chap 81 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu 3 năm sau.

Cây cối trơ trọi, cành lá khẳng khiu, gió nổi lên mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Trong một quán cà phê, không khí vốn đang náo nhiệt lại bị mạnh mẽ đè ép lại, tất cả các khách hàng đều rời đi, chỉ để lại một đôi vợ chồng tuổi trẻ dung mạo tuấn mỹ, cùng với bảo bảo đáng yêu trong lòng mẹ.

Bảo bảo chớp cặp mắt to giống hệt mẹ, tò mò nhìn ba vị khách xa lạ trước mắt, không mời mà đến.

"Ba năm, Shuhua, chúng tôi tìm em thật vất vả!"

Ba người phụ nữ, dẫn đầu là Yuqi chủ động mở miệng trước. Dung mạo còn mỹ lệ hơn nữ nhân, tóc đen rũ đến đầu vai, mắt phượng thon dài hàm chứa phong tình, người phụ nữ này tựa hồ một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ dáng cũ, đáy mắt tràn đầy tình cảm khi nhìn nàng, càng ngày càng đẹp.

Shuhua không lên tiếng, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ phát ngốc, suy nghĩ miên man, nữ hài trong lòng nàng nhìn đông nhìn tây, phấn điêu ngọc trác thập phần đáng yêu.

Soojin đang ngồi bên cạnh nàng đột nhiên đứng lên, ánh mắt phức tạp đảo qua ba người phụ nữ trước mắt này, có không cam lòng, có cáu giận, cũng có bất đắc dĩ.

Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài thật sâu, cô thấp giọng nói: "Các Người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước." Nói xong, cô ôm lấy đứa bé trong lòng Shuhua rời khỏi quán cà phê.

Hiện tại, toàn bộ quán cà phê to như vậy, chỉ còn lại bốn người.

Shuhua lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía bọn họ, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, tiếp theo vẻ mặt phức tạp: "Các chị..... Tội gì đâu?"

Thấy nàng không có nửa điểm cao hứng, ngược lại có chút sầu lo, Yuqi hoàn toàn nổi giận, đột nhiên tiến lên, bắt lấy hai vai nàng, lớn tiếng chất vấn: " Shuhua em có còn lương tâm hay không! Chúng tôi tìm em ba năm...... Ba năm a! Em đến nửa điểm cảm giác cũng không có sao!"

Đáy mắt Shuhua xẹt qua một mạt phức tạp, mím môi, không nói chuyện.

"Dừng tay, Yuqi." Trầm mặc nửa ngày Minnie mới mở miệng, cô chậm rãi đi lên trước, kéo Yuqi ra, sau đó chậm rãi sửa sang lại cổ áo bị kéo loạn của Shuhua, thanh âm mềm nhẹ, mang theo cố chấp không thể bỏ qua: "Ba năm nay, chúng tôi vẫn luôn tìm em, đáng tiếc vẫn luôn không có kết quả, rất nhiều lần cho rằng có tin tức của em, kết quả lại là mừng hụt, công dã tràng, Shuhua, chị biết, em cũng có cảm tình với chúng ta, trở về đi, đừng đi nữa."

Shuhua há miệng thở dốc, yết hầu có chút khô khốc: "Hiện tại tôi sống rất tốt, một nhà ba người, vì sao nhất định phải tiếp nhận các chị? Chúng ta như vậy không bình thường, không chỉ pháp luật không cho phép, mà còn......"

"Shuhua." Minnie mềm nhẹ đánh gãy lời nàng, bàn tay to ấm áp, tham luyến vuốt ve gương mặt nàng, tràn ngập đôi mắt xinh đẹp ôn nhuận đều là biểu tình mờ mịt của nàng: "Em không nên lo lắng những thứ đó, chỉ cần em mở rộng cửa lòng với chúng tôi, trên thế giới này, không ai có thể ngăn cản chúng ta."

" Chẳng lẽ các chị không sợ đồn đãi vớ vẩn sao? Đến lúc đó thanh danh mọi người liền......"

"Ha hả, em cảm thấy chúng ta sẽ để ý?"
"......" Shuhua nói không ra lời.

Minnie thở dài, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Đừng tra tấn chúng ta nữa, được chứ Shuhua? Soojin độc chiếm em ba năm, em còn sinh cho cô ta một cậu con trai, em biết chị ghen tị với cô ta bao nhiêu không? Shuhua, không nên ép chị làm ra chuyện đến bản thân chị cũng sẽ hối hận, chị không muốn thương tổn em."

"......" Hô hấp Shuhua cứng lại, uy hiếp nhàn nhạt trong giọng nói đối phương, khiến nàng phát run.

Dừng một chút, nàng mới mở miệng: "Các chị làm như thế nào tìm được tôi."

Minnie cười cười, có chút chua xót: "Không thể không nói, Soojin mấy năm nay vẫn luôn rất cẩn thận, chúng ta đến nửa điểm dấu vết cũng không tìm được, thậm chí muốn moi thông tin từ trong miệng dì Yeh cũng không thể, nếu không phải tra được tung tích của em ở bệnh viện, chỉ sợ cả đời này của chúng ta, đều trôi qua trong những cuộc tìm kiếm vô vọng."

Shuhua cúi đầu: "Mẹ tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, bà vốn cũng không đồng ý để tôi trở về chăm sóc, nhưng tôi...... Nhịn không được, tôi rất lo lắng cho bà, không thể kiên nhẫn thành thật đợi ở nước ngoài."

Lúc này, Miyeon mới đi tới, cầm lấy tay nàng, để vào lòng bàn tay mình.

"Đừng trốn nữa."

Shuhua kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt sẹo kia, so với trước kia, gầy đi rất nhiều: "Chị có thể nói rồi?"

Miyeon gật đầu, ánh mắt thâm trầm, giọng nói khàn khàn: "Chị có rất nhiều lời chưa từng nói với em, vẫn luôn không cam lòng, Shuhua, chị thật sự thích em, thích đến mức chính mình cũng không tưởng tượng được, tuy rằng chị đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng về sau chị sẽ đền bù cho em gấp bội bổ, tiếp nhận chị, được không?"

Shuhua ngẩn ra nhìn cặp mắt đen thâm thúy đó, trong ánh mắt đối phương, phảng phất như đang ấp ủ thiên ngôn vạn ngữ, lại sợ bị nàng ghét bỏ, ẩn nhẫn không dám phóng thích.

Yuqi ở một bên cũng nói chuyện: "Shuhua, cho dù chết, chúng ta nhất định vẫn sẽ quấn lấy em, dây dưa không rõ, đời này của em chú định không thoát khỏi chúng ta được, thừa nhận đi."

Shuhua trầm ngâm thật lâu, cuối cùng thở dài: "Tôi hiểu rồi, lần này bị các chị phát hiện, sợ là khó thoát khỏi, thôi, tôi cũng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, các chị có thể cho tôi mấy ngày suy xét không? Các chị yên tâm, tôi không chạy, cũng chạy không thoát, không phải sao."

Ba người phụ nữ liếc nhau, không cự tuyệt.

Shuhua ra khỏi quán cà phê, nhìn thấy Soojin ôm con trai ngồi bên cạnh vòi phun nước.

"Ba ba, mẹ khi nào tới nha." Tiểu hài tử chơi một hồi, liền bắt đầu nhớ mẹ.

Soojin sờ đầu bảo bảo: "Mẹ sẽ ra nhanh thôi, lát nữa ba mẹ sẽ mang con đi chơi được không?"

"Ân!" Tiểu gia hỏa vừa nghe được đi chơi, hai mắt liền sáng lấp lánh, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Soojin sủng nịch cười cười, ngay sau đó lại thấy Shuhua đang đi tới, cô thu hồi tươi cười trên mặt, ánh mắt có chút phức tạp.

Shuhua ngồi bên cạnh cô, đem đầu dựa vào vai cô, biểu tình cô đơn: "Ông xã, em là nữ nhân hư hỏng."

Soojin thở dài, một tay ôm con một tay ôm nàng, thấp giọng an ủi: "Bà xã, mấy năm nay chị vẫn luôn biết, em đối bọn họ cũng có tình cảm đi? Tuy rằng, ngoài miệng em chưa bao giờ thừa nhận, nhưng chị biết, em cũng không nhẹ nhàng giống như em nói vậy, từ lúc lên phi cơ kia chị đã thấy rõ, ba người bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ tìm được chúng ta, tuy rằng chị không muốn nhường em ra, nhưng chị xác thật thực vô dụng...... Vẫn để bọn họ tìm được, chị đã từng nghĩ muốn hoàn toàn độc chiếm em a...... Nhưng...... Nếu như em thật sự không thích bọn họ, chị tình nguyện theo chân bọn họ, ngọc nát đá tan, nhưng trong lòng em hiển nhiên là có bọn họ."

Shuhua tự giễu cười: "Em cũng chán ghét chính mình như vậy, không thể nhẫn tâm, cũng vô pháp hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, thôi thôi, cứ như vậy đi, không phải chỉ là tiếp nhận ba người phụ nữ sao? Không có gì ghê gớm, người duy nhất em cảm thấy có lỗi chỉ có chị"

Dừng một chút, nàng thở sâu, đáy mắt xẹt qua một mạt giãy giụa, ngẩng đầu nhìn chị, thử nói: "Nếu...... Nếu chị ghét bỏ, chị có thể ly hôn, sau đó tìm nữ nhân khác tốt hơn......"

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị một bàn tay to bưng kín.

"Mặc kệ em lựa chọn như thế nào, chị đều sẽ luôn ở bên cạnh em." Soojin cười chua xót: "Không có biện pháp, ai kêu chị yêu em như vậy, cho dù em tiếp thu cả ba người bọn họ, tình yêu của chị với em, nửa phần cũng không mất đi, em không cần cảm thấy áy náy, dù sao đời này của chị xem như nằm gọn trong tay em."

Nước mắt Shuhua chung quy vẫn không chế được mà chảy xuống, nàng nâng mu bàn tay hung hăng lau lung tung trên mặt: "Nếu không thể phản kháng, không bằng hưởng thụ thật tốt một phen? Đời này em không thể toàn tâm toàn ý với chị, kiếp sau em nhất định sẽ bồi thường thật tốt."

Soojin cười cười không nói chuyện, càng ôm chặt nàng.

Cứ như vậy, Shuhua rốt cuộc cũng quyết định, tiếp nhận ba người phụ nữ, Minnie, Yuqi cùng với Miyeon.

Đi theo Minnie cùng nhau trở về Hắc Ngục.

Trong ngục giam, nàng không chỉ là quản giáo của Hắc Ngục, mà còn là đầu quả tim ngục giam trưởng.

Ở bên ngoài, nàng là phu nhân được tổng giám đốc tập đoàn Seo thị cưới hỏi đàng hoàng.

Ở hắc bang, được công nhận là nữ nhân duy nhất của Cho lão đại.

Như vậy, nàng thành một đại nhân vật không thể chọc.

Soojin tiếp tục kinh doanh xí nghiệp của cô, Miyeon vẫn trở về làm lão đại hắc bang, Yuqi vì không muốn để những người phụ nữ khác đè bẹp, cũng mở khách sạn, tuyên bố thay Shuhua tích góp tài phú, chế tạo cuộc sống tốt đẹp.

Minnie không rời khỏi Hắc Ngục, Shuhua cũng ở nơi này, mấy người phụ nữ khác cũng đi tới Hắc Ngục đoàn tụ với nàng.

Sau khi mẹ Yeh khỏi bệnh, luôn ồn ào muốn tự nuôi dưỡng cháu trai đáng yêu, cả ngày dính lấy bé không chịu buông tay, không có biện pháp, bảo bảo đã bị bà mang đi.

Bảo bảo là người thừa kế tương lai của tập đoàn Seo thị, muốn bao nhiêu phong cảnh liền có bấy nhiêu phong cảnh, từ trên xuống dưới, vô số người lấy lòng bảo bảo.

Vài lần Shuhua đi gặp mẹ Yeh cùng bảo bảo, khiến nàng nghi hoặc chính là, mẹ Yeh đối với chuyện nàng có bốn người phụ nữ, chẳng những không có nửa điểm bài xích phản cảm, ngược lại hình như còn rất vui?

Shuhua có đôi khi cảm thấy, mẹ Yeh rất vui vẻ với kết quả này?

Có một lần nàng chung quy không chịu nổi tò mò đi hỏi.

Kết quả mẹ Yeh đáp: "Bốn người phụ nữ hầu hạ con gái mẹ, đây chính là chuyện tốt nhất thế giới a! Những nữ nhân khác có hâm mộ cũng không được!"

"......" Shuhua hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thậm chí hoài nghi mẹ Yeh lần này bệnh nặng có phải cố ý vì giúp bọn Minnie......

Chẳng qua lời này chỉ dám nghĩ dưới đáy lòng, nàng không có can đảm đi hỏi mẹ Yeh.

Còn một vấn đề....

Bốn người phụ nữ này, tính dục đều đặc biệt mạnh, nàng phải phân phối thời gian thật tốt, một ngày đổi một người, tuy không đến mức kiệt sức, nhưng mỗi ngày đều bị mấy người phụ nữ này áp bức, cũng đủ khiến nàng đau eo đau lưng.

Không có biện pháp, nàng không muốn bị mấy người phụ nữ này "muốn" chết ở trên giường, như vậy rất mất mặt a.

Nhưng sau vẫn có một lần, phòng thủ thất bại.

Bởi vì Minnie nói, lúc trước ở Hắc Ngục, nàng đã đáp ứng với cô một điều kiện, cái điều kiện kia chính là: Cô ở trên giường sẽ thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của chị.

Mỗi lần Shuhua đều bị mấy người phụ nữ kia thao chết đi sống lại trên giường.

Sau đó.

Năm người bọn họ ra nước ngoài, chọn một quốc gia đặc thù đăng ký giấy hôn thú, nhiều chồng ở quốc gia đó cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng trong quốc nội không ai biết, bọn họ cũng không tính toán công khai.

Shuhua trừ bỏ ngốc trong Hắc Ngục, chính là về nhà cùng lão mẹ cùng nhau trêu hài tử.

_.END._
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro