu quai nón khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, nhưng khi đi chơi thì vô cùng điên cuồng. Một đám minh tinh ngày thường đối mắt ống kính thái độ vô cùng lễ độ nho nhã, kết quả vừa uống vài chén rượu đều lộ nguyên hình. Vương Tử Hựu ngồi một mình uống rượu, không hòa nhập cùng bọn họ, không muốn tận lực giả vờ mỉm cười để ứng phó với những chuyện như vậy.

Suốt nửa tháng, Vương Tử Hựu trốn tránh Mạc Tịnh Ngôn. Nàng phải quay phim, Mạc Tịnh Ngôn cũng bận rộn, vốn không có cơ hội để gặp mặt, lại tận lực lảng tránh thì càng lúc càng xa ngàn dặm không tin tức. Tuy mọi cách có thể biết được tin tức đối phương nhưng Vương Tử Hựu vẫn chọn làm như không thấy.

Nàng ngồi một mình tự rót rượu cho chính mình, hoàn toàn không biết tiết chế, trong thoáng chốc cảm thấy có nữ nhân đến gần, dáng người cao gầy mảnh khảnh, tóc thật dài, Mạc tỷ?

Nhớ về trước kia, Mạc Tịnh Ngôn nói: “Ngươi không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy, không có lễ phép, kém cỏi! Lỗ mãng! Ai yêu mến ngươi thì người đó tự tìm khổ!” Nhớ nàng nói những lời này Vương Tử Hựu tự cười giễu. Kỳ thật ngay từ đầu trong lòng chị tôi có nhiều khuyết điểm như vậy sao? Ai yêu mếm tôi là tự làm khổ? Vậy chị bây giờ thì sao? Có khiến chị đau lòng không?

Hách Như Lâm ngồi cạnh nàng, thấy hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt mê ly, còn một hơi uống cạn ly rượu, khẽ vươn tay đoạt lấy ly rượu “Có tật thật xấu, say như vậy còn uống nữa?”

Vương Tử Hựu hai mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt Hách Như Lâm, Hách Như Lâm ngẩng đầu về phía sau: “Làm gì vậy?”

“Mạc tỷ…” Hai chữ vừa thốt ra, Vương Tử Hựu từ băng sơn ngàn năm lập tức nở nụ cười ôn nhu, bảy phần men say lộ ra trong mắt vẻ ái mộ cùng nhớ nhung: “Mạc tỷ…kỳ thật tôi rất nhớ chị, tôi rất muốn đi gặp chị, thế nhưng tôi sợ không khống chế nổi mình…nhiều người nhìn chúng ta như vậy, mà mẹ chị cũng không tin tôi…tôi nên làm gì đây…” Nói xong Vương Tử Hựu liền hướng đến chỗ Hách Như Lâm, Hách Như Lâm đưa tay đỡ lấy hai cánh tay nàng, thân thể hai người vẫn cách nhau một khoảng, nàng uy uy vài tiếng, lay lay hai cái, thấy Vương Tử Hựu không còn chút phản ứng. Người này, rõ ràng cứ thế tiêu sái ngã xuống, là ngã xuống liền!

“Zoe làm sao vậy?” Trợ lý Vương Tử Hựu hấp tấp chạy đến, Hách Như Lâm phiền nhiễu hất tay nói không việc gì, chút nữa ta đưa nàng về.

“Chuyện này, nên để tôi đưa về thì hơn” Trợ lý còn tỉnh táo.

Hách Như Lâm lập tức tươi cười như hoa: “Ngươi lo lắng ta sao? Sợ ta ăn luôn nàng hả?”

Tiểu trợ lý lau mồ hôi, cô gái đẹp này nghe nói trước kia là một ngôi sao đang lên ở nước ngoài, đột nhiên về nước phát triển sự nghiệp.

Trực tiếp đưa vào đoàn phim, tranh mất vị trí nữ chính thứ hai của nữ minh tinh khác, nghe nói là có nhân vật tai to mặt lớn ở đằng sau chống lưng, tiểu trợ lý đương nhiên muốn tránh càng xa càng tốt, thế nhưng chủ tử nhà mình không thể không lo. Thật sự là làm khó!

“Không có gì, ta đưa nàng về nhà, đợi nàng tỉnh lại kêu nàng gọi điện cho ngươi có được không?” Hách Như Lâm ngọt ngào, ngả ngớn, tiểu trợ lý là một cô gái trẻ bị thanh âm này của nàng mê hoặc, điên cuồng nuốt nước miếng.

“Được được…vậy cô cho tôi số điện thoại có được không?”

“Ân, ta nói ngươi nhớ cho kỹ”

Cuối cùng mọi người giải tán, tiểu trợ lý về nhà tắm rửa xong lại đi ăn khuya, đã 2 giờ sáng, hai người bọn họ có lẽ đã về đến nhà rồi. Gọi điện thoại, nhận được một giọng nữ khiến huyết dịch trong não nàng đều bị đảo ngược.

Đối phương nói: “Kính thưa quý khách, số điện thoại này không có thật”

Hách Như Lâm không biết nhà Vương Tử Hựu ở đâu, bèn lái xe chở nàng đến nhà mình.

Căn phòng nhỏ này Hách Như Lâm mới mua, đồ dùng trong nhà chưa mua đủ, phòng ngủ chỉ có một chiếc giường khổng lồ. Hách Như Lâm cố hết sức mới khiêng Vương Tử Hựu đặt lên giường, mệt mỏi vì bị nàng hành hạ.

“Ta tại sao phải phí sức lực để mang nàng về nhà!” Hách Như Lâm chống eo đứng bên giường nhìn chính mình nghiến răng nghiến lợi, nàng nhìn Vương Tử Hựu ngã trên giường nàng, tóc dài mềm mại tản ra, như một đóa hoa quỷ dị diêm dúa lẳng lơ.

Hách Như Lâm giật cổ áo mình: “Hừ đã tốn sức mang về, phải nhấm nháp mỹ thực một chút mới được” Nàng lật người Vương Tử Hựu, thấy nàng nhắm chặt mắt, khẽ cau mày, tựa hồ có chút thống khổ cùng âm thầm chịu đựng, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đáng thương như vậy…Hách Như Lâm không ngờ Vương Tử Hựu lại có khuôn mặt này, cảm thấy run rẩy.

Nàng còn chưa từng thân mật với người cùng giới, thật không biết là tư vị như thế nào. Lại nói Vương Tử Hựu thập phần xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, nhưng Hách Như Lâm không rõ vì sao lại có cảm giác với một người con gái, lúc Thường Hiểu Vân đề nghị thông đồng cùng nàng để tiếp cận Vương Tử Hựu, nàng chỉ muốn kiếm tiền và tiêu khiển một chút, không nghĩ là…

Hách Như Lâm nắm cằm Vương Tử Hựu, chiếc cổ thon dài trắng nõn lập tức hiện ra. Giờ phút này Vương Tử Hựu thật nghe lời, không giống như ngày thường dữ dằn lãnh khốc.

Thật thú vị…Hách Như Lâm đỡ thân trên lên.

oOo

Hiện tại Sói đang trong quá trình thi cử nên ko update được thường xuyên, mong mn thông cảm  Thi xong Sói quất gấp đôi T~T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro