Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay MV nhanh chóng mặt, múa vài động tác, một ngày đã xong xuôi.


Quay xong Tần Lam định trở về nhà nghỉ ngơi, nàng hoàn toàn không có công tác.


Có đôi khi điện thoại vang lên nàng đều vội vàng nhấc máy, nhưng trên cơ bản không phải là điện thoại của Bình. Không có điện thoại của Bình nghĩa là không có việc, vô luận là nghệ sĩ hay người bình thường, đều là chuyện muốn chết cho rồi.


Tần Lam mở TV tùy tiện đổi kênh, lướt qua kênh giải trí thì thấy chương trình phỏng vấn trực tiếp, Tần Lam vốn định chuyển kênh thật nhanh, khuôn mặt Ngô Cẩn Ngôn chợt lóe lên rồi chuyển sang đài thiếu nhi, Tần Lam nhanh chóng bấm trở lui, thấy thật sự là Ngô Cẩn Ngôn!


Ngô Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sofa màu đỏ, tóc đen dài khoác một bên vai, trang điểm rất sắc sảo, đặc biệt là đôi môi cực hoàn mỹ tô màu hồng phấn, nhìn như hoa quả tươi mát mê người.


Tần Lam ánh mắt nhìn thẳng, không khỏi có chút cảm giác có tật giật mình, nàng đang ở trong nhà mình lại sợ hãi người khác biết giờ phút này nàng đang xem chương trình của Ngô Cẩn Ngôn.


Gần một tháng không gặp, Ngô Cẩn Ngôn hình như gầy đi một chút, không phải là một chút mà là rất nhiều, bởi vì ở trên TV luôn thấy người mập hơn một chút, nhưng giờ nhìn màn ảnh, Tần Lam lại như cũ có thể cảm giác cổ tay của Ngô Cẩn Ngôn nhỏ đi một vòng, có phải là quay phim cực quá rồi không?


Không khí phim trường rất vui vẻ, hình như Ngô Cẩn Ngôn cùng nam chính xuất hiện ở chương trình là vì bộ phim sắp phát hành. Nam chính nhìn có chút thành thật, hơi chất phác, người chủ trì nói gì hắn đều làm theo, cho người khác cái cảm giác là người hiền lành. Mà Ngô Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh lại không nhúc nhích, bày lên khuôn mặt nữ vương lười biếng buồn chán, cũng không biết đầu óc nàng đã bay đến nước nào.


"Cẩn Ngôn...Cẩn Ngôn!" Người chủ trì gọi nàng.


Ngô Cẩn Ngôn rõ ràng run lên một cái, phục hồi tinh thần: "Hả?"


Người chủ trì khoa trương nói: "Chương trình của chúng tôi thật sự nhàm chán vậy sao? Đại não của Cẩn Ngôn không hoạt động nổi nữa à!"


Mọi người ở phim trường cười rộ lên, Ngô Cẩn Ngôn chỉ qua loa vài câu, khóe miệng khẽ nhếch.
Tần Lam cảm giác được nàng không thật thoải mái.


Cái này là không được, vì cái gì đột nhiên không có ý chí chiến đấu? Hoàn toàn không giống như lúc cùng quay "Nguyên Vị" khi đó nàng như toàn tâm thâm nhập vào từng chi tiết, Ngô Cẩn Ngôn cố gắng nghiêm túc mới là người nàng bằng lòng...


Tần Lam xem chương trình, tuy người chủ trì vẫn muốn hỏi một vài vấn đề với Ngô Cẩn Ngôn, nhưng Ngô Cẩn Ngôn luôn "Hả" "Đúng vậy" phá hủy không khí sôi nổi, khiến người chủ trì suýt tý nữa chạy vào hậu trường khóc.


Xem hết chương trình Tần Lam tổng kết một điều, chương trình chính là muốn gây scandal giữa Ngô Cẩn Ngôn và nam chính, quả nhiên quay một bộ phim phải náo loạn một phen, "Nguyên Vị" tuyên truyền còn chưa xong, lại có tin đồn mới truyền ra, Tần Lam cũng đành chịu.


Nghỉ nửa ngày, Tần Lam gọi điện cho Bình
"Bình..."


"Ai đó?"


Đầu dây bên kia phát ra một giọng nữ lạ lẫm, Tần Lam vốn muốn xin Bình số điện thoại di động của Ngô Cẩn Ngôn, lại bị tiếng nói này làm cho ngơ ngẩn cả người. Liếc mắc nhìn màn hình, đúng rồi, hiển thị chính là tên Bình.


"Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Bình không?" Tần Lam hỏi


"Hmm, phải." Đối phương ngừng một lát rồi nói: "Tần Lam phải không? Tìm Bình có chuyện gì sao?"
Tần Lam càng nghi ngờ: "Cô là?"


Đối phương không trả lời, chỉ xấu xa cười nói: "Bình hiện giờ không còn sức lực để nghe...." Đột nhiên truyền đến vài tiếng quyền cước đấm đá, Bình trả lời: "Này...Lam tỷ..."


Tần Lam tựa hồ nghe thấy được mùi gian tình đâu đây: "Bình...vừa rồi là..."


Bình phi thường xấu hổ, xấu hổ đến cảnh giới cao nhất không thể nhìn chính bản thân mình, từ tiếng nói có thể nghe được nàng đang run rẩy: "Không có gì, không có gì, chỉ là mấy đứa bé của dì hàng xóm đến chơi, quậy phá thôi..."


Tần Lam tạm thời giả bộ tin tưởng lời Bình...đã muốn xin số điện thoại di động của Ngô Cẩn Ngôn. Đổi lại nếu là ngày thương Bình khẳng định sẽ bát quái một phen, nhưng rất tiếc giờ phút này thân mình đang ở đỉnh của bát quái, tự nhiên chẳng quan tâm bát quái Tần Lam, vì vậy rất hùng hồn đem số điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn đọc cho nàng, vội vàng tắt điện thoại.

Tô Trì trần truồng nằm bên cạnh Bình, duỗi người: "Thật là, cậu khẩn trương gì chứ?"


Bình trên mặt đỏ ửng, đem gối áp vào mặt Tô Trì, làm hại nàng giãy dụa: "Bình cậu không thể vừa cùng tôi lên giường sau đó lại muốn mưu sát tôi a, uy!"


Bình mạnh mẽ giật cái gối, Tô Trì cho rằng nàng hiểu rồi, chưa kịp nhoẻn miệng cười. Bình giơ gối lên liều lĩnh hung hăng đánh xuống dưới, lợi dụng thế năng của trọng lực chuyển hóa thành động nặng, đánh Tô Trì nhảy dựng lên: "Này ! Bình! đau đó!"


Bình thật muốn đánh cho cái loại nữ nhân không biết xấu hổ này một trận thất điên bát đảo, như thế nào có thể...nhẹ như vậy?


Tô Trì thở phì phò nhìn vẻ mặt giận của Bình, thở dài đem nàng ôm vào trong ngực: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, cậu đã chấp nhận tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, cậu cứ yên tâm."


Bình một câu không nói, toàn bộ quá trình đều do Tô Trì một mình quyết định, nhưng tâm tình của nàng cứ vì nhất cử nhất động của nữ nhân này mà tâm thần bất định không an.
Trong mắt Tô Trì, Bình nhìn không thấy được cảm giác an toàn, rất nhiều năm trước khi mới quen, Bình sớm đã biết Tô Trì là loại nữ nhân nào, cũng rất nhiều năm Bình rơi vào lưới tình, một lần kịp thời thoát ra, nhưng lúc này đây, tựa hồ không hề dễ dàng....


Tần Lam muốn gọi điện cho Ngô Cẩn Ngôn, lại nhìn điện thoại ngẩn người. Nàng thật không biết gọi cho Ngô Cẩn Ngôn sẽ nói cái gì cho phải. Do dự hơn nửa ngày, Tần Lam cũng chỉ gửi đi một tin nhắn hai chữ "Cố gắng". Không nghĩ tin nhắn trả lời của Ngô Cẩn Ngôn lại đến thật nhanh. Tần Lam buồn bực, đứa nhỏ này không phải lúc nãy còn đang quay trực tiếp sao? Làm sao rảnh như vậy? Kết quả mở tin nhắn ra xem, càng buồn bực hơn.


"Cám ơn Lam tỷ."


Nàng từ bao giờ biết số điện thoại của Tần Lam ? Tần Lam cố nhớ cả buổi cũng không nhớ nổi, vốn muốn che che dấu dấu, kết quả lại bị người bắt được chân tướng, Tần Lam có chút xấu hổ.


Đột nhiên điện thoại lại vang lên báo có tin nhắn đến: "Đã nhận được đặc sản chưa? Hy vọng chị thích."


Tần Lam lập tức nhớ đến lúc ở phim trường quay MV xấu hổ thế nào, vì vậy tin nhắn đến cũng không trả lời lại.


Nếu như Tần Lam biết Ngô Cẩn Ngôn ở đầu dây bên kia gửi tin nhắn xong, tay vẫn cầm chặt điện thoại, biết rõ nửa đêm còn chờ tin trả lời của Tần Lam... Tần Lam không biết có áy náy hay không?


Hôm sau Tần Lam đã đến công ty rất sớm.


Bình nói "Nguyên Vị" không được thông qua, nguyên nhân đương nhiên là vấn đề chừng mực.
"Vì thế cảnh thân mật giữa hai người sẽ bị cắt đi rất nhiều, như vậy mới có thể chiếu trong nước."
Kỳ thật Tần Lam cũng không hy vọng bộ phim sẽ được chiếu trong nước, trên cơ bản chủ đề tình cảm đồng tính đặc biệt là đồng tính nữ vẫn chưa được quay thành phim điện ảnh, bất quá nếu "Nguyên Vị" có thể khai sáng khơi dòng, cũng là một chuyện không tệ.


Chỉ là, nếu nói như vậy, nhân dân cả nước đều sẽ được xem cảnh nàng cùng Ngô Cẩn Ngôn lăn lộn trên giường....


"May mắn đã cắt hết mấy cảnh thân mật quá mức, cũng may mắn ba mẹ tôi không có ở trong nước để xem..." Tần Lam thoáng an ủi mình một chút, đột nhiên liền nghĩ đến người mẹ hòa ái dễ gần của Ngô Cẩn Ngôn.


Chuyện này...không còn mặt mũi đến nhà nàng!


Tần Lam cùng Bình thảo luận xong chuyện liền chuẩn bị trở về, lúc chờ thang máy mới phát hiện TV trên tường của công ty đã bắt đầu cho chiếu MV của Lợi Khí.


Tần Lam nhìn hình ảnh của chính mình, rõ ràng cảm thấy phi thường lạ lẫm, nữ nhân kia một cái nhăn mày, một nụ cười đều toát ra vẻ khiêu khích là mình đấy sao?


"Này...còn mớm bồ đào cho người ta ăn nữa sao? Thật là tuyệt hảo đó nha."


Tần Lam chính là hết sức chăm chú xem MV, đột nhiên có người ở phía sau nàng nói chuyện, khiến nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.


"Cẩn Ngôn?? Cô về hồi nào?" Gần đây chỉ có thể nhìn trên tivi, trong lúc không đề phòng lại xuất hiện trước mặt mình, khiến cho Tần Lam có chút kinh ngạc, mà điều càng làm nàng kinh ngạc chính là trái tim của Tần Lam lại đập mạnh, tốc độ tăng nhanh, đây là chuyện gì?


Ngô Cẩn Ngôn vẻ mặt mất hứng, tùy tiện phụ họa nói: "Ah, vừa xuống máy bay." Nói xong cũng quay đầu đi mất, Tần Lam bị nàng lãnh đạm không hiểu vì cớ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro