Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay nhiệt độ lên cao liên tục, sáng sớm đã không còn mát mẻ, nóng nực trở thành trải nhiệm không thể nào ngăn cản.

Báo chí đưa tin nhiều thành phố bị lũ lụt ảnh hưởng, một số lễ hội âm nhạc liên tiếp bị huỷ bỏ, Trần Triệu Nam khó có được ngày nghỉ nay được ở bên Du Cảnh.
  
Cây cối trong chung cư được bao phủ một lớp ánh sáng vàng, đường không quá nóng nhưng lại có quá nhiều muỗi con, vòi phun nước tự động trong bãi cỏ phun, những giọt nước trong mờ kết thành một mảng sương mù.

Trần Triệu Nam dậy từ sáng sớm, chạy từ tầng dưới cổng phụ chung cư đến cổng chính, băng qua đường rồi nhìn thấy một chiếc xe đen quen thuộc. Hắn định nhìn biển số xe thì cửa sổ hạ xuống.

Trần Tùng mặc một bộ âu phục phẳng phiu, tóc trên trán chải đầy keo xịt tóc, bình tĩnh nhìn Trần Triệu Nam nói: "Vừa định gọi điện cho con, lên xe nói chuyện chút đi."

Chiếc xe có mùi da mới tinh, có vị đắng của thuốc bắc, tay vịn ở giữa hàng ghế sau hạ xuống giữa hai cha con, trên xe vẫn còn treo một chuỗi hạt Phật đắt tiền, còn lại mấy thứ lộn xộn thì không có.

Mấy năm gần đây Trần Tùng trở nên ổn trọng, ông ta cũng rất quý trọng cơ thể của mình, cho rằng mình có thể chịu đựng đến lúc con trai thứ của ông ta thừa kế cơ nghiệp.

Tài xế khởi động xe, Trần Triệu Nam gác tay lên nút điều khiển cửa sổ, đợi Trần Tùng lên tiếng trước, còn hắn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định mở miệng.

Trần Triệu Nam đang mặc chiếc áo ngắn tay, quần dài thể thao, đây là bộ hắn sử dụng để chạy bộ buổi sáng, tai nghe màu trắng đeo quanh cổ, buông thõng xuống và dán vào ngực hắn.

"Con chưa ăn sáng à?"

Sau khi xe đi qua hai cột đèn giao thông, Trần Tùng mới hỏi.

"Chưa ạ, chạy xong mới về ăn."

Bởi vì buổi trưa lẫn tối đều bận rộn, không đoán được thời gian ăn cả hai bữa đó nên chỉ chọn bữa sáng để hỏi.

Trần Triệu Nam cảm thấy muốn nói chuyện cũng không cần thiết phải hẹn một bữa ăn, nhưng Trần Tùng thích hình thức, hẹn đối tác cũng như thế, đối đãi với người nhà cũng như thế.

Trần Tùng cũng khen ngợi thói quen chạy bộ của Trần Triệu Nam, cho rằng đó là có ích với cơ thể của hắn, hy vọng hắn có thể tiếp tục tập luyện.

Nghe ông ta nói vậy, khóe miệng Trần Triệu Nam cong lên một cách khó hiểu. Hắn bắt đầu chạy bộ vì Du Cảnh có thói quen như vậy, hắn có thể chạy cùng Du Cảnh.

Khi vừa lên xe, Trần Triệu Nam đã gửi cho Du Cảnh một tin nhắn WeChat, nói rằng sáng nay hắn có việc phải làm.

Trần Triệu Nam nhớ rằng Trần Tùng đang uống thuốc Bắc để điều trị cơ thể, bèn hỏi : "Gần đây có cảm thấy tốt hơn không?"

"Cơ thể khoẻ là một trong những chìa khoá có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh." Ông nói

Trần Triệu Nam đáp, "Con cũng đang điều chỉnh theo hướng này."

Xe dừng trước cửa một quán cafe, Trần Triệu Nam nhìn bảng hiệu quen thuộc, nghĩ lại thì đây là quán hồi nhỏ hắn vẫn hay vào ăn sáng, vì cửa hàng đã được sửa sang lại nên hắn không nhớ ra nó ngay được.

Chân gà ở đây vẫn mềm, xíu mại vẫn rất to, riêu cua bên trong tươi ngon, sảnh trước rộng hơn nhiều, kinh doanh vẫn không tồi.

Ngay cả khi nó có vị ngon, Trần Triệu Nam cũng không thể so sánh được hương vị của thời thơ ấu với hương vị của bây giờ.

Có lẽ để không để bữa ăn này mau chóng kết thúc, Trần Tùng kể mấy ngày trước Giang Ngâm đến tìm mình.

Trần Triệu Nam đặt đũa xuống, nhấp một ngụm sữa đậu nành, im lặng nhìn vào mắt Trần Tùng.

Ông ta tiếp tục: "Tôi không phải là một người bố tốt, cũng không cho con đủ tình thương, lúc bố và mẹ con ly hôn, con đã theo bố, nhưng không phải con luyến tiếc bố, mà là con luyến tiếc thành phố lẫn bạn bè ở đây."

Mối quan hệ bố con của họ chưa bao giờ thân thiết, nhưng không đến mức thờ ơ. Trần Triệu Nam vẫn để ý đến những gì Trần Tùng đã nói.

Sau khi Giang Ngâm và Trần Tùng ly hôn, họ đã gặp nhau 3 lần, sở dĩ mỗi lần gặp đều là vì Trần Triệu Nam, lần này cũng không ngoại lệ. Cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc thể diện hơn hầu hết các cặp đôi khác, nhưng họ vẫn cảm thấy không cần phải gặp nhau, dù sao thì họ đều đã lập một gia đình mới.

Giang Ngâm đã khóc trước mặt Trần Tùng và hỏi ông ta phải giải quyết chuyện của Trần Triệu Nam như thế nào, bà không thể chấp nhận được điều đó và bà cũng không muốn trở thành một người mẹ độc ác làm tổn thương con trai mình.

Và Trần Tùng trả lời bà ấy: "Tôi nghĩ Trần Triệu Nam chưa đủ trưởng thành, vì nó còn trẻ, nên nó muốn thử một cái gì đó mới."

"Cho nên mới như vậy sao?" Trần Tùng hỏi Trần Triệu Nam, "Là bởi vì mới mẻ sao?"

Tuy rằng Trần Triệu Nam cho rằng Trần Tùng đã biết đáp án, những vẫn muốn nói ra vì muốn khẳng định đáp án, muốn nói đến rõ ràng để không ai phản bác được.

"Đấy là Du Cảnh, làm sao có thể vì mới mẻ? Con quen người ta 22 năm rồi."

Câu "mới mẻ" quá tầm thường để lay chuyển 22 năm của Trần Triệu Nam và Du Cảnh.

Trần Tùng sững người một lúc rồi trả lời: "Bố không mong hai đứa ở bên nhau, tất nhiên con sẽ không nghe lời ta nói, nhưng con không nên làm mẹ con buồn."

"Cho dù giờ con cưới ngay một cô gái, cũng vẫn sẽ làm mẹ buồn. Con vẫn yêu Du Cảnh, mẹ sẽ vẫn luôn buồn."

Trần Tùng có nói nghiêm túc đến đâu, Trần Triệu Nam vẫn sẽ không thay đổi.

Dù nỗi buồn của người mẹ quan trọng hay cậu con trai quan trọng hơn, Trần Triệu Nam không thể tìm ra câu trả lời, cũng như không thể nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo.

Trần Tùng đưa Trần Triệu Nam về nhà. Nhiệt độ đang tăng cao, những cây xanh trồng dọc theo vành đai con phố gần đây phát triển tươi tốt. Nhân viên vệ sinh lấy một chiếc kéo dài rồi cắt tỉa những cây xanh cho vuông vắn. Cỏ dại chất dành đống bên đường, như thể ngửi thấy mùi nhựa cây tươi non mềm mại.

Trần Tùng vẫn đang cố gắng gây ảnh hưởng đến Trần Triệu Nam bằng một thái độ nhẹ nhàng: "Con mới 28 tuổi, mặc kệ là chơi nhạc hay yêu đương cùng đàn ông đều có thể, nhưng tình cảm mãnh liệt đi qua rồi thì như nào?"

Trước khi xuống xe, Trần Triệu Nam nói với Trần Tùng: "Đối với những thứ con thích, con sẽ luôn giữ nhiệt đam mê."

Tại cửa tòa chung cư, Trần Triệu Nam nhìn thấy Du Cảnh cũng đang mặc đồ thể thao.

Du Cảnh đang xách sữa đậu nành và que bột chiên xù, trong túi ni lông có một lớp nhiệt, nhìn thấy Trần Triệu Nam liền bỏ điện thoại di động xuống, đứng dưới bóng cây đợi Trần Triệu Nam đến gần.

Ngón tay Trần Triệu Nam hơi di chuyển, giống
như phản ứng tự động của cơ bắp, thật kỳ lạ, nhưng nó lại khiến tim Trần Triệu Nam đập nhanh hơn.

Chơi trống trong một thời gian dài sẽ tạo ra trí nhớ cơ bắp và khéo léo gõ từng nhịp, với phong cách cá nhân độc đáo của Trần Triệu Nam, bất kể hắn đã chơi trong ban nhạc bao nhiêu năm, ngay cả khi hắn không cầm dùi trống trong tay, Trần Triệu Nam cũng sẽ bị kích thích bởi nhạc rock and roll.

Điều này cũng đúng với Du Cảnh, Trần Triệu Nam đã đặt Du Cảnh vào cùng vị trí với chiếc trống.

"Tôi tưởng cậu ngủ nướng cơ, tính là mang bữa sáng về cho, nhưng lại chạy ra ngoài không mang chìa khoá, đi ra ngoài có việc à?"

Trên má Du Cảnh lấm tấm mồ hôi, sau mỗi lần vận động, đuôi mắt của anh sẽ hơi đỏ, trông rất ưa nhìn.

Trần Triệu Nam không muốn kể quá nhiều, chỉ hai ba cậu gọn gàng: "Chuyện vặt thôi."

Du Cảnh cũng không hỏi nữa, anh với Trần Triệu Nam lên lầu ăn sáng, các món chiên rán lẫn sữa đậu lành lan toả mùi nồng nặc.

"Tôi mua phần ăn của cả hai, cậu đã ăn chưa?"
 
Du Cảnh cắm ống hút vào miệng cốc sữa đậu nành, rồi quay sang hỏi Trần Triệu Nam.

"Ăn rồi, cậu ăn đi." Trần Triệu Nam nói, "Tôi nhìn cậu ăn."

Du Cảnh định ngồi xuống, nhưng lại bị Trần Triệu Nam ôm eo từ phía sau, chiều cao của hai người ngang nhau, hắn không cần kiễng hay cúi đầu để tựa vào vai Du Cảnh.

Rèm cửa trong phòng khách đang mở, ánh mặt
trời chiếu vào làm căn phòng rất nóng.

Hơi thở của hắn khiến nửa người dưới của anh vô cùng khó chịu, anh cố gắng thoát khỏi hơi thở và giọng nói mơ hồ của Trần Triệu Nam, nhưng phát hiện ra rằng anh không thể thoát khỏi phạm vi của Trần Triệu Nam.

"Ăn đi, không tôi chặn miệng cậu bây giờ."

Du Cảnh cự tuyệt: "Không khiến nhé."

Du Cảnh cắn ống hút, không hút hết sữa đậu nành, hơi thở của Trần Triệu Nam bao phủ hoàn toàn.

"Chỉ là có chút mệt mỏi, chỉ cần ôm cậu là khỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro