Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đã đến đoạn quay cảnh thân mật đầu tiên của phim.

Kịch bản có bối cảnh thế này:
Anh Lạc ngang ngược cùng người nhà mâu thuẫn bỏ nhà trốn đi, bị dầm mưa toàn thân ướt đẫm, Dung Âm vốn không muốn lưu nàng lại, nhưng nhìn nàng cứ như vậy đáng thương không nói lời nào chỉ nhìn mình, rồi mềm lòng đưa nàng về nhà. Anh Lạc sau khi tắm xong mặc áo ngủ của Dung Âm. Dung Âm chỉ là với tư cách là chủ nhà nên khách khí gọt táo cho Anh Lạc ăn, không nghĩ đến Anh Lạc lạnh lùng như băng đá đột nhiên bị ôn nhu của Dung Âm làm rung động, không kìm lòng được mà hôn nàng. Dung Âm lại càng hoảng sợ, tay cầm dao gọt trái tim không khống chế được, không cẩn thận đâm bàn tay của Anh Lạc, kết quả hai người hơn nửa đêm chạy đến bệnh viện băng bó vết thương.

Hai người nhập vai rất nhanh, quay một lần đều được thông qua, cuối cùng cũng đã đến cảnh hôn môi trong phim.
Ngô Cẩn Ngôn tiến đến Tần Lam thoáng nhíu mày, chi tiết này rất nhỏ nhưng không tránh được con mắt của đạo diễn Vu.
"Cut" đạo diễn Vu sắc mặt có chút không tốt hô ngừng: 

"Tiểu Lam, chỗ này phải biểu hiện kinh ngạc, chứ không phải phản cảm a."

"Thật xin lỗi..."

"Nào, mọi người chuẩn bị quay lại lần nữa."

Tần Lam ngồi một chỗ xuất thần vài giây, Ngô Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Chị đối với tôi khó chịu đến thế sao?"

Tần Lam nghiêng người liếc nàng: "Tôi chỉ không có cách nào chấp nhận chuyện hôn một nữ nhân mà thôi."

Lần trước khi chụp ảnh poster Ngô Cẩn Ngôn cũng có hôn nàng, nhưng không phải là hôn môi, Tần Lam cũng cố gắng kiên trì chịu đựng. Nhưng lần này là hôn môi....Tuy nàng cũng từng hôn môi với nam diễn viên trên phim, nhưng nhiều phân cảnh cũng không thật sự hôn. Lần này Đạo diễn Vu yêu cầu phải quay đặc tả cảnh hôn môi, cho nên súng thật đạn thật, môi đối môi, chuyện hôn môi này là không thể trốn tránh được.

Tần Lam nói xong câu đó phát hiện Ngô Cẩn Ngôn có chút mất mát nhìn mình, mất mát cái gì, Tần Lam một chút cũng không hiểu thấu.

Quay một lần nữa, Tần Lam thả lỏng rất nhiều, nhưng đạo diễn Vu vẫn hô cắt, nói nàng như vậy là tiếp nhận quá mức, cũng không phù hợp với tính cách của Dung Âm.
Quay đi quay lại mấy lần, Đạo diễn Vu vẫn không hài lòng, bảo hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục.

Tần Lam tự nhiên biết rõ là do mình biểu hiện không tốt làm ảnh hưởng đến tiến độ công tác, đối với nhân viên công tác từng người đều xin lỗi qua. Nhân viên công tác đều khoát tay, vì nàng đã cố gắng. Ngô Cẩn Ngôn một bên mặc áo khoác nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng phi thường không tốt, cắn môi dưới một mình đứng đó, lộ ra khuôn mặt vô cùng...bất lực.
Ngô Cẩn Ngôn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng được, lấy đồ đạc của mình trở về khách sạn trước.

Mọi người cơ hồ đều đi rồi, Tần Lam vẫn còn ngồi đó ngẩn người, Bình vốn nghĩ muốn đến nói chuyện với nàng, nhưng thấy Đạo diễn Vu đã đến trước, nàng cũng dừng lại.
Đạo diễn Vu ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn về một hướng ôn hòa nói: 

"Tiểu Lam, tôi biết rõ nhân vật này đối với cô mà nói có tính khiêu chiến, cô đã làm vô cùng tốt rồi."

Giọng của đạo diễn Vu rất trầm, lộ ra hòa ái thân thiết, nhưng càng như vậy càng làm Tần Lam cảm thấy áy náy.

"Tôi chưa từng trải qua tình cảm đồng tính, chỉ với suy nghĩ không căn cứ, là phi thường khó. Tiểu Ngôn là một diễn viên trẻ có tài, mà cô cho đến bây giờ đối với tôi vẫn là một diễn viên đáng tán thưởng. Có thể mời hai người đóng bộ phim này, tôi thật chờ mong cũng như tràn ngập tự tin. Biết rõ vì sao tôi muốn các cô ở cùng một chỗ không ? Không chỉ là để học tập lẫn nhau, mà là còn với tư cách là diễn viên chính, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại mới chính là chuyện cực kỳ quan trọng."

"Ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại ..." Tần Lam trong ánh mắt tản ra một loại hào quang rất mờ mịt.

Đạo diễn Vu ha ha cười, vỗ vai nàng nói: "Thử đem cả bản thân mình, cả trái tim mình nhập tâm vào, thật sự yêu mến Anh Lạc." Nói xong ông đứng lên bước đi. Tần Lam nhìn thân người tròn trịa xách túi chậm rãi biến mất ở cửa ra vào, trong đầu nàng bắt đầu hỗn loạn.
Quay phim nhất định là muốn nhập tâm, cảm thụ mọi hỉ nộ ái ố của nhân vật. Tần Lam từng nhập vai rất sâu, nhưng hoàn toàn chưa từng bởi vì một bộ phim mà muốn tiếp nhận một tình yêu chân chính.


Ngô Cẩn Ngôn tắm xong quấn áo tắm quanh người ngồi ở trong phòng khách xem tivi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ rồi. Đến giờ này Tần Lam còn chưa trở về...
Kỳ thật những ngày này tuy các nàng ở cùng một chỗ, nhưng hai người ngủ ở hai gian phòng riêng biệt, cơ hội chạm mặt cũng ít, trừ những lúc gặp mặt bên ngoài nhưng cũng tràn ngập mùi thuốc súng cạnh tranh.

Thật là...ngay từ đầu nói có thể ở cùng một chổ hoàn toàn không nghĩ đến kết quả lại như vậy.
Những ngày này quay phim ngủ không đủ giấc, Ngô Cẩn Ngôn có chút mệt mỏi.
Nàng đang muốn đi ngủ, Tần Lam trở về.

"Lam tỷ." Ngô Cẩn Ngôn chủ động chào hỏi, "Ăn cơm chưa?"

Tần Lam không trả lời câu hỏi của nàng, trừng mắt nhìn thẳng vào nàng, Ngô Cẩn Ngôn không hiểu. Nữ nhân này như thế nào vừa trở về lại mang bộ mặt giống như ai thiếu nợ nàng một trăm vạn như thế? Ngô Cẩn Ngôn nhớ lại một chút, hôm nay hình như không có làm chuyện gì khó chịu đến nàng...

"Tiểu quỷ, cô đến đây." Tần Lam vừa nói vừa nhanh đi về hướng Ngô Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn vô thức rụt vai lại, thái độ này của Tần Lam có chút dọa người...

Tần Lam vừa đi đến Ngô Cẩn Ngôn lui về phía sau, kết quả lui đến khi chạm phải góc tường. Tần Lam chèn ép nàng, hai người thân mật quá mức, Ngô Cẩn Ngôn không hiểu cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng nàng lại hoàn toàn không muốn bị yếu thế, giọng uy hiếp:

"Đừng làm bậy...tôi có đai đen Taekwondo."

Tần Lam hoàn toàn không để ý đến Ngô Cẩn Ngôn, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm mặt Ngô Cẩn Ngôn không chớp mắt, cả buổi lại không nói chuyện. Hai người cứ như vậy kỳ quái mà trầm mặt, cuối cùng chỉ nghe Tần Lam nói:

"Yêu nhau đi."

Ngô Cẩn Ngôn "A?" một tiếng, bộ dạng như đang đánh răng hỏi: "Cái gì?"

"Nói ra cô đừng cười, tôi thật sự là mắc chứng sợ yêu, sống đến 28 tuổi cũng chưa từng yêu qua, cũng không có thời gian yêu. Tuy quay rất nhiều phim nhưng kỳ thật trong đời sống hằng ngày ngay cả kinh nghiệm cùng nam nhân yêu đương cũng không có, huống hồ là với nữ nhân. Bất quá bởi vì cô là nữ cho nên tôi không có quá nhiều cố kỵ. Vì muốn đem bộ phim này đóng cho thật tốt, tôi sẽ hết sức làm cho chính mình yêu mến cô..."

Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam, biết rõ nàng hiện tại hành động không theo cảm tình.

"Lam tỷ, kỳ thật tôi..." Ngô Cẩn Ngôn câu đầu tiên định nói ra, lại bị Tần Lam cướp lời.

"Tôi sẽ yêu cô, cho đến khi bộ phim kết thúc thì sẽ thôi."

Ngô Cẩn Ngôn bị nửa câu trước làm cho vui vẻ nhưng khi Tần Lam lạnh lùng bổ sung nửa câu sau làm cho tan tành thành từng mảnh nhỏ, nàng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ trầm mặc. Tần Lam ở trước mặt gần như vậy, lại cho nàng cảm giác xa xôi chưa từng có.

Cái gì gọi là "Chính bởi vì cô là nữ nên tôi không có nhiều cố kỵ?" Bởi vì chị căn bản sẽ không tiếp nhận cảm tình giữa nữ nhân, cảm thấy nữ nhân với nữ nhân hoàn toàn không có kết quả cho nên mới không có nhiều cố kỵ sao? Vì muốn diễn tốt bộ phim này, thậm chí bắt buộc bản thân mình yêu mến tôi sao?

Ngô Cẩn Ngôn cười lạnh, tâm trước khi được bay lên thì lập tức bị đạp trở lại mặt đất, thậm chí là ngã vào hang sâu vạn trượng, cứ như thế nàng khôi phục lại một Ngô Cẩn Ngôn cao ngạo lãnh khốc: 

"Lam tỷ quả nhiên là diễn viên rất giỏi, chị đã giác ngộ như vậy rồi, tôi đây cũng sẽ phối hợp với chị. Đêm nay chúng ta tập thử phân cảnh thân mật, giúp chị nhập tâm vào nhân vật nhanh hơn, được chứ? Chị nên hảo hảo cám ơn tôi."

Tần Lam như thế nào không nghe ra Ngô Cẩn Ngôn trong lời nói mang ý châm chọc? Nàng cắn môi dưới, trong kẽ răng nói ra mấy chữ: 

" Tốt... tôi cám ơn cô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro