chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng, 6 giờ.

Cách chuyện ngày hôm qua đã qua khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, Shuhua ngồi trên ghế phát ngốc, bên cạnh là giường bệnh, Soyeon nằm trên giường vẫn luôn hôn mê chưa tỉnh.

Có tiếng bước chân truyền đến, Tzuyu nhìn nàng quần áo rách nát, một suốt đêm chưa chợp mắt, nhẹ nhàng thở dài: "Yeh quản giáo, uống miếng nước đi, cô cần nghỉ ngơi." Shuhua chết lặng tiếp nhận ly nước, cúi đầu nhìn ảnh ngược của chính mình phản chiếu trên cái ly, khuôn mặt dính máu tươi.

Nghĩ đến kết cục Miyeon, khuôn mặt mỹ lệ đạm mạc xuất hiện một mạt cười lạnh.

Đó là báo ứng của cô ta!

Ngày hôm qua nàng rõ ràng cảm giác được chiếc đũa bén nhọn trong tay, đã cắm vào da thịt Miyeon, nàng thậm chí không dám do dự nửa phút, cũng không thèm nhìn tới Miyeon, không ngẩng đầu đi thẳng đến bên Soyeon đã suy yếu tới ngất xỉu, mang cô đi.

Ở trong Hắc Ngục tràn ngập nguy hiểm này, người nàng có thể tìm, cũng chỉ có Tzuyu.

May mắn Soyeon không có việc gì lớn, bằng không nàng sẽ áy náy cả đời.

Hít một hơi thật sâu, Shuhua ngẩng đầu lên, vạn phần chân thành nói với Tzuyu:" Cảm ơn cô, bác sĩ Tzuyu, ít nhiều nhờ có cô, cô..... Là người tốt." Tzuyu bị ánh mắt coi trọng của nàng nhìn tới ngượng ngùng, xấu hổ đẩy mắt kính, ho nhẹ một tiếng," Yeh quản giáo, cứu trợ người bệnh là nghĩa vụ của tôi, cô, cô không cần khách khí như vậy." Kỳ thật tối hôm qua cô đã thử hỏi mọi chuyện, nhưng nhìn Yeh quản giáo rõ ràng không muốn nhiều lời, Tzuyu cũng không muốn hỏi thêm.

Dừng một chút, cô nhìn về phía Soyeon trên giường bệnh, không khỏi đồng tình," Tôi nhớ rõ cô nhóc này, lần trước cô nhóc phát sốt cũng là cô mang đến đây, lần này lại bị đánh thành như vậy, ai, thật đáng thương a, nhỏ như vậy, đã phải tiếp nhận bao nhiêu đại nạn." Tzuyu biết tiểu tử này là phạm nhân khu 3, mấy chuyện xấu xa bên trong Hắc Ngục, cô nhiều ít vẫn có chút hiểu biết.

Shuhua cũng tùy ý nhìn qua đi, không tiếp lời Tzuyu, chỉ yên lặng nhìn Soyeon, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng chua xót.

Tiểu tử này vì sinh tồn, không tiếc từ bỏ tự tôn bị Yuqi tra tấn, hiện tại lại vì cô, đắc tội Miyeon, thậm chí thiếu chút nữa bị Miyeon đánh chết.

Phần ân tình này......

Nàng phải trả như thế nào?

Hai người họ kỳ thật cũng giống nhau, Soyeon với nàng đều là cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé thôi, đặc biệt là lần này, nàng khiến Miyeon bị thương, tiếp theo chờ đợi nàng sẽ là tai nạn thế nào đây?

Nếu Miyeon trực tiếp chết đi, thì mọi chuyện dễ giải quyết, nếu không chết......

Không dám tưởng tượng, người phụ nữ tàn nhẫn như Miyeon sẽ trả thù mình như thế nào, nhưng nàng cũng tuyệt đối không hối hận.

Cho dù lặp lại tình cảnh ngày hôm qua một lần nữa, nàng cũng không thể thuyết phục bản thân thỏa hiệp.

Shuhua thở dài, trước mắt, chỉ có thể chiếu cố tốt Soyeon, chờ cô bình phục, suy nghĩ biện pháp tránh thoát tai nạn sắp sửa gặp phải đi.

Nhưng mà, vừa ngẩn ngơ, chính là hai ngày.

Kỳ quái chính là, hai ngày này, không ai tìm nàng, cũng không nghe được tin tức về Miyeon.

Thẳng đến khi Tzuyu mang về một tin dữ.

Không sai, chính là tin dữ, bởi vì, Soojin từ trước đến nay vẫn che chở nàng, cư nhiên bị thương!

Shuhua chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, thậm chí không kịp nghĩ nhiều, thân thể đã tự phản ứng, chạy đến khu 1.

Soojin, một người phụ nữ cường đại như vậy, sao có thể bị thương?

Chẳng lẽ là Trưởng giám ngục làm?

Tuy rằng không bài trừ loại khả năng này, nhưng nàng vẫn muốn đích thân đi xem.

Hôm nay khu 1 rất khác thường, nhóm nữ tù nhìn thấy nàng, đều một bộ hai mắt tỏa ánh sáng, không có ý tốt, so với dĩ vãng, trạng thái muốn đụng mà không dám đụng, hoàn toàn bất đồng.

Nếu nói dĩ vãng có Soojin trấn giữ, bọn họ không dám động tới nàng.

Vậy ánh mắt hôm nay của bọn họ có thể nói là bầy sói hận không thể nhào lên tới!

Thấy vậy, đáy lòng Shuhua càng thêm trầm......

Sải bước đi vào phòng giam đơn của Soojin, cửa nửa mở, từ bên ngoài đã thấy người phụ nữ nằm trên giường, không nhúc nhích, trong lòng Shuhua càng căng thẳng, bước chân nhanh hơn, vội vàng đẩy cửa bước vào.

"Soojin!"

Nàng theo bản năng hô lên tên cô, lại không phát hiện tay mình đã khẩn trương đến phát run, lo sợ này không biết là vì an nguy tương lai của bản thân, hay là bởi vì Soojin bị thương.

Nhưng mà, lúc nàng nhìn thấy trên người cô quấn băng vải, thậm chí có vết máu mơ hồ chỗ ngực và bụng nhỏ, trong lòng lập tức lạnh lẽo.

Vết thương này, xem ra xương sườn hẳn là đã gãy!

Mà người bệnh lại giống như không có việc gì, mở to đôi mắt đen nhánh, lẳng lặng nhìn nàng, nói một câu làm nàng thiếu chút nữa rơi lệ:" Em không có việc gì thì tốt rồi." Rốt cuộc Shuhua khống chế được chua xót đáy mắt, từng giọt nước mắt trong suốt tí tách, theo khuôn mặt nhỏ trắng nõn trượt xuống," Cô...... Đây là làm sao vậy." Nàng đứng trước giường Soojin, trong lúc nhất thời không dám đụng vào cô.

Bởi vì vết thương của cô, thoạt nhìn so với Soyeon còn nghiêm trọng hơn!

Nửa thân trên cuốn băng vải còn đang nhỏ máu, nửa người dưới bị một cái thảm che lại, Shuhua run rẩy, duỗi tay lật thảm ra, chỉ thấy trên hai đùi Soojin, tất cả đều là dấu vết bị dao nhỏ xẹt qua, máu tươi nhỏ xuống khăn trải giường, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.

"Đi, tôi mang cô đi trị liệu!" Shuhua duỗi tay, tính toán nâng người dậy, mang cô tới chỗ Tzuyu, lại bị Soojin ngăn trở.

"Tôi không có việc gì, đã băng bó, mấy ngày liền tốt thôi."

Nghiêm trọng như vậy còn không đi gặp bác sĩ? Thật không biết Soojin nghĩ như thế nào.

Shuhua hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên nghị của cô, hỏi:" Đến tột cùng đã xảy ra cái gì?" Soojin mặt vô biểu tình, ánh mắt yên lặng, rõ ràng không muốn nói với nàng.

Shuhua hiểu, bây giờ có hỏi cũng không hỏi ra cái gì, dứt khoát trực tiếp đứng lên, đi tới cửa nhà tù, ánh mắt quét đám phạm nhân như hổ rình mồi nhìn nàng," các người nhất định biết đã xảy ra chuyện gì." Nhóm nữ tù hai mặt, cuối cùng, một người phụ nữ dáng người thấp bé đen gầy đứng ra, nói ra chân tướng:" Ngày hôm sau khi cô từ khu 1 rời đi, hào trường liền đi tìm cô, nhưng không tìm thấy người a, ngược lại lại cùng Miyeon khu 2 đánh nhau, hai người đó đánh đến thiên hôn địa ám, giống như muốn liều mạng vậy a, tôi ở Hắc Ngục nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy lão đại hai khu liều mạng muốn giết chết đối phương như vậy!" Shuhua vừa nghe thấy tên Miyeon, lập tức căng thẳng, trong đầu ầm ầm ong ong, không khỏi rùng mình một cái.

Miyeon không phải bị thương sao? Sao còn có thể cùng Soojin đánh nhau? Còn có thể đem Soojin đánh thành như vậy?

Chẳng lẽ......

Nàng không rõ, cũng chỉ có trở về chậm rãi hỏi Soojin.

Lại lần nữa trở lại phòng tù, ánh mắt Shuhua phức tạp nhìn Soojin, người phụ nữ này đánh nhau với Miyeon, không cần nghĩ, lí do cũng là vì nàng.

Trên người cô đâu đâu cũng là vết thương, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tịch, Shuhua nói không rõ trong lòng có tư vị gì, đây là lần đầu tiên nàng đau lòng vì Soojin.

Không sai, nhìn thấy bộ dáng này của cô, nàng xác thật là đau lòng.

"Tôi biết cô đánh nhau vì tôi, nói vậy, hẳn là từ chỗ Miyeon, cô đều đã biết đi." Shuhua cầm lấy một ghế, ngồi bên mép giường cô, toàn bộ quá trình, ánh mắt Soojin vẫn luôn đuổi theo nàng.

Thấy khóe miệng nàng dâng lên mạt cười khổ, trong lòng Soojin hơi đau, vươn bàn tay to, chủ động bao bọc lấy tay nhỏ của Shuhua, hơn nữa còn trịnh trọng mở miệng:" Bất luận cái gì khinh dễ em, đều phải trả giá đại giới."

Không sai, cô đều đã biết, chẳng những biết, còn là do Miyeon thêm mắm thêm muối nói ra, sau đó mới có một hồi đánh nhau này.

Shuhua nhìn cô cả người đầy vết thương, trong lòng nhịn không được có chút tức giận: " Đại giới chính là đi đánh nhau, sau đó làm chính mình bị thương?"

Biết cô là vì mình, nhưng thâm tâm vẫn rất chua xót.

Dường như không nghe ra nàng trong lời nói lo lắng, Soojin bình tĩnh nói: "Cô ta cũng không tốt hơn." Nghe thấy như vậy, Shuhua lập tức hiểu rõ, nói vậy Miyeon cũng không thiếu bị Soojin đánh, Soojin không phải Soyeon, tự nhiên sẽ không bị Miyeon nắm mũi dắt đi, nếu thực sự phản kích, Miyeon cũng thể chiếm tiện nghi.

Shuhua trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô:" Cô chờ tôi, tôi đi lấy thuốc cho cô, xử lý miệng vết thương sớm một chút, mới có thể mau khỏe." Lúc này, Soojin không cự tuyệt, thập phần phối hợp.

Shuhua lại về chỗ Tzuyu, phát hiện Soyeon không có ở đây nữa, đoán hẳn là cô đã rời đi, vừa mới chuẩn bị tìm Tzuyu trị liệu cho Soojin, liền thấy Tzuyu từ bên ngoài trở về, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:" Thật quái lạ, hai lão đại đánh nhau, cư nhiên cũng có thể thương đến háng? Thực có ý tứ." Nghe cô ta nói, ánh mắt Shuhua lóe lóe, "Bác sĩ Tzuyu, cô đi đâu?"

" Nga, đi trị thương cho hào trường khu 2." Tzuyu buông hòm thuốc, trả lời.

Shuhua trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là như thế này.

Xem ra, lần trước nàng cũng không đâm trúng thứ đó của Miyeon, mà là háng?

Lúc ấy nàng vội vã mang Soyeon rời đi, cho nên xem nhẹ, không ngẩng đầu nhìn, nhưng sao Miyeon có thể né tránh?

Shuhua ảo não cắn cắn môi, Miyeon không có chuyện gì lớn, vậy về sau, người gặp tai ương chính là mình.

"Yeh quản giáo, sao cô đã trở về rồi?" Tzuyu nhìn Shuhua đang ngẩn người trước mặt, quơ quơ tay.

Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, mỉm cười:" Bác sĩ Tzuyu, còn phải phiền cô cùng ta đi khu 1 một chuyến." Tzuyu tức khắc minh bạch, gật đầu:" Nga nga nga, tôi nhớ ra rồi, xem trí nhớ tôi này, thiếu chút nữa quên còn Soojin khu 1 cũng bị thương! Đi đi đi, chúng ta cùng đi." Shuhua gật đầu, cùng Tzuyu rời khỏi phòng y tế.
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro