chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soojin không nói gì, chỉ xoay người yên lặng nhìn về nơi khác.

Minnie nhìn cô một cái, lúc này mới giải thích với Shuhua: "Soojin ngẫu nhiên biết được em có được bản đồ từ chỗ Soyeon, vì thế tôi cùng Soojin liền bắt đầu thương lượng toàn bộ kế hoạch. Đầu tiên Soojin làm bộ mất trí nhớ, đánh lừa đám người trưởng giám ngục với Miyeon, Yuqi, khiến bọn họ giảm bớt đề phòng cảnh giác, sau đó, tôi với cậu ấy bí mật đi điều tra lộ tuyến thông đạo."

Shuhua ngây ra một lúc, "Vậy...... Hai người vì sao không sớm nói với tôi?" Thì ra, bọn họ rõ ràng đã sớm biết có thể rời đi, nhưng lại vì nàng mà kéo dài tới hiện tại?

Minnie thở dài, "Không nói cho em là vì không muốn phát sinh mấy chuyện phiền phức, huống hồ, em chịu quá nhiều ủy khuất, không phát tiết ra sao được, chỉ có em tự mình động thủ."

Đương nhiên, cái này là ý của nàng.

Shuhua chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, đáy mắt ẩn ẩn có sương mù.

Đi vào Hắc Ngục lâu như vậy, chịu nhiều tra tấn như vậy, đây là lần đầu tiên, có người nói với nàng, em chịu quá nhiều ủy khuất.

Nàng chậm rãi rũ mắt, hạ giọng xuống thấp: "Là tôi thực xin lỗi với Soyeon."

Trong ngục giam bị khinh dễ tàn nhẫn, nàng tuy rằng có oán hận, nhưng cũng biết đây chỉ là tình thế bất đắc dĩ, nhưng tiểu tử thanh tú Soyeon.....

Em ấy, còn nhỏ như vậy a......

Tuổi nhỏ đã mất sớm, trong lòng nàng khó chịu, một ngụm hờn dỗi đổ trong lòng, vô luận thế nào, cũng không thể tiêu tan.

Soojin chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, tay chậm rãi ôm lấy nàng, yên lặng an ủi nàng.

Nhìn hai người ôm nhau trước mắt, Minnie mím môi, cưỡng chế không thoải mái nơi đáy lòng, ra vẻ nhẹ nhàng muốn chọc nàng vui vẻ: "Lại nói tiếp em cũng coi như đã báo được thù, Miyeon chết trên tay em, cũng coi như ở ác gặp dữ đi."

Shuhua từ trong lòng ngực Soojin ngẩng đầu, cười khổ một tiếng: "Các cô không biết, kỳ thật mấy cái thuốc độc kia đều là lừa Miyeon, cái gì ngộ độc thức ăn? Căn bản chỉ là tôi cố ý đe dọa chị ta, nhìn thấy chị ta sợ hãi, tôi mới cảm thấy thống khoái, kỳ thật cái kia cũng chỉ làm chị ta bụng đau một ngày thôi, căn bản không tạo thành uy hiếp đến sinh mệnh, tôi...... Tôi căn bản không dám giết người......"

Nói xong lời cuối cùng, nàng thậm chí có chút áy náy, cảm thấy bản thân còn chưa chân chính báo thù cho Soyeon, nhưng mà nàng vốn không phải người tàn nhẫn độc ác a, sao có thể lớn mật như vậy.

Nghe nàng nói như vậy, Soojin cùng Minnie liếc nhìn nhau.

Soojin nhìn bộ dáng đầy mặt không cam lòng của cô gái trong ngực, rốt cuộc cũng mở miệng: "Miyeon, cô ta, không sống nổi."

Shuhua nghi hoặc nhìn qua, Soojin lần thứ hai mở miệng: "Nguyên liệu nấu ăn lần cuối cùng em dùng, chúng nó đã bị ngâm vào chất độc xyanua."

Chất độc xyanua? Độc dược điển hình có thể khiến người chết đột ngột?

Nàng ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Xem ra, cô ta không chết không thể."

Dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến: "Sao hai người lấy được thứ như chất độc xyanua này?" Thứ này chính là cấm dược, ngay cả nhà thuốc trong nước cũng không được phép chứa, chỉ có ở chợ đêm thượng may ra có thể mua được, nhưng, Soojin với Minnie đều bị nhốt bên trong ngục giam, sao có thể tiếp xúc với mấy thứ này?

Ngay sau đó, Minnie liền giải đáp cho nàng: "Là bác sĩ Tzuyu phòng y tế."

Tzuyu?

Hwayoung chị gái cô ta là cảnh ngục, Tzuyu làm như vậy tương đương với việc công khai đối nghịch với chị gái mình.

Cô ấy sao có thể làm ra hành động to gan như vậy, thật sự không thể tưởng tượng......

"Cô ta đã sớm bất mãn với chế độ của Hắc Ngục này, lần này vốn dĩ tôi cùng Soojin đi tìm cô ta, cũng là ôm thái độ thử xem, không nghĩ tới, cô ta lại đáp ứng thống khoái như vậy."

Nhưng có điều Minnie vẫn chưa nói, chính là, họ có thể hoàn toàn thuận lợi như vậy là bởi vì Shuhua. Tzuyu thích Shuhua, thấy nàng chịu nhiều tra tấn vô lý như vậy, bản thân cô ta lại bất lực, mới đồng ý với bọn họ.

Đương nhiên, cô cũng cảm thấy, điều này nàng không cần thiết phải biết.

Shuhua nhìn Minnie, do dự, cắn môi, hỏi: "Nếu Tzuyu không đồng ý, hai người sẽ làm như thế nào?

"Vô luận như thế nào, tin tức không thể để lộ. " Đáy mắt Soojin xẹt qua một mạt ám trầm.

Minnie và Soojin đều không nói tiếp, nhưng kết quả đã rất rõ ràng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng lưu người sống.

Nghĩ vậy, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, dời đề tài: "Tôi vẫn luôn cho rằng mình làm việc đến giọt nước cũng không lọt, thì ra hai người đều biết, trong mắt hai người, tôi làm như vậy, rất ngốc đi."

Soojin lắc đầu, thấp giọng mở miệng:" Bất luận em làm cái gì tôi đều sẽ ủng hộ, chỉ cần em vui vẻ. "

Shuhua ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt đen trần đầy thâm tình kia, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, thật lâu trước, người phụ nữ này ở trên giường cũng từng cường bạo, từng làm những hành động cưỡng ép bá đạo với nàng, hiện giờ sao lại càng ngày càng si tình.

Bất quá, nàng thích cô như vậy.

Dư quang khóe mắt liếc đến Minnie vẫn luôn đứng phía sau, trong đầu Shuhua vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nàng trực tiếp hỏi Soojin: "Minnie chị ta...... Vì sao lại giúp chúng ta?"

Hoặc là nói, vì sao Soojin lại lựa chọn Minnie để hợp tác?

Nàng tuyệt đối không tin Minnie là người tốt mang lòng nhiệt tình, nếu có thì quả thực là chuyện khôi hài.

Thần sắc Minnie vừa động, tiến lên một bước, vừa mới chuẩn bị nói, đã bị Soojin đánh gãy:" Cô ta cũng chỉ muốn rời khỏi Hắc Ngục, sức của một người không dễ làm, cho nên chúng ta hợp tác. "

Nghe ra......

Tựa hồ cũng không có gì không đúng.

Nhưng Shuhua vẫn cảm thấy có vấn đề.

Nàng đem ánh mắt dần dần chuyển tới trên người Minnie, vẻ mặt đối phương phức tạp nhìn Soojin, cuối cùng đối diện với ánh mắt nàng, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Em muốn biết chân tướng sao? "

"Được rồi! " Soojin nhíu mày đánh gãy lời nói của Minnie, không kiên nhẫn nói: "Hiện tại chúng ta phải nắm chặt thời gian, rời khỏi nơi này, bằng không sẽ có người đuổi tới đây, hiện tại không thích hợp để cậu nói này nọ với cô ấy."

Dừng một chút, thấy sắc mặt Minnie cứng đờ, Soojin lại bổ sung một câu: "Ít nhất không phải hiện tại, về sau cậu còn có rất nhiều thời gian nói cho cô ấy."

Minnie nghe vậy, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít, gật đầu.

Shuhua tin tưởng vững chắc chuyện này tuyệt đối có vấn đề, nhưng cũng biết rõ hiện tại không phải lúc truy cứu mấy thứ này.

Vì thế, một hàng ba người quyết định mau chóng rời khỏi.

Bọn họ tốn ước chừng một ngày, mới có thể đến khu dân cư, Minnie móc ra dây xích vàng đã sớm chuẩn bị tốt trao đổi một ít tiền với dân chúng địa phương.

Mấy người bọn họ dùng đống tiền đó, trước tiên tắm sạch một cái, sau đó thay đổi một thân quần áo, đem tù phục đã cởi ra thiêu hủy sạch sẽ, mới gọi taxi đi vào thành phố.

Trở lại địa phương quen thuộc, Soojin liền giao Shuhua cho Minnie, chính mình đi xử lý một chuyện, Shuhua thấy Soojin có vẻ vô cùng yên tâm với Minnie, nghi hoặc trong lòng với Minnie này càng lớn hơn nữa.

Do dự một lúc, Shuhua mới khách khí mỉm cười với Minnie: "Cảm ơn chị, Minnie, kỳ thật chị không cần luôn bảo vệ tôi, tôi có thể tự mình về nhà."

Minnie ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm nàng: "Không phải em có rất nhiều chuyện muốn biết sao? Chờ em về đến nhà, nhìn thấy mẹ em, cái gì cũng sẽ rõ."

Shuhua khiếp sợ trừng mắt, cảm thấy càng khó tưởng tượng.

Mẹ nàng?

Chuyện này với mẹ nàng có quan hệ gì?

Được rồi, vậy về nhà trước.

Hai người nhanh chóng đi tới nhà Shuhua, ánh mắt đầu tiên liền thấy mẹ Yeh đang đứng ở cửa phát ngốc.

"Tiểu Shu? "

Mẹ Yeh không nghĩ tới con gái bảo bối đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện, xoa xoa mắt, thấy thật là nàng, liền vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy tới, ôm chặt lấy Shuhua, oán trách nói: "Nha đầu này, đi lâu như vậy cũng không gọi về nhà một tiếng, mẹ lo lắng gần chết!"

Mũi Shuhua đau xót, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rớt xuống, cổ họng nghẹn ngào:" Mẹ...... Con rất nhớ mẹ a...... Mẹ...... "

Mẹ Yeh lúc này mới nhận ra có gì đó không thích hợp, nhìn con gái bảo bối khóc thương tâm như vậy, luống cuống tay chân, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, vẻ mặt nôn nóng:" Làm sao vậy, con gái? Có phải bị khinh dễ? Con nói cho mẹ, mẹ đi lấy lại công đạo cho con! Quản xí nghiệp đó lớn thế nào, khinh dễ khuê nữ của mẹ chính là không được!"

Shuhua lắc đầu, hít hít cái mũi, "Mẹ, con không có việc gì, mẹ không cần lo lắng, con chính là nhớ mẹ thôi." Chuyện về Hắc Ngục, nàng không tính toán nói cho mẹ.

Mẹ Yeh đành phải gật đầu, ôm khuê nữ nhà mình chuẩn bị vào nhà, quay đầu, lúc này mới nhìn phía sau còn có một người phụ nữ trẻ tuổi thân cao chân dài.

Minnie mỉm cười chào hỏi: "Dì Yeh, dì còn nhớ con không?"

Mẹ Yeh tỉ mỉ nhìn chằm chằm cô hơn nửa ngày, thần sắc càng ngày càng kích động: "Cháu là Minnie? Là con của Kim Boram đúng không? "

Shuhua nhìn hai người bọn họ, nhìn dáng vẻ quen thuộc của Minnie với mẹ già nhà mình, không khỏi thắc mắc hỏi:" Mẹ, mẹ thật sự biết cô ấy?"

Mẹ Yeh cười cười, gật đầu:" Không phải chỉ mẹ biết, khi còn nhỏ không phải con vẫn luôn đi theo sau mông Minnie hay sao? Cả ngày kêu tiểu Nie, một hai quấn lấy, bắt Minnie phải ôm con, lúc ấy Minnie mới 12 tuổi, con cũng chỉ có năm sáu tuổi, cũng may đứa trẻ Minnie này tính tình tốt, mới không có ghét bỏ con."

Lúc Mẹ Yeh nhắc tới mấy chuyện khi Shuhua còn nhỏ, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch.

Shuhua ngu người:" Chuyện khi còn nhỏ, sao con có thể nhớ rõ. "

Nàng theo bản năng nói như vậy, lại không thấy trên mặt Minnie hiện lên vẻ ảm đạm.

Mẹ Yeh một tay lôi Shuhua, một tay kéo Minnie:" Đi đi đi, chúng ta vào nhà nói." 
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro