chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau liếm đi mèo hoang nhỏ, tôi sắp chờ không kịp!" Bất mãn Shuhua kéo dài, sắc mặt Miyeon còn đang vui vẻ, tức khắc trầm xuống.

Bàn tay to đè gáy nàng lại, mũi Shuhua đụng phải côn thịt nam tính, côn thịt rất nóng, cảm giác rõ ràng dục vọng mênh mông.

Shuhua bắt đầu gẩy bàn tính, phương thức duy nhất để miễn chịu tội chính là thuận theo, tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng rất rõ ràng thế cục hiện tại, vì ngày sau chạy thoát, nàng nhẫn!

Nghĩ vậy, Shuhua hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng nhỏ.

" Shuhua"

Một giọng nói thình lình vang lên, đánh gãy động tác của nàng, cũng khiến hai mắt nàng phát ra hy vọng: "Soojin!" Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ lạnh lùng đó đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm một cây đao sắc bén.

Bị đánh gãy chuyện tốt, Miyeon cực kỳ không vui, nhíu mày nhìn lại, không khỏi cười lạnh: "Seo Soojin, mày tốt nhất không cần xen vào việc của người khác, nếu không, tao sẽ khiến mày ở Hắc Ngục sống không bằng chết."

Soojin hướng tới bọn họ đi đến, vẻ mặt như nước lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, "Chết hay sống, với tao mà nói không có gì khác nhau."

Cô ngừng lại phía sau Shuhua, thấy Shuhua trần truồng, ánh mắt không chút biến hóa, trực tiếp cởi áo mình, khoác lên người nàng, sau đó túm nàng lên, che phía sau.

Toàn bộ quá trình Shuhua đều an tĩnh, cúi đầu, cảm giác trong lòng như có dòng nước ấm xẹt qua, được một người phụ nữ như vậy bảo hộ, thật sự rất tốt.

Miyeon nhìn kia nàng thuận theo Soojin, đó là chân chính thuận theo từ đáy lòng, so với lúc đối mặt với mình giả bộ ngoan ngoãn hoàn toàn bất đồng.

Côn thịt vừa mới được cái miệng nhỏ của Shuhua liếm mút, vẫn còn cương lên. Hiện tại, Soojin vừa xuất hiện, đánh gãy chuyện tốt của cô, lại thấy Shuhua đối với Soojin nói gì nghe nấy, đáy lòng cô có một ngọn lửa vô danh đột nhiên xông lên.

Đem quần áo mặc vào xong xuôi, Miyeon chỉ vào Soojin, sắc mặt âm trầm lãnh lệ, "Nữ nhân này là của tao, hôm nay mày dám mang cô ta đi thử xem?"

Soojin vẫn vô cảm như cũ, cô cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò Shuhua: "Em đến bên cạnh chờ tôi."

Shuhua ngẩng đầu nhìn hai người, hôm nay chỉ sợ không tránh được một hồi ác chiến, vì thế, nàng đi đến một bên, lấy quần áo bị Miyeon lột ra, mặc vào.

"Mèo hoang, em thật sự muốn đi cùng ả này?" Miyeon nhìn Shuhua tích cực, miễn bàn có bao nhiêu tức giận a!

Shuhua đối với ánh mắt cảnh cáo uy hiếp của Miyeon, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu: "Đã khuya, tôi phải trở về, Miyeon, cô buông tha tôi đi, cô muốn nữ nhân, tôi đi tìm Trưởng giám ngục xin giúp cô, tin tưởng Trưởng giám ngục nhất định sẽ đồng ý."

Miyeon lập tức nổi giận: "Đánh rắm! Ai tôi cũng không cần, chỉ mẹ nó muốn em, tôi mẹ nó chỉ thích thao em! Hôm nay em dám đi, tôi nhất định sẽ không tha cho em, Shuhua!"

Sắc mặt Shuhua đen lại, chẳng qua vì chuyện tương lai, nàng không dám chắc, liền im lặng, cũng lười xem bộ dáng Miyeon bạo nộ, quay mặt đi.

Miyeon thấy thế, tức giận, ý muốn vặn đứt cổ nàng cũng có, không đợi cô nói chuyện, đã bị Soojin đánh gãy: "Là phụ nữ thì đừng cùng nữ nhân so đo."

Miyeon không giận còn cười, "Tao có phải phụ nữ hay không, tin tưởng cô ta rõ ràng nhất, có phải không a, mèo hoang nhỏ của tôi? Tôi thao em  sảng khoái như vậy, khoái cảm so với Soojin cho em còn nhiều hơn đi?"

Shuhua không nói chuyện, cũng không nhìn cô ta.

Thấy Miyeon luôn nhằm vào Shuhua, Soojin nghiêng người, bước thêm vài bước, chặn ánh mắt tàn nhẫn Miyeon bắn về phía Shuhua.

Shuhua quay đầu, cảm kích nhìn Soojin.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, quả thực chọc tức Miyeon cô mà!

Miyeon cười lạnh, bẻ bẻ tay, xương cốt phát ra vài tiếng kêu thanh thúy: "Mèo hoang nhỏ, em đừng tưởng có Soojin che chở em, thì tôi không có biện pháp bắt em. Ở Hắc Ngục này, người dám đối nghịch với Miyeon tôi, còn chưa sinh ra đâu, nếu em không muốn Soojin bị tôi đánh thành tàn phế, em liền ngoan ngoãn lại đây cho tôi!"

Lại nói tiếp, trong lòng Miyeon rất tức giận, nói về Soojin này, cũng không phải nhân vật đơn giản, có thể làm đến hào trường khu 1 tự nhiên cũng là kẻ tàn nhẫn.

Hiện tại, người này còn muốn cùng mình đoạt nữ nhân, sao cô có thể nhẫn?

Shuhua không nhìn Miyeon uy hiếp, mà chỉ nhìn vào mắt Soojin, thậm chí không thèm liếc qua, nói với Miyeon: "Tôi tin tưởng Soojin"

Soojin nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong lên một độ cung không dễ phát hiện.

"Đến đây đi Soojin, chúng ta đánh một trận, ai thắng, mỹ nhân này chính là của người đó!"

Miyeon nắm chặt tay, dạng chân, chuẩn bị tốt tư thế đánh nhau, làm lão đại hắc bang nhiều năm như vậy, thứ cô không sợ nhất chính là đánh nhau ẩu đả!

Hiện tại, vì cực phẩm vưu vật Shuhua, cô tuyệt đối sẽ không thua!

Soojin nhàn nhạt nhìn Miyeon, môi mím thành một đường thẳng tắp, thân mình căng chặt, nắm chặt vũ khí trong tay.

So sánh với nhau, chiều cao của hai người không sai biệt lắm nhưng thể trạng Miyeon so với cô chắc nịch hơn một chút, Shuhua ngoài miệng nói tin tưởng Soojin, nhưng tâm lý vẫn có chút khẩn trương.

Miyeon là lão đại, giết người phóng hỏa, kinh nghiệm đầy mình, còn Soojin, tuy trên tay cũng có vài mạng người, nhưng đối đầu với đối thủ kiêu dũng thiện chiến như Miyeon...

Không được, nàng không thể cứ chờ như vậy.

Nghĩ vậy, Shuhua bất động thanh sắc thò vào cơ quan ở túi quần, nơi đó có một cây chùy thủ.

Chỉ cần thừa dịp Miyeon đánh nhau với Soojin, cô dùng chủy thủ công kích Miyeon, chiến thắng nhất định sẽ vào tay nàng.

Không khí giương cung bạt kiếm ngày càng căng thẳng, hai người phụ nữ cũng đang đánh giá nhau.

"Nếu không sợ bị mất chức hào trường, bị đưa đi mỏ than đào than đá, hai người bọn mày cứ việc đánh, đánh đến ngươi chết ta sống mới tốt, tao còn đang muốn xem náo nhiệt đâu."

Bỗng dưng, một thanh âm tràn ngập hài hước vang lên.

Ba người trong kho hàng đồng thời quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, một người phụ nữ dung mạo cực kỳ yêu nghiệt lười biếng dựa vào khung cửa bên cạnh. Hai tay khoanh trước ngực, ung dung xem náo nhiệt.

Không sai, Yuqi chính là đang xem náo nhiệt, hơn nữa còn thưởng thức được một lúc lâu rồi, mắt thấy bọn họ muốn đánh, cô mới mở miệng.

Đối với Yuqi, Miyeon và Soojin đều nhận thức, nhưng Shuhua lại chưa từng gặp người phụ nữ yêu nghiệt này.

Nàng nghi hoặc nhìn cô ta, rất khó tưởng tượng bên trong Hắc Ngục này, còn tồn tại một mỹ nữ đẹp hơn cả nữ nhân?

Yuqi, một đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách nheo lại, bước ưu nhã tiến tới chỗ hai người kia: "Vì một con đàn bà ai cũng có thể làm chồng đánh nhau, đáng giá sao?"

Từ lúc xuất hiện, cô ta đều không liếc mắt nhìn Shuhua một cái, không phải không muốn xem, mà là khinh thường xem.

Nếu nói ngay từ đầu Shuhua còn ôm thái độ tò mò với cô ta, vậy hiện tại nàng ngược lại buồn bực.

Nàng chưa từng đắc tội cô ta đi?

Có cần lời trong lời ngoài mắng nàng như vậy không?

Vốn định phản bác, nhưng nàng há miệng thở dốc xong, vẫn trầm mặc, có một số việc càng giải thích càng đen, vẫn là không nói gì thì tốt nhất.

Huống hồ, dưới loại tình huống này, nàng ngậm miệng mới là cách làm thông minh.

Còn bọn họ nghĩ như thế nào?

Thử nghe một chút xem, cái tên yêu nghiệt này sẽ nói thế nào.

Lời vừa rồi nàng cũng nghe được rồi, xem ra Miyeon cùng Miyeon đánh nhau, cũng không giống mặt ngoài vì sở dục.

Hắc Ngục này, hẳn là còn có rất nhiều chuyện nàng không biết.
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro