Chương 39: Lá rụng trên đầu cậu ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giẩ trích dẫn: Hồi ức xong rồi lập tức ngọt ngào. 

"Du Cảnh"

Vì tiếng hét này mà Du Cảnh trọng tâm không vững, suýt chút thì từ tường cao rơi xuống, cậu va vào tường, bàn tay bị sỏi cứa rách một vệt. Phải mất vài giây sau máu mới tuôn ra ngoài, nhỏ giọt vào các khe nứt trên tường, trên cỏ và hoa dại. Du Cảnh cáu gắt lên một câu, quên mất Trần Triệu Nam đang tiến lại gần hỏi: "Cậu có chuyện gì thế?"   

Trần Triệu Nam  nhìn thấy tay phải của Du Cảnh bên ngoài tường, vẫn thản nhiên hỏi: "Băng qua tường làm gì vậy?"  

Giản Minh Trạch đã băng quá đó, không đợi Du Cảnh xuống, phát hiện ra tay cậu bị thương, vừa định mở miệng thì Du Cảnh đã nói: "Đi đua xe"

Trần Triệu Nam vỗ tay, lùi lại vài bước: "Tôi đi cùng cậu nhé?"

"Quay về học đi."

Hắn không đáp, hai ba lần nhảy đã băng qua tường tiếp đất rất dễ dàng, quay đầu lại nhìn thấy tay phải của Du Cảnh thõng xuống, cau mày hỏi: "Vừa bị à?"

"Không để ý là trên đó lại có tảng đá sắc như thế."

Hắn nhìn gương mặt không có biểu hiện gì của Du Cảnh: "Không đau à?"

"Vẫn ổn"

Du Cảnh nhảy xuống, hắn nắm lấy tay của Du Cảnh: "Đến bệnh viện xử lý đi."

"Lãng phí thời gian."

Du Cảnh từ chối, mua Povidone và băng gạc của tiệm thuốc bên lề đường, Trần Triệu Nam ngồi trên chiếc ghế giúp cậu xử lý, bọc rất xấu xí. Vết thương không sâu, nhưng xem ra cũng khá nghiêm trọng. Du Cảnh mười phần là từ chối, cảm thấy vẫn không bằng đi bệnh viên.

Xe máy dừng ở một khu công cộng gần trường, đi không nổi vài bước chân, lại thêm một tên Trần Triệu Nam, Giản Minh Trạch chỉ có thể đạp xe. Du Cảnh đèo hắn rồi lại hứa sẽ mời Giản Minh Trạch uống nước.

Du Cảnh bước lên xe, Trần Triệu Nam bắt cậu ngồi đằng sau. Du Cảnh liếc nhìn hắn, giữ chặt tay lái, ra hiệu cho hắn nhanh chóng lên xe.  

"Tay cậu như thế làm sao mà lái xe."

"Được mà" Du Cảnh  như một chiến binh siết chặt tay lái "Không ảnh hưởng"

Trần Triệu Nam ấn vai Du Cảnh, dùng sức cố gắng khiến cậu phải ngồi về đằng sau: "không hơn thua gì một lần này." 

Hai người nhìn nhau chằm chằm, Du Cảnh thỏa hiệp, Trần Triệu Nam nhận ra Du Cảnh đang rất nghiêm túc,  lúc này cũng rất cố chấp. 

Trần Triệu Nam biết lái xe là do Du Cảnh đã dạy hắn, tốc độ không mấy an toàn. Du Cảnh một tay đỡ người, không dựa gần vào lưng Trần Triệu Nam.

Thời tiết vào thu rất mát mẻ, lá rụng khắp các nẻo đường. Bọn họ nhanh chóng bỏ lại Giản Minh Trạch phía sau, Du Cảnh quay đầu nhìn lại Giản Minh Trạch, thấy cậu ta giơ ngón tay giữa lên.

Áo đồng phục của Trần Triệu Nam bị gió thổi phồng lên, có âm thanh của gió lùa vào. Du Cảnh đưa tay lên gỡ những chiếc lá vàng rơi trên đầu hắn,  cầm những chiếc lá trên tay ngắm nhìn những đường xoắn hoa văn lốm đốm.

Cậu cảm thấy chiếc lá này rất đặc biệt, chỉ có nó rơi vào đầu Trần Triệu Nam, thu tay lại thản nhiên đút vào túi áo.

Du Cảnh trốn học đi đua xe, không nghĩ là khiến cho Trần Triệu Nam cũng nghiện như vậy.

Bọn họ lượn một vòng quanh phía bắc thành phố, quay lại tiệm uống nước, hắn gọi 3 ly nước hoa quả còn Giản Minh Trạch thì chơi Pi-a.

Buổi trưa ở tiệm rất ít người. Du Cảnh ngồi chỗ quen thuộc đọc sách, trong quán nước có một chiếc tủ đựng những cuốn tạp chí đã quá ngày và những cuốn sách đã cũ, có những quyển bị mất cả trang bìa.

Hắn đến trước mặt Du Cảnh rồi ngồi xuống, khuỷu tay của Du Cảnh đưa lên khép hờ đọc sạch,  những trang giấy đã bị ố vàng, trong giống như những cuốn sách từ thời bố mẹ của bọn họ vậy.

"Du Cảnh, cậu thường xuyên trốn học như vậy à?"  

Du Cảnh lật sang một trang khác, nghiêng đầu sang bên trái, không nhìn hắn và trả lời: "Chỉ là Không muốn đi."

"Tại sao không rủ tôi?"

Du Cảnh rời mắt khỏi cuốn sách, khuỷu tay hạ xuống, cuốn sách che nửa mặt:  "Cậu phải thi đại học mà, chăm chỉ mà học hành đi."
"Hơn nữa không phải là đi với bạn gái nữa à?"

"Không phải lúc nào cũng ở cạnh cô ấy."  Trần Triệu Nam có vẻ không vui, có chút cảm thấy kì quặc: "tuần này mới gặp cậu lần đầu tiên" 

Nếu không đến chỗ làm của Du Cảnh để hỏi bạn cậu, thì chắc hôm nay Trần Triệu Nam sẽ không tìm thấy cậu.

Trần Triệu Nam nói xong, điện thoại của hắn có âm báo, đó là âm báo tin nhắn.

Vừa nãy hình như vẫn còn chuyện muốn nói tiếp, bị cái tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn dừng lại vài giây, nhìn sang Du Cảnh rồi mở nắp điện thoại, gõ gõ bàn phím. Trần Triệu Nam cười cười, các ngón tay vẫn tiếp tục di chuyển nhanh trên bàn phím. 

Du Cảnh đoán là bạn gái hắn, cậu nhấp một ngụm nước hoa quả, nhìn khớp xương hắn bỗng dưng nhô lên, liền chuyển mắt sang chỗ khác.  

Hắn trả lời tin nhắn xong, Du Cảnh đã đứng dậy rồi, hắn hỏi: "Chơi Pi-a không?"

"Anh Cảnh" Hắn hóm hỉnh nhe răng, vòng tay qua Du Cảnh: "Dạo này sao thế?"

Hắn gọi "anh Cảnh" biểu đạt tâm trạng đang không tồi, Du Cảnh đi về phía trước: "Gần đây bố tôi quản rất chặt."

Câu nói câu lệ này khiến Trần Triệu Nam không còn khúc mắc nữa,  đại khái hắn không còn quan tâm đến tâm trạng của Du Cảnh vui hay không vui nữa.

Đánh vài hiệp Pi-a. Du Cảnh nằm ở ghế sofa ngủ một lúc, tỉnh dậy thì đã gần đến giờ tan học, chuẩn bị đi ăn cơm sau đó quay lại trường học để tự học vào buổi tối. Trần Triệu Nam không cần phải học vào buổi tối, có thể về nhà luôn, nhưng hắn nói phải đón bạn gái tan học, để hắn và Du Cảnh có thể bên nhau. 

Du Cảnh từ chối mà không do dự, Trần Triệu Nam có hỏi là vì sao, nhưng lại không nói ra được lí do từ chối.

Bởi vì ghen tuông, tức giận mà trở lên phi lí, đây là những bí mật mà Du Cảnh không có cách nào nói ra.

Du Cảnh cảm thấy trong lòng đầy chua chát, len lỏi đến cả cổ họng, cậu nhìn tấm quảng cáo dán trên bức tường trắng, muốn đặt tinh thần tập trung vào nội dung của quảng cáo nhưng ý tưởng lại bị phân tán thành hai phần, một phần đặt vào Trần Triệu Nam. Du Cảnh không can nguyện đối diện với hắn.

Biểu hiện của cậu quá bình thường, hẳn cũng không cảm thấy có điều gì đó kìlạ. 

"Cậu vẫn chưa gặp qua cô ấy, cùng nhau ăn cơm đi" hắn nói: "Cô ấy không thể không quen biết cậu."

Nếu như Du Cảnh không đáp ứng, có lẽ sẽ rất kì quặc, cậu suy nghĩ một hồi, hay là đáp ứng cậu ấy.

Cô gái không cùng trường với bọn họ, lúc Du Cảnh và Trần Triệu Nam đi đến, cô ấy đã ở cổng trường đợi rồi, bên cạnh còn có hai người bạn nữa, hắn chào hỏi từng người, từng người một, bọn họ trêu đùa rồi bước ra. 

Du Cảnh bắt đầu giữ khoảng cách với Trần Triệu Nam, cô gái chú ý đến cậu, gật đầu chào. Trần Triệu Nam bắt đầu giờ thiệu tên của Du Cảnh và cô bạn gái của hắn. 

Cô gái có tính cách rất vui vẻ,  cô bé đi giữa, hỏi rất nhiều câu hỏi về Trần Triệu Nam, ví dụ như những gì đáng xấu hổ mà hắn đã làm, những cô gái mà hắn đã từng thích qua.

Du Cảnh dè dặt tiết lộ một số thứ không mấy quan trọng,  Trần Triệu Nam đứng phía đối diện nháy mắt nhưng cậu phớt lờ đi.

Cơm tối do Du Cảnh mời, bạn gái của hắn ăn rất ít, cơm trắng chỉ ăn mấy miếng, thức ăn cũng ăn không nhiều, lúc cô bé dừng đũa thì Du Cảnh đã ăn được ba bát rồi, cô bé có vể ngạc nhiên.

"Con trai bọn anh ăn nhiều mà không bị béo sao?" cô ấy véo mặt Trần Triệu Nam rồi hài hước nói: "anh cũng vậy"

Du Cảnh bất giác không nói lên lời, cái cảm giác không biết có nên đau lòng hay không, cậu chậm rãi nói: "Cậu ấy cũng bị tăng cân mà."

Du Cảnh ra ngoài mua nước trước, đứng ngoài cửa nhà hàng đợi bọn họ ra, trong lúc đợi lấy một điếu thuốc ra hút, nghĩ đến chuyện bạn gái của hắn không thích mùi thuốc lá cậu liền hút rất nhanh và mua một thanh kẹo bạc hà. 

Trần Triệu Nam khoác vai bạn gái rồi bước ra, ghé sát tai bạn gái nói câu gì đó bị trọc hài hước nhìn cô bé rất vui.

Du Cảnh ném chai nước cho Trần Triệu Nam để tự đi về một mình, cậu đi về trường trước. 

"Để tôi đưa cậu về trường, cậu không thể lái xe mà."

Du Cảnh liếc mắt nhìn qua cô bạn gái bên cạnh: "Cậu đưa bạn gái của cậu ý."

Không đợi hắn kịp trả lời, cậu liền quay lưng đi, nghe thấy hắn gọi tên cậu mấy lần,

Tay của Du Cảnh vẫn bị quấn bởi một miếng gạc xấu xí bởi Trần Triệu Nam, lần này vết thương cảm nhận là không quá đau đớn.

Tuy nhiên khi giữ đầu xe vẫn bị ấn vào vết thương, Du Cảnh cảm thấy rất đau đớn, từ cánh tay trở đi từng chút từng chút một đau nhiều hơn.

Nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được so với việc nhìn hắn và bạn gái bên nhau,vết thương này không đáng kể gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro