34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi buổi chiếu thử kết thúc, tất cả mạng lưới truyền thông lớn nhỏ đều bắt đầu bình luận về "Nguyên Vị". Đài truyền hình Đông Đại Vệ cũng phát sóng chương trình về "Nguyên Vị". Lập tức ở mọi nơi từ lớn đến nhỏ đều bị bộ phim bao phủ. Ở tàu điện ngầm, mỗi ngày đều cho chiếu trailer của bộ phim "Nguyên Vị", rất nhiều người bắt đầu bàn tán về bộ phim của hai đối thủ là Quỳnh Châu và Quỳnh Hoa, diễn đàn SQ vương đạo trên internet chụp lại những cảnh mập mờ trong phim "Nguyên Vị" chỉnh sửa lại biến thành banner, cũng như chữ ký cá nhân của các thành viên.

Quỳnh Châu lâu rồi không bị mọi người chú ý, cho nên cái cảm giác bị nhiều người trông đợi đương nhiên sẽ rất áp lực, loại áp lực này cùng với tên hỗn đản Quỳnh Hoa cộng lại khiến cho Quỳnh Châu tâm phiền ý loạn đến mất ngủ.
Cứ ba giờ rưỡi đêm, Quỳnh Châu giật mình thức giấc đi uống nước.

Ừng ực, ừng ực, uống cạn hơn phân nửa bình nước, Quỳnh Châu thở phì phò ngồi trên ghế sofa, xoa đầu thật lâu, cuối cùng bấm số điện thoại gọi cho mẹ nàng.

"Ơ, Tiểu Châu, tối như vậy còn chưa ngủ sao?" Tiếng mẹ nàng vẫn như ngày thường luôn tràn đầy sức sống, Quỳnh Châu chống tay xoa mắt nằm xuống ghế, thật muốn được như mẹ, vĩnh viễn tươi tắn...

"Không có gì hết, chỉ là muốn nghe tiếng của mẹ." Quỳnh Châu tận lực nói bằng giọng thoải mái nhất, nhưng mẹ vẫn là mẹ, thoáng một phát đã nghe ra Quỳnh Châu có tâm sự.

"Tiểu Châu, có muốn ba mẹ về không?"

"Không cần..." Quỳnh Châu từ chối nói.

Mẹ nàng thở dài: "Mẹ và ba con biết con rất mạnh mẽ, cực kỳ độc lập, không cần chúng ta quan tâm, hơn nữa sự nghiệp của con lại đang ở trong nước, con không dọn qua đây ở với chúng ta, nhưng... ngành giải trí gì đó... đều là gió thoảng mây trôi, luôn có lên có xuống, con đừng đối với bản thân mình yêu cầu quá nghiêm khắc, biết không?"
Quỳnh Châu không nói lời nào nhưng mẹ nàng lại có thể nói ra được tâm tư lo lắng của nàng, chẳng lẽ cái này gọi là cảm ứng tâm linh mẹ con sao?

"Ngoài ra Tiểu Châu à... nếu không vui, mệt mỏi, thì tranh thủ tìm bạn đi, tuổi con cũng không nhỏ... đừng khiến ba mẹ sốt ruột."

Quỳnh Châu bất đắc dĩ: "Tìm bạn đâu có dễ."

"Ôh" Nghe được Quỳnh Châu lần đầu tiên trả lời trực tiếp vấn đề này, còn có khẩu khí coi thường, "Vậy là Tiểu Châu nhà chúng ta đã có mục tiêu rồi sao?"

Quỳnh Châu thở dài, mẹ nàng nghiêm túc chưa được bao lâu, lập tức có khẩu khí tò mò bà tám rồi.

"Mục tiêu hay không mục tiêu gì chứ....Không chỉ là bạn, đợi đến lúc con thật sự đưa về nhà thì ba mẹ đừng có mà bị dọa sợ đó."

"Còn có cái gì hù được mẹ và ba con hả? Cho dù con đưa về nhà chính là con dâu, mẹ cũng không sợ..."
Quỳnh Châu đen mặt cúp điện thoại, mẹ nàng càng lúc càng không nghiêm túc rồi. Quỳnh Châu đột nhiên phát hiện những nữ nhân bên cạnh nàng đều là như vậy, mẹ nàng này, Quỳnh Hoa này, ngay cả Hà Anh cũng bắt đầu bà tám, khoảng thời gian này, làm sao có thể trải qua đây....

Đêm qua rất nhanh, mặt trời mọc lên từ đường chân trời, khiến toàn bộ khu vực đều sáng bừng.

Hà Anh hòa mình trong dòng xe cộ, có chút mệt mỏi, ngay cả Radio cũng không mở, chỉ nặng nề lái xe.

Điện thoại đột nhiên vang lên, kỳ thật Hà Anh rất có ý thức an toàn giao thông, bình thường thì sẽ không nghe, nhưng khi nhìn thấy cái tên "12" hiện lên, nàng liền bắt máy.

Cái gọi là "12" chính là Đan Tiên, Hà Anh luôn dùng cái tên này để đặt cho Đan Tiên.

Các nàng quen biết nhau lúc còn học cấp 3, khi đó Đan Tiên là 12, nàng là 80. Hai người dùng tên này gọi nhau đã nhiều năm. Cái tên 80 sau này luôn theo nàng, không thể lãng quên. Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn là 80, không thay đổi. còn Đan Tiên thì sao? Nàng vẫn là 12 không...Kỳ thực Hà Anh luôn hoang mang, Đan Tiên cứ như đang đùa giỡn, giống như thích một người, nhưng nàng không thật sự chuyên tâm, lại không cho phép người khác thấu hiểu lòng của nàng.
"Này..." Tiếng Đan Tiên vang lên bên tai Hà Anh, tựa hồ mới ngủ dậy "Cậu trả lời chậm quá."

"Mình đang lái xe." Hà Anh ăn ngay nói thật.

"Cậu đến đâu rồi?" Còn chưa chờ Hà Anh trả lời, Đan Tiên nói tiếp: "Tới nhà mình đi, đến giúp mình chút."

Hà Anh bất đắc dĩ, nữ nhân này, hoàn toàn không để ý đến lộ trình của người khác, chỉ lầm lủi quan tâm đến thế giới của riêng mình đang sống thôi sao?

"Mình nói với ba mẹ sẽ về ăn cơm" Hà Anh trả lời.

"Ah...mình cũng đói nữa, cả ngày chưa ăn gì hết...Hà Anh ...Hà Anh..." Đan Tiên ở đâu đó mà kêu than đáng thương, gọi Hà Anh một kẻ ngốc nghếch cũng được, dù có không cùng đường, dù có hẹn với gia đình cũng phải nói với gia đình đêm nay bận việc, chạy về hướng nhà của Đan Tiên.

Hà Anh còn cố ý mua đồ ăn cho Đan Tiên muốn Đan Tiên lười biếng kia ăn một chút thức ăn, kết quả vừa đem đồ ăn đến phòng bếp, Đan Tiên đã tấn công đem Hà Anh ăn thật sạch sẽ. Đan Tiên ép Hà Anh vào tường hôn đến thiên hôn địa ám, thừa dịp hai chân Hà Anh mền nhũn áp nàng ngã vào chiếc sofa dị thường mềm mại trong phòng khách, cởi sạch không còn một mảnh, Hà Anh thấy trong mắt Đan Tiên ánh lên ham muốn tham lam muốn giữ lấy, khi xâm chiếm thân thể nàng, trong khoảng khắc Hà Anh nghe thấy Đan Tiên thì thào tự nói : "Cậu là của mình...Hà Anh....cậu là của mình...chỉ có thể là của mình mà thôi...nghe chưa ?"
Hà Anh thở không nổi, thân thể bị Đan Tiên chiếm đoạt, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Nhưng cái người đáng chết kia thì cứ thích nói mãi....Thật muốn vung một quyền vào khuôn mặt nàng. Tuy nhiên khi Hà Anh ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, bắt gặp hai má Đan Tiên ửng hồng, đôi mắt cực kỳ nữ tính xinh đẹp đang nhìn mình. Lập tức mềm lòng.

Khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, thật sự không nỡ đánh.

Ai! Cảm giác bị ăn như vậy thực sự quá nguy hiểm rồi. Nhưng Hà Anh muốn đền bù năm đó vì mình mà nàng bị thương. Dùng thân thể của mình đền bù, không biết có phải thật sự đền bù thiệt hại hay chỉ là lấy cớ mà thôi?

Ngày hôm sau, Hà Anh kéo thân thể mệt mỏi, vòng eo đau nhức thật vất vả mới bò đến văn phòng.

Quỳnh Châu cùng Quỳnh Hoa đã đến, ngay cả Mỹm hay Lợi Khí cũng đã đến đông đủ, chỉ thiếu nàng.
Hà Anh hơi xấu hổ, dù sao qua nhiều năm nàng luôn đúng giờ, chưa bao giờ vì việc tư mà đến muộn, huống hồ còn bắt nhiều người chờ nàng.

Mỹm liếc thấy bề ngoài của Hà Anh, lập tức tính bà tám của nàng được phát huy vô cùng tinh tế chạy đến bên Hà Anh, kéo cổ áo nàng, Hà Anh kinh hãi đẩy nàng ra, đen mặt hỏi: "Mỹm làm gì thế? Có người nào lại đi kéo quần áo của người khác như thế?"

Mỹm liếc mắt nhìn nàng: "Hà Anh, nhìn vẻ mặt của cậu có vẻ mệt mỏi thế kia, tối hôm qua khẳng định là không có về nhà." Quay đầu hỏi Quỳnh Châu: "Qincy, bộ quần áo này của Hà Anh là của ngày hôm qua đúng không..."

Hà Anh biết rõ Quỳnh Châu là một đứa nhỏ không thể hy vọng gì được, thấy nàng nhìn mình sững sờ, Hà Anh lập tức lên giọng nói: "Mỹm, đừng có nhiều chuyện nữa, kế hoạch tuyên truyền bộ phận chiến lược đã đưa tới chưa? Còn không mau họp, buổi chiều còn phải bắt đầu tuyên truyền nữa..."
Mỹm nhịn không được che miệng cười, Quỳnh Hoa thấy Quỳnh Châu còn ngốc tại chỗ nhịn không được cười ra tiếng.... Biểu hiện của chị Châu, quả thật có chút ngốc nghếch.

Quỳnh Châu cảm giác Quỳnh Hoa đang cười nàng, phục hồi tinh thần xong nàng hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, Quỳnh Hoa bị nàng trừng không đau không ngứa, điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên, Quỳnh Châu dùng khóe mắt theo dõi Quỳnh Hoa lấy điện thoại di động ra, hình như rất vui vẻ, cao giọng nói: "À.... đang ở công ty... Ân, còn chưa ăn, bên kia thế nào.... cùng nhau ăn tất nhiên là được rồi, sắp họp rồi, đợi lát nữa xong...ân...ha ha ha...ừ... cũng thế...bye bye."

Tuy không biết Quỳnh Hoa đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng rất thân mật. Khác xa với ngữ khí nói chuyện ngạo mạn hằng ngày. Rõ ràng còn mang theo một chút thẹn thùng của đứa nhỏ! Từng lời nói của Quỳnh Hoa đều tiến vào trong đầu Quỳnh Châu, rót vào trong lòng nàng, khiến nàng đau lòng không xiết, toàn bộ quá trình đều khiến sau lưng nàng cứng ngắt đến đáng sợ, mà Mỹm cùng Hà Anh lúc Quỳnh Hoa vừa cúp điện thoại liền trêu chọc nàng càng khiến Quỳnh Châu bực bội không chịu nổi.
"ẦM" Quỳnh Châu giận dữ đứng lên, lật tung cái ghế nàng đang ngồi. Toàn bộ mọi người đều kinh hãi nhìn nàng, Quỳnh Châu nhẫn nhịn cả buổi tối hùng hổ nói: "Tôi đi Toilet!"

Quỳnh Châu đi ra cửa. Mỹm vụиɠ ŧяộʍ hỏi Hà Anh: "Đi toilet thì đi toilet, Châu làm gì mà hung dữ như vậy?"

Hà Anh nheo mắt: "Tiểu Hồng(*) đến tìm nàng chơi a."

Quỳnh Hoa ngồi trong góc đưa lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, một mình âm thầm cười trộm....

(*) : bà dì
>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro