【386】 Anh ta cần thoải mái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa cất dọn xong sách giáo khoa cùng bút các loại trên bàn, ở cửa liền truyền đến âm thanh.

Mạnh Tiểu Nam cùng Phỉ Lợi Á bởi vì chuyện đánh cược nên hai người đi phá lệ, chuông tan học vừa vang lên đã mau chóng tạm biệt cô, đồng thời lao ra phòng học hỏi thăm tin tức về " thần bí chuyển giáo sinh ".

Vì lẽ đó hiện tại trong phòng học chỉ còn dư lại mấy cái bài tập giá trị và An Sơ Hạ. Theo âm thanh nhìn sang, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc ánh vào tầm mắt của cô. Thấy cô nhìn sang, Tiêu Minh Lạc còn cái động tác liếc mắt khuếch đại. Nhìn An Sơ Hạ hung hăng mắt trợn trắng.

Vài bước đi tới, cô bất đắc dĩ hỏi: "Hai vị tiên sinh, hai vị tìm ta có chuyện gì?" Cô chỉ muốn cẩn thận mà ăn bữa cơm trưa có được hay không? Hai người bọn họ xuất hiện, liền tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì!

"Cô đây là vẻ mặt gì?" Lăng Hàn Vũ khó chịu liếc dưới khóe miệng: "Cô cứ như vậy đối xử với BOSS sao?"

Vừa nghe lời này, ngữ khí An Sơ Hạ lập tức mềm nhũn ra, đồng thời rất không có hình tượng, ngoan như cún: "Khà khà khà, BOSS đại nhân, người tìm tiểu nhân là có chuyện gì?"

"Đừng gọi tôi là BOSS!" Lăng Hàn Vũ biến đổi sắc mặt, đi ra ngoài.

"Hả?" rõ ràng anh vừa nãy chính mình tự xưng là BOSS? An Sơ Hạ muốn tiến lên, lại bị Tiêu Minh Lạc kéo tay lại. Không rõ vì sao nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, chỉ thấy anh cười quỷ dị nói: "Chúng tôi dẫn cô đi một.... chỗ rất khác biệt để ăn cơm trưa, thế nào?"

Không.......

An Sơ Hạ vừa định trả lời như vậy, đã bị Tiêu Minh Lạc lôi ra ngoài: "Này này này! Anh chậm một chút! Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào?"

Tiêu Minh Lạc này căn bản không có phản ứng quyết định của cô, nhanh chóng lôi kéo cô đi xuống lầu lại nhanh chóng kéo đến cửa trường học rồi lên một chiếc xe màu bạc trắng chạy băng băng. Lăng Hàn Vũ đã sớm ngồi ở vị trí lái, cảm giác được cửa xe mới vừa đóng, xe liền chạy như bay đi ra ngoài.

Lăng Hàn Vũ lái xe được gọi là nhanh, như là một cái nháy mắt, đã đến một khu buôn bán rất cao tên " Offices " phía trước. Khi ở trên xe Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ hai người căn bản không nói với cô muốn đi nơi nào, cho tới bây giờ sau khi xuống xe, Tiêu Minh Lạc mới nói với cô: "Đây chính là công ty tương lai của chồng cô, vào xem không?"

Mặc dù cảm giác rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác rất kỳ quái của An Sơ Hạ.

Sai lệch phía dưới nhìn về phía Lăng Hàn Vũ hỏi: "Nhưng là.....Tại sao là hiện tại? Còn có, các anh trước không phải nói với tôi là mang tôi đi đến chỗ khác ăn cơm sao? Lẽ nào, đây chính là nơi để ăn?"

Đang chờ Lăng Hàn Vũ trả lời, tiểu tử kia sắc mặt cũng rất không được, bất thình lình hừ nhẹ một hồi, ngồi vào bên trong xe.

"Anh đây là thế nào?" Đối với thái độ của Lăng Hàn Vũ, An Sơ Hạ càng cảm thấy lẫn lộn.

Ngược lại, dáng vẻ Tiêu Minh Lạc lại cực kỳ bình tĩnh: "Nam nhân mà, mỗi tháng luôn có mấy ngày tâm tình không tốt như vậy..."

Đây là logic? Chỉ có nữ sinh mới có đặc thù mấy ngày đó tâm tình sẽ không tốt mà?

Ngay sau đó anh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay công ty rất bận, Thất Lục hoàn toàn không thoát thân được. Cậu ta xin nghỉ học mấy ngày nay để tới công ty. Sáng sớm hôm nay lại là cùng cô đến trường học rồi mới đến công ty. Vì lẽ đó, cô coi như là vợ anh ta, đương nhiên phải tới cho Thất Lục sự thoải mái rồi!"

"........" Xạm mặt lại: "Nhưng là, tôi căn bản không có thoải mái. Hơn nữa, nếu anh ta cần thoải mái thì tìm đến nữ nhân của anh ta là được rồi."

"NONONO!" Tiêu Minh Lạc khoát tay áo một cái: "Mỹ nhân cũng không bằng cô? Đồng thời...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro