chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shuhua một chút cũng không giận, lờ đi mấy câu mắng nhiếc thô tục đó, bỏ cánh tay Hwayoung xuống, thò lại gần, thấp giọng nói: "Hwayoung, cô là người thông minh, sao lại phạm vào sai lầm hồ đồ thế."

Hwayoung nghe nàng âm dương quái khí cường điệu, ngẩn ra, nghiêng đầu trừng nàng: "Có ý gì?"

Shuhua vung tay, đẩy ả ta sang một bên, rũ lông mi, thái độ thản nhiên vỗ vỗ bụi đất không tồn tại trên tay: "Nếu Miyeon biết tôi bị cô cường bạo, như vậy..., cô nói xem, Miyeon sẽ đối xử với cô thế nào đây? Cô cũng biết, loại người giống như cô ta, hẳn là cực ghét đồ vật của mình bị người khác bá chiếm đi."

Nàng nhẹ nhàng nói, nâng mắt, bổ sung một câu: "Nga đúng rồi, còn có Soojin đâu, cô ta cũng không thích nhìn thấy tôi bị cô cường bạo đi? Tin tưởng cô cũng không ngốc, biết cái gì là nặng, cái gì nhẹ, sẽ không vì một ít việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, mà...... Đem sự tình nháo lớn đi?"

Hwayoung tức khắc đỏ mặt tía tai trừng mắt, tức giận mắng: "Shuhua, mày là đồ tiện nhân! Từ đầu tới đuôi chỉ là một kĩ nữ! Lại dám uy hiếp tao!"

Shuhua nhíu mày, cười lạnh: "Nếu tôi ngoan ngoãn, chẳng phải đã sớm bị các người đùa chết!" Dừng một chút, hạ giọng hòa hoãn, mang mặt nạ mỉm cười: "Hwayoung, cô thông minh như vậy, nhất định sẽ không tự tìm phiền toái cho chính mình, có phải hay không?"

Hwayoung chết trân tại chỗ, ánh mắt nhìn Shuhua hận không thể đem nàng lột da dóc xương!

Tiểu tiện nhân này lại có lá gan uy hiếp ả!

Giống như lời nàng nói, ả không phải đồ ngốc, nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này, bỏ lại một câu tàn nhẫn: " Shuhua, tôi sẽ chống mắt lên xem kết cục của cô! Đến lúc đó tôi nhất định bắt cô quỳ xuống cầu xin tôi thao cô!"

"Đi thong thả, không tiễn." Shuhua thần sắc đạm mạc, quay mặt đi, đến một ánh mắt sợ hãi cũng không có, thấy thế, Hwayoung không cam lòng rời đi.

Thấy không còn ai, Shuhua mới nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng chặt cũng lơi lỏng một chút, xem ra, tình cảnh của nàng hiện tại càng ngày càng không xong.

Nhìn sắc trời, nàng mím môi, nhấc chân đi tới chỗ quảng trường.

Hôm nay là ngày toàn bộ phạm nhân cạo đầu.

Khó có khi đám phạm nhân bốn khu đồng thời xuất hiện cùng lúc, cũng may diện tích quảng trường coi như đủ lớn, từ xa nhìn lại, từng hàng đầu người đen nghìn nghịt song song ngồi xếp hàng.

Mỗi phạm nhân đều phải xếp thành hàng, chờ nhân viên vệ sinh tới cạo đầu, tiêu độc cho từng người bọn họ.

Mà việc Shuhua phải làm, đó là tuần tra từng hàng, kiểm tra dụng cụ sinh hoạt của đám phạm nhân, cùng với quá trình tiêu độc nhân viên vệ sinh.

Quan trọng nhất, đó là kiểm tra đồ vật trước mặt đám phạm nhân có bị thất thoát đi đâu không, hành động này là phòng ngừa nào đó phạm nhân dùng công cụ mài giũa thành lưỡi dao sắc bén, dùng tự sát, hoặc để giết các phạm nhân khác.

Theo lý thuyết, ở trong ngục giam tư nhân này, mạng người không tính là gì.
Nhưng Trưởng giám ngục cần người làm việc kiếm tiền cho ông ta, có thể cứu được, thì không thể để người chết, đương nhiên, một ít người bởi vì nguyên nhân đặc thù mà chết, Trưởng giám ngục cũng không để bụng.

Thậm chí phạm nhân chết ở trong ngục giam, thân thích bên ngoài cũng không hề hay biết, vẫn như cũ, quanh năm suốt tháng tặng lễ, đưa tiền, đưa chỗ tốt cho Trưởng giám ngục.

Đây là ngục giam tư nhân, là nơi dơ bẩn hắc ám nhất, nơi không có công bằng, không nói lý.

Đây là đạo lý mà trước kia Hwayoung đã dạy nàng, cũng là tình hình thực tế mà nàng nhất định phải tuân theo.

Tóc đám phạm nhân từ sau lần cắt trước đã mọc lại, đen nghìn nghịt một mảnh, Shuhua căn bản không nhận ra Soojin, thậm chí còn có nhiều rất nhiều gương mặt xa lạ.

Bởi vì nàng xuất hiện, đám phạm nhân có chút hưng phấn, vô số tầm mắt dừng trên người nàng, giống như cừu con bị bầy sói theo dõi.

Nhưng Shuhua cũng không phải cừu con, nàng sẽ phản kích, lại có vũ khí, cho nên, đối với mấy tầm mắt sắc bén đó, nàng làm như không thấy, bình tĩnh chống đỡ.

Eo thon mảnh khảnh, hai chân cân xứng, gương mặt tinh xảo mỹ lệ, hết thảy đều khiến rất nhiều nữ phạm nhân hưng phấn không thôi, thậm chí có một ít kẻ không nhịn được mà tới gần nàng, cuối cùng bị cầm gậy của nhân viên thủ vệ đánh cho nằm sấp xuống đất.

Tình cảnh này lặp lại vài lần, đám người đó cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ là ánh mắt không thể quản được, vẫn hừng hực lửa nóng như cũ.

Trận cạo đầu này giằng co rất lâu, Shuhua tuần tra trên quảng trường một thời gian dài dưới ảnh hưởng của mặt trời mặc sức tỏa sức nóng trên đỉnh đầu, chóp mũi bắt đầu toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị phơi đến đỏ bừng, thoạt nhìn phá lệ mê người.

Không ít phạm nhân bắt đầu xuất hiện thanh âm nuốt nước miếng, hận không thể vươn đầu lưỡi, đem từng giọt mồ hôi trên mặt nàng liếm.

"Chị." Vạt áo bị người khác nhẹ nhàng túm lại, nàng quay đầu, thấy Soyeon đang hướng về phía nàng nhếch miệng.

Shuhua thấy là tiểu tử sạch sẽ này, ánh mắt tức khắc nhu hòa hơn rất nhiều, trước mặt nhiều người như thế này, nàng vô pháp nói chuyện tự nhiên với Soyeon, chỉ có thể lắc đầu với cô.

Soyeon chỉ chỉ cái chai trong tay, bên trong đầy nước, thấp giọng nói: "Chị, ngươi cầm đi uống điểm đi, hôm nay là ngày cạo đầu, chỉ sợ rất lâu mới có thể kết thúc a."

Shuhua không thể cự tuyệt, nở nụ cười cảm kích với cô, cầm lấy bình nước liền rời đi.

Chỉ có Soyeon ngồi ở chỗ kia, nhìn bóng dáng Shuhua rời đi ngây ngô cười, cũng không để ý tới các loại tầm mắt đố kỵ hâm mộ chung quanh.

Cứ như vậy, ngày cạo đầu này tiến hành tới chạng vạng mới kết thúc.

Shuhua kéo thân thể mỏi mệt trở lại ký túc xá, vừa mới tắm rửa xong, liền thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trên giường mình.

Nàng theo phản xạ xoay người, không đợi ra chân, cánh tay rắn chắc liền câu lấy eo nhỏ, nhẹ nhàng hướng một túm nàng kéo trên giường.

"Mèo hoang nhỏ, tôi nhớ em muốn chết!"

Shuhua bị Miyeon đè trên giường, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương: "Sao cô lại ở đây?"

Nói thật, nàng rất bất ngờ.

Phải biết rằng, Miyeon chính là phạm nhân a, chẳng lẽ năng lực của đám thủ vệ Hắc Ngục đã lưu lạc đến mức để phạm nhân có thể chạy khắp mọi nơi?

Tên Trưởng giám ngục kia làm ăn như thế nào không biết?

Đám thủ vệ cầm súng chung quanh ngục giam chết hết rồi à?

Đám thủ vệ đó không phải bộ đội đặc chủng được huấn luyện đặc biệt sao?

Trong đầu tràn ngập dấu hỏi chấm, đầu óc nàng hiện tại loạn như cào cào, vừa khiếp sợ, lại vừa thấp thỏm.

Miyeon tà mị câu môi, thò mặt qua, hung hăng hôn một cái lên môi nàng, ba một tiếng, Shuhua miệng đau.

"Mèo hoang nhỏ, chỉ cần tôi muốn, không có gì không làm được."

A, ngữ khí thật cuồng vọng, quả nhiên là phong cách của Miyeon.

Shuhua thở sâu, để bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: "Cô không phải đã đáp ứng buông tha cho tôi sao? Chẳng lẽ cô nói chuyện không tính toán gì hết?"

Kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, chuyện này không đơn giản như vậy, chỉ là, lúc này mới là ngày hôm sau a, nàng cho rằng Miyeon xuống tay lúc nàng đi tuần tra ở khu 2, không nghĩ tới, cô ta nhanh như vậy!

Còn dám trộm đi tới ký túc xá của nàng!

Trách không được ngày hôm qua Soojin muốn nàng đến khu 1 ngủ.

Vốn đêm nay, nàng còn tránh tại khu 1, nhưng nghĩ đến tối hôm qua Soojin điên cuồng, nàng suy đi tính lại, vẫn quyết định đi về ký túc xá.

Hiện tại xem ra, còn không bằng tiếp tục ở khu 1......

Hiện tại Shuhua hối hận đến xanh ruột.

Thấy nàng bày ra biểu tình không thể tưởng tượng, hoàn toàn thỏa mãn tâm hư vinh của Miyeon, cô cười nhẹ: "Biết tôi là ai không? Tôi từ nhỏ đã trà trộn vào hắc đạo, cô gặp qua người xấu biết giữ lời?"

"......" Đúng vậy, Shuhua từ sớm đã biết người phụ nữ này không biết xấu hổ, cho nên cô nói ra loại lời vô sỉ như thế này, nàng cũng không ngoài ý muốn.

Rũ mắt, nàng lẳng lặng tự hỏi nhân sinh.
"Đêm nay, tôi có rất nhiều thời gian bồi em..." Giọng nói rầm thấp ám ách mang theo ngữ khí trêu chọc, Miyeon ung dung quan sát nàng, mỉm cười gian xảo, giống như một món đồ chơi nắm giữ lòng bàn tay, buồn cười xem món đồ chơi đó bất lực phản kháng.

Trong lòng Miyeon, mặc kệ Shuhua phản ứng thế nào, giãy giụa cũng được, giả bộ thuận theo cũng thế, tất cả đều làm cô hưng phấn, chờ mong, cảm thấy chơi rất vui.

Cô phi thường thích loại cảm giác kích thích này!
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro