Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng 4 giờ, Trần Triệu Nam nằm ở trên giường hút thuốc.

Khói bay lơ lửng trong không khí vài giây, trộn lẫn với các mùi khác trong phòng. Trần Triệu Nam để nửa trần nửa thân, mắt mở to, có chút buồn ngủ nhưng hắn không muốn ngủ, hắn hút thuốc không biết mệt, hết điếu này đến chiếc điếu khác, chiếc gạt tàn để ngay bên cạnh.

Vết xước trên lưng hơi đau, tấm chăn chỉ che được phần dưới của hắn.

Du Cảnh bước ra từ phòng tắm, mang theo
hơi nước trong lành và mùi sữa tắm thơm mát, đẩy bay thuốc lá và các mùi hôi khác.

Anh ngồi lại trên giường, Trần Triệu Nam lấy bật lửa, khiến Du Cảnh quay đầu lại, anh cúi đầu, dùng tay chặn điếu thuốc, bật lửa nhanh chóng vụt tắt ngay lập tức.

Vẫn là mùi hương trên người Du Cảnh chiếm ưu thế hơn, Trần Triệu Nam khịt mũi, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn rồi từ sau lưng ôm lấy Du Cảnh, liếm hình xăm sinh động trên lưng anh.

Lúc Du Cảnh ở đằng trước mặt hắn đung đưa eo, Trần Triệu Nam thật sự cảm thấy ngọn lửa đang bùng cháy, nó sẽ đốt cháy ranh giới của cơ thể cuả Du Cảnh rồi truyền đến đốt ngón tay của hắn đang bóp eo anh.

"Tại sao lại là ngọn lửa?"

Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Trần Triệu Nam hỏi.

Im lặng một lúc, Du Cảnh chậm rãi trả lời: "Mỗi người đều có một ngọn lửa động lực, động lực sống, động lực phấn đấu, ngọn lửa sẽ có lúc bị vùi tắt, nhưng chỉ cần nó không tắt hẳn, vẫn nhen nhóm được thì sẽ có lúc nó sẽ bùng cháy lại."

Vẫn là không nên thảo luận về loại vấn đề này sau khi làm xong, trong đầu của hắn giờ chỉ có mỗi hình ảnh đôi chân Du Cảnh đang dang rộng.

Đây là bản năng bẩm sinh của con người khi nghĩ về tình dục. Trần Triệu Nam sẽ mang chữ "tình yêu" đuổi theo sau, hai chữ ghép lại với nhau coi như hoàn chỉnh.

Trần Triệu Nam kéo Du Cảnh nằm xuống giường, đưa tay sờ xuống: "Cậu đã rửa sạch chưa?" Hắn đưa tay lên cười ranh mãnh, "Đồ của tôi."

Hắn cố ý nói câu này vì muốn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Du Cảnh, nhưng Du Cảnh không ngượng mà còn nhìn chằm chằm hắn: "Về sau không được như thế nữa."

Mà nói, Du Cảnh mà ngượng thì chắc quỷ dị lắm.

Du Cảnh gạt đống tàn thuốc vào gạt tàng, rồi bắt lấy đôi tay không yên của Trần Triệu Nam, sau đó hôn lấy bàn tay bị thuốc làm bỏng của hắn. Môi anh dán trên vết thương một lúc lâu, cho đến khi lòng bàn tay của hắn ngứa nóng, ẩm ướt một chút.

Mặc dù vô nghĩa và trông giống đang ra vẻ, nhưng Du Cảnh vẫn hỏi: "Có đau không?"

Trần Triệu Nam hôn eo Du Cảnh, hắn nhìn lên chiếc cằm rõ ràng đường nét của anh, dùng tay mân mê theo những đường nét.

"Tôi xin lỗi, vì những lời tôi đã nói vừa rồi."

Du Cảnh dựa lưng vào chiếc gối mềm, xuất thần nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong bóng tối, rồi trả lời: "Chúng ta tìm được một con đường còn tốt hơn đánh nhau với uýnh nhau rồi phải không?"

Đôi Chân trần của Trần Triệu Nam tiếp xúc với hơi lạnh của điều hòa không khí một lúc lâu, chân bắt đầu đau nhức. Hắn gập chân lại nhét vào giữa hai chân Du Cảnh để sưởi ấm, từ mắt cá chân hướng lên trên, ngón chân cọ một chút.

Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, Du Cảnh trông có chút mệt mỏi, lớp vỏ cứng rắn bên ngoài trên người cũng biến mất, khiến Trần Triệu Nam cảm thấy Du Cạn hiện tại giống như khói trong miệng, nhả là tan.

Trần Triệu Nam đã không còn tức giận, sự ghen tuông và không cam lòng đã  lắng xuống như thủy triều xuống, nước biển đập hắn chỉ muốn trôi đến cạnh người Du Cảnh, muốn mình với Du Cảnh hoà vào nhau.

Lên giường không phải là giải pháp tốt hơn tranh cãi. Họ giao tiếp thể xác mấy vài giờ qua nhưng tâm lý của họ vẫn còn xa cách, Trần Triệu Nam nói rất nhiều lời râu ria tán tỉnh, nhưng mà để giải hoà mâu thuẫn thì vẫn không hề có tác dụng.

Họ im lặng với nhau, cả hai đều chờ đợi đối phương sẽ nói gì trước, hồi hộp không biết đối phương sẽ nói gì.

Trần Triệu Nam ngồi dậy, mặt đối mặt ôm Du Cảnh.

Cái ôm là một cách thể hiện tình yêu,
Hai trái tim ở gần nhau, bàn tay đặt từ nách xuống eo, vòng tay có thể siết chặt hoặc có thể buông lỏng, dùng sức hay thả lỏng đều là yêu.

Trần Triệu Nam lắng nghe tần số nhịp tim của Du Cảnh, theo nhịp trên tờ giấy, nhẹ nhàng hỏi anh: "Cậu làm thế nào để đánh giá một người  yêu cậu? Qua ánh mắt, cơ thể hay ngôn ngữ?"

Du Cảnh hơi bị hỏi dồn: "Ánh mắt đi? Dường như đôi mắt không lừa được người khác cho lắm. Những câu như kiểu 'anh yêu em' nói rất dễ, hôn và ôm đều có thể nguỵ trang, rất nhiều người chỉ muốn mang lên giường giải toả nhu cầu sinh lý."

Ngoài câu nói "anh yêu em" thì Du Cảnh đã trải qua tất cả nên anh hiểu tình yêu giả dối là như thế nào.

"Vậy cậu có biết ánh mắt tôi nhìn cậu như thế nào không?"

Du Cảnh dùng ngón tay vuốt ve mí mắt của Trần Triệu Nam: "Nói ra thì có chút xấu hổ, nhưng tôi không dám nhìn."

Trần Triệu Nam thoải mái cười: "Cậu mà cũng biết không dám cơ đấy."

Vài năm trước đây, họ cùng nhau đi du lịch, Có một hoạt động nhảy bungee trên núi. Trong khi Trần Triệu Nam và bạn mình đang xô đẩy nhau xem ai nhảy trước thì Du Cảnh lại bình tĩnh thắt dây an toàn, không chút do dự nhảy xuống.

Núi vừa cao vừa dốc, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy choáng váng tay chân run rẩy rồi,  Trần Triệu Nam nhìn Du Cảnh dần đổ xuống biến thành một điểm đen.

Nhân viên nói rằng anh ta làm việc ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy người nào nhảy xuống dứt khoát như vậy.

Trần Triệu Nam cho rằng, ngoài việc sợ ma thì không còn gì khiến Du Cảnh sợ hết.

Trần Triệu Nam úp mặt vào tay Du Cảnh: "Tôi có thể không quen với kiểu tình yêu này, tôi không thể nắm tay cậu nơi công cộng, tôi không thể nói với tất cả bạn bè của mình, ngay cả gia đình tôi cũng sẽ phản đối. Cậu đã từng là bạn thân nhất của tôi, bây giờ giới thiệu cậu với người khác, cậu chỉ vẫn có thể làm bạn thân nhất của tôi."

Du Cảnh ôm Trần Triệu Nam, vuốt phần xương nhô ra sau gáy của hắn, nó trông rất rõ ràng và đẹp, như thể chạm vào những ngọn núi trập trùng, từ cao xuống thấp, Du Cảnh sờ đến nghiện, anh im lặng lắng nghe Trần Triệu Nam.

"Từ ngày từ bạn thân trở thành người yêu, có rất nhiều thứ đã thay đổi, tôi nhìn thấy cậu gặp Lục Tiều thì đã rất tức giận, cho dù tôi biết cậu không thích cậu ta chút nào, tôi nghĩ bây giờ tôi có tư cách giận dỗi, cho nên vì thế sẽ nói mấy lời tổn thương, còn có, tôi tất ghen tị với cậu ta."

Du Cảnh hỏi, "Cậu ta thì có gì mà ghen tị?"

"Khi cậu ở bên cậu ta, cậu sẽ không nghi ngờ liệu cậu ta có thể yêu một người đàn ông hay không."

"Chắc chắn không nghi ngờ rồi, nhưng mà chúng tôi không hợp nhau mà."

"Tôi muống cùng cậu, Du Cảnh à." Trần Triệu Nam nói. "nhưng cậu đã từ chối tôi."

"Tôi từ chối cậu vì..."

"Vì cái gì?"

Du Cảnh sắp xếp từ ngữ: "Tôi cảm thấy cậu chưa suy nghĩ kĩ, sau khi sống chung rồi nhiều vấn đề sẽ bị phóng đại, và có ý nghĩa tương lai."

Trần Triệu Nam cắn vai Du Cảnh, không vui nói: "Cậu không muốn có tương lại cùng tôi à?"

"Vậy còn cậu, đã nghĩ chưa?"

"Tất nhiên là nghĩ rồi." Trần Triệu Nam vui vẻ trả lời, "Nếu viết nhiều bài hát, đi diễn nhiều hơn, còn cậu thì có một tài khoản công khai để viết về những chuyến đi du lịch, nhưng đi Du lịch rất tốn kém. Vì thế chúng ta có thể bán hai căn hộ đang ở, đổi sang một căn to hơn,
tốt nhất là gần quán bar. Dù sao tôi cũng có xe đón đưa rồi, ở chỗ nào thì cũng thế, một năm tôi có mấy ngày nghỉ, chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau, sẽ đi lại những nơi mà cậu đã đặt chân qua."

Trần Triệu Nam nói không ngừng: "Tôi không quan tâm tình yêu này không giống như bao tình yêu khác hay không, chỉ cần không che giấu tình yêu của mình là  được. "

Du Cảnh sửng sốt, một hồi không biết nên phản ứng như thế nào.

Anh luôn kiềm chế không nghĩ đến tương lai, cho rằng khoảng cách giữa hiện thực và tương lai sẽ quá lớn, nếu không kỳ vọng thì sẽ không mất mát gì.

Sống với Trần Triệu Nam và coi cậu ấy như một phần của tương lai. Hắn xúc động cho phép, Du Cảnh lại bắt đầu muốn sở hữu.

Trần Triệu Nam giống như một chú chim có thể bay đi bất cứ lúc nào, độ ấm nơi này của Du Cảnh không có cách vĩnh viễn hợp Trần Triệu Nam, nếu hắn muốn  bay đi, Du Cảnh sẽ nhìn hắn bay đi.

Nhưng Trần Triệu Nam đã nghĩ về tương lai của họ, hắn nghĩ đến chuyến du lịch mà Du Cảnh  thích, hắn cũng có thể bán nhà và mua một ngôi nhà thuộc về họ. Hắn không cần tình yêu của những người bình thường nữa, hắn sẵn sàng thích nghi cách yêu cuả Du Cảnh.

Trần Triệu Nam là một loài chim, nhưng hắn đã chủ động thích nghi với khí hậu để có thể đến với Du Cảnh.

Du Cảnh cảm thấy lòng mình bắt đầu buông lỏng, chiếc đinh vít rỉ sét đã tồn tại từ lâu bị Trần Triệu Nam vặn xuống, anh cũng bắt đầu miêu tả tương lai của mình và Trần Triệu Nam, đồng thời tưởng tượng mọi thứ về họ.

Họ sẽ nằm trong phòng khách xem những bộ phim tình cảm nhàm chán, bàn luận về những chủ đề không dinh dưỡng, cùng nhau đi ngủ khi đã buồn ngủ, thứ đầu tiên thức dậy nhìn thấy là khuôn mặt nhau.

Trần Triệu Nam hôn lên môi Du Cảnh, thấy biểu hiện khác lạ của anh, bèn hỏi: "Sao vậy?"   

"Có chút bất ngờ."

"Trả lời tôi lần nữa đi, thấy mắt tôi nói gì không?"

"Cậu nói đi chứ."

"Nói tôi yêu cậu" giọng nói của Trần Triệu Nam trân trọng và nghiêm túc, giống như đang thề, "Không phải miệng tôi nói, mà là đôi mắt của tôi đã nói."

———————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro