Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình đứng đó nhìn Ngô Cẩn Ngôn áp sát Tần Lam, miệng vô thức mà mở lớn – – hai nữ nhân tóc dài xinh đẹp ôm nhau, hình ảnh duy mỹ kia thật dễ khiến người ta phụt máu tươi! Đặc biệt Lam tỷ thường ngày nghiêm trang có khí chất của nữ vương... Giờ phút này là thụ, là thụ! Bình cảm giác mình sắp phụt ra máu tươi rồi.

Ngô Cẩn Ngôn chạm lên tai Tần Lam, hôn lên tai nàng. Chỉ là nụ hôn nhẹ, nhưng vành tai của Tần Lam lập tức đỏ lên. Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục hôn nàng. Một đường từ má trượt đến cằm, tiến vào cổ cùng bờ vai của nàng, đem đầu của nàng ép đến mức phải ngẩng lên. Nhìn về phía ống kính, Tần Lam phát ra một tiếng hương diễm mềm yếu...

Tần Lam một mực cố gắng tươi cười, không cho tinh thần mình bị suy sụp, trong đầu một lần nữa tự khích lệ chính mình, tuyệt đối không thể bại bởi tiểu quỷ không xem ai ra gì này!
Tần Lam hai tay ôm lấy sau lưng Ngô Cẩn Ngôn, xiết chặt nàng, khóe miệng một mực kiên trì tươi cười, như là đang hưởng thụ điềm mật, vô cùng ngọt ngào. Ngô Cẩn Ngôn quả nhiên là diễn viên mới rất có thực lực, biểu hiện của nàng cũng vô cùng nhập tâm xuất sắc, nụ hôn của nàng nóng đến mức muốn đem làn da của Tần Lam như cháy bỏng, Tần Lam bị nàng truyền cho cảm xúc này, cũng dần dần quên đi chính mình.

Không nghĩ đến, tất cả đều là do Ngô Cẩn Ngôn dẫn dắt cảm xúc của Tần Lam, theo nụ hôn nhiệt tình của Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam cảm giác được lòng của mình từng chút một bị động tác của nàng mà trở nên hưng phấn...Tay Ngô Cẩn Ngôn rất ôn nhu vuốt ve tóc Tần Lam, tựa hồ giúp nàng giảm bớt cảm giác khẩn trương....Đây luôn là cách trưởng bối đùa giỡn để chiếu cố hậu bối, không nghĩ đến tiểu quỷ lại dùng cách này với nàng.

Mỗi một khắc trôi qua Tần Lam tự vấn lòng mình, nàng thật sự nghĩ rằng trước đây nàng đối với Ngô Cẩn Ngôn đã khinh thị chủ quan quá mức.

Ực ực.

Không biết là ai thoáng nuốt khan. Hiện trường quay phim vì hai nàng dây dưa ở trên sofa mà không ngừng nóng lên, kích tình đến nỗi không khí ở hiện trường khô nóng vô cùng, chỉ đợi cơ hội mà bừng cháy lên.

"Tốt! Phi thường tốt!" Nhiếp ảnh gia hết sức hài lòng, "Đúng đó, như vậy mới đúng, Tần Lam, đây mới chính là chuyên nghiệp a! Tuyệt!" Hắn quay đầu nói với đạo diễn Vu, "Lão Vu, ông nói thật là đúng, Tần Lam chính là phải tàn nhẫn khích lệ mới có thể phát huy tốt đến cực hạn a!"
Tần Lam xoay người nhìn lại phía đạo diễn Vu, thấy thân hình tròn tròn của hắn ngồi trong góc trên ghế salon, cười nhẹ nhàng, miệng nói: "Không sai a, Tiểu Lam Tiểu Ngôn, hai người biểu hiện đều rất tốt."

Trong nháy mắt, trong nội tâm Tần Lam đã ấm đến lên men, đây là cảm giác chua xót pha lẫn thỏa mãn sau khi đã cố gắng không ngừng và được người ta xưng tụng. Vào thời điểm nàng còn là người mới cũng từng cảm thụ qua cảm giác này, hôm nay đột nhiên lại xúc động y như vậy, khiến nàng một chút cũng không biết làm thế nào.
Khuôn mặt đỏ ửng của nàng vẫn chưa giảm bớt, Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, choàng áo khoác lên vai nàng, không nói gì đã bỏ đi.

Tần Lam nhìn hình ảnh quay thử, thấy mình bị Ngô Cẩn Ngôn ôm, hôn đều phi thường hoàn mỹ.
"Ah, muốn tìm một tấm tốt nhất thật sự là khó khăn."

Tần Lam cũng không để ý những lời của nhiếp ảnh gia, cùng Bình trở về.
Trên đường trở về, Bình lái xe, hỏi Tần Lam có muốn ăn gì không, Tần Lam vẫn cứ xuất thần, nghĩ nghĩ, rồi nói: 

"Cà phê, được chứ?"

"Ok. Tôi biết ở phía trước có một quán cà phê, tôi đi mua cho cậu nha."

Bình là người rất tốt, lúc Tần Lam 22 tuổi gia nhập tập đoàn điện ảnh và truyền hình Thiên Minh cũng là lúc Bình bắt đầu làm người đại diện cho nàng. Khi đó Bình mới được lên làm người đại diện, bằng tuổi với Tần Lam, trong tay chỉ có hai nghệ sĩ trẻ, đột nhiên được tiếp nhận mặt trời giữa ban trưa là Tần Lam. Làm nàng kích động khẩn trương hồi lâu. Trưởng phòng vỗ vai Bình nói: "Hãy làm cho thật tốt." Lúc ấy Bình rất muốn khóc như mưa, nắm tay Tần Lam nước mắt suýt chút nữa chảy ra: "Lam tỷ! Tương lai của cậu hãy giao cho tôi!"

Sau nhiều năm như vậy, Bình vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, nhiệt lực bắn bốn phía, có rất nhiều thứ trợ lý làm không tốt, nàng đều vì Tần Lam mà sắp xếp gọn gàng. Đối với Tần Lam mà nói Bình không chỉ là người hợp tác mà còn là bạn bè.


Tần Lam ưa thích cảm giác như vậy. Ai nói trong ngành giải trí không có bằng hữu? Nếu mình dùng chân tâm đối đãi, vẫn là có bằng hữu đấy

Bình giúp nàng mua cà phê, Tần Lam liếc nhìn nhận ra đây chính là loại cà phê nàng ưa thích nhất. Có chút cảm động nhìn Bình, không nghĩ đến nàng ấy có thể nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Bình bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, chất phác cười hắc hắc nói:

 "Lam tỷ, chúng ta ghé ngang công ty một lát nha, tôi cần lấy ít đồ."

"Hảo."

Trong lúc các nàng đi vào trong đại sảnh công ty, thấy nhân viên công tác đang dỡ xuống mấy tấm poster cũ.

Ở chính giữa poster là tấm hình Tần Lam không cười, chân dung thập phần diễm lễ, bên cạnh là vài chân dung của người mới công ty bồi dưỡng.

"Ồ, poster này là dán ở đây sao?"

Bình kinh ngạc: 

"Lam tỷ, poster này dán ở đây đã sáu tháng rồi, cậu ra ra vào vào chẳng lẽ chẳng lần nào chú ý qua?"

Tần Lam đúng là không chú ý, lúc nàng đi thường dễ dàng đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình

Poster cũ bị gỡ xuống, poster mới được treo lên lại làm Tần Lam hít một hơi sâu, chính là poster tuyên truyền bộ phim điện ảnh "Nguyên Vị" lúc sáng nàng cùng Ngô Cẩn Ngôn vừa chụp xong.
"Cái này...Thật sự là hiệu ứng quá cao rồi đúng không?" Tần Lam trơ mắt nhìn mình cùng Ngô Cẩn Ngôn bán khỏa thân dây dưa cùng một chỗ trên poster, sau lưng lạnh cả người.

Bình trong mắt tỏa sáng, vẻ mặt say mê: "Không biết a, Lam tỷ, cậu không thấy là rất đẹp sao?"
Tần Lam khóe miệng co giật, bất quá chỉ là diễn kịch thôi, cũng không phải là một đôi thật sự, có gì mà đẹp chứ? Tần Lam liếc poster, mình nằm dưới thân Ngô Cẩn Ngôn, bị nàng một tay chạm vào má, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ ra tất cả điềm mật thỏa mãn ngọt ngào...
Ai, được rồi, được rồi, mắt không thể nhìn được nữa rồi. Tần Lam kéo Bình bước nhanh đi.
Đến 12 giờ đêm, Tần Lam mới về đến nhà. Nàng để bồn tắm đầy nước, đem mình ngâm vào trong nước ấm áp đến hai giờ. Mở khí mát xa, hảo hảo xoa bóp toàn thân, dần dần hóa giải mệt mỏi, trả lại cho nàng bản chất trấn định.

Nàng mở nhạc, vừa lúc đang phát bài nhạc của ban nhạc Thiên Minh vừa mới ký hợp đồng CD "Lợi Khí". Đây là do Bình tiện tay đưa cho nàng, để nàng trở về nghe một chút, rất êm tai. Tần Lam ngửa đầu tựa vào thành bồn tắm, mở mắt nhìn lên trần nhà, ca sĩ chính của Lợi Khí có giọng hát rất đặc biệt, rất trung tính mà mạnh mẽ, nghe nói là từ ca khúc cho đến phát hành đều là bọn họ tự đảm nhận cả – – là do tự mình sáng tác mà không phải mượn danh nhạc sĩ nổi tiếng nào để lấy tiếng, không phải là loại treo đầu dê bán thịt chó.

Hoàn toàn không tệ chút nào, thích hợp nghe lúc cần yên tĩnh.

Tần Lam nhắm mắt lại, trong đầu liền thư giản xuống, thì những cảm giác do Ngô Cẩn Ngôn mang lại liền lập tức tiềm nhập vào đầu óc của nàng. Đôi vai khêu gợi nhẵn bóng của Ngô Cẩn Ngôn, mái tóc đen thật dài, trong mắt giống như là có ánh sao, còn có nụ hôn kia cực nóng, chậm rãi len vào mỗi dây thần kinh của Tần Lam... Chỉ vài điều rất nhỏ, mắt thường không thể nhận ra lại tác động đến suy nghĩ của Tần Lam, kích tình nàng.

Tần Lam đột nhiên trợn tròn mắt, tốt lắm! Chính là muốn có một diễn viên ưu tú như vậy diễn chung, như thế diễn mới thật sự hứng thú!

Tần Lam trong nội tâm âm thầm dấy lên ý chí chiến đấu, nhất định không thể bại dưới tay Ngô Cẩn Ngôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro